Không gặp nhau cho đến khi kết thúc kỳ thi.

Miyagi, người đã hoàn thành xong tất cả các kỳ thi giờ đây lại đang nằm lăn lóc trên giường. Cả tôi và cô ấy cũng đã hoàn thành xong tất cả những kỳ thi cần thiết rồi. Kết quả thì tất nhiên vẫn chưa có, nhưng tôi nghĩ cả hai chúng tôi đã làm hết sức mình. Tuy nhiên, mặc dù biết là vẫn chưa có kết quả nhưng ngay khi gặp nhau, tôi đã liền hỏi kết quả của Miyagi, và giờ thì tâm trạng cô ấy trở nên tồi tệ luôn rồi.

Ngay từ lúc gặp, tôi đã nhận ra là cô ấy đã không muốn bị hỏi về điều đó rồi nhưng mà, tôi không thể không hỏi.

Haizz, giá như tôi không mang theo nó.

Tôi ngồi ở vị trí mình thường ngồi rồi nhìn vào chiếc túi đang có socola bên trong. 

Ngay trước khi được Miyagi gọi đến, tôi có do dự xem có nên mang theo nó hay không, và kết quả là giờ thì nó đang nằm yên trong túi của tôi và tôi đã lỡ mất cơ hội để đưa cho cô ấy mất tiêu rồi.

Miyagi đang nằm lăn lóc trên chiếc giường của cô ấy, và rõ ràng luôn, cô ấy không có tâm trạng để nhận socola. Hơn nữa là, do bị vướng cái luật không gặp nhau cho đến khi kết thúc hết tất cả các bài kiểm tra nên, chúng tôi đã bỏ lỡ Valentine, nên giờ tặng socola thì có hơi….Thêm vào đó, tôi vẫn không được biết là cô ấy có làm bài tốt không nữa.

So với năm ngoái, năm mà tôi có thể dễ dàng tặng socola cho cô ấy mà chẳng cần nghĩ ngợi gì thì, năm nay thì lại khác.

Việc không đến trường cũng là lý do khiến việc tặng socola bây giờ trở nên nặng nề hơn. Vào năm ngoái, tôi đã cùng đám Umina làm socola nên tiện cũng đã làm một phần cho Miyagi luôn. Nhưng mà, năm nay thì tôi lại chỉ làm cho riêng mỗi Miyagi thôi.

Tôi luôn tham gia các sự kiện của từng mùa.

Mặc dù chẳng có động cơ cụ thể nào, nhưng tôi thường tham gia các sự kiện thế cùng bạn bè. Thế nên, ngày lễ tình nhân cũng thế, tôi luôn đi trao đổi socola.

Năm nay cũng vậy.

Năm ngoái, Miyagi có nói là không có tặng hay trao đổi socola cho bạn bè gì cả, nhưng tôi vẫn cứ đưa cho cô ấy.  ――Đó là ý định của tôi nhưng, do giờ thiếu cái cớ “Nhân Tiện” đó nên khiến tôi khó thể nào mà đưa cho cô ấy được.

Tôi đứng dậy và đi đến trước kệ sách.

Vừa vuốt ve con mèo đen được đặt trước xấp truyện tranh, vừa kiểm tra xem có thêm cuốn nào mới hay không thì tôi nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

“Sendai-san, cái này”

Tôi quay lại nhìn Miyagi, và thấy cô ấy đã rời chiếc giường lúc nào không hay. Và rồi, trên tay cô ấy là một chiếc hộp màu đỏ được thắt nơ. Chiếc hộp không lớn lắm, và cũng không được dày.

“Cái này là…?”

Tôi đặt cuốn Manga xuống và quay lại bàn, Miyagi nhét cái hộp đỏ vào tay tôi.

“Tôi vô tình thấy nó lúc đi mua đồ”

Tôi ngồi xuống và nhìn chiếc hộp trên tay.

Chiếc hộp được gói ghém khá là cẩn thận theo phong cách Valentine, và thậm chí còn có cả tên thương hiệu cơ. Rõ ràng luôn, bên trong là socola. Nhưng khoan đã, Miyagi không thể nào tặng socola cho tôi được.

“....Nay, đâu phải là ngày cá mòi khô đâu đúng hong?”

[煮干しの日]

Vào năm ngoái, Miyagi đã nói như vậy vào ngày Valentine.

Tôi nhớ rất rõ.

Nếu nghĩ theo như vậy, bên trong cái hộp này mở ra là mấy con cá khô thì cũng không có gì lạ.

Tôi nhìn vào Miyagi đang ngồi bên cạnh.

Khuôn mặt của cô ấy thì vẫn cau có như mọi khi.

“Năm ngoái, Sendai-san bảo tôi là đừng giả vờ như một đứa con trai chẳng được ai thích cơ mà. Không cần thì trả lại đây”

Từ lời nói của Miyagi, thì trong hộp thật sự là socola chắc rồi.

“Tớ nhận mà. Cám ơn nha. à mà, tớ cũng có cho cậu này”

Tôi vội vàng mở túi của mình ra, và từ trong tôi lấy ra một hộp socola khác. Bây giờ hoặc không bao giờ.

“Nè, dù là có hơi muộn nhưng mà, phần của Miyagi đó. Đồ nhà làm đó nha”

Tôi đưa cho cô ấy chiếc hộp được gói bằng giấy gói màu hồng nhạt. Cách tặng của tôi hình như hơi vụng về một chút, nhưng cũng không còn cách nào khác.

“Cậu còn làm cho cả hội của Ibaraki-san mặc dù không đến trường luôn hả?”

Có lẽ chắc do cách tôi diễn đạt nên cậu ấy hiểu nhầm là có cả phần cho người khác nữa, Miyagi dựng lên một sự thật không hề tồn tại rồi nhìn tôi.

 “mm, mà nhỉ. Cậu mở đi, quà của tớ. Tớ mở phần của tớ được không?”

Không suy nghĩ, tôi nói những lời nói dối vô nghĩa.

“Tùy cậu”

Miyagi hờ hững đáp, rồi bắt đầu tháo giấy gói quà mà tôi đưa cho. Tôi cũng bắt đầu tháo hộp quà của mình. Khi mở hộp ra, bên trong có sáu viên socola được xếp hàng ngay ngắn với nhau.

Số lượng y hệt số viên socola mà tôi đã tặng năm ngoái.

Chắc là Miyagi không cố tình nhớ rồi mua cho đủ số lượng đâu nhỉ.

Chắc cũng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, nhưng việc nhận được số lượng bằng với số lượng tôi đã tặng năm ngoái từ Miyagi người vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ đáp lễ, khiến tôi cảm thấy khá là vui.

Mặc dù tôi đã mong rằng cô ấy có thể tặng quà với tâm trạng vui vẻ hơn, nhưng nếu thế chắc mai tận thế luôn quá.

“À đúng rồi. Hay để tớ đút socola cho cậu ăn giống như năm ngoái nhá?”

Tôi chỉ vào cục socola mà Miyagi đang cầm trên tay.

Viên socola tôi tặng cô ấy là socola truffle, giống như năm ngoái, kể cả số lượng cũng vậy luôn. tôi đã nghĩ đến việc sẽ làm một loại socola khác, nhưng lại cảm thấy việc làm một món quà cầu kỳ thì sẽ khiến mọi thứ trở nên khá khó xử nên, tôi đã từ bỏ ý định đó rồi.

“Tôi tự ăn”

Miyagi nhón tay lấy một viên socola trắng phủ đường bột. sau đó, cô ấy ăn trọn luôn cả viên socola đã được cắt nhỏ.

Biểu cảm của cô ấy không thay đổi gì.

Cô ấy cũng chả nói gì về hương vị, vì vậy tôi không thể biết là nó có ngon hay không nữa.

Ngón tay của Miyagi hình như đang lưỡng lự, cân nhắc xem có nên lấy thêm một viên nữa không,  rồi cô ấy rút ra một tờ khăn giấy từ cái lưng của con cá sấu.

“Ngon không?”

Khi tôi hỏi Miyagi, người đang lau mấy ngón tay thi cô ấy đáp lại câu “ừm” nhỏ xíu.

“....Cảm ơn”

Năm ngoái cô ấy cũng có nói cảm ơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm. Thay vì bị chê, thì được khen vẫn sẽ tốt hơn, và tôi cũng khá vui khi được cảm ơn như vậy. Mặc dù câu trả lời nên là “Ngon” chứ không phải là “Ừm”, nhưng thôi, này là Miyagi nên vậy là được rồi.

“Sendai-san cậu không ăn à?”

“Ăn chứ”

“Thế thì, đưa đây”

Miyagi chỉ vào đống socola trước mặt tôi.

“Mệnh lệnh hả?”

“Mệnh lệnh”

“Không phải là bảo tớ trả lại đâu nhỉ?”

Chắc là không đâu, nhưng tôi vẫn cứ hỏi cho chắc chắn.

“Tôi có bảo trả lại đâu”

An tâm vì bị phủ nhận, tôi ngoan ngoãn đưa cả hộp socola cho cô ấy.

“Mở miệng ra”

Miyagi lấy một viên socola hình vuông ra rồi nói.“.....Có gì hả?”

Bất giác tôi rụt người lại.

Chắc là, Miyagi đang muốn đút socola cho tôi.

Nhưng mà, có gì đó lạ lắm.

Chắc chắn là cô ấy sẽ không đút cho tôi ăn một cách bình thường chắc luôn.

Miyagi đút cho mình ăn cái gì đó à…

Điều đó thì trong quá khứ thì cũng từng xảy ra rồi, nhưng nó chẳng phải là kỷ niệm gì tốt đẹp cho lắm. Việc cô ấy chuẩn bị socola cho tôi vốn dĩ là một chuyện hoan đường rồi, nên tôi không nghĩ là cô ấy sẽ đút cho tôi ăn một cách bình thường đâu.

Rõ ràng là Miyagi có mục đích. Chắc chắn là có gì đó không ổn. Miyagi làm mấy chuyện kỳ quặc như này thì không phải là Miyagi.

“Cũng được, nếu cậu muốn tự ăn thì cứ tự ăn đi”

Miyagi nói một cách thô lỗ rồi định bỏ viên socola lại vào hộp. Nên tôi vội vàng nắm lấy tay cô ấy.

“À, xin lỗi. Đút cho tớ ăn đi”

Tôi khá tò mò về lựa chọn “đút ăn” này, nhưng dù sao thì có xảy ra gì đi nữa, mệnh lệnh có khó chịu đến đâu thì cũng phải chấp nhận thôi, nên lo lắng cũng chẳng có ít gì.

“Vậy, miệng”

Cụm từ “Mở ra” bị lược bỏ, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn há miệng, và viên socola hình vuông tiếng đến gần. Ngay lập tức, viên socola cùng ngón tay của Miyagi chạm vào trong miệng tôi. Lưỡi tôi áp vào ngón tay của Miyagi. Không biết có phải do nhiệt độ cơ thể làm viên socola tan chảy  hay không, nhưng ngón tay ngọt quá. Khi tôi cắn viên socola cùng với ngón tay thì Miyagi rụt tay lại.

Chỉ còn lại viên socola trong miệng tôi.

Không quá ngọt, cũng không quá đắng.

Tôi nhìn Miyagi.

Không có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy định làm gì đó kỳ quặc nữa, cũng không có dấu hiệu cho thấy cô ấy định lấy thêm rồi đút cho tôi ăn nữa luôn. Mệnh lệnh chỉ đơn giản là mệnh lệnh thôi nên, không còn lựa chọn nào khác.

“Ngon không?” Miyagi lập lại câu hỏi mà tôi vừa nói lúc nãy rồi lau tay bằng khăn giấy.

“Cậu muốn nếm thử không?”Socola thật sự rất ngon.

Nhưng mà, tôi không muốn diễn tả bằng lời đâu.

“Đồ tôi tặng cho Sendai-san mà, không cần”

“Cứ nếm thử thôi, có sao đâu mà”

Tôi nắm lấy cánh tay của Miyagi.

Khi tôi kéo nhẹ một cái, lông mày của Miyagi bắt đầu nhíu lại. Mặc dù thế nhưng cô ấy chẳng nói gì cả. Cho nên, tôi kéo Miyagi lại gần mình hơn rồi đặt môi mình lên môi cô ấy.

Lần cuối cùng bọn tôi hôn nhau là vào cái ngày làm phép.

Kể từ đó, chúng tôi đã không gặp nhau hơn một tuần.

Có lẽ là do vì đã lâu không gặp nên tôi mới có thể dễ dàng hôn cô ấy thế này.

Tôi dùng lưỡi của mình cậy đôi môi đang khép chặt của Miyagi ra.

Miyagi nắm lấy hai vai tôi, nhưng không hề kháng cự. Mặc dù không thể nói là điều gì đó tích cực được, nhưng tôi đã được phép xâm nhập vào bên trong cô ấy.

Bình thường, Miyagi sẽ tức giận rồi nói rằng “Đây không phải là nếm thử!” gì đó đại loại thế. Nhưng hôm nay, Miyagi lại dịu dàng một cách kỳ lạ. Mặc dù điều đó làm tôi thấy có chút bất an, nhưng tôi cũng chẳng có ý định rời môi cô ấy đâu, và lưỡi tôi bắt đầu chạm vào lưỡi của Miyagi.

Khi tôi đụng đầu lưỡi vào cô ấy, Miyagi vẫn không có phản ứng. Khi tôi cố gắng quấn lưỡi của mình vào lưỡi cô ấy, Miyagi nắm chặt vai tôi hơn. Nhiệt độ cơ thể của Miyagi truyền đến qua chiếc lưỡi ướt át đó.

Nó nóng hơn nhiều so với tay cô ấy, khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi hết cảm nhận được vị socola rồi.

Nhưng mà, vẫn ngọt.

Muốn được hòa mình sâu hơn vào Miyagi, tôi hôn cô ấy một cách hung hăng hơn.

Nóng, ngọt, và đắng.

Tôi không thể thở được nữa, nên buộc phải tách môi ra.

Cảm giác như tôi đang nếm thử Miyagi hơn là ngược lại, và chắc là lại bị mắng nữa rồi.

“Làm vậy thì chẳng cảm nhận được gì sất”

Miyagi đẩy vai tôi ra xa.

“Vậy thì, tụi mình làm đến khi nào cậu cảm nhận được thì thôi ha”

“Tôi tự ăn thì nhanh hơn”

Miyagi nói với giọng trầm nhỏ, nhưng có vẻ như là không tức giận, rồi cô ấy vươn tay ra lấy hộp socola mà lẽ ra là của tôi. Trước khi cô ấy kịp nhón thêm cục socola nào khác, tôi nắm lấy cổ tay Miyagi và kéo cô ấy lại gần mình.

“Sendai-san!”

Miyagi cau có nhưng không hề nói “Dừng lại”. Vì vậy, tôi vô tư mà hôn cô ấy thêm một lần nữa. Lần này, môi cô ấy không còn mím chặt nữa mà lại hé mở một chút, và tôi dễ dàng đưa lưỡi của mình vào trong. Quả nhiên là chẳng có vị gì cả. Chỉ ngọt ngào, làm tôi muốn nhiều hơn nữa, tôi đưa lưỡi vào sâu hơn bên trong miệng Miyagi.

Tay của Miyagi nắm chặt vai tôi.

Đầu ngón tay của cô ấy ấn mạnh xuống khiến tôi khá đau.

Bình thường thì giờ tôi đã bị Miyagi đẩy ra lâu rồi, nhưng hôm nay cô ấy lại không làm vậy. Điều khiến tôi băn khoăn, nên tôi tách khỏi cô ấy.

“Hôm nay cậu không nổi giận à?”

Tôi hỏi, và Miyagi lại cau mày.

“Nếu biết tôi sẽ giận thì đừng có làm” 

Cô ấy bực bội nói.

Nhưng mà, Miyagi thật sự không hề tức giận.

“Nếu tin tức bảo ngày mai là tận thế, tôi sẽ tin ngay lập tức mà chẳng cần phải nghi ngờ.”

Đó là những gì tôi đã nghĩ khi thấy Miyagi ngày hôm đó.

Sau hôm trao đổi socola với nhau, cô ấy có gọi tôi tới vài lần nữa, nhưng lại không hề nổi giận hay ra bất kỳ những mệnh lệnh kỳ quặc nào. Và cũng không hẳn là vui vẻ đâu, nhưng cô ấy lại nói nhiều hơn trước, thậm chí còn cho tôi hôn cơ.

Miyagi này lạ thật đấy.

Nhưng nghĩ kỹ lại, không nổi giận hay nói chuyện với người khác chẳng phải là điều hết sức bình thường sao? Dù chỉ là người quen, đối xử tử tế với nhau cũng là lẽ thường tình. Có lẽ Miyagi hiện tại mới là Miyagi bình thường. Có lẽ đây là Miyagi mà tôi thường thấy khi ở cùng hội Utsunomiya.

Vậy nên, có khi người kỳ lạ ở đây chính là mình không chừng.

Tôi tựa vào giường, nhìn con heo đất trên tủ. Bên trong là những tờ năm nghìn yên.

Tôi không rõ là có bao nhiêu, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi ước gì nó không tồn tại. Nếu không có vụ năm nghìn yên đó, tôi đã không thân thiết với Miyagi, cũng chẳng phải bận tâm về cô ấy thế này. Và tôi đã có thể chỉ nghĩ đến bản thân và chờ đợi kỳ nghỉ xuân rồi.

Thật phiền phức. 

Tôi, Miyagi, và mọi thứ.

Giá như tôi có thể đơn giản vui vẻ nói chuyện nhiều với Miyagi, và không bị ra những mệnh lệnh kỳ lạ, mà không phải suy nghĩ lung tung. Bây giờ, Miyagi càng dịu dàng bao nhiêu, thì tôi lại càng cảm thấy kết cục sẽ không tốt đẹp bấy nhiêu.

Nhìn lại, tôi chưa từng có kỷ niệm đẹp nào với một Miyagi khác lạ như vậy. Vì thế, tôi cứ nghi ngờ hành động của cô ấy, cảm giác như mọi thứ đều là có ẩn ý.

Nếu tôi là Utsunomiya, thì có lẽ tôi đã có thể chấp nhận Miyagi hiện tại mà không chút nghi ngờ gì, thậm chí có khi còn vui mừng vì lời hứa sau lễ tốt nghiệp sẽ được xóa bỏ.

Nhưng tôi thì không thể. 

Tôi không nghĩ Miyagi ghét tôi. 

Nếu ghét, cô ấy đã không cho tôi hôn hay chạm vào người cô ấy. Nhưng Miyagi dường như chấp nhận tôi, mà cũng dường như là không. Tôi không biết cô ấy có ý đồ gì, nhưng cái cách Miyagi giả vờ dịu dàng khiến tôi cảm thấy cô ấy sẽ đưa ra câu trả lời trái ngược với mong muốn của tôi vậy.

Hơn nữa, kết quả thi đại học đã có rồi mà Miyagi vẫn chưa liên lạc gì cả. 

Tôi đã báo cho cô ấy biết là tôi đậu rồi, và cũng nhận được lời chúc mừng từ cô ấy.

Nhưng Miyagi đã hứa sẽ cho tôi biết kết quả của cô ấy, vậy mà lại im lặng. Dù tôi có cách để biết kết quả của Miyagi, nhưng tôi vẫn đã kiên nhẫn chờ đợi rồi, nên là cô ấy cũng nên mau nói cho tôi biết đi chứ.

"Đậu rồi." 

hay

"Rớt rồi."

Chỉ cần một tin nhắn ngắn gọn như vậy thôi mà.

"Mau liên lạc cho tớ đi chứ."

Tôi lẩm bẩm "Đồ ngốc", rồi đứng dậy, nhảy lên giường và nhắm mắt lại.

Mới hơn 9 giờ thôi, nên vẫn còn sớm để đi ngủ. 

Tôi cũng chưa tắm nữa. Nhưng tôi không muốn dậy.

"Haizz", tôi thở dài. Vào đúng lúc đó, điện thoại bên cạnh reo lên. Tôi nhìn vào kiểm tra màn hình.

"...Miyagi"

Thời điểm quá hoàn hảo đến nỗi tôi phải tự hỏi bộ cô ấy đang nghe lén mình à. Tôi buột miệng đọc lên cái tên hiển thị trên màn hình.

"Đừng nói là cậu thi trượt đại học nhé?"

Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Tôi cảm thấy có lỗi vì đã nghĩ đến điều xấu đầu tiên, nhưng vì Miyagi không nói rõ về bài thi của mình, nên cũng không có tránh được. Tôi muốn nghĩ đến kết quả tốt, nhưng lại không thể.

"Moshi Moshi."

Tôi cất tiếng gọi với giọng điệu không vui cũng không buồn. Và thay vì tiếng chuông reo liên tục, tôi nghe thấy giọng của Miyagi.

"Tôi đậu rồi."

"Hả?"

"Tôi đậu cùng trường với Maika rồi. Báo cáo xong."

"Ể, à, cậu đậu rồi à. Vậy..."

Dù đã bắt tôi chờ đợi lâu như vậy, nhưng báo cáo của Miyagi lại ngắn gọn đến bất ngờ, khiến tôi chẳng biết phải nói gì cả. 

Cô ấy sẽ học cùng trường với Utsunomiya hay không?

Tôi muốn biết, dù là cô ấy không hứa với tôi về điều đó, tôi vẫn muốn biết. Nhưng trước khi tôi kịp thốt ra lời để hỏi, Miyagi đã lên tiếng.

"Còn nữa, có phim mà tôi muốn xem..."

"Phim á?"

Đột nhiên, cô ấy nói về một điều không liên quan gì đến đại học khiến tôi quên mất những gì định nói luôn. Đến khi tôi nhận ra là mình vẫn còn chưa chúc mừng cô ấy thì đã nghe thấy tiếng "Ừ" của Miyagi.

Chủ đề thay đổi chóng mặt khiến tôi không kịp thích nghi. Miyagi im lặng, và dường như cũng không vui vẻ gì lắm dù đã đậu đại học. Cho nên, tôi vẫn chưa thể nói lời chúc mừng mà tôi quên khi nãy.

Miyagi luôn là như vậy. 

Cô ấy luôn chỉ nói những gì mình muốn mà không nghĩ đến người khác, và rồi im lặng.

Còn tôi, thì cứ bị cảm xúc của cô ấy xoay như chong chóng, nhưng vẫn không thể không quan tâm đến cô ấy. Tôi biết là mình đang chịu thiệt, nhưng cũng không thể buông bỏ vai trò này được. Ngay lúc này, tôi vẫn cũng chỉ đang suy nghĩ xem nên nói gì với Miyagi.

"Chỉ vậy thôi." 

Miyagi lẩm bẩm.

Nhưng tôi biết không chỉ có vậy. Chắc chắn phần tiếp theo phải do là tôi nói ra.

"Có khi nào, cậu đang rủ tớ đi xem phim à?"

"Nếu cậu không muốn đi, thì thôi."

"Vậy, khi nào đi á?"

Miyagi nói ngày đã định sẵn với giọng điệu chán nản.

Thời điểm tệ thật đấy.

"Tớ cũng muốn đi lắm, nhưng hôm đó thì tớ bận mất rồi. Có thể đi sớm hơn hoặc muộn hơn một chút được không?"

Miyagi ậm ừ một lúc trong điện thoại.

Chuyện đại học bỗng chốc biến thành chuyện đi xem phim. Mà giờ nếu mình cố đưa câu chuyện trở lại, chắc chắn chuyện phim sẽ bị bỏ qua luôn. Bởi vậy, thứ tự ưu tiên bây giờ sẽ là xem phim.

Chuyện đại học, tốt hơn là nên nói chuyện trực tiếp.

Tôi cũng không muốn vội vàng hỏi han để rồi nhận được câu trả lời không hay.

"Vậy thì sớm hơn đi. Ngày mai được không?"

"Được", tôi trả lời. Rồi Miyagi nói cho tôi biết thời gian và địa điểm gặp mặt. Đó là thời gian và địa điểm mà chúng tôi đã gặp nhau để xem phim vào kỳ nghỉ hè, khiến tim tôi đập loạn nhịp.

Việc Miyagi rủ tôi đi xem phim, lại còn cố tình chọn cùng thời gian và địa điểm như kỳ nghỉ hè khiến tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Tôi bồn chồn, định hỏi lý do, thì Miyagi gọi "Sendai-san".

"Gì á?"

"Cậu bận gì thế?"

"Thì tớ đậu đại học rồi, nên tớ định đi xem phòng."

Tôi sẽ sống một mình ở đó. 

Đó là điều đã được quyết định nếu tôi đậu vào trường đại học mà mình mong muốn. Tôi cũng có thể đi trong kỳ nghỉ xuân, nhưng tôi nghe nói ở trường luyện thi rằng tốt hơn nên tìm phòng càng sớm thì càng tốt. 

"Miyagi thì sao?"

"Sao là sao?"

"Nếu cậu học đại học ở đó, cậu cũng phải tìm phòng mới đúng chứ?"

Tôi nhân tiện rồi hỏi về chuyện đại học. 

Hỏi như này thì chắc cũng không sao.

"Có thể tôi sẽ ở lại đây."

"Vậy nếu cậu đi thì sao?"

"...Tôi sẽ ở ký túc xá."

"Cậu đâu có thích ở chung với người lạ đâu nhỉ?"

"Bố tôi thì bận, không có thời gian đi xem phòng cùng tôi đâu. Nếu không ở ký túc xá được thì tôi sẽ tính sau."

Miyagi nói như thể mọi chuyện đã được định đoạt vậy. Giọng nói dứt khoát cho thấy cô ấy đã quyết định gần như là hoàn toàn. Tôi nghĩ chắc chắn Miyagi cũng sẽ học cùng trường với Utsunomiya và sẽ thực sự vào ký túc xá. Nhưng nếu tôi cố gặng hỏi, thì chắc chắn cô ấy sẽ nói rằng không đi.

"Qua loa thật sự. Nhưng mà thôi kệ. Thế, tụi mình xem phim gì á?"

"Sendai-san muốn xem phim gì?"

"Người nói muốn xem phim là Miyagi mà?"

Lần này mình nhất định phải hỏi cho ra lẽ. 

Lời nói của Miyagi mâu thuẫn với những gì cô ấy vừa nói.

"Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Ngày mai đừng có quên đó. Ngủ ngon."

Sau khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng, cuộc gọi bị ngắt ngang trước khi tôi kịp trả lời.

Nói những gì mình muốn rồi cúp máy.

Quả nhiên Miyagi vẫn là Miyagi.

Gần đây cô ấy cư xử có hơi kỳ lạ, hôm nay cũng vậy. Nhưng sự ích kỷ thì vẫn y như cũ.

Tôi cảm thấy bất an trước Miyagi như này, nhưng giọng nói của cô ấy khi nói sẽ ở ký túc xá lại mang đến cho tôi dự cảm tốt.

Tôi đặt điện thoại xuống bên gối.

Nhắm mắt lại và nghĩ về ngày mai. 

Sau khi xem phim, tôi sẽ hỏi Miyagi về chuyện đại học.

Và về cả chuyện của cả hai sau lễ tốt nghiệp.

Tôi  không biết liệu cô ấy có nói ra câu trả lời mà tôi mong muốn hay không, tôi cũng không dám chắc. Nhưng tôi nhất định phải hỏi.

Bộ phim dài khoảng 2 tiếng nếu tính luôn phần End roll.

Bộ phim kết thúc. Tôi với Miyagi đứng dậy.

Chỉnh lại váy, và chúng tôi bắt đầu bước đi. Nếu là Umina hay Mariko thì chắc chắn họ đã phóng ra ngay khi credit vừa chạy rồi, coi phần kết thúc chẳng khác gì đồ bỏ. Đi xem phim với họ cũng đồng nghĩa với việc phải chiều theo ý họ, thành ra tôi chẳng mấy khi muốn rủ rê gì. 

Còn Miyagi thì khác, cô ấy luôn ngồi yên vị cho đến khi đèn bật sáng thì thôi. Hồi hè đi xem phim với nhau cũng vậy, Miyagi ngồi im thin thít đến tận phút cuối. Tính cách hay sở thích thì khác nhau một trời một vực, nhưng điểm này thì lại khá hợp nhau. 

Tất nhiên là với Umina và Mariko, tôi cũng có những điểm không hợp. Nhưng đem so với Miyagi thì ít ra cũng có nhiều điểm chung hơn. Khó mà tìm ra điểm tương đồng giữa tôi và Miyagi, ấy vậy mà tôi lại thấy vui khi ở bên cô ấy. Thật kì lạ.

“Hay không?”

 Miyagi hỏi tôi khi chúng tôi vừa bước ra khỏi rạp.

“Miyagi thấy sao?”

“Thấy hay.”

“Tớ cũng thấy vậy. Mặc dù tớ không hay xem phim cho hành động lắm, nhưng kiểu này cũng không tệ nhỉ.”

Chính Miyagi là người đề xuất đi xem phim, nhưng đến tận hôm nay cô ấy vẫn không nói rõ là muốn xem phim gì. Thế là chúng tôi phải quyết định xem đại một bộ phim hành động đang nổi gần đây.

Có một lựa chọn khác á, là phim kinh dị, nhưng tôi đã gạt phắc nó đi vì tôi biết Miyagi sợ ma. Đáng ra cô ấy nên khen tôi một câu chứ nhỉ.

“Cậu muốn đi ăn gì đó hông?” 

Tôi hỏi, bước đi song song với Miyagi.

Hôm nay mục đích chính là xem phim, còn lại thì chưa có kế hoạch gì hết. 

Thực ra, tôi có chuyện muốn nói với Miyagi. Không phải là tôi đang thèm ăn cái gì cả, mà chỉ là muốn tìm một chỗ nao đó để ngồi xuống và nói chuyện mà thôi. Nhưng tôi có cảm giác nếu cứ nói thẳng ra là có chuyện muốn nói thì Miyagi sẽ chuồn mất.

“Về đây”

“Ểh? Về luôn á?”

Tôi nhìn Miyagi.

Hôm nay trông cô ấy không giống kiểu người sẽ về thẳng nhà sau khi xem phim đâu.

Nói dễ hiểu là, hôm nay Miyagi ăn diện hơn mọi khi. Tuy không có trang điểm, nhưng cô ấy đang mặc một chiếc váy có họa tiết khá dễ thương, và còn khoác một chiếc áo khóa mà tôi chưa từng thấy bao giờ nữa.

Khác hẳn với phong cách giản dị hồi hè khi chúng tôi đi xem phim cùng nhau. Do thế nên tôi đã nghĩ rằng sau khi xem xong phim thì cô ấy cũng muốn đi đâu đó một lát. Chắc là tôi tự suy diễn rồi, nhưng mà giờ Miyagi mà về thì tôi không biết phải làm sao nữa.

“Tôi giờ không muốn đi đâu cả. Còn Sendai-san cậu có rảnh không?”

“Có chứ.”

“Vậy thì đến nhà tôi đi”

Vừa nói dứt lời, Miyagi nắm lấy tay tôi và bước đi. Cái cách nắm tay này rõ ràng là khác hẳn so với mọi khi, nhẹ nhàng hơn. Không hề mạnh bạo mà lại mềm mại, nói ngắn gọn là bọn tôi đang nắm tay nhau và bước đi.

Chuyện này từ đó đến giờ chưa từng xảy ra với Miyagi.

Phải, thật sự rất hoan đường.

Cái cách mà Miyagi nắm tay tôi một cách tự nhiên đến mức kỳ lạ thế này khiến tôi không thể nào không nhìn chằm chằm vào cô ấy được.

“Gì?”

Một tông giọng đều đều vang lên bên cạnh.

Mọi người đi ngang qua đường dường như không để ý đến việc chúng tôi đang nắm tay nhau. Bản thân tôi cũng vậy, nếu là tôi thì tôi cũng chẳng mấy khi để ý đến việc người lạ nắm tay nhau đâu, nên là việc này cũng chẳng có gì to tát hết. Tuy nhiên, dù không bận tâm lắm về người khác, nhưng tôi lại khá bận tâm về suy nghĩ của Miyagi.

“Tay này là sao?”

Tôi nhẹ siết chặt bàn tay đang nắm tay mình lại.

“Muốn tôi buông ra à?”

“Không á, cứ như này cũng được mà, nhưng sao thế?”

“Sao thì cũng sắp đến lễ tốt nghiệp rồi, có bị ai nhìn thấy đi nữa cũng chẳng sao.”

Miyagi nói một câu mà tôi không ngờ nó lại xuất phát từ miệng cô ấy.

Quả thật là sắp đến lẽ tối nghiệp rồi.

Khi tôi tìm được phòng trọ và quay lại thì cũng chỉ còn vài ngày nữa là lễ tốt nghiệp sẽ được tổ chức, và sau khi tốt nghiệp thì những thứ như “luật” chỉ gặp nhau sau giờ học hay không nói chuyện với nhau ở trường cũng không còn hiệu lực nữa. Nếu vậy thì, giờ có phá luật sớm một tí thì cũng chẳng phải việc gì to tát đâu nhỉ.

Hồi hè khi đi xem phim, lý do tôi chọn chỗ này mặc dù biết là có khả năng bị Umina bắt gặp cũng là vì điều đó. Nhưng câu nói vừa rồi của Miyagi thật sự không giống cô ấy chút nào.

“Kiểu nói ấy hình như phải là của tớ mới đúng chứ nhỉ? Miyagi, bình thường cậu đâu có nói mấy câu như này đâu”

“Vậy thì buông ra”

“Ểh, từ từ”

Miyagi định buông tay ra, nhưng tôi vội vàng nắm chặt lấy tay cô ấy lại. Bình thường, dù tôi có nắm chặt cỡ nào thì Miyagi cũng sẽ cố vùng vẫy để thoát ra, nhưng lần này bàn tay cô ấy lại ngoan ngoãn nằm yên trong tay tôi.

“Điểm đến tiếp theo là nhà tôi đó nhé?”

Không muốn đâu.

Mà dù tôi có nói vậy thì chắc Miyagi cũng chẳng thèm nghe tôi đâu. Hơn nữa, miễn là có thể có chỗ nào nói chuyện là được rồi. Vậy nên tôi cũng chỉ có thể đáp lại một câu “cũng được” mà thôi.

Miyagi vẫn nắm chặt tay tôi.

Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, về những câu chuyện rời rạc chẳng đâu vào đâu. Qua cổng soát vé, chúng tôi lên tàu điện, cũng giống như hồi hè. Đi qua vài trạm dừng, rồi chúng tôi xuống tàu.

Là tháng hai, tiết trời vẫn còn se lạnh, chúng tôi thông thả bước đi.

Những ô cửa kính trưng bày hàng hóa chờ đón mùa xuân đang dần trở nên rực rỡ, bầu trời cũng bắt đầu sáng sủa hơn. Tôi tay trong tay với Miyagi, nhưng lòng tôi chẳng mấy vui vẻ. Giá như, giá mà những ngày như này có thể đến sớm hơn, trước khi mùa đông kịp tới. Thì có lẽ khi đó, tôi đã có thể cảm thấy vui vẻ hơn rồi.

Đến gần khu chung cư của Miyagi, cô ấy buông tay tôi ra.

Bước chân của Miyagi bắt đầu nhanh hơn, cô ấy đi trước tôi một chút.

Tôi nhìn thấy chiếc váy không phải là váy đồng phục.

Đôi chân mà tôi chẳng biết đã phải liếm bao nhiêu lần ấy giờ đây lại hiện ra rõ ràng hơn.

Nhắc mới nhớ, dạo gần đây, hình như Miyagi không còn đưa ra mệnh lệnh cho tôi liếm chân cô ấy nữa thì phải.

Tôi thậm chí còn không nhớ lần cuối cùng làm chuyện đó là khi nào. Không phải là tôi muốn liếm chân của cô ấy, nhưng tôi ước gì Miyagi trở lại như xưa, cái Miyagi hay ra lệnh cho tôi.

Đi qua cổng chính, chúng tôi bước vào thang máy rồi dừng ở từng sáu.

Cùng nhau đi đến cửa nhà, Miyagi mở cửa bằng chìa khóa.

Cánh cửa mở ra.

Miyagi bước vào trước rồi bắt đầu cởi giày ra.

Tôi cũng đi theo sau Miyagi rồi cũng cởi giày mình ra, nhưng tôi vừa đi đến trước cửa phòng thì đã bị cô ấy giật cái túi xách. 

“Sendai-san” 

Miyagi nói rồi thản nhiên ném túi xách của tôi xuống sàn. Tuy bên trong không có gì dễ vỡ cả, nhưng tôi vẫn cảm thấy khá khó chịu. Tôi định cúi xuống nhặt túi xách lên. Nhưng chưa kịp chạm tay vào túi nữa thì Miyagi đã nắm lấy tay tôi.

“Khoan nào”

Tôi ngẩng mặt lên nhìn Miyagi, tay tôi bị cô ấy kéo đi.

Chưa kịp phàn nàn thì Miyagi đã áp sát mặt vào tôi, rồi môi chạm môi.

Chúng tôi đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần.

Nhưng đa phần là do tôi chủ động, còn Miyagi lại hiếm khi làm vậy.

Ngoại trừ hôm đó vào mùa hè.

Sau khi đi xem phim cùng nhau, Miyagi đã kết luận rằng chúng tôi không thể làm bạn, và từ đó cô ấy mới bắt đầu chủ động hôn tôi. Mặc dù khoảng thời gian đó không kéo dài, và chúng tôi cũng chưa bao giờ vượt quá giới hạn của năm nghìn yên, nhưng kể từ đó thì mối quan hệ của chúng tôi đã có sự thay đổi.

Bây giờ, tôi không hề ghét việc Miyagi hôn tôi. 

Môi cô ấy mềm mại, và rất dễ chịu.

Chỉ là, sau kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông, những lúc Miyagi chủ động hôn tôi như thế này thì làm tôi cảm thấy như chúng tôi đã hoán đổi vị trí cho nhau vậy, và điều đó làm tôi có chút bất an.

Tôi kéo Miyagi lại gần mình hơn. Khoảng cách của chúng tôi thu hẹp lại hơn nãy. Nhưng ngay lập tức, Miyagi lại rời ra xa.

“Chỗ này là, hành lang đó”

Tôi buột miệng nói một câu vô tri vì không biết nên phải nói gì với một Miyagi kỳ lạ như thế này.

“Không có ai đâu.”

Miyagi lẩm bẩm.

Tôi chưa từng thấy ai khác ngoài Miyagi trong căn nhà này. Chuyện đó là điều hiển nhiên, và tôi cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có ai ở đây, nên tôi không lo lắng về điều đó. Điều khiến tôi bận tâm là việc Miyagi làm những điều mà cô ấy hầu như không làm kể từ sau kì nghỉ hè, tại một nơi như thế này.

Tay Miyagi nhẹ nhàng chạm vào má tôi. 

Ngón tay cô ấy lướt qua môi tôi, và tôi lại được hôn thêm một lần nữa.

Khi đôi môi mềm mại của chúng tôi chạm vào nhau, một dự cảm chẳng lành bỗng xuất hiện trong đầu tôi.

Thế giới sắp tận thế rồi.

Không, thế giới sẽ không kết thúc, thứ kết thúc có lẽ sẽ là mối quan hệ của chúng tôi.

Nụ hôn này, tôi không nghĩ là điều Miyagi mong muốn.

Người luôn muốn hôn và đụng chạm là tôi, chứ không phải Miyagi. Miyagi hôm nay, chỉ đang làm những điều mà tôi hằng mong ước mà thôi.

Tôi tự đẩy mình rời khỏi nụ hôn đó.

“Hôm nay, cậu vẫn chưa ra mệnh lệnh.”

Tôi nghĩ mình phải nhanh chóng đưa Miyagi trở lại bình thường.

Việc nắm tay hay chủ động hôn tôi, tất cả chỉ là nghi thức cho sự kết thúc mà thôi. Tôi không muốn ở bên một Miyagi như thế này.

“Bây giờ, cậu chỉ cần ngoan ngoãn nằm yên là được rồi.”

Quả nhiên, Miyagi không hề nói “liếm chân cho tôi” hay gì hết.

Cô ấy áp sát mặt tôi một cách tự nhiên. Rồi cũng tự nhiên như vậy, nhưng cũng không tự nhiên cho lắm, cô ấy lại hôn tôi.

Đôi môi cô ấy vẫn mềm mại và ấm áp như khi tôi hôn cô ấy. Cảm giác thân nhiệt hòa quyện vào nhau luôn dễ chịu như vậy. Nếu có thể, tôi muốn cứ tiếp tục hôn Miyagi như thế này mãi mãi.

Nhưng tôi lại cảm thấy rằng mình không nên hôn cô ấy.

Hôm nay, ngay khi vừa gặp, tôi đã nhận được năm nghìn yên, nên Miyagi có quyền ra lệnh cho tôi. Cái mệnh lệnh “ngoan ngoãn nằm yên” cũng rất dễ thực hiện.

Tuy nhiên, bây giờ tôi không muốn nghe theo bất kỳ mệnh lệnh nào nữa.

Tôi đẩy vai Miyagi ra.

“Này, dạo này cậu làm sao vậy? Lạ lắm đấy, biết không?” 

Tôi nhặt túi xách bị rơi xuống và nhìn Miyagi.

“Cậu luôn là người muốn hôn tôi mà.”

“Thì đúng là vậy”

“Cậu không muốn à?”

“Muốn chứ. Tớ muốn, nhưng mà... đây là phần tiếp theo của kì nghỉ hè sao?”

Miyagi hôm nay tuy khác với Miyagi của kì nghỉ hè, nhưng những gì cô ấy làm lại giống như đang lặp lại lúc đó vậy.

“Phần tiếp theo là sao?”

“Cậu muốn tiếp cái trò chơi đóng giả làm bạn với tớ à?”

Hồi hè, lý do chúng tôi đi xem phim cùng nhau là để thử xem liệu có thể làm bạn được hay không. Hôm đó, Miyagi đã chọn không làm bạn với tôi, và tôi cũng chấp nhận điều đó.

“Không phải. Tôi sẽ không làm bạn với Sendai-san đâu.”

Hôm nay, Miyagi một lần nữa phủ nhận việc làm bạn với tôi.

“Vậy thì, là gì?”

Không có câu trả lời.

Miyagi im lặng, như đang suy nghĩ điều gì đó. 

Và rồi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi như để quan sát.

“Cậu không muốn trả lời cũng được. Nhưng mà, hãy trả lời đàng hoàng câu hỏi mà tớ sắp hỏi đấy nhé.” 

Tôi quyết định hỏi điều mà tôi đã định hỏi hôm nay. Tuy nhiên, trước khi tôi kịp nói ra câu hỏi mà tôi đã không thể hỏi qua điện thoại thì Miyagi đã lên tiếng.

“Đại học. Tôi học cùng trường với Maika.”

Giọng nói cộc lốc của cô ấy đưa ra câu trả lời mà tôi mong muốn cho câu hỏi của tôi.

“Thế thì ――”

Lời nói của tôi bị Miyagi cắt ngang.

Nói đúng hơn là, cô ấy đã hôn tôi để bịt miệng tôi.

Miyagi nắm chặt lấy tay tôi, chiếc túi xách mà tôi vừa nhặt lên lại rơi xuống sàn.

Vậy còn lời hứa sau lễ tốt nghiệp thì sao?

Câu hỏi mà tôi định nói ra đã bị Miyagi nuốt chửng.

Một vật mềm mại nhưng cũng có chút ướt át chạm vào môi tôi. Miyagi hơi dùng sức, khiến tôi phải hé môi ra, và hiếm hoi lắm cô ấy mới chủ động đưa lưỡi vào miệng tôi như thế này. Đầu lưỡi chúng tôi chạm vào nhau, bàn tay Miyagi đang nắm lấy tay tôi siết chặt hơn.

Tôi đưa lưỡi quấn lấy lưỡi cô ấy, bàn tay cô ấy càng siết chặt hơn nữa.

Tôi đã từng nghĩ, giá mà Miyagi không hành động kỳ quặc mà như thế này thì tốt biết mấy. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi. Một Miyagi mà tôi muốn gặp sau khi lên đại học không phải là một Miyagi như thế này.

Tôi đẩy Miyagi, người đang dính chặt vào tôi, ra.

“Cậu không cần phải miễn cưỡng đâu.”

Tôi muốn một Miyagi như mọi khi.

Có cho là Miyagi nói về chuyện sau lễ tốt nghiệp đi nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu cô ấy không phải là Miyagi như mọi khi.

“Tôi không hề miễn cưỡng.”

Miyagi chạm vào cổ tôi.

Ngón tay cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo cổ tôi, nắm lấy mặt dây của sợi dây chuyền. Và cứ thế kéo mặt dây chuyền ra.

“Sau lễ tốt nghiệp, tôi có chuyện muốn nói, nên cậu nhớ mang cái này đến đây đó.” 

Vừa nói, Miyagi vừa giật mạnh mặt dây chuyền.

Đau quá.

Cả cánh tay đang bị nắm chặt lẫn phần cổ bị sợi dây chuyền hằn lên đều đau nhói.

“Hôm nay cậu về đi.”

Vừa nói, Miyagi vừa nhặt chiếc túi xách mà tôi đã đánh rơi.

“Của cậu đây.”

Cô ấy dúi chiếc túi vào tay tôi một cách thô bạo.

“Miyagi, lần sau là khi nào cậu mới gọi cho tớ vậy?”

“Lần sau là sau lễ tốt nghiệp. Trước đó tôi sẽ không gọi đâu. Nên là, nhất định cậu phải đến đấy.”

Miyagi nhấn mạnh và kéo tay tôi đi. Cánh tay tôi bị kéo lê một cách không thương tiếc, và tôi bị đá ra khỏi nhà.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Miyagi, người thường tiễn tôi xuống dưới nhà, lần này lại không làm vậy.

eyJpdiI6IkdBbkZ6cnVYRWlMZ04zMkI3eTdFNWc9PSIsInZhbHVlIjoiTjhGcFloQklRVzVcL1hpeENIcEUwUnhyYlhCN0htbGlKSzdzTFwvS1FDYzh3OCs0NE05ZkJcLzhyMTZpVmhyWjF3S1JNMnNXXC9rRWNlTVM5YktGRm96TVNBWFRoVmRWc3FZdGFYOUF0dGJkMmJjSDJCSG5jaVRFOUR6YjNFVTZIMDN6R2lhSDJBZGtoa0k4NjN5MXpjcHMxdSs4a3ZTWUY3XC9ZVjdJVlVqMTdsQmxlK0l4cDBiVGNmUFZ0VmJQckN3a1lSUUV5bFFGdUFKQjFvQzU0TGF6SXFRNWw5cFBhb1NibGMxUEJvbXlqcFwvQT0iLCJtYWMiOiIxMzI3ZGIyODlkNTUwYTRhYTY0OTUyYzM1NjE5ZjIxMzY3YTQ3OTRlOGNiZmU1NGJjNGY4YzUzNGYwNzA2ZmFlIn0=
eyJpdiI6InBTK0RtTFk4cTl3Z1ljU2RQcXl2ekE9PSIsInZhbHVlIjoidExXSjYxRG9EMVFYb0ZTQUZsYSs0eDhVSEthYUpMZlFhcnl0Y2NvM3hkZFwvTGtcLzdoeGYyS0k3enh6S0szXC9NWkpFZWhKQkd5VGY0RXUrRHQxZUhtcmZYTG5uOUpZQlNLaDZcL2did0VDekdJcXY5SFllR0c0WTc2c3cxdkhzK1NjIiwibWFjIjoiN2ZkYTlkOWNlZGQzYjgzOGVkMGY0NjhlOWYyNTE5Y2M3YmFlN2UwM2QwZDQ3ZTY4NThiZTZmZTRjYzcwZWFmOSJ9

 

Ads
';
Advertisement