Mùa xuân đã đến, việc chuyển nhà cũng đã xong xuôi.

Cuộc sống của tôi bây giờ không còn những ngày nhận năm nghìn yên từ Miyagi nữa.

Mỗi ngày trôi qua mà không có năm nghìn yên, thứ từng tồn tại một cách hiển nhiên giữa chúng tôi, thật mới mẻ làm sao. Mỗi sáng thức dậy, Miyagi đều ở đây, và khi tôi chào buổi sáng, cô ấy cũng sẽ đáp lại. So với khoảng thời gian sống chung với gia đình, những người chẳng thèm để ý tới những lời tôi nói, tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình “người” hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, không có nghĩa là tôi và Miyagi đang sống hòa thuận với nhau.

Có rất nhiều vấn đề, nhưng Miyagi lại chẳng chịu giải quyết chúng.

Tôi lôi chiếc nồi nhỏ từ dưới bồn rửa chén ra. Sau một hồi lưỡng lự, tôi đổ vào đó lượng nước vừa đủ để pha trà cho hai người rồi đặt lên bếp.

Ngôi nhà này không có cái ấm đun nước nào cả, cũng chẳng có ấm trà.

Tôi đã mang theo tất cả những thứ cần thiết, và mua đã thêm những thứ còn thiếu.

Ít nhất thì tôi đã nghĩ vậy, nhưng sau khi bắt đầu cuộc sống mới, tôi nhận ra là còn thiếu rất nhiều thứ. Ấm đun nước siêu tốc là một trong số đó, và tôi cũng muốn đi mua nó lắm chứ. Nhưng tôi lại chẳng thể đi, và tất cả là tại Miyagi.

Tôi thở dài một hơi, rồi quay đầu lại khi nghe thấy tiếng bước chân.

Miyagi với gương mặt còn ngái ngủ xuất hiện, tôi lên tiếng chào.

“Chào buổi sáng.”

“….........Chào buổi sáng.”

“Cậu Uống trà không?”

“Không cần.”

“Còn ăn trưa thì sao?”

Quần jean với áo hoodie.

Khi tôi hỏi Miyagi, người đang trong bộ đồ chẳng khác gì mọi khi, cô ấy nhíu mày lại như thể đó không phải là điều cô ấy muốn nghe vậy.

Mặc dù là chào buổi sáng, nhưng chỉ còn một tiếng nữa là đến 12 giờ trưa rồi. Vì hôm nay là thứ bảy nên việc dậy muộn cũng chẳng có vấn đề gì, và tôi cũng không biết mình được phép can thiệp vào chu kỳ sinh hoạt của Miyagi đến mức nào. Tuy nhiên, vì chúng tôi đang sống chung, tôi nghĩ mình cũng có quyền hỏi cô ấy có ăn uống gì không.

“Ăn đại cái gì đó.”

“Thế ăn chung nhé? Uống trà xong tớ sẽ nấu.”

Tôi vừa nói vừa lấy cốc từ trong tủ chén ra.

“Tôi có hẹn với Maika rồi.”

Lại là Utsunomiya nữa à?

Tôi cảm thấy khá khó chịu. Kể từ khi đến đây, cảm giác như Miyagi đi gặp Utsunomiya nhiều hơn bình thường.

“Cậu sẽ ăn đại cái gì đó ở đây, hay sao?”

“Trễ rồi.”

Câu trả lời tôi nhận được chẳng liên quan gì tới câu hỏi của tôi cả.

Là cô ấy sẽ ăn đại ở ngoài với Utsunomiya, hay là ăn đại ở đây rồi chạy đi vì sắp trễ, hay là cái kiểu ăn đại gì khác nữa?

Tôi hoàn toàn mù tịt.

Nhưng mà, có hỏi thêm thì cô ấy cũng chẳng đưa ra câu trả lời rõ ràng đâu.

“Vậy à.”

Khi tôi đưa ra một câu trả lời mơ hồ, Miyagi biến mất vào phòng tắm.

Có vẻ như cô ấy sẽ ăn trưa ở một nơi nào đó không phải ở đây, nên tôi cất chiếc cốc vừa mới lấy ra vào lại tủ chén.

Kể từ khi đến đây, mọi chuyện vẫn luôn như vậy.

Miyagi chẳng chịu nói gì cả.

Giống như ngày xưa ấy.

Lúc tôi mới bắt đầu đến phòng cô ấy, Miyagi cũng ít nói, và tôi ghét cái bầu không khí im lặng mà cô ấy tạo ra. Giờ đây, cũng có một bầu không khí lại tương tự như vậy.

Có lẽ cả hai chúng tôi vẫn chưa quen với cuộc sống mới này.

Việc năm nghìn yên, thứ từng tồn tại giữa chúng tôi, biến mất, đã biến chúng tôi thành bạn cùng phòng, nhưng chúng tôi lại không biết phải làm sao để phù hợp với cái quan hệ mới này. Mấy tuần trước, việc ở bên cạnh nhau như là một điều hiển nhiên, nhưng giờ đây, chúng tôi đang ở quá gần nhau. Nhưng mà, nếu tách ra thì lại quá xa, khiến tôi cảm thấy bất an.

Tôi đổ nước trong nồi đi.

Sống chung với Miyagi.

Tôi biết là nó sẽ không chỉ toàn niềm vui, nhưng tôi không ngờ là nó lại khó khăn đến vậy.

Tôi chuẩn bị trứng, sữa, và lấy một chiếc bát ra.

Tôi đập trứng vào bát, trộn đều cùng với đường, rồi đổ sữa vào và tiếp tục khuấy. Thường thì tôi sẽ dùng dao để cắt bánh mì, nhưng hôm nay, tôi xé đại nó thành bốn miếng rồi thả vào bát. Trong lúc đang nhìn những miếng bánh mì ngập trong hỗn hợp trứng sữa, Miyagi bước ra khỏi phòng tắm. Tuy nhiên, trước khi tôi kịp gọi, cô ấy đã quay trở về phòng.

Vì cũng sắp đến giờ ăn trưa, tôi quyết định làm bánh mì nướng kiểu Pháp, bật bếp lên và làm tan bơ.

Nhà bếp ở đây nhỏ hơn nhà Miyagi. Tuy nhiên, nó dễ sử dụng, sạch sẽ, nhưng lại không thoải mái.

Ngôi nhà này vẫn chưa trở thành nhà của tôi.

Tôi xếp những miếng bánh mì đã được nhúng vào hỗn hợp trứng sữa lên chảo, rồi chăm chú nhìn chúng.

Mỗi sáng thức dậy, mỗi khi tan học về nhà, và trước khi đi ngủ, Miyagi đều ở đây. Mặc dù chỉ cần bước vào phòng, thì tôi cũng chỉ có một mình, nhưng chỉ cần qua một bức tường, gần như lúc nào Miyagi cũng sẽ ở đó.

Điều đó khiến tôi cảm thấy có chút căng thẳng.

Chắc là Miyagi cũng vậy.

Dù sao thì cũng đỡ hơn ở ký túc xá.

Tôi thở dài một hơi, rồi tắt bếp ga. Tôi lấy một chiếc đĩa từ trong tủ chén ra, đặt bánh mì nướng kiểu Pháp lên đó rồi mang ra bàn. Sau đó, tôi mở tủ lạnh. Vừa định lấy nước cam, tôi lại đổi ý sang chai soda. Tôi rót nó vào cốc rồi đặt cạnh đĩa bánh mì nướng kiểu Pháp. Vừa cầm nĩa lên, vừa ngồi xuống ghế, tôi nghe thấy tiếng cửa mở.

“Sendai-san, tôi đi nhé.”

Tôi nghe thấy giọng nói của Miyagi, và chuyển ánh nhìn từ đĩa bánh mì nướng sang cô ấy.

“Lúc về, cậu có rảnh không?”

Tôi muốn biết cô ấy sẽ về lúc mấy giờ, nhưng lại ngại hỏi vì sợ cô ấy nghĩ tôi muốn kiểm soát lịch trình của cô ấy 24/7.

“Không biết.”

Miyagi trả lời một cách cột lóc rồi đi về phía cửa trước khi tôi kịp nói gì.

Nói trắng ra là, cô ấy đang chạy trốn.

Tôi uống ngụm soda mà Miyagi vẫn hay uống.

Quả nhiên là vẫn dở thật.

Tôi không thích cảm giác ga nổ nổ trong miệng và lan ra dạ dày, nên tôi không hiểu tại sao Miyagi lại thích nó đến vậy. Đối với tôi, soda là thứ gì đó thậm chí còn không rõ là có vị ngọt hay không, và không phải là thứ tôi muốn uống.

Tôi từ từ đưa miếng bánh mì nướng kiểu Pháp lên miệng.

Món này vừa ngọt, vừa có vị ngon của bơ và trứng.

Miếng bánh mì mềm xốp, ẩm mịn giúp xoa dịu dạ dày của tôi.

Tôi ăn được khoảng một nửa, rồi uống soda.

Kỳ học mới của đại học mới bắt đầu, nên tôi vẫn chưa đăng ký môn học.

Tôi nên chọn những môn học nào, nên sắp xếp lịch trình học tập ra sao? Tôi muốn nói về những chuyện đó với Miyagi, nhưng cô ấy cứ trốn tránh tôi mãi. Mặc dù cô ấy đã làm vậy rất nhiều lần trong quá khứ rồi, nhưng khi bị cô ấy làm vậy trong không gian chật hẹp này thì, tổn thương ghê.

Chiếc bàn nhỏ và hai chiếc ghế, thứ lẽ ra phải được cả hai chúng tôi sử dụng chung, giờ đây giống như đồ riêng của tôi vậy. Tôi gần như không có ký ức nào về việc Miyagi ngồi ở phía đối diện.

Mùa hè năm ngoái, chúng tôi đã cùng nhau làm và ăn bánh mì nướng kiểu Pháp vậy mà.

Tôi thở dài một hơi, rồi ăn nốt phần bánh mì còn lại.

Tôi lấy một tờ khăn giấy mềm từ hộp khăn giấy trên bàn và lau miệng.

Hộp khăn giấy không có vỏ bọc.

Mà nếu Miyagi muốn thì chúng tôi có thể đi mua nó cùng nhau. Tôi cũng muốn mua ấm đun nước nữa, và có lẽ còn nhiều thứ khác nữa. Nếu đi mua sắm cùng nhau, cuộc sống của chúng tôi sẽ dễ dàng hơn.

Tuy nhiên, tôi không biết liệu Miyagi có muốn bọc cho hộp khăn giấy này hay không, và liệu cô ấy có cần ấm đun nước hay không. Tất cả là tại chúng tôi không có đủ thời gian để nói chuyện với nhau.

Hơn nữa, tôi cũng không biết con cá sấu bọc hộp khăn giấy và con mèo đen đang ở đâu nữa. Lý do thì rất đơn giản, tôi chưa bao giờ bước vào phòng Miyagi. Mặc dù chúng tôi đang sống chung, nhưng phòng của Miyagi lại quá xa vời.

Tôi gục đầu xuống bàn.

Rồi đưa tay lên cổ.

Chiếc dây chuyền vốn vẫn luôn ở đó, nhưng vì Miyagi bảo không cần đeo nên tôi đã cởi nó ra.

Tôi muốn mở cánh cửa đang đóng chặt kia, bước vào phòng Miyagi. Giống như hồi cấp ba, tôi muốn ngồi cạnh Miyagi, và hôn cô ấy.

“Kiểu gì cũng giận, chắc luôn.”

Giờ đây, khi năm nghìn yên, thứ từng tồn tại một cách hiển nhiên giữa chúng tôi, biến mất, những điều chúng tôi từng làm một cách hiển nhiên cũng không thể thực hiện được nữa. Chúng tôi vẫn không hôn nhau kể từ ngày đi xem phim tới giờ.

Liệu Miyagi có bao giờ nghĩ đến việc muốn hôn tôi một lần nữa không?

Tôi đã luôn nghĩ rằng mình không cần năm nghìn yên đó.

Nhưng bây giờ, tôi lại ước gì nó ở đây.

Cuộc sống mới này lại khó khăn hơn so với trước đây.

Tôi muốn nói chuyện với Miyagi.

Không, tôi phải nói chuyện với Miyagi.

Có lẽ, với khoảng cách như thế này, chúng tôi không nên sống chung với nhau.

Sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ sụp đổ.

Việc sống chung với Miyagi sẽ khó khăn, tôi đã biết điều đó từ trước khi dọn đến đây. Chính tôi đã ép buộc Miyagi chọn lựa chọn này, nên tôi phải có trách nhiệm thay đổi bầu không khí hiện tại.

Nếu chúng tôi không biết phải giữ khoảng cách như thế nào, chúng tôi chỉ cần chuẩn bị một thứ gì đó để đo lường khoảng cách là được.

Một chiếc thước kẻ để tìm ra khoảng cách mới giữa chúng tôi.

Nếu có thứ đó, chúng tôi sẽ có thể tìm ra khoảng cách phù hợp để có thể là chính mình. Chúng tôi sẽ có thể sống cùng nhau mà không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của nhau.

Lần đầu tiên tôi đến nhà Miyagi, chúng tôi đã cùng nhau đặt ra các quy tắc.

Nếu chúng tôi tạo ra một quy tắc, luật lệ mới để làm thước đo, thì cái cuộc sống này chắc chắn sẽ trở nên thoải mái hơn.

Tôi ngẩng mặt lên, cầm chiếc điện thoại đang nằm trên mép bàn. Rồi gửi tin nhắn cho Miyagi, người mà tôi không biết đang ở đâu.

『Tớ đợi ở nhà, nên là đừng ăn tối nhé.』

Một lúc sau, tôi nhận được tin nhắn trả lời.

『Không biết sẽ về lúc mấy giờ đâu.』

『Tớ sẽ đợi. Đợi cho đến khi Miyagi về thì thôi.』

Nghe có vẻ giống như đang đe dọa ấy nhỉ, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác.

『Tôi sẽ mua gì đó về.』

Mặc dù cô ấy không nói sẽ về lúc mấy giờ, nhưng nếu cô ấy mua gì đó về ăn, có nghĩa là cô ấy sẽ về nhà vào khoảng thời gian đói bụng. Tôi nhắn lại “Tớ sẽ đợi”, rồi dọn cái đĩa đựng bánh mì nướng kiểu Pháp và cốc đi.

"Hình như, nhiều quá rồi ấy?"

Tôi đặt cái túi to tướng lên bàn rồi nhìn Miyagi.

Cô nàng này về sớm hơn tôi tưởng.

Thế cũng tốt.

Tôi cũng mong là cô ấy sẽ về sớm nên thấy cũng mừng. Nhưng mà, trong cái túi mà Miyagi vừa đưa cho tôi với câu "Nè", có quá nhiều bánh mì để cho hai người ăn, nên tôi đã không suy nghĩ gì mà nói thẳng ra luôn.

"Maika bảo là bánh mì ở tiệm này ngon nên tôi mua nhiều một chút."

Nghe thấy cái tên Utsunomiya, thái dương tôi giật giật.

Miyagi đã giữ lời hứa là "mua gì đó về ăn", và tôi cũng chẳng nói rõ là nên mua gì. Nên việc trong cái túi đó có bánh mì mà Utsunomiya khen ngon cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ tôi không muốn nghe thấy cái tên đó.

"Bánh mì là đồ ăn sáng hay ăn trưa, chứ có ai ăn tối đâu."

Tôi lầm bầm với Miyagi đang đứng cách đó vài bước với gương mặt như chết rồi đó. Lời nói của tôi chẳng khác gì đang kiếm chuyện.

"Vậy thì đừng có ăn."

Miyagi nói với giọng trầm, và bầu không khí trong căn bếp nhỏ bỗng trở nên căng thẳng.

Chuyện tôi muốn nói không phải là chuyện này.

Bánh mì chẳng có tội tình gì cả, Utsunomiya cũng chẳng làm gì sai.

Thứ có tội ở đây là tâm trạng của tôi, nên không thể nói chuyện đàng hoàng được.

Bình tĩnh nào.

Tôi tự kỷ.

"Nhưng tớ đói rồi, tớ ăn. Cậu đợi tớ lấy nước ra nhé. Miyagi, cậu uống soda đúng không?"

Không đợi câu trả lời, tôi đi đến trước tủ lạnh.

Lấy nước cam và soda ra, tôi rót vào cốc. Dù có thể lấy bánh mì ra khỏi túi rồi ăn luôn, nhưng như thế thì chẳng ra dáng bữa tối chút nào. Tôi lấy hai cái đĩa ra khỏi tủ, đưa một cái cho Miyagi. Đem cốc nước ra bàn rồi ngồi xuống, Miyagi cũng ngồi xuống phía đối diện.

"Sendai-san, cậu thích cái nào thì chọn đi."

“Thế thì”, nói rồi tôi lấy cái bánh sừng bò nhân giăm bông và phô mai, cùng với bánh mì kẹp thịt viên.

"Miyagi thì sao?"

Tôi hỏi Miyagi, người đang nhìn chằm chằm về phía tôi, và cô ấy chọn cái bánh mì nhân salad khoai tây cùng với bánh mì cuộn xúc xích.

"Itadakimasu."

Chúng tôi đồng thanh nói.

"Miyagi, cậu có nói với Utsunomiya là chúng ta đang sống cùng chưa?"

Thay vì đi thẳng vào vấn đề chính, tôi hỏi một trong những điều mà tôi luôn thắc mắc.

"Nói rồi."

“Cậu ấy có nói gì không?"

"Không."

Miyagi trả lời cộc lốc, rồi cắn miếng bánh mì nhân salad khoai tây.

"Chắc chắn là cậu không nói tới tớ đúng không"

Không đời nào mà Utsunomiya, người luôn để tâm đến mối quan hệ giữa tôi và Miyagi, lại không nói gì khi biết chuyện này được.

"Nói rồi mà."

Miyagi vừa nhai bánh mì vừa nói.

Ánh mắt cô ấy dán chặt vào đĩa, không thèm nhìn tôi.

Dù có nghĩ thế nào đi nữa, thì làm gì có chuyện mà Miyagi nói với Utsunomiya về tôi. Nhưng mà, giờ có hỏi cô ấy là đã giải thích với Utsunomiya như thế nào thì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Dù có gặng hỏi thì chắc chắn Miyagi cũng sẽ không nói thật, mà dù có biết sự thật thì tôi cũng chẳng giải quyết được gì. Chỉ là thỏa mãn chút tò mò mà thôi.

"...Hôm nay bảo đợi tôi, là vì muốn hỏi chuyện đó à?"

Miyagi hỏi mà không thèm ngẩng đầu lên. Tôi cắn miếng bánh sừng bò, nuốt xuống, rồi mới mở miệng.

"Chuyện của Utsunomiya chỉ là mở đầu thôi, bây giờ mới là vấn đề chính nè. Chúng ta cùng đặt ra luật đi."

Nghe thấy giọng nói của tôi, Miyagi ngẩng đầu lên.

"Luật?"

"Đúng, luật khi hai đứa mình sống cùng nhau ấy. Có luật thì sẽ dễ sống hơn đúng không?"

"Sendai-san quyết định đi. Rồi nói cho tôi sau."

Miyagi nói với vẻ phiền phức, rồi đứng dậy, bỏ lại chiếc bánh mì cuộn xúc xích trên đĩa.

Phản ứng này, nằm trong dự đoán của tôi.

Tôi đã nghĩ rằng cô ấy có khi còn không thèm ăn tối cùng tôi, nên việc cô ấy ngồi xuống đối diện và ăn bánh mì đã là quá đủ để được khen rồi. Nhưng mà, nếu để cô ấy chuồng ngay lúc này thì chúng tôi sẽ lại quay về cuộc sống như trước mất.

"Tớ được quyết định á? Vậy thì, cậu phải hôn tớ mỗi ngày,  không phàn nàn gì chứ?"

Tôi uống một ngụm nước cam, rồi đặt cốc xuống bàn.

"Cậu giỡn mặt đó hả."

"Vậy thì, tham gia thảo luận đi."

".......Luật, kiểu gì nào?"

Miyagi ngồi lại xuống ghế, nhìn tôi.

"Kiểu như phân công đổ rác nè, dọn dẹp nè. Hay là ăn uống như thế nào nè, đại loại thế."

Thật ra, tôi muốn biết là liệu chúng tôi có được hôn nhau như trước đây hay không, có được chạm vào nhau nữa hay không. Tôi không hài lòng với cuộc sống hiện tại, nơi mà mọi thứ đã xảy ra trong căn phòng kia như tan biến vào hư vô. Nhưng mà, có lẽ bây giờ vẫn chưa nên nói ra những điều đó.

Chúng tôi cần phải làm quen với cuộc sống bình thường này.

Cần phải đặt ra luật khi sống chung, và làm quen với việc sống như những người bạn cùng phòng khác, nếu không thì sẽ ngột ngạt lắm.

"Vậy thì, tôi muốn có luật là không được tự ý vào phòng nhau."

Miyagi lầm bầm, rồi cắn một miếng bánh mì cuộn xúc xích.

"Đó giờ tớ cũng có vào đâu, cơ mà có luật như thế thì sẽ tốt hơn ha. Cậu còn muốn luật nào khác không?"

"Khác? Khác thì..."

Miyagi lẩm bẩm như đang độc thoại.

Thấy cô ấy đang suy nghĩ, tôi đưa ra vài luật, và Miyagi cũng đưa ra ý kiến.

Đại loại như, có thể mời bạn đến chơi, nhưng không được ở lại qua đêm.

Nếu ngủ qua đêm ở ngoài thì phải báo trước cho người còn lại.

Chúng tôi đặt ra đủ thứ luật, từ những luật cần thiết cho đến những luật chẳng biết có cần thiết hay không, và sau một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, Miyagi nói với giọng hơi mệt mỏi.

"Nhiêu đây luật rồi chắc không cần thêm đâu nhỉ?"

Tôi uống một ngụm nước cam, rồi nhìn Miyagi.

"Mà mỗi tuần một lần á, tụi mình cùng ăn cơm cậu thấy sao?"

Tôi hỏi một cách thận trọng.

"Một lần thôi á?"

"Đúng rồi."

"Chừng đó thì được, nhưng mà..."

Lời nói của Miyagi bỗng dừng lại.

Nhưng có vẻ như cô ấy vẫn còn điều muốn nói,  "Nhưng mà?"

nên tôi hỏi.

"Không chỉ ngoài việc khi ngủ qua đêm, mà cả khi về muộn cũng phải báo cho tôi biết nữa đó. ...Như thế thì có thể ăn cơm cùng nhau vào những ngày khác nữa, trước đây vẫn ăn cùng nhau mà."

Miyagi nói lí nhí, nhưng lại rất nhanh.

"Nói chung là cậu muốn ăn chung với tớ nhiều hơn 1 lần đúng không?"

"Thôi khỏi."

"Quyết định vậy đi, tụi mình sẽ ăn cơm cùng nhau vào những ngày khác nữa. Nên là, nào Miyagi về muộn thì báo tớ."

"Ừm", một giọng nói nhỏ xíu đáp lại.

Tôi không ngờ là Miyagi lại muốn ăn cùng tôi nhiều hơn một lần một tuần đó. Tuy chỉ là chuyện gì lớn lao, nhưng tôi thấy nhẹ nhõm khi cuộc sống đã thay đổi, nhưng cô ấy vẫn muốn những điều như trước.

"Vậy thì, Miyagi. Ai vi phạm luật thì sẽ bị phạt đó."

Dù không nghĩ là Miyagi sẽ phạm luật, nhưng tôi vẫn muốn có hình phạt để cô ấy khó mà vi phạm hơn.

Hầu hết những luật mà chúng tôi đặt ra, có vi phạm cũng chẳng sao.

Nhưng tôi muốn ít nhất mỗi tuần chúng tôi phải ăn cơm cùng nhau một lần cơ.

Tuy chỉ là một luật nhỏ nhặt, nhưng tôi muốn nó được thực hiện, và tôi mong là Miyagi cũng nghĩ như vậy.

"Phạt là làm gì?"

"Để coi... Phải thực hiện một yêu cầu của đối phương, cậu thấy sao?"

Hình phạt là gì cũng được, nhưng nếu quá dễ thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Phải là thứ gì đó hơi phiền phức một chút.

"Cũng được, nhưng mà nhớ đấy nhé. Người sẽ vi phạm luật, là Sendai-san đấy."

Miyagi nói với vẻ mặt hỗn xược, nhìn chằm chằm vào tôi.

Ừ thì, cũng chẳng có gì lạ khi cô ấy không tin tưởng tôi.

Nếu nhìn lại những chuyện tôi đã làm thì Miyagi nói cũng hợp lý. Nhưng tôi không dễ dàng thừa nhận là mình sẽ vi phạm luật được.

"Tớ sẽ không vi phạm đâu, yên tâm đi."

Tôi khẳng định, rồi ăn hết miếng bánh sừng bò còn lại trong một phát. Giăm bông và phô mai hòa quyện vào nhau, trôi xuống dạ dày, rồi tôi với tay lấy bánh mì kẹp thịt viên.

"Nè, Sendai-san."

"Hả?"

Vừa cắn miếng bánh mì kẹp thịt viên, tôi vừa nhìn Miyagi.

"Khi chúng ta ăn cơm cùng nhau á, ai sẽ nấu?"

"Ăn cùng nhau thì nấu cùng nhau chứ sao."

Tôi trả lời một cách đương nhiên, và Miyagi nhăn mặt khó chịu.

"Đúng rồi, Miyagi này. Tớ muốn mua ấm đun nước, tớ mua được không?"

Tôi chuyển chủ đề, vì sợ Miyagi sẽ nói là "Thôi không ăn cùng nữa".

"Mắc gì hỏi tôi. Cậu tự mua đi."

"Không thể tự tiện mua được. Đồ dùng chung mà."

"Thế thì cứ mua đi. Tôi sẽ trả tiền sau."

"Không cần đâu. Đồ tụi mình dùng chung mà, nên tớ sẽ dùng số tiền kia để mua."

Nghe thấy lời tôi nói, Miyagi nhíu mày.

"Số tiền đó, là của Sendai-san mà."

"Là của cả hai."

"Là tiền của Sendai-san."

Số tiền mà tôi vừa nhắc đến, là số tiền trong con heo đất của tôi, và lời Miyagi nói không sai.

Tôi đã dùng một phần số tiền đó để thuê căn hộ này. Nhưng mà, trước khi chuyển đến đây, phụ huynh của Miyagi đã trả lại cho tôi.

Nghĩ kỹ thì, đó là điều hiển nhiên mà nhỉ.

Nghe tin con gái mình sẽ sống chung với người khác, không đời nào mà phụ huynh Miyagi lại không đưa tiền. Họ đã đưa cho tôi đúng một nửa số tiền thuê nhà, và số tiền tôi đã bỏ ra được hoàn lại.

Nhưng, tôi không muốn dùng số tiền đó cho bản thân.

Nhưng, trả lại cho Miyagi thì cô ấy cũng sẽ không nhận.

Kết quả là, số tiền đó được tôi giữ để dùng cho cả hai. Dĩ nhiên rồi, Miyagi không đồng ý.

"Mà, chuyện đó sao cũng được. Tụi mình cùng đi mua đi."

Gác lại vấn đề không có hồi kết, tôi quay lại chuyện ấm đun nước siêu tốc.

"Nếu tôi nói không muốn thì sao?"

"Vậy thì từ nay về sau Miyagi sẽ phải dùng nồi để đun nước cho tớ."

Tôi cười mỉm, và Miyagi nhăn mặt, y chang vừa ăn phải mướp đắng vậy.

".......Bao giờ đi mua?"

"Ngày mai. Cậu có hẹn với Utsunomiya không?"

Nếu nói là tuần sau thì có khi mọi chuyện hôm nay sẽ đổ sông đổ biển hết, nên tôi không muốn hẹn vào một ngày xa như thế.

"...Không có."

Miyagi lầm bầm, rồi ăn nốt phần bánh mì cuộn xúc xích còn lại.

"Nè, Miyagi. Ngày mai cậu mặc váy đi."

Tuy vẫn còn hơi ngượng ngùng, nhưng trong bầu không khí đã dịu đi đôi chút, tôi buột miệng nói ra một lời vớ vẩn.

"Không muốn."

"Trả lời nhanh thế?"

"Mắc gì phải mặc váy chứ."

"Vì tớ thích chân của Miyagi á."

Kể từ khi đến đây, tôi chưa từng thấy Miyagi mặc váy lần nào. Tôi cũng chẳng mấy khi mặc váy, hôm nay cũng thế, nhưng mà tôi muốn được nhìn thấy đôi chân của Miyagi thêm lần nữa. Có lẽ là do chúng tôi đã dành một khoảng thời gian không ngắn trong căn phòng kia với bộ đồng phục, nên Miyagi mặc váy khiến tôi cảm thấy quen thuộc hơn.

"Nhất quyết không mặc."

"Biết ngay mà."

".......Cậu muốn thấy đến thế à?"

"Nếu cậu cho tớ xem."

Bây giờ, tôi không thể nói ra, và cũng chẳng có ý định nói ra, nhưng thật ra tôi muốn được chạm vào đôi chân của Miyagi. À không, không chỉ là đôi chân, mà tôi muốn được chạm vào Miyagi một cách tự nhiên như hồi còn là học sinh cấp ba. Tôi thậm chí còn thấy tiếc nuối vì không còn bị ra lệnh như hồi đó nữa.

eyJpdiI6Imd5cElzRFdSUHpNSHo1TmNMM3ZaQ2c9PSIsInZhbHVlIjoiZjljaEtzMlNLMHh6RzJ3WkRjNXlJYjNyTEFUK09MS201eFVkY3llZFk4cVRTQWVaYXBPWWdmVnJQUVFMZmZ2YzllRDdHQUg3VE5tZzhLS2FJcnNBM01TOG81eXVobXNxdXNlUm9IbW1PWG5qZDFXTEF3MytWVmZxQkJneVRLN0wiLCJtYWMiOiI2NjRmOTRmOTExZTc2NTU0MWJhYjQwYThkYWNhYzljMWVlZDhmNzU5NTk4YmUzZGRkYmQ5ODg0YjcwNzE5NDUyIn0=
eyJpdiI6ImRvTG5hdkdTVlhVWW1RUktJenQzc2c9PSIsInZhbHVlIjoiZGZ1bGgrZDlSRzJtMXlSUnlJTDlMWVVLMmQ1TEFzSnVSYjF3SzZwbWh1NEVtYXBQTVowNU4yTzg5K1BrQ3VRRHI1aW1NMWZYeFhlMkNVc1N3UDVPNTB2WDQ2bE9vY0tsMVRBa0xlbE9zaHZSc29cL2NDNlZYRGE2ODdGTE1jRlFES3ZaXC9zWStud2VKU3AyZ0xNQk44YjZEQ1FwYjRCdmx5bGV2UDQrbm1HSkk9IiwibWFjIjoiYjJiYmEwZjY4ZDY5YjBkNDFhMWRiYTRjMTNhNWU3YzJkNjRhNzJiMTFhYWYxOTA1MTdhYTIxOWZlMmQ5OTcxMCJ9

Nhưng tôi lại thích Miyagi nói ra những lời như vậy hơn.

Ads
';
Advertisement