Dù đã ngủ mà không cài báo thức.
Nhưng tôi vẫn tỉnh dậy vào lúc hơn 6 giờ sáng, một thời điểm quá sớm đối với một sáng Chủ nhật.
“……Buồn ngủ quá”
Tôi với lấy con mèo đen đang nằm lăn lóc bên cạnh gối rồi lôi nó vào trong chăn, đặt lên ngực mình. Vừa vuốt ve đầu nó, tôi vừa nhắm mắt lại.
Đêm đến thì tôi vẫn cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng mà tôi lại không thể ngủ ngon được, và sáng nào cũng tỉnh dậy vào cái giờ này. Kể từ khi chuyển đến đây, tình trạng này cứ lặp đi lặp lại, làm đầu óc tôi cứ lơ mơ thế nào ấy.
Tất cả là tại Sendai-san hết.
Giá mà tôi có thể nói như vậy, nhưng tôi nghĩ nguyên nhân là do tôi.
Chắc là tôi vẫn chưa quen với việc có người ở trong nhà.
Sáng dậy là thấy Sendai-san, đi học về cũng thấy Sendai-san. Kể cả những ngày nghỉ cũng vậy. Vì trước giờ tôi vẫn quen với việc nhà chẳng có ai, nên việc luôn có người ở trong căn nhà mới này làm tôi cảm thấy như mình đang ở nhà người khác, chẳng thể nào thoải mái được. Dù vậy, tôi vẫn mang đồ từ phòng cũ sang đây vì cảm giác dễ ngon hơn, và tôi lúc nào cũng đặt con mèo đen bên cạnh gối.
Thở dài một hơi, tôi mở mắt ra.
Nằm chình ình trên sàn là con cá sấu với đống khăn giấy mọc đầy ra từ lưng.
Dù chỉ là một điều nhỏ nhặt, nhưng việc đồ vật ở đúng vị trí của nó làm tôi cảm thấy như đây thực sự là nơi tôi thuộc về.
Ước gì căn phòng này sớm trở thành phòng của riêng tôi.
Tôi lồm cồm bò dậy rồi mở tủ quần áo.
Sáng nào tôi cũng phân vân như vậy.
Liệu tôi có nên mặc nguyên bộ đồ ngủ ra khỏi phòng không, hay là nên thay đồ trước đã? Trước khi chuyển đến đây, tôi vẫn thường mặc nguyên bộ đồ ngủ đi ăn sáng, đánh răng. Nhưng giờ thì Sendai-san đang ở đây, nên tôi cảm thấy hơi ngại khi cứ lảng vảng trong bộ đồ ngủ thay cho pijama như thế này.
Chắc Sendai-san vẫn còn đang ngủ.
Phải làm sao đây?
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định lấy áo thun với quần jeans ra rồi thay đồ. Đang định bước ra khỏi phòng, tôi với lấy con mèo đen đang nằm trên giường.
Không được tự ý vào phòng người khác.
Đó là quy tắc, nhưng Sendai-san thì lại hay phá luật.
Để phòng hờ, tôi đặt con mèo nhồi bông lên kệ sách. Dù tôi nghĩ là đặt nó ở đâu cũng được, nhưng tôi không muốn Sendai-san thấy nó nằm cạnh gối rồi lải nhải gì đó.
Con mèo nhồi bông đã được di chuyển khỏi vị trí của nó.
Con cá sấu nằm chình ình dưới sàn.
Chiếc giường đã được dọn dẹp gọn gàng.
Sau khi kiểm tra lại một lượt, tôi rời khỏi phòng.
Không thấy Sendai-san đâu trong căn bếp kiêm phòng ăn mà chúng tôi dùng chung.
Dù đã đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi quay lại, Sendai-san vẫn biệt tăm. Tôi mở tủ lạnh, lấy nước ép cam ra. Rót nước cam vào ly, tôi nhìn lên bàn.
Một túi bánh mì còn sót lại.
Tôi ngồi xuống ghế, đặt ly nước ép cam cạnh túi bánh mì.
Vì không biết Sendai-san thích ăn gì nên tôi đã mua đủ thứ, thành ra bữa tối của hai đứa lại nhiều hơn dự kiến. Dù tôi không ghét bánh mì, nhưng tôi nghĩ là mình đã mua hơi quá tay rồi.
“Chào buổi sáng”
Cùng với giọng nói ấy, Sendai-san với vẻ mặt ngái ngủ bước ra.
“Chào buổi sáng”
“Tớ đi rửa mặt đây”
Vẫn Nói với giọng ngái ngủ, Sendai-san biến mất vào phòng tắm.
Tôi uống một ngụm nước cam.
Thời gian trôi qua thật chậm.
Giống như lúc đang ngồi học một tiết chán òm, một phút dài như cả thế kỷ. Dù biết là có quay lại giường cũng chẳng ngủ được, nhưng ở đây cũng chẳng có gì để làm. Đang phân vân xem có nên quay về phòng không, tôi uống thêm một ngụm nước cam. Vẫn còn hơn nửa ly, tôi nhìn chằm chằm vào nó, rồi giọng Sendai-san vang lên.
“Sáng ăn vậy được không?”
Quay về phía giọng nói, tôi thấy Sendai-san đang cầm túi bánh mì lên, mắt nhìn vào ly nước cam chứ không phải tôi.
“Được mà”
“Mà này Miyagi, cậu dậy sớm ghê ha”
“Sendai-san cậu cũng dậy sớm mà”
“Tớ lỡ tỉnh dậy thôi”
Nói rồi, cô ấy, người mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình với quần jeans, vươn vai rồi ngồi xuống ghế. Ánh mắt cô ấy vẫn dán chặt vào ly nước cam của tôi, nên tôi đành phải hỏi.
“Cậu muốn uống à?”
“tớ chỉ muốn uống một ngụm thôi”
“Vậy thì uống đi”
Không đợi cô ấy trả lời, tôi đưa ly nước cam cho Sendai-san. Rồi Cô ấy nói “cám ơn” mà không nhìn tôi, rồi đặt môi mình lên ly nước cam còn dang dở. Đúng như lời nói, cô ấy chỉ uống một ngụm rồi đặt ly nước cam xuống bàn.
Sáng nào cũng có những lúc Sendai-san không nhìn vào mắt tôi như vậy.
Có lẽ tôi đã nghĩ nhiều, hay là do Sendai-san ngủ dậy muộn nên vẫn còn lơ mơ, nhưng tôi cảm thấy hơi khó chịu. Những lúc như vậy, tôi có thể nghe thấy tiếng xương cốt rên rỉ đâu đó trong cơ thể mình.
“Sendai-san, uống hết luôn đi”
“hoi không cần nữa”
“Thế phần thừa thì sao?”
“Miyagi uống đi”
Dù hơi khác so với mọi khi, nhưng ít nhất cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục được.
Có lẽ là nhờ luật lệ chúng tôi đã đặt ra ngày hôm qua.
Dù có vẻ vẫn còn cần thêm thời gian để Sendai-san có thể hoà nhập hoàn toàn vào cuộc sống của tôi, nhưng mọi thứ vẫn tốt hơn trước kia nhiều. Dù vậy, tôi không nghĩ là cuộc trò chuyện này sẽ kéo dài thêm được nữa, nên trước khi khoảng lặng ập đến, tôi thốt lên một cách để giết thời gian mà không cần phải nói chuyện.
“Tôi ăn sáng đây. Sendai-san thì sao?”
Sau khi nghe tuyên bố của tôi, Sendai-san đứng dậy.
“Tớ cũng ăn. Tớ đi lấy nước cam đây, Miyagi, cậu muốn uống thêm không?”
“Không cần. Với cả tôi cũng không cần dĩa đâu”
“Sao vậy?”
“Bát nhiều ai rửa”
“Màh, cũng đúng”
Nghe thấy giọng nói chán nản, một lúc sau Sendai-san quay lại với một ly nước cam trên tay.
“Sendai-san, cậu chọn trước đi”
“Hôm qua tớ chọn trước rồi mà, Miyagi chọn đi”
“Tôi ăn cái còn lại là được”
Tôi đẩy túi bánh mì về phía Sendai-san, người vừa ngồi xuống ghế. Chiếc túi di chuyển trên mặt bàn rồi dừng lại. Sendai-san nhìn tôi, rồi lấy bánh mì kẹp bơ đậu đỏ với bánh mì hạt óc chó ra khỏi túi. Sau đó, cô ấy trả lại cho tôi chiếc túi đã nhẹ bớt đi.
“itadakimasu”
Nói rồi, Sendai-san cắn một miếng bánh mì hạt óc chó. Tôi cũng nói “itadakimasu” rồi lấy bánh mì kem sữa ra.
Kể từ khi mẹ tôi bỏ đi, tôi đã dành phần lớn thời gian cho để ở một mình. Giờ đây, Sendai-san là người dành nhiều thời gian cho tôi nhất.
——Dù tôi chẳng đưa cô ấy năm nghìn yên nào.
Tôi hiểu là năm nghìn yên không còn cần thiết giữa hai đứa trong mối quan hệ bạn cùng phòng này.
Vừa cắn miếng bánh mì kem sữa, tôi vừa nhìn Sendai-san.
Mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi.
Tôi hiểu điều đó.
Sendai-san đã đề nghị mối quan hệ bạn cùng phòng, và tôi đã chấp nhận. Nhưng mà dù mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi, tôi vẫn không thể ngừng thắc mắc tại sao Sendai-san lại nghe theo mệnh lệnh của tôi chỉ vì năm ngìn yên mà cô ấy chẳng bao giờ dùng đến.
Đối với tôi, năm nghìn yên là thứ cần thiết để giữ Sendai-san bên cạnh, một thứ không thể đánh mất. Đối với Sendai-san, năm nghìn yên chỉ là điều kiện để cô ấy miễn cưỡng nghe theo mệnh lệnh của tôi. Chẳng phải là thứ gì đáng để giữ lại cả.
Cách cô ấy sử dụng năm nghìn yên làm tôi cảm thấy như mình có giá trị nào đó khác ngoài năm nghìn yên vậy. Dù biết là điều đó không thể nào xảy ra, nhưng tôi vẫn nghĩ như vậy.
Có những lúc tôi nghĩ là cô ấy làm vậy là vì muốn hôn tôi, muốn chạm vào tôi. Nhưng tôi không có giá trị đến mức đó. Xét cho cùng, Sendai-san là kiểu người chẳng bao giờ thiếu người theo đuổi, bất kể là nam hay nữ. Hồi cấp 3, tôi cũng vài lần nghe được tin đồn về việc Sendai-san được tỏ tình. Tôi cũng đã xác nhận với chính cô ấy, nên chắc chắn là cô ấy được khá nhiều người để ý.
Liệu Sendai-san có dành thời gian cho tôi, cho phép tôi ra lệnh cho cô ấy nếu không có năm nghìn yên đó không?
Giờ thì tôi không thể nào biết được nữa.
Chỉ là, dù nghìn yên không còn nữa, Sendai-san vẫn ở bên cạnh tôi.
Càng cố gắng tìm hiểu lý do, đầu óc tôi càng trở nên rối bời, bất an. Nhưng mà tôi cảm thấy như mối quan hệ hiện tại của chúng tôi sẽ lại thay đổi nếu tôi hỏi cô ấy.
Vì tôi đã chọn tiếp tục thay vì kết thúc, nên tôi không muốn mối quan hệ bạn cùng phòng này đổ vỡ.
“Miyagi. Nếu cậu không thích cái đó thì đổi cho tớ nhé?”
Sendai-san cầm cái sandwich bơ lên.
Còn Tôi thì cắn miếng bánh mì kem sữa vẫn còn hơn nửa.
“Không sao đâu. Tại buồn ngủ quá nên tôi vẫn còn lơ mơ thôi”
“Trưa nay ăn ngoài nhé?”
Nói rồi, Sendai-san cho nốt phần bánh mì hạt óc chó còn lại vào miệng.
“ừm. Ăn xong cái này tôi sẽ ở trong phòng tới lúc đi”
“Ok”
Vừa nói chuyện phiếm, chúng tôi vừa ăn bánh mì. Vốn dĩ chúng tôi chẳng có chủ đề chung nào để nói. Nhưng trước đây, tôi không bận tâm lắm đến việc cuộc trò chuyện bị ngắt quãng. Kể từ khi chuyển đến đây, sự im lặng lại trở nên nặng nề. Vừa cố gắng tìm chủ đề, tôi vừa tiếp tục câu chuyện, rồi cho nốt chỗ nước cam với bánh mì còn lại vào bụng.
“Mấy giờ thì đi?”
“12 giờ thì hơi đói, chắc tầm 11 giờ đi ha”
“Vậy 11 giờ nhé”
Nói với Sendai-san, tôi quay về phòng.
Nằm dài trên giường, đọc truyện tranh để giết thời gian.
Dù cảm thấy không thoải mái, nhưng tôi không thể ra khỏi phòng.
Nếu ra ngoài phòng khách thì tôi sẽ còn cảm thấy tệ hơn nữa.
Cứ thế, tôi ở lì trong phòng với mục đích duy nhất là giết thời gian, rồi thời khắc đó cũng gần kề.
Tôi mở tủ quần áo, nhìn vào chiếc váy màu mùa xuân.
Kể từ khi mua nó sau lễ tốt nghiệp, tôi vẫn chưa mặc nó một lần nào. Cầm nó lên, tôi thử ướm vào người mình.
Đặt nó lên giường, tôi suy nghĩ.
Nếu tôi mặc chiếc váy này ra khỏi phòng, Sendai-san sẽ nghĩ là tôi mặc nó vì cô ấy mất. Dù cho là tôi tình cờ nhìn thấy nó trong tủ quần áo, hay là tôi tình cờ muốn mặc nó đi chăng nữa, thì Sendai-san vẫn sẽ nghĩ là tôi mặc nó vì cô ấy thôi.
Tôi cất chiếc váy vào tủ, lấy áo len ra.
Mặc nó lên trên áo thun, tôi rời khỏi phòng.
“Cậu chuẩn bị Xong chưa?”
Sendai-san, người có vẻ như đang đợi tôi, lên tiếng, và tôi đáp lại “xong rồi”. Bộ đồ ngủ rộng thùng thình của cô ấy đã được thay bằng cái áo blouse.
“Vậy thì đi thôi”
Sendai-san không nói gì về việc tôi không mặc váy.
Tôi biết là lời nói hôm qua của cô ấy chỉ là nhất thời. Chắc là cô ấy buột miệng nói ra thôi, chứ chẳng hề có ý định muốn nhìn tôi mặc váy hay gì.
Sendai-san cầm túi xách lên, rồi bước đi.
Và Tôi theo sau cô ấy ra khỏi nhà.
Tôi có nghe qua địa điểm đến, nhưng tôi không rõ là nó ở đâu.
Vì tôi chỉ biết đường quanh nhà với quanh trường mà thôi, nên tôi chỉ có thể đi theo Sendai-san, người đang bước đi mà không chút do dự kia.
Rẽ qua vài góc phố, lên tàu điện, đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh xa lạ cứ thế trôi qua làm tôi cảm thấy như mình chỉ là một kẻ xa lạ. Việc không thể hoà nhập vào môi trường mới này làm tôi cảm thấy chán nản.
Cứ thế này thì tôi sẽ muốn xuống tàu trước khi đến nơi mất, nên tôi chuyển ánh nhìn sang Sendai-san.
“Sao thế?”
Sendai-san, người có vẻ như đã nhận ra ánh mắt của tôi, nói mà không nhìn tôi.
“Không có gì”
“Hay là cậu Mệt rồi à?”
“Không có mệt”
Tôi trả lời cụt lủn, rồi cuộc trò chuyện kết thúc.
Sendai-san vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh đang trôi qua bỗng dừng lại, cửa tàu mở ra.
Tiếng ồn ào trong toa tàu càng trở nên huyên náo hơn.
Mọi người lên lên xuống xuống tàu, rồi cửa tàu đóng lại, “nè Miyagi” Sendai-san gọi tôi với giọng nhỏ nhẹ
“Sao sáng nay cậu lại uống nước cam vậy?”
Tàu bắt đầu chạy, rồi tăng tốc.
Giống như Sendai-san, tôi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chẳng sao cả.”
“Hể. Vậy tại sao cậu lại cứ tránh mặt tớ?”
Giống như khung cảnh đang thay đổi với tốc độ đều đặn, cuộc trò chuyện trôi chảy rồi hạ cánh xuống một nơi khác.
“Cái đó thì liên quan gì đến nước cam chứ?”
Tôi càu nhàu về việc chủ đề đã bị thay đổi một cách quá đỗi tự nhiên.
“Thì cứ trả lời đi”
Giọng nói nhẹ nhàng, êm ái như mọi khi vang lên.
Chuyển ánh nhìn từ ngoài cửa sổ sang Sendai-san, tôi thấy cô ấy đang làm vẻ mặt nghiêm túc trái ngược hoàn toàn với giọng nói, khiến tôi không thể trả lời qua loa được.
“……Tại tôi không biết phải làm sao”
“Biết ngay mà”
“Tại Sendai-san cứ ở lì trong nhà nên”
Dù tôi nghĩ là không nên nói điều này với cô ấy, nhưng bầu không khí có vẻ không thích hợp để nói dối, nên tôi đành phải nói sự thật.
“Thì chúng ta đang sống cùng nhau mà. Giờ mà cậu bảo tớ đừng ở nhà thì tớ cũng chẳng biết phải làm sao đâu.”
“Tôi đâu có nói là đừng có ở nhà”
“Cậu nên làm quen với tớ đi. Với cả tớ cũng buồn lắm khi cậu cứ tránh mặt tớ đấy”
“——Xin lỗi”
Tôi tránh mặt cô ấy không phải là vì tôi muốn hay gì, nhưng mà tôi biết là mình sai, nên tôi xin lỗi.
Nhưng mà Sendai-san cũng có những lúc tránh mặt tôi mà.
Dù tôi nghĩ là không phải chỉ mình tôi sai, nhưng cô ấy không có tránh mặt tôi một cách lộ liễu như tôi, nên cũng khó cho tôi để cằn nhằn được.
“Những lúc không có nhà là cậu đi gặp Utsunomiya đúng không?”
Ánh mắt của Sendai-san chuyển từ ngoài cửa sổ sang tôi.
“Ừ”
“Thường thì hai cậu đi đâu vậy?”
Vì có hẹn với Maika.
Tôi luôn lấy Maika ra làm cái cớ để ra khỏi nhà mỗi khi báo với Sendai-san. Nhưng mà nếu bị hỏi là đi đâu thì tôi cũng chịu.
“Chẳng đi đâu cả. Loanh quanh đây thôi”
“Loanh quanh là loanh quanh chỗ nào, tớ đâu hỏi cậu cái đó”
“Tôi đâu biết đường ở đây đâu, tôi để Maika quyết định hết”
“Dù cho là cậu có để Maika quyết định hết đi chăng nữa thì hai cậu vẫn phải đi đâu đó mà?”
“Đâu phải chỗ nào đặc biệt đâu”
Vì tôi với Maika cũng chẳng đi đến những nơi kỳ lạ nào, nên tôi không nói dối. Nhưng cũng không phải tất cả mọi thứ tôi nói đều là sự thật.
Gần một nửa số lần tôi báo với Sendai-san là tôi sẽ đi gặp Maika, nhưng thực chất là tôi đi một mình. Tôi dành hầu hết thời gian ở hiệu sách, quán cà phê. Nếu trả lời chi tiết quá thì có khi Sendai-san lại phát hiện ra là tôi không đi gặp Maika mất.
“Màh, cũng được”
Giọng Sendai-san nghe có vẻ không được thuyết phục cho lắm, nhưng cô ấy không hỏi thêm gì nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì cô ấy đã bỏ cuộc. Nhưng mà khi cô ấy im lặng, tôi lại không biết là Sendai-san tò mò vì điều gì.
Là Maika, là nơi tôi đến, hay là tôi?
Dù tôi tò mò muốn biết Sendai-san thực sự muốn hỏi gì, nhưng tàu điện rung lắc, khung cảnh ngoài cửa sổ bắt đầu chậm lại.
“Xuống tàu thôi”
Giọng Sendai-san vang lên bên cạnh, cắt ngang những dòng suy nghĩ của tôi.
Xuống tàu, rồi ăn trưa, xong chúng tôi đi bộ đến địa điểm cần đến, khu đồ gia dụng.
Dù chỉ muốn mua mỗi ấm đun nước siêu tốc, nhưng lại mất kha khá thời gian.
Vì cũng chẳng phải là thứ gì cần mua gấp, nên đáng lẽ ra tôi có thể mua online. Thậm chí tôi còn có thể mua ở gần nhà. Chẳng cần phải lặn lội bắt tàu đến tận đây ăn trưa cùng nhau chỉ rồi để mua một cái ấm đun nước siêu tốc.
Tôi nhìn lên lưng Sendai-san, người đang đứng trên bậc thang cuốn phía trên mình.
Mái tóc dài được tết khi thì có khi thì không kể từ khi chúng tôi sống cùng nhau, giờ đây đã được tết hai bên rồi buộc lại phía sau. Cô ấy cũng đã trang điểm, điều mà cô ấy không làm mỗi khi mới ngủ dậy.
Dù ngoại trừ việc không mặc đồng phục thì trông cô ấy cũng chẳng khác gì hồi cấp 3, nhưng tôi lại cảm thấy như Sendai-san là một con người khác với khi ấy.
Không, chính xác hơn là tôi đang nhìn Sendai-san theo một cách khác.
Chắc chắn là do năm nghìn yên không còn được áp dụng nữa.
Tôi không biết phải đặt cảm xúc của mình ở đâu.
Cuộc sống mới, một Sendai-san mới, tất cả đều không thể nào dung hoà được với con người tôi, và rồi trở thành thứ gì đó khó xử lý. Hồi cấp 3, tôi đã dung hoà mọi thứ bằng năm nghìn yên, nhưng giờ đây khi năm nghìn yên không còn nữa, cảm xúc không thể dung hoà ấy chẳng biết đi đâu về đâu.
Ước gì chúng tôi có thể quay lại những ngày tháng còn mặc đồng phục, những ngày tháng mà tôi chẳng cần phải suy nghĩ gì cả.
Tôi sẽ không còn phải băn khoăn xem nên mặc gì khi ra khỏi phòng vào mỗi buổi sáng nữa. Tôi sẽ không còn cảm thấy bất an khi cuộc trò chuyện sắp sửa kết thúc nữa. Sendai-san sẽ không bảo tôi mặc váy nữa, và tôi cũng sẽ không bận tâm đến việc cô ấy chẳng nói gì khi tôi không mặc váy nữa.
Tôi bước ra khỏi thang cuốn.
Rồi lại bước lên một thang cuốn khác.
Bóng lưng trước mắt tôi thẳng tắp.
Mái tóc dài ấy thật đẹp, thật muốn chạm vào.
Suýt chút nữa là tôi đã đưa tay ra rồi, tôi thở dài.
Chắc là tôi mệt rồi.
Vì không ngủ được ngon giấc, nên đầu óc tôi không được minh mẫn cho lắm.
“Miyagi, bên này”
Sendai-san đi thẳng mà không bước lên cái thang cuốn tiếp theo. Đi theo cô ấy, những chiếc ấm đun nước ngay lập tức lọt vào tầm mắt tôi. Sendai-san lẩm bẩm “cái nào được nhỉ” rồi cầm vài cái lên xem. Còn Tôi thì đứng đó nhìn cô ấy.
Những chiếc ấm với hình dáng tròn trịa, những chiếc ấm với cái vòi dài.
Sendai-san đang nghiêm túc xem xét những chiếc ấm đun nước siêu tốc với đủ màu sắc, kiểu dáng khác nhau. Chắc là chức năng cũng khác nhau, mà đun sôi được nước thì cái nào chả được. Nhưng Sendai-san vẫn đang so sánh chúng một cách kỹ lưỡng. Dù không muốn thúc giục, nhưng tôi nghĩ là cô ấy nên chọn đại đi còn về.
“Miyagi thích cái nào?”
Sendai-san nhìn tôi.
“Cái nào mà chả được. cơ Mà, cậu không tìm hiểu trước à?”
“Tớ có tra qua vài cái rùi”
“Vậy thì chọn đại trong số đó đi”
“Tớ đang phân vân giữa hai cái, cậu chọn giúp tớ đi”
Sendai-san chỉ vào hai chiếc ấm đun nước siêu tốc.
“Cái nào cũng được mà, Sendai-san cứ chọn cái cậu thích đi”
“Tụi mình dùng chung mà, ít nhất thì cậu cũng phải chọn màu đi chứ”
Nói rồi, Sendai-san chỉ vào chiếc ấm đun nước cỡ lớn. Rồi nhìn tôi, cô ấy nói “tớ lấy cái này, còn cậu chọn màu đi”.
“Tôi chẳng thích màu nào cả”
Đun nước thì liên quan gì đến màu trời.
Chọn màu trắng, đen, đỏ hay là màu gì cô ấy thích cũng được mà. Với cả, thay vì để tôi, một đứa chẳng quan tâm gì đến mấy cái ấm đun nước đó chọn thì để Sendai-san, người muốn mua nó chọn màu cô ấy thích thì hơn.
“……Miyagi. Lúc đi mua sắm với Utsunomiya bộ cậu cũng thế này à?”
Sendai-san nói với một tiếng thở dài.
“Thế nào là thế này?”
“Lạnh lùng ấy. Không chịu hợp tác gì cả”
Giọng điệu trách móc của cô ấy khơi dậy cảm giác tội lỗi trong tôi.
Nếu là Maika thì tôi sẽ nghiêm túc hơn khi làm bất cứ việc gì. Nếu là ấm đun nước, tôi sẽ hỏi Maika xem cô ấy muốn chức năng gì, rồi cùng nhau chọn kiểu dáng và màu sắc mình thích. Nói đúng hơn là tôi có thể làm mọi thứ một cách bình thường nếu chừa Sendai-san ra. Nhưng nếu là Sendai-san, những việc mà tôi có thể làm một cách bình thường với người khác bỗng trở nên không bình thường. Đổi lại, tôi lại làm với cô ấy những điều mà tôi không làm với người khác, nhưng mà…
“Dù thế nào thì cậu cũng không chọn thật à?”
Nghe thấy giọng Sendai-san, tôi nhìn chằm chằm vào những chiếc ấm đun nước. Sau đó, sau khi hít một hơi, tôi nói một màu trông an toàn.
“Màu trắng đi. Do trông nó giống ấm đun nước”
“Mà nó trông giống đồ gia dụng hơn là ấm đun nước ấy nhỉ”
“Vậy thì màu đỏ”
“Rồi rồi, màu trắng nhé”
Khi tôi thay đổi lựa chọn do bất đồng ý kiến, Sendai-san nở một nụ cười gượng gạo rồi cầm chiếc ấm đun nước siêu tốc màu trắng lên. Rồi mang nó đến quầy thanh toán. Tôi bất đắc dĩ đi theo cô ấy, hai đứa cùng nhau thanh toán.
“Mua có vậy thôi á?”
Khi tôi hỏi, cô ấy đáp lại ngắn gọn “ừm”, và tôi nghĩ là chúng tôi sẽ quay về bằng đường cũ. Nhưng Sendai-san nói là cô ấy muốn ghé qua đâu đó rồi lại bước lên bậc thang cuốn.
“Không về hả?”
Dù cô ấy không nói là sẽ đi đâu, nhưng dáng vẻ của Sendai-san làm tôi cảm thấy như cô ấy đã có mục tiêu, nên tôi hỏi.
“Chỉ ghé qua đâu đó chút thôi”
“Còn thứ cậu muốn mua à?”
“Không, nhưng vẫn còn thời gian mà đúng không”
Nói rồi, Sendai-san mỉm cười.
Dù cô ấy đang cười một cách dịu dàng, nhưng từ ánh mắt cô ấy thì không có dấu hiệu nào cho thấy là cô ấy sẽ nghe theo ý kiến của tôi cả. Thay vì phí công vô ích, tôi chọn cách im lặng mà đi theo Sendai-san.
Ăn cơm, mua sắm, đi dạo dù chẳng có gì muốn mua. Tôi nghĩ là như vậy vẫn vui hơn là cứ tránh mặt Sendai-san, và đây cũng là một cách khá lý tưởng để dành cả ngày Chủ nhật.
Giờ đây, tôi không còn thấy sợ hãi khi tạo ra thêm những kỷ niệm nữa.
Nhưng mà tôi không biết liệu đây có phải là khoảng cách bình thường giữa những người bạn cùng phòng hay không.
“Miyagi, chỗ này”
Bị Sendai-san kéo đi, tôi bước xuống bậc thang cuốn, và đập vào mắt tôi là một núi thú nhồi bông.
“Cậu thích mấy thứ này mà đúng không?”
Tôi không biết Sendai-san nhìn nhận tôi như thế nào.
Tôi không có sưu tầm thú nhồi bông, cũng chẳng trưng bày chúng trong phòng. Tất nhiên là ngoài thú nhồi bông ra, ở đây còn bán đủ thứ linh tinh như đồ trang trí hay đồ chơi. Dù vậy, khi bị khẳng định là thích mấy thứ này một cách hiển nhiên như thế, tôi lại muốn hỏi Sendai-san xem cô ấy nghĩ tôi là kiểu người như thế nào.
Nhưng mà, cũng không phải là tôi ghét ngắm chúng.
Sendai-san trông có vẻ rất vui, và chúng tôi cũng không cần phải về nhà ngay. Tôi tiến lại gần chỗ thú nhồi bông, cầm vài con lên rồi đặt xuống. Đi vào sâu hơn, tôi thấy một đống đồ vật mềm mại được bày bán ở đó. Trong số đó có một thứ với màu sắc nhạt nhoà, trông dẹp lép, thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi tiến lại gần xem nó là gì, thì ra là vỏ hộp khăn giấy.
Giờ mới để ý là hộp khăn giấy trong bếp không có vỏ.
Tôi cầm vỏ hộp khăn giấy màu nâu sẫm lên.
“Cái đó là gì á?”
Sendai-san đứng cạnh nhìn vào tay tôi.
“Thú mỏ vịt”
“Giống giống cá sấu nhỉ?”
“Không giống”
“Hình như là động vật có vú, nó ấy”
“Chắc vậy”
Dù trí nhớ tôi hơi mơ hồ, nhưng tôi nhớ là thú mỏ vịt là một sinh vật kỳ lạ, là động vật có vú nhưng lại đẻ trứng.
“Miyagi, cậu thật sự thích mấy thứ này mà nhỉ?”
“Không phải là tôi thích”
“Ghét cũng được, nhưng nó trông khá dễ thương mà nhỉ”
Nói rồi, Sendai-san lấy con thú mỏ vịt từ tay tôi rồi vuốt ve đầu nó.
“Tôi sẽ mua nó, đưa đây”
Tôi kéo mỏ con thú mỏ vịt mà Sendai-san đang cầm.
“Thôi, để tớ mua cho.”
“Tại sao?”
“Nó sẽ là thứ để trong bếp mà đúng không? Vậy là của chung rồi, nên để tớ trả bằng tiền mua đồ dùng chung”
Sendai-san nói một cách hiển nhiên, rồi vẫy vẫy cái tay con thú mỏ vịt.
“Tôi chưa từng nói là để nó ở trong bếp”
“Không phải hở?”
“…thì, nhưng mà…”
“Tớ trả cho.”
Sendai-san bước đi mà không đợi tôi trả lời.
Cuối cùng thì tôi lại phải đi theo cô ấy, và con thú mỏ vịt bị mua bằng “tiền mua đồ dùng chung”.
Tôi không thích cái tính này của Sendai-san.
Lúc nào cô ấy cũng đi trước một bước, làm những điều mà tôi định làm.
Dù có cằn nhằn thì cô ấy cũng sẽ không nghe.
“Vậy thì về thôi”
Có vẻ như lịch trình hôm nay đã kết thúc, Sendai-san bắt đầu quay về nhà. Chúng tôi trở về nhà với khoảng thời gian tương tự lúc đi. Không ghé qua đâu cả, cũng chẳng nói chuyện phiếm gì nhiều.
Sự im lặng không làm tôi bận tâm lắm.
Lên tàu điện, rồi đi bộ, chúng tôi về đến nhà.
Sendai-san ngay lập tức mở hộp ấm đun nước mới mua, xong dùng nó pha trà. Ngồi đối diện nhau trên bàn, cô ấy đưa cho tôi chiếc túi đựng con thú mỏ vịt.
“Nè”
“Sendai-san mở đi chứ”
Nói rồi, tôi đẩy chiếc túi về phía cô ấy, và cô ấy lấy con thú mỏ vịt ra mà không nói gì. Rồi chỉ vào hộp khăn giấy gần chỗ tôi.
“Đưa tớ cái đó với”
Như được dặn, tôi nói “đây” rồi đưa hộp khăn giấy cho cô ấy. Nhưng thay vì cầm hộp khăn giấy, Sendai-san lại nắm lấy tay tôi.
Tim tôi đập thình thịch.
Sendai-san siết chặt tay tôi.
Bàn tay bị nắm chặt đến đau nhói.
Sendai-san vẫn không nói gì cả.
Những lúc như vậy, trước đây cô ấy vẫn sẽ hôn tôi dù tôi có nói là không thích đi chăng nữa, nhưng hôm nay cô ấy lại không làm gì cả.
Hiển nhiên thôi.
Giờ thì mọi thứ đã khác rồi.
Sendai-san là bạn cùng phòng của tôi mà, và trong quy tắc cũng chẳng có điều luật nào là cho phép hôn nhau cả. Nhưng mà, .... cũng đâu có điều luật nào cấm điều đó.
“Xin lỗi”
Sendai-san khẽ nói rồi buông tay tôi ra.
Hộp khăn giấy được đưa đến chỗ cô ấy.
Rồi được bọc vỏ vào.
Dù không có luật rõ ràng nào về việc hôn nhau, và cho dù có cấm đi chăng nữa thì Sendai-san vẫn sẽ phá luật nếu cô ấy muốn mà thôi. Ấy vậy mà hôm nay, cô ấy lại tuân theo một quy tắc vô hình nào đó.
Tôi cũng ghét cái tính này của Sendai-san.
“Xong rồi nè”
Sendai-san đặt hộp khăn giấy đã được bọc vỏ thú mỏ vịt lên chiếc bàn không được rộng cho lắm.
Bàn ăn đã được dọn sẵn, với đĩa bánh mì nướng cùng trứng chiên và hai cốc nước cam.
Sendai-san ngồi đối diện tôi.
Dù cho lúc học hay ăn cơm thì lúc nào cô ấy lúc nào cũng ngồi bên canh tôi, nên cảnh tượng Sendai-san ngồi đối diện thế này vẫn còn hơi xa lạ.
Mà, chắc chỉ một tuần nữa thôi là ổn cả.
Có khi phải mất cả tháng, nhưng tôi nghĩ dần dà rồi tôi cũng sẽ quen với việc Sendai-san ngồi trước mặt tôi mỗi khi ăn cơm thôi.
Tôi phết bơ và mứt lên miếng bánh mì nướng, rồi liếc sang cốc nước.
"Sendai-san này, sao lại là nước cam?"
"Cậu muốn uống soda à?"
"Tôi cứ tưởng là trà cơ"
Thực ra thì uống gì cũng được.
Tôi không kén chọn.
Sendai-san là người chuẩn bị bữa sáng, và tôi cũng chẳng có gì để phàn nàn. Nhưng mà mắc gì hôm qua lặn lội đi xa như thế để mua cái ấm đun nước rồi không xài, nghĩ vậy nên tôi có chút hơi bực mình.
"Nếu cậu thích trà thì từ mai tớ pha trà cho”
Tôi nhìn Sendai-san.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nhưng cô ấy không hề tránh đi.
Điều đó làm tôi thấy nhẹ nhõm.
Sáng sớm ra đã xị mặt thì sẽ chẳng vui vẻ gì cả.
"Trà hay gì mà chả được, nhưng còn cái ấm đun nước thì sao?"
"Ý cậu là bắt buộc phải dùng nó á?"
"Nếu không dùng thì mua làm gì?"
"Giờ không dùng nhưng vẫn cần mà, với lại đi mua sắm cũng vui mà"
"Ý tôi không phải vậy"
Tôi cắn một miếng bánh mì nướng rồi uống một ngụm nước cam. Sendai-san cũng ăn miếng bánh mì đã phết bơ và mứt của cô ấy.
"Vậy chứ còn gì. Mà nè Miyagi, ăn xong là cậu đi học đúng không?"
Chẳng biết là ngày mai cái ấm đun nước đó có được dùng hay không, nhưng Sendai-san đã nhanh chóng đổi chủ đề.
"Thì sao"
"Cậu có vội không?"
"Không"
"Vậy à"
Câu chuyện kết thúc tại đó, và tôi chẳng biết Sendai-san định làm gì tiếp theo. Nếu hỏi thì có cảm giác như tôi đang can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cô ấy, nên tôi cứ im lặng cho đến khi cả đĩa và cốc đều trống trơn.
"Để tôi rửa cho"
Tôi gom đĩa và cốc của cả hai lại rồi dõng dạc tuyên bố.
"Được rồi. Để tớ làm cho"
"Cậu đã chuẩn bị bữa sáng rồi còn gì"
"Thế thì, nhờ cậu nha"
Nói rồi, Sendai-san đi vào phòng. Tôi nhanh chóng rửa bát đĩa rồi cũng quay về phòng. Dù không vội, nhưng đi đến trường cũng mất kha khá thời gian nên tôi muốn chuẩn bị sớm một chút.
Sau khi thay đồ xong, tôi nhìn vào gương.
Những lúc thế này, có đồng phục thì tốt rồi.
Mỗi sáng phải nghĩ xem mặc gì thật là phiền phức. Giá như tôi có thể quay về quá khứ, lúc mà chỉ cần một bộ đồng phục là giải quyết được tất cả. Haizz, tôi thở dài rồi xách túi lên. Vừa mở cửa ra thì tôi thấy Sendai-san, đã trang điểm xong, đang ở phòng khách.
"Tôi đi đây"
Tôi nói với cô ấy, người đang ngồi trên ghế. Vừa định đi ra cửa thì Sendai-san đứng dậy và nắm lấy tay tôi.
"Miyagi, đợi đã"
"Gì?"
"Cho tớ mượn mặt cậu một chút"
"Mặt?"
"Tớ trang điểm cho"
Sendai-san cười mỉm.
Cô ấy trông vẻ vui lắm, nhưng yêu cầu xàm thật đấy.
"Sẽ trễ học mất"
"Nãy cậu vừa bảo là không vội mà"
"Không vội chứ đâu có thừa thời gian"
"Cậu sơn môi thôi cũng được mà? Môi cậu hơi khô đó. Không mất nhiều thời gian thế đâu"
Ngón tay cái của Sendai-san chạm vào môi tôi.
Đầu ngón tay ấn nhẹ, rồi vuốt ve như để cảm nhận.
Tôi không ghét ngón tay của Sendai-san.
Lâu lắm rồi mới được cảm nhận ngón tay trên môi như vậy, cảm giác thật dễ chịu.
"Miyagi, được không?"
Ngón tay rời đi, và cô ấy hỏi.
"Cũng đâu có khô tới vậy"
Lúc soi gương thì tôi thấy môi mình vẫn bình thường mà.
"Khô là khô. Sẽ nhanh thôi, cậu ngồi xuống đi"
Tay tôi bị kéo đi, theo bản năng tôi đưa tay lên.
Giống như Sendai-san đã làm với tôi, tôi ấn ngón tay cái lên môi cô ấy. Dùng lực một chút, tôi lau đi lớp son trên môi cô ấy, nó lem ra ngón tay tôi.
"Này, Miyagi!"
Sendai-san bực bội nói, rồi nắm chặt lấy tay tôi.
“Nếu cậu sửa nó thì sẽ trễ đấy"
"Cậu bị ngốc à"
Tôi hất tay Sendai-san ra rồi quay lưng đi.
"Mà mai cậu có thời gian không?"
Một giọng nói khó chịu vang lên phía sau tôi.
"Không."
"Thì ráng sắp xếp đi. Tớ sẽ làm cho cậu dễ thương hơn"
"Không cần"
“Vậy thì ráng sắp xếp đi. Để tớ làm cho cậu dễ thương hơn”
“Không cần”
“Để tớ làm cho mà”
“Tôi bảo là không cần”
“Trang điểm một chút thôi cũng không cho. Cậu keo kiệt thật đó”
“Sendai-san, cậu ồn ào quá. Tôi đi đây”
Hộp khăn giấy hình thú mỏ vịt được đặt trên bàn. Nhưng tôi không lấy khăn giấy mà đi thẳng tới bồn rửa mặt. Trước khi mở nước, tôi đặt túi xuống trước gương.
Nhìn vào ngón tay cái của mình.
Nó đã nhuộm cùng màu với môi Sendai-san.
Nhìn vào gương, môi tôi không hề khô.
Quả nhiên, lại là nói dối.
Tôi chạm ngón trỏ vào môi mình.
Đầu ngón tay lướt nhẹ rồi dừng lại ở khóe môi.
Dùng ngón tay cái đã nhuộm màu chạm nhẹ lên môi, hình ảnh đôi môi mềm mại của Sendai-san hiện lên trong đầu tôi. Tôi không chạm vào đâu cả mà đi rửa tay.
Chà xát.
Rửa sạch vết bẩn trên đầu ngón tay, rồi tôi rời khỏi nhà.
Lên tàu, mất kha khá thời gian để đến trường.
Giá mà trường gần hơn thì tốt biết mấy, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Đi qua cổng, tôi bước vào trường.
Ngôi trường mà tôi vẫn luôn cảm thấy mình lạc lõng vẫn chưa trở thành nơi thuộc về tôi. Dù cho có vài người mà tôi không biết có nên gọi là bạn hay không, nhưng khi gặp thì chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau, tuy nhiên vẫn chưa tới mức vui vẻ. Và còn nhiều thứ phiền phức khác nữa.
Thứ phiền phức nhất trong số đó là đăng ký môn học.
Tự mình quyết định môn học rồi sắp xếp thời khóa biểu.
Nghĩ tới số tín chỉ cần thiết để tốt nghiệp rồi lên lịch học thật sự rất phiền phức. Nếu Sendai-san học cùng trường thì chắc cô ấy sẽ lo liệu hết cho tôi rồi, nhưng cô ấy lại học trường khác.
Tôi bước vào phòng học, nhìn xung quanh.
Tất nhiên là Sendai-san không có ở đây rồi.
Tôi ngồi xuống, gục đầu xuống bàn, rồi nghe thấy tiếng “cạch” của thứ gì đó được đặt xuống. Ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng gọi “Shiori” của Maika.
“Cậu thiếu ngủ à?”
Maika vừa nói vừa ngồi xuống cạnh tôi. Ban đầu tôi cũng không quen với Maika khi không mặc đồng phục, nhưng giờ thì đã quen rồi. Cả lớp trang điểm nhẹ mà hồi cấp ba cô ấy không hề dùng, giờ đây đã là một phần tạo nên Maika trong mắt tôi.
“Có đâu, tớ ngủ đủ mà. Hơn nữa, hôm qua cho tớ xin lỗi nha”
Hôm qua tôi cũng đã xin lỗi Maika qua điện thoại rồi.
Nhưng mà hôm nay tôi vẫn phải xin lỗi thêm lần nữa.
Tôi đã nói với Sendai-san là mình không có kế hoạch gì, nhưng thực ra chủ nhật tôi có hẹn gặp Maika. Nên tôi cảm thấy có lỗi vì đã từ chối cuộc hẹn đến trước đó để nhận lời cho cuộc hẹn đến sau.
“Không sao đâu. Hôm qua cậu mua gì về thế?”
Cùng đi mua đồ để dùng chung.
Tôi đã nói với Maika như vậy, rồi đi mua sắm với Sendai-san.
“Ấm đun nước. Vì nhà không có gì để đun nước sôi cả”
“Giờ mới mua à?”
“Vì hơi bận nên không đi mua được á mà”
“Người cậu sống cùng là họ hàng mà nhỉ?”
“Ừm”
Tôi đã giấu nhẹm chuyện Sendai-san là bạn cùng phòng của tôi.
Dù cho không phải là không có cơ hội để nói với Maika, nhưng tôi không biết phải giải thích thế nào về Sendai-san, nên cuối cùng tôi đành nói dối là mình sống cùng họ hàng.
Dù cho biết là sẽ có lúc phải nói ra sự thật, nhưng nếu nói đối phương là Sendai-san thì chắc chắn Maika sẽ hỏi tại sao tôi lại sống cùng cô ấy các thứ nữa. Nhưng mà tôi không có câu trả lời cho điều đó.
“Người đó khó tính lắm à?”
“Sao cậu lại hỏi vậy?”
“Kiểu, không cho bạn đến nhà chơi này, nên tớ nghĩ là người đó khó tính”
Nếu Maika đến nhà tôi, nơi mà tôi đang sống cùng Sendai-san chứ không phải họ hàng, thì sẽ rắc rối lắm.
Vậy nên, tôi đã bịa ra cái luật “không được mời bạn về nhà” để cho qua chuyện. Dù cảm thấy có lỗi vì cứ nói dối hết lần này đến lần khác, nhưng tôi không thể để Maika biết bạn cùng phòng của tôi là Sendai-san trong tình trạng này được.
“Ưmmm, tớ nghĩ là người bình thường thôi. Chắc vậy”
“Người bình thường haa. Mà thôi, kệ đi”
Dù trông có vẻ muốn nói gì đó, nhưng Maika không hỏi thêm nữa.
Cô ấy luôn luôn dịu dàng như vậy.
Từ hồi cấp ba tôi đã luôn dựa dẫm vào Maika, và giờ lên đại học rồi tôi vẫn tiếp tục làm thế.
“Mà nè, vì hôm qua Shiori không chịu đi chơi với tớ nên tớ đi bấm lỗ tai đó”
“Bấm lỗ tai á?”
Nghe Maika nói vậy, tôi nhìn vào tai cô ấy, và thấy một chiếc khuyên tai bạc nhỏ.
“Cậu tự bấm à?”
“Đúng rồi”
Maika không ăn mặc lòe loẹt hay chơi với bạn xấu. Nhưng tôi nghĩ là cô ấy đã biết cách làm đẹp hơn rồi. Cũng giống như trang điểm, cô ấy đã khác so với hồi cấp ba.
Môi trường thay đổi, Maika cũng thay đổi. Dù Sendai-san không thay đổi, nhưng có lẽ Sendai-san mà tôi đang không gặp đã thay đổi rồi. Nghĩ vậy, tôi cảm thấy như mình bị bỏ lại phía sau.
“Trông cũng hợp đó chứ”
Nhìn khuyên tai, tôi nói, và Maika cố tình nhíu mày.
“Bỏ chữ [cũng] dùm cái đi bà”
Vừa nói đùa, chúng tôi vừa nói chuyện về chỗ mua khuyên tai các thứ, rồi cánh cửa phòng học mở ra. Một giáo viên có vẻ hơi đáng sợ bước vào, và bài giảng bắt đầu.
Sendai-san, người mà tôi nghĩ là sẽ bấm lỗ tai khi lên đại học thì lại không bấm, còn Maika thì lại đi bấm. Điều đó làm tôi cảm thấy hơi kỳ kỳ.
Liệu Sendai-san có bấm lỗ tai vào một ngày nào đó không.
Tôi không biết.
Từ hồi cấp ba tôi đã luôn không hiểu cô ấy rồi, và giờ lên đại học rồi tôi lại càng không hiểu cô ấy hơn. Tôi không biết Sendai-san ở trường đại học như thế nào.
Trước đây, khi Sendai-san nói tên bạn bè thì tôi có thể hình dung ra gương mặt của họ. Khi cô ấy kể về chuyện trên lớp thì tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt của người giáo viên đó. Tôi có thể mường tượng ra mọi thứ ở trường, nhưng giờ thì tôi không thể hình dung ra bất cứ điều gì nữa.
Giờ này Sendai-san đang làm gì nhỉ.
Chỉ cần nhắn tin là tôi có thể biết được.
Nhưng tôi không thể nào tưởng tượng ra khung cảnh đó.
Tôi không hài lòng về điều đó. Và tôi cũng không hài lòng với bản thân vì lại cảm thấy bất mãn với một điều vớ vẩn như thế.
Thật nhàm chán.
Cả Sendai-san, người đang tuân thủ quy tắc, lẫn bản thân tôi.
Tôi nhìn vào ngón tay cái của mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất