Chúng tôi chẳng đụng gì đến chuyện của hôm Chủ nhật.

Tuy không hứa với nhau gì cả, nhưng cả tôi và Miyagi đều không nhắc đến nó kể từ lúc về nhà. Chúng tôi đều hiểu rằng sẽ tốt hơn nếu không nhắc đến nó, nên là cả thứ Sáu và thứ Bảy chúng tôi đều phớt lờ nó đi.

Nhưng mà, hôm nay tôi không thể nào không nghĩ về nó được.

Chính xác là đã một tuần kể từ ngày Chủ nhật đó.

Giờ đây chúng tôi lại cùng nhau trải qua một ngày Chủ nhật nữa.

“Cậu muốn uống trà không?”

Tôi hỏi Miyagi, người đang lặng lẽ ngồi đối diện với tôi.

“Trà nóng hay lạnh?”

“Cậu muốn uống nào?”

“Trà lạnh.”

“Vậy để tớ lấy cho.”

Tôi đứng dậy, lấy hai cái ly rồi cho ba viên đá vào mỗi ly. Tôi lấy trà lúa mạch từ trong tủ lạnh ra rồi rót vào ly, tiếng nước chảy vào ly vang lên.

“Đây.”

Tôi đặt một trong hai ly trà trước mặt Miyagi, rồi ngồi xuống ghế.

“Cám ơn.”

Miyagi lặng lẽ nói rồi uống một ngụm.

“Hôm nay cậu không đi đâu à?”

“Hôm qua đã nói rồi còn gì, không có đi đâu cả.”

Miyagi nói với giọng hơi khó chịu.

Tôi biết là tôi hỏi đi hỏi lại hơi nhiều, nhưng tôi cứ muốn xác nhận thêm, vì những gì Miyagi làm khác với những gì tôi nghĩ quá.

Tôi cứ tưởng là cô ấy sẽ tránh mặt tôi khi về đến nhà cơ.

Nên là tôi đã nghĩ là cô ấy sẽ kiếm đại một cái cớ nào đó như là đi chơi với Utsunomiya xong sáng sớm sẽ chuồn ra khỏi nhà. Nhưng mà cô ấy lại ngồi ngay trước mặt tôi, không nói một lời phàn nàn nào.

Không phải là tôi không thấy ngượng ngùng.

Thỉnh thoảng tôi lại thấy hơi bối rối vì không biết nên nói chuyện gì còn nhiều hơn lúc trước. Chắc chắn là Miyagi cũng cảm thấy thế, vì thỉnh thoảng cuộc trò chuyện của chúng tôi bị gián đoạn một cách không tự nhiên cho lắm.

Mà có là vậy, Miyagi vẫn không hề trốn đi, và chúng tôi đã dành cả thứ Sáu và thứ Bảy cùng nhau như thường lệ. Hôm nay chúng tôi cũng ăn sáng cùng nhau nữa, và giờ thì vừa mới ăn trưa xong.

“À mà, vụ với Utsunomiya sao rồi?”

Cả thứ Sáu lẫn thứ Bảy, Miyagi đều không hề nhắc đến Utsunomiya.

Kiểu gì mà cô ấy chẳng gặp Utsunomiya ở trường đại học, và gặp thì chắc chắn sẽ nói về chuyện bọn tôi. Và nếu thế thì chắc chắn sẽ có mấy câu cằn nhằn được quăng tới tôi như kiểu “Tôi gặp phải mấy chuyện tệ hại cũng chỉ tại Sendai-san mà thôi” kiểu vậy, nhưng lại chẳng có gì xảy ra cả.

Tôi muốn hỏi là có phải là cô ấy không muốn nói về chuyện đó hay không, nhưng nghĩ về cái tương lai đang đợi phía trước nếu tôi hỏi nên rồi lại thôi.

“Cũng chả có gì sất”

Miyagi nói với giọng điệu đã có chuyện gì đó xảy ra.

“Không có gì thì tốt, nhưng cậu giải thích với Utsunomiya như nào vậy?”

“Tôi nói là ban đầu tôi cho cậu mượn tiền, và rồi cậu bắt đầu dạy tôi học để trả nợ. Và tôi bảo là do tôi ngại nói ra việc mình đang được dạy học nên đã im lặng. Tôi cũng không nói là tôi đang sống chung với Sendai-san là tại vì nếu tôi nói ra thì tôi cũng phải giải thích về những gì đã xảy ra hồi trung học nữa, nên là tôi im luôn. Vậy đó.”

Mặc dù có hơi phóng đại, nhưng đúng là tôi đã dạy học cho Miyagi, và nó cũng là lý do lí giải những gì chúng tôi đã làm sau giờ học. Điểm số của Miyagi cũng tăng lên, đủ để chứng minh điều đó.

Chỉ là cái lý do mà Miyagi bịa ra vẫn có hơi yếu yếu.

“Utsunomiya tin cậu à?”

“Chưa hẳn. Tôi nghĩ kiểu gì mà chả phải nói sự thật với cậu ấy. ... Mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu nữa.”

Tôi nghĩ là so với tôi, người nhận lệnh bằng tiền, thì Miyagi, người đưa tiền để ra lệnh, sẽ khó nói hơn.

“Mà, ít nhất giờ cậu ấy đã tin rồi, vậy là tốt rồi.”

Dù chỉ là câu giờ, nhưng bây giờ chúng tôi chỉ có thể trông cậy vào lòng tốt của Utsunomiya mà thôi.

“Chả tốt.”

“Sao lại không?”

“... Maika, cậu ấy nói là muốn đến đây chơi.”

Với cái giọng rầu rĩ đó, và cả cái tin vừa rồi, tôi nghĩ đó là lý do Miyagi không nói gì về Utsunomiya với tôi. Có lẽ đó cũng là lý do Utsunomiya tin Miyagi dù cho lời nói của cô ấy hơi mơ hồ.

“Thì cậu cứ cho cậu ấy đến đây đi?”

Kiểu như là điều kiện đưa ra để khỏi phải đào sâu chuyện đó hơn nữa.

Nếu cô ấy muốn đến đây chơi, thì cứ đến đi.

“Không có được. Cậu ấy còn nói là muốn nói chuyện với Sendai-san nữa.”

“Được mà. Tớ cũng muốn nói chuyện.”

“....... Sendai-san, cậu muốn nói chuyện với Maika à?”

“Người thú vị mà, biết đâu lại hợp nhau.”

Hồi cấp ba không để ý lắm, nhưng mà nói chuyện với Utsunomiya rồi mới thấy cậu ta là kiểu người khá dễ kết bạn. Mà kể cả có là kiểu khó kết bạn đi nữa thì tôi cũng muốn cảm ơn đàng hoanàn vì đã giúp tôi chuyện Miyagi.

“Định làm bạn hả?”

Miyagi nói với giọng trầm xuống, nhìn chằm chằm vào tôi.

Dù không có cau mày, nhưng cái ánh nhìn đó thì hơi đau.

“Biết đâu.”

 Hồi trung học chúng tôi học chung trường, học chung lớp, và giờ là bạn thân của bạn cùng phòng với tôi, Miyagi. Chẳng có lý do gì để không làm bạn với cô ấy cả. Vấn đề là liệu Utsunomiya có muốn làm bạn với tôi không mà thôi. Nhưng mà cô ấy bảo muốn đến đây chơi thì chắc cô ấy cũng muốn làm quen với tôi nhỉ.

“Sendai-san.”

Miyagi lên tiếng, một cái giọng cứng ngắc.

Âm điệu này không ổn.

Trong khi nghĩ rằng cô ấy sắp nói ra những lời mà tôi không muốn nghe, tôi hỏi lại, “Hả?”. Rồi Miyagi đáp lại, rõ ràng rành mạch.

“Maika là bạn của tôi”

Không nói tôi cũng biết.

Với Miyagi, Utsunomiya là một sự tồn tại là được gọi là bạn thân.

Và cảm thấy khó chịu do cứ như tôi đang định cướp bạn đi.

Tôi hiểu cảm giác đó.

Hiểu thì hiểu, nhưng liệu tôi có nuốt trôi hay không lại là vấn đề khác.

Chính vì biết Miyagi trân trọng cô ấy đến mức không muốn tôi và Utsunomiya có bất kỳ tiếp xúc nào nên tôi lại càng cảm thấy khó chịu.

“Tớ không có cướp mất đâu mà lo.”

Giờ phút này, tôi cố lên một giọng vui vẻ, để Miyagi không nhận ra cảm xúc thật sự trong lòng tôi.

Tay tôi cầm lấy cốc nước loang loáng những giọt nước, uống cạn một nửa cốc trà lúa mạch.

Dòng chất lỏng mát lạnh chảy xuống cổ họng, như thể kéo theo nhiệt độ cơ thể tôi đi xuống.

Bàn tay còn vương hơi nước lạnh ngắt.

Ấy vậy mà, đầu óc tôi vẫn không tài nào nguội đi được.

Cảm xúc khó hiểu mà bấy lâu nay tôi dành cho Utsunomiya.

Tôi biết rõ cái cảm xúc này tên là gì, nhưng tôi đã luôn luôn cố phớt lờ nó đi.

Tôi, ghen với Utsunomiya Maika.

Tôi đã không muốn thừa nhận rằng tôi đang ghen với người bạn thân nhất, người mà Miyagi thường xuyên gặp nhất. Càng tệ hơn nữa là khi tôi biết Utsunomiya là người tốt, nên tôi càng cảm thấy nặng nề khi phải sống chung với cảm xúc này.

Giờ khi tôi nhận ra mình thích Miyagi, những điều mà tôi luôn cố phớt lờ giờ đây lại phơi bày ra trước mắt.

Tôi thở ra một hơi nhỏ.

Trân trọng bạn bè là một điều hiển nhiên mà.

Dù tự nhủ với bản thân đủ điều, nhưng lòng tôi vẫn rối như tơ vò. Thở hắt ra một hơi lần nữa, tôi nhìn Miyagi, và như một lẽ dĩ nhiên, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Cảm giác cứ như Miyagi nhìn tôi nhiều hơn kể từ ngày cả hai cùng nhau trở về hay sao ấy.

“Sendai-san, thêm trà đi.”

Miyagi khẽ nói, và tôi nhìn vào cốc của cô ấy, thứ giờ chỉ còn lại toàn là đá. Tôi đứng dậy và mở tủ lạnh ra, lấy chai trà lúa mạch rồi đổ vào cốc của Miyagi.

Cả hai chúng tôi đều đang có chút gượng ép.

Nếu là một Miyagi bình thường thì giờ này cô ấy đã quay lại phòng rồi, nhưng hôm nay cô ấy vẫn ngồi đó với tôi. Còn tôi, tôi thà chạm vào Miyagi hơn là cầm chai nước này, nhưng tôi không chạm được.

Tôi đặt chai nước vào tủ lạnh.

Tôi không biết mình nên làm gì nữa.

Dù cho mối quan hệ của chúng tôi đã tiến xa hơn trước rất nhiều, nhưng chúng tôi vẫn chỉ là bạn cùng phòng mà thôi. Nếu Miyagi cần nó, thì chính tôi sẽ là người quyết định giữ nguyên cái danh phận “bạn cùng phòng” này,  và tôi cũng thấy yên tâm khi mọi thứ vẫn y nguyên, nhưng tôi vẫn thấy có hơi hụt hẫng.

Tâm trí tôi vẫn cứ hỗn loạn, không rõ mình đang thật sự muốn gì nữa. Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu để sắp xếp lại những cảm xúc này. Nhưng ít ra tôi vẫn cảm thấy vui khi có Miyagi ở bên cạnh.

Dù chỉ là bạn cùng phòng, nhưng tôi vẫn muốn gần gũi Miyagi hơn nữa.

Tôi ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà lúa mạch. Vừa tìm kiếm câu từ để nối lại cuộc trò chuyện vừa nhìn Miyagi.

Cốc trà lúa mạch vơi dần, những giọt nước li ti vẫn còn đọng lại trên thành cốc.

Miyagi thì chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng đụng đến cái cốc trà thứ hai mà cô ấy đã đòi thêm.

Chúng tôi cứ thế mà trải qua ngày Chủ nhật, vừa bình thường, lại vừa không.

“À phải rồi, khuyên tai. Tính bao giờ mua á?”

Tôi chọn một chủ đề vô thưởng vô phạt, tiện nhắc lại lời hứa hôm thứ Năm.

Dù trong lòng vẫn còn hơi vướng bận chuyện của Utsunomiya, nhưng tôi vẫn muốn hướng suy nghĩ của mình sang một hướng khác một chút.

“Vẫn chưa biết.”  

Miyagi vừa đáp vừa dùng đầu ngón tay miết nhẹ những giọt nước đang đọng trên thành cốc.

“Thế à.”

“Bao giờ cũng được mà đúng không?”

“Ừa. Mà có kiểu khuyên tai nào Miyagi thích hong?”

“Không phải Sendai-san sẽ chọn à?”

“Thì tớ chọn, nhưng tớ nghĩ cũng nên hỏi ý kiến người đeo một chút.”

Khuyên tai là thứ gợi nhắc về lời hứa giữa tôi và Miyagi, nên đối với tôi thì nó là một món đồ đặc biệt.

Việc tôi xỏ một lỗ, rồi đeo khuyên lên cho cô ấy như thể một dấu ấn cho thấy Miyagi là của tôi nên, dù sau này có còn không đeo chiếc khuyên đó đi chăng nữa, thì tôi vẫn muốn nó mang một ý nghĩa gì đó đặc biệt với tôi.

Chính vì thế, tôi không muốn sử dụng số tiền trợ cấp từ gia đình, mà tôi muốn dùng chính số tiền làm thêm của chính mình để mua.

Tuy Miyagi không phải kiểu người sẽ muốn những thứ đắt đỏ đến mức tiền làm thêm của tôi không mua nổi. Nhưng mà kiểu, tôi muốn thấy Miyagi đeo khuyên tai mà tôi mua cho, nên dù có phải nghe cô ấy nói muốn gì đắt đỏ cỡ nào thì tôi cũng chịu luôn. Thế nên là, nếu có khuyên tai nào cô ấy thích thì tôi muốn biết trước.

Rồi với tôi mà nói là dùng tiền làm thêm của mình mua cho thì Miyagi cũng sẽ gạt đi bảo không cần luôn. Nên là, tôi cũng chẳng định nói đâu.

“........Không có gì đặc sắc. Sendai-san thích gì thì cứ vậy đi.”

Miyagi nói với cái giọng thờ ơ.

“Thế cho tớ xem khuyên tai của cậu đi.”

“Mắc gì tôi lại phải cho cậu xem?”

“Thì để tớ tham khảo nên chọn kiểu nào cho cậu ấy mà.”

Hôm nay, khuyên tai của Miyagi lại bị tóc cô ấy che khuất. Tuy tôi biết cô ấy đeo kiểu khuyên tai nào, nhưng mà tôi vẫn muốn nhìn thấy nó.

“Nào đi mua rồi xem.”

Cũng chả phải là tôi đang mong đợi một câu trả lời hay ho gì, nhưng mà câu trả lời như này thì có hơi ba chấm.

Và sau một lúc chần chừ, tôi đứng dậy và với tay về phía Miyagi.

Vậy mà, chưa kịp chạm tay vào tóc Miyagi thì cô ấy đã lùi lại. Chân ghế trượt trên sàn, kêu lên một tiếng cọt rõ to. Bàn tay lạc lối của tôi hạ cánh xuống bàn, tôi khẽ thở dài. 

Nếu là Utsunomiya thì kiểu gì cũng vạch ra cho xem ngay rồi chứ gì.

Cái suy nghĩ đó cùng lúc xuất hiện với cảm giác bức bối đang dâng lên trong lồng ngực tôi.

Tôi muốn chạm vào Miyagi.

Nếu là tôi của ngày trước thì lúc này đã chạm vào Miyagi rồi, vạch tóc cô ấy ra và ngắm cái đôi khuyên tai đó. Nhưng mà, chuyện tuần trước vẫn còn hằn in trong tâm trí, khiến tôi chần chừ. Và cả phản ứng hơi quá đà của Miyagi bây giờ nữa.

“Có gì mà phải phản ứng đến thế đâu mà.”

Tôi nói khẽ, nở một nụ cười gượng gạo.

Tôi không muốn khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Nhưng, nếu cứ như này mãi thì tôi cứ có cảm giác không thể chạm vào Miyagi được nữa mất.

“Không phải tớ định làm gì bậy hay gì đâu mà”

Và lần này, tôi cẩn thận từ từ đưa tay mình ra.

Miyagi không né tránh.

Lần đầu tiên sau một tuần, bàn tay tôi chạm vào cô ấy với ý định muốn được chạm vào cô ấy. Hồi ở nhà Utsunomiya, đúng thật là tôi có nắm tay Miyagi, nhưng lúc đấy tôi chỉ muốn đưa cô ấy về mà thôi. 

Chỉ mới chạm vào tóc thôi mà nhịp tim tôi lại đập mạnh đến nỗi có khi Miyagi cũng nghe được.

Chẳng hiểu sao tôi lại căng thẳng với mấy việc nhỏ nhặt như thế này nữa.

Tôi vén mái tóc mềm mại kia ra sau tai cô ấy, để lộ cái khuyên tai, ngón tay lướt nhẹ trên chiếc khuyên, cảm nhận sự mát lạnh của bạc, rồi khẽ chạm vào dái tai cô ấy.

Miyagi suýt chút nữa là đã nắm lấy tay tôi, nhưng rồi lại thôi.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Cô ấy không nói gì, cũng không tỏ vẻ trách móc.

Tôi cứ nghĩ là bàn tay ấy sẽ bị nắm lại, nhưng không. Tôi cứ nghĩ là sẽ bị cằn nhằn, nhưng không. Việc tôi đã làm đi làm lại nhiều lần trước kia, vậy mà giờ đây nó lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Còn tôi thì càng trở nên táo bạo khi Miyagi không có dấu hiệu phản kháng lại.

Tay tôi từ dái tai, trườn xuống cổ cô ấy.

Tôi ấn mạnh ngón tay vào cổ họng cô ấy, rồi vuốt xuống. Làn da mịn màng, một cảm giác dễ chịu, và kí ức của tuần trước lại hiện lên trong đầu. Khi nhớ lại giọng nói của Miyagi hôm đó, tôi cảm thấy khó chịu trong lồng ngực và cái tên Utsunomiya trong tâm trí đó cũng theo đó mà tan biến.

Chậm rãi, tôi chạm vào xương quai xanh cô ấy.

Khi tôi vuốt ve nó, cơ thể Miyagi nhẹ run rẩy, và cuối cùng, bàn tay tôi cũng bị giữ lại.

“Đừng chạm vào chỗ khác ngoài tai.”

Cánh tay tôi bị túm rất chặt.

“Biết mà.”

Tôi rút tay lại theo lực kéo của Miyagi.

Ngoan ngoãn, tôi ngồi xuống ghế, nhìn cô ấy.

Cô ấy không hề đứng dậy, cũng không hề lườm tôi như trước.

Nhịp tim tôi rõ ràng đang nhanh hơn hẳn.

Chỉ là một điều nhỏ nhặt, nhưng lại khác hẳn với mọi khi.

Cả hai chúng tôi đều đang dần thay đổi, như là bầu trời chuyển sắc từ đêm sang ngày. Nhưng cũng có lúc tôi muốn sự thay đổi ấy mãnh liệt hơn.

Sau chuyện đó, mọi thứ vẫn chẳng thay đổi gì cả. Nói như thể là sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để thay đổi. Nhưng mà ít ra, nếu cứ giữ nguyên hiện trạng thế này thì Miyagi sẽ vẫn ở đây với tôi, làm bạn cùng phòng của tôi cho đến khi tốt nghiệp. Còn nếu tôi cứ cố ép buộc cô ấy thay đổi, thì có lẽ Miyagi sẽ lại bỏ chạy đi và rồi sẽ không bao giờ quay lại trở lại nữa.

“Giờ tôi về phòng nhé.”

Trong lúc tôi còn đang rối bời với những suy nghĩ mông lung thì Miyagi lạnh nhạt lên tiếng.

“Khoan nào.”

“Không.”

“Sao lại không?”

“Do Sendai-san, cứ như định làm gì bậy bạ lắm.”

Miyagi thì đứng dậy.

Còn tôi thì nắm lấy cánh tay cô ấy trước khi cô ấy kịp quay về phòng.

“Làm gì bậy bạ là làm gì?”

“Tự đặt tay lên ngực mình mà suy nghĩ đi.”

Nếu đặt lên ngực Miyagi thì tớ từ từ suy nghĩ cũng được á.

Trong lúc đang suy nghĩ về điều vớ vẩn đó thì tôi nghe thấy một giọng khó chịu của Miyagi.

“Sendai-san, thả ra coi.”

Tôi thả cánh tay ra, rồi nắm bàn tay của cô ấy.

“Không có phải như vậy.”

Tôi biết, nhưng tôi không muốn Miyagi cứ thế mà quay về phòng.

Cảm xúc của tôi và Miyagi không hề giống nhau.

Suy cho cùng, chính cái mác bạn cùng phòng mà tôi buột miệng nói ra hôm Chủ nhật đã giúp tôi giữ Miyagi ở bên tôi đến tận bây giờ. Dù đó là một từ có bó buộc đi nữa, có khiến tôi muốn vứt nó ra cửa sổ ngay lập tức đi nữa, thì tôi lại chần chừ. Thật lòng, tôi chỉ muốn quay lại mối quan hệ như trước đây giữa chúng tôi mà thôi. Nói trắng ra là tôi muốn được hôn cô ấy đó. Nhưng lúc này muốn làm thì tôi cần rất nhiều dũng khí để làm, kiểu là cái dũng khí để bắt chuyện với một người hoàn toàn xa lạ vậy.

Nghĩ ngợi một lúc, tôi chọn ra một hành động mà có lẽ Miyagi sẽ không phản đối, ngay cả trong tình trạng hiện tại. Tôi khẽ chạm môi vào đầu ngón tay cô ấy.

Bàn tay Miyagi cứng ngắt lại.

“Miyagi, vậy có phải là bậy bạ không?”

Không trả lời, nhưng cũng không bỏ chạy.

Tôi cảm thấy an tâm khi thấy Miyagi vẫn ở đó và rồi tôi hôn lên đốt ngón tay thứ hai của cô ấy.

Ngón tay cô ấy khẽ run lên.

Cảm nhận được phần xương cứng chắc bên trong hơn là phần da thịt mềm mại, tôi ấn mạnh môi mình lên đó. Miyagi lên tiếng,  giọng nói còn cứng rắn hơn cả xúc cảm nơi đầu môi tôi "Sendai".

Tôi không nên làm những thứ hơn này.

Tôi nên cảm thấy hài lòng vì đã được hôn cô ấy, và kết thúc mọi chuyện ở đây, vậy là đủ.

Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng không thể ngăn bản thân mình được nữa, tôi đưa lưỡi mình lướt nhẹ trên ngón tay cô ấy. Bất ngờ, Miyagi đưa tay chạm vào tóc tôi.

Bàn tay ấy vẫn thường nắm lấy, hay thậm chí là giật tóc tôi, vậy mà giờ đây lại bất động. Tôi nhẹ nhàng áp môi mình lên mu bàn tay của cô ấy.

Tôi đã từng làm vậy với Miyagi rất nhiều lần trong quá khứ.

Với chúng tôi, điều này chả có gì to tát cả.

Tôi rời môi mình khỏi chỗ này rồi lại ấn vào chỗ kia.

Lưỡi tôi liếm nhẹ trên làn da mịn màng, và Miyagi cố rút tay lại.

Cô ấy đã ra lệnh cho tôi làm như vậy rất nhiều lần, hết lần này tới lần khác, nhưng tôi không muốn nghe câu “Hôm nay thì không được” nữa. Tôi nắm chặt lấy tay cô ấy rồi cắn nhẹ vào ngón tay cô ấy.

Tôi không nghe thấy tiếng gì hết.

Tôi muốn cô ấy lên tiếng, dù chỉ là một tiếng rên nho nhỏ giống như hôm Chủ Nhật đó thôi cũng được.

Tôi cắn mạnh hơn để răng tôi chạm vào da thịt cô ấy, rồi ấn lưỡi lên đó. Tôi mút nhẹ nhàng, như là đang hút máu từ vết thương. Rồi Miyagi đá vào chân tôi.

“Đủ chưa.”

Tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của cô ấy và thả tay cô ấy ra. Nhìn lên, Miyagi đang nhíu mày nhìn tôi.

“Biết ngay mà, làm mấy trò bậy bạ. Sendai-san, toàn giở trò biến thái thôi.”

“Cậu nghĩ cái đó là biến thái à?”

“Không được nghĩ thế à?”

“Cậu đã từng ra lệnh cho tớ làm thế đó, rồi tớ cũng đã từng làm vậy cho luôn rồi.”

Không chỉ là cô ấy ra lệnh cho tôi làm, mà chính Miyagi cũng đã làm y như vậy. Tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ gọi những gì mà cả hai đã làm là “biến thái” cả, vậy mà hôm nay, trong hoàn cảnh này thì lại gọi.

Dù đã từng nghe những lời tương tự vài lần trước đây, nhưng hôm nay nghe lại, tôi lại có cảm giác Miyagi đang liên hệ chuyện này với những gì đã xảy ra vào Chủ nhật tuần trước, giống như tôi đang làm vậy. 

“Khó chịu thật sự.”

Miyagi nói với giọng dỗi dỗi rồi giẫm lên ngón chân tôi.

Lực dồn vào đúng một điểm, cũng khá đau đó.

“Hay tớ nên không làm nữa?”

eyJpdiI6Ik9DbDJTNnBzZDBMV0RXemNSWlR0MVE9PSIsInZhbHVlIjoibnphOVVBNzFmakh3UkZFcSt5UWl0OE5hMmpjMFI3aDhJdkc3ZWMxQVZTRFdlTG9BMHFaeWhaK3hLSks2NlpcL3krckhuUnl1RXUzWjRhbW1nZHI1TkdTdGljbFwvYlM5SUtRY2ZjeWQwclhIS3FzQnZDVnNDYWkzMFFoUXZMMTNMK0V6VlJrYmJFeUV5cHlCUzhoR3JOc1pmS0JYelBsK25vSDR5S0x3MVpcL25rQUlBOVZqZU54SmFuSUxNU3pcL2RlK2hYc1psOTJ5dlVBdkYyS2JkOGlLYWc9PSIsIm1hYyI6ImUyZDRlYWM3MTdlNmJjZjE4YTBmMmZmYzZhYjU3ODg3YTc2ODMzNWI0NDdhYjg5MjY2M2FmODZhYTVhODhmNDkifQ==
eyJpdiI6IkJ4aU9zWGtGcVdrOE5helpubEdtOGc9PSIsInZhbHVlIjoiMW9MRG5malRRMU5jaUlcLzMrcm1OVUpvMTBsT2JmbTBFQk1qMDIxQjBOYUpnc3ZVbXFiT3hMNU1mZlRlU1JxSCs2VHdzdkZwZWZZc25Ra3I1S2o5OUpZSFNVVmtBMTdiZkJmZk1LbnhiT0xOQXVmQXM4aFJ2cTJNRHFcL1pqNHZlb25mVVFzS25udUk4aGNPeEFkV2N6cm9nTGxZTHVKZlBUZGZkQzJ6dmozS1FEMmVQTGdRVWljNXZUSytWZVBlUGciLCJtYWMiOiIxMDg0ZjkyNDY5MjI0YTg2NDgzMjlhMDNkYmQzNzMyODM5NjQ4M2U2YjA4NjQxYmU4NDU2NjUyNGE3ODYxMzE4In0=

Nói xong, Miyagi quay về phòng mà không thèm nhìn tôi lấy một lần. 

Ads
';
Advertisement