Cái lời hứa “Năm ngày sau” đó nó sẽ đến vào ngày mai, làm tâm trạng tôi trở nên nặng nề.
Lúc Sendai hỏi tôi về kết quả bài kiểm tra và tôi đã trả lời là "Mà Mà". Nhưng đó chỉ là nói dối mà thôi. So với "Mà mà", tôi nghĩ mình làm bài tệ hơn nhiều. Tôi đã nghĩ mình có thể làm tốt hơn, vì vậy tôi không muốn gọi là "Mà mà". Nhưng nếu cứ như thế mà nói sạch sự thật ra hết với Sendai-san và khiến cô ấy thất vọng thì sẽ chẳng vui vẻ gì mấy.
Vì vậy, giống như Sendai-san luôn thất hứa, tôi cũng đã nói dối với cô ấy.
Tôi ghét bản thân mình như thế này.
Cải xoăn, súp lơ xanh và bông cải xanh.
Trên đường từ trường về nhà, tôi ghé vào siêu thị và nhìn thấy những loại rau mà tôi không thích. Giống như những loại rau đó, tôi không thể nào thích nổi bản thân mình.
Tôi cũng ghét rau mùi tây, và tôi ghét luôn cả Sendai-san――.
Ước gì, giá như tôi có thể ghét cô ấy thì tốt rồi.
Cuối cùng, Sendai-san lại không nói ghét tôi.
Thở dài một tiếng, tôi cho thêm đồ ăn chế biến sẵn và vài cái mì gói vào giỏ. Tôi định mua thêm vài chai Soda rồi về nhà, nhưng lại dừng bước. Tôi hướng đến quầy rau, tôi nhặt khoai tây và cà rốt lên, bỏ vào giỏ.
Giá như có loại rau nào giúp mình thông minh hơn thì hay nhỉ.
Đi lang thang trong siêu thị, tôi cố gắng hồi tưởng lại. Tôi từng nghe ở đâu đó nói rằng cá có chứa thành phần giúp tăng cường trí nhớ, giúp thông minh. Nhưng tôi không thích ăn cá. Ăn thì vẫn ăn được, nhưng tôi cũng thừa biết rằng ăn cá cũng sẽ không đột nhiên khiến tôi thông minh hơn được.
Tôi biết rằng bây giờ đã quá muộn để lo lắng, nhưng tôi vẫn muốn bám víu vào một điều gì đó, giống như bám víu vào thần linh.
Nếu tôi muốn vào cùng trường đại học với Maika, kỳ thi tiếp theo sẽ là kỳ thi quan trọng nhất, và nếu tôi làm tốt, mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Điểm số của tôi dạo này cũng đã được cải thiện và giáo viên cũng nói rằng tôi hoàn toàn có thể đỗ được.
Nhưng tôi không có niềm tin vào bản thân lẫn giáo viên.
Tôi cũng không tin vào Sendai-san.
Giá như tôi có được sự tự tin không lay chuyển.
Nếu tôi tin rằng mình sẽ đỗ đại học và tin tưởng vào Sendai-san thì, có lẽ tôi sẽ cảm thấy ổn khi tiếp tục gặp gỡ cô ấy sau khi tốt nghiệp. Nhưng thực tế là tôi không biết liệu mình có đỗ đại học mà mình mong muốn hay không, và Sendai-san cũng chỉ luôn thất hứa với tôi mà thôi.
Và nếu như, tôi không thể vào cùng trường đại học với Maika thì.
Tôi sẽ phải ở lại đây.
Tôi nghĩ đó sẽ không phải là chuyện gì đó hay ho cho lắm.
Tôi muốn đỗ, và sẽ rất phiền phức nếu tôi không đỗ.
Tôi không muốn bị buộc phải xa Sendai-san vì yếu tố bên ngoài chứ không phải do lựa chọn của bản thân. Nên để tránh trường hợp đó xảy ra, thì tốt hơn hết là tôi nên tự rời xa Sendai-san trước khi lễ tốt nghiệp đến thì hơn.
Vào ngày hôm đó.
Nếu Sendai-san nói rằng cô ấy ghét tôi, thì tôi nghĩ tôi đã có thể rời xa cô ấy trước ngày hẹn vào lễ tốt nghiệp rồi.
Tôi đứng trước cái kệ có những chai nước và suy nghĩ.
Trước kệ nước ngọt, tôi đưa tay ra định lấy chai Soda nhưng rồi lại thôi. Không phải là tôi muốn ưu tiên Sendai-san hay gì đâu, mà chỉ là do trong tủ lạnh nhà tôi còn ít trà lúa mạch hơn là Soda mà thôi.
"Với lại hai chai thì nặng quá…….."
Nghĩ đến việc phải xách đồ về nhà, tôi quyết định không bỏ cả hai vào giỏ mà bỏ lại chai Soda, tôi chỉ cho trà lúa mạch vào rồi đi lấy một gói thịt bò trước khi thanh toán.
Kể từ khi bắt đầu ăn chung với Sendai, tôi đã trở nên kén chọn hơn so với trước kia.
Đồ ăn chế biến sẵn hay mì gói thì cũng ngon, nhưng ăn đồ do người khác nấu thì vẫn ngon hơn nhiều. Nếu phải chọn một trong hai để ăn, tôi sẽ chọn cái nào ngon hơn.
Vấn đề là, người duy nhất có thể nấu những món ăn ngon đó cho tôi chỉ có Sendai-san mà thôi.
Bất giác, Sendai đã trở thành một phần tạo nên con người tôi từ lúc nào không biết. Lịch sử kí ức của tôi được tô vẽ bởi vô số dấu ấn mà tôi không hề ghi nhớ, và ngay cả vị giác cũng bị ảnh hưởng bởi cô ấy. Hầu hết những dấu ấn ký ức này đều là do Sendai-san tự ý tạo ra, nhưng tôi lại có thể nhớ chi tiết từng cái từng cái một. Nhưng dù cho tôi có cố gắng xóa nhòa hay đè nén ký ức đi chăng nữa, những dấu ấn đó vẫn không phai mờ đi.
Thanh toán xong, bước ra khỏi siêu thị. Tôi bước đi giữa cái gió lạnh thổi qua thành phố vào cuối tháng Giêng.
Chiếc túi đồ trên tay phải của tôi nặng trĩu.
Kể từ khi bắt đầu ăn chung với Sendai-san, lượng đồ tôi mua đã tăng lên đáng kể. Những lúc như thế này, nếu Sendai-san có thể ở bên cạnh và giúp tôi vác đống này thì hay biết mấy. Gần một nửa số đồ trong túi này là dành cho cô ấy mà, nên đó là điều hiển nhiên.
Nhưng để được cô ấy giúp đỡ, tôi cần bổ sung quy tắc mới vào "luật lệ" của chúng tôi, đó là cùng nhau đi mua sắm, và điều đó thật phiền toái. Nếu tình trạng này còn tiếp tục xảy ra trong tương lai thì thay đổi luật lệ có khi sẽ tốt hơn, nhưng thời gian còn lại của chúng tôi không còn nhiều. Tôi không muốn thay đổi luật lệ chỉ để đi mua sắm cùng Sendai-san hay để cô ấy giúp tôi mang vác đồ đâu, vì vậy tốt nhất là cứ nên giữ nguyên hiện trạng như vậy.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng phía tay phải của tôi thật sự nặng lắm đó.
Cái suy nghĩ về việc Sendai-san giúp tôi mang một nửa số đồ cứ lởn vởn trong tâm trí tôi suốt.
Nhờ ơn cái ý tưởng phi lý thiên tài không thể nào gạt bỏ này mà khiến cho đầu óc tôi cũng trở nên nặng trĩu theo luôn.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi đã hứa là sẽ không gặp nhau nữa, và tôi cũng không biết liệu mình có thật sự đỗ được đại học hay không.
Tuy nhiên, chỉ là nếu như thôi.
Nếu như tôi có thể vào cùng trường đại học với Maika thì.
Dù sao tôi cũng là kẻ hay nói dối, vậy thì tôi có lờ đi cái lời hứa trong quá khứ thì cũng chẳng sao đúng không.
Tôi vung vẩy chiếc túi nặng trĩu và tăng tốc độ bước đi.
Không.
Việc tôi, một kẻ hay nói dối, nghĩ rằng mình có thể lờ đi lời hứa cũng là nói dối――.
"Chuyện này, chẳng hiểu gì sất"
Tự suy nghĩ rồi tự không hiểu.
Tôi tăng tốc độ bước đi một lần nữa.
Mặc dù tốc độ không thay đổi nhiều, nhưng làn gió phả vào má tôi có vẻ lạnh hơn so với khi nãy. Chắc là do trà lúa mạch rồi, hoặc do chiếc túi đang cầm trên tay.
Tôi vội vã về nhà và cất đồ vào tủ lạnh. Quay trở lại phòng, bật điều hòa lên và thay đồ.
Sau đó, tôi nằm dài ra giường.
Từ dưới gối kế mèo đen, tôi lôi ra cuốn manga mà Sendai-san đang đọc bốn ngày trước.
Lật từng trang từng trang một.
Suy nghĩ của tôi cứ rối bời khó chịu.
Ngày mai tôi muốn gặp Sendai, nhưng đồng thời cũng không muốn gặp cô ấy.
Tôi không ngốc đến mức không nhận ra rằng hai suy nghĩ này hoàn toàn trái ngược nhau. Gần đây, cảm giác muốn gặp và không muốn gặp Sendai luôn đan xen trong tôi.
Gặp cô ấy, tôi lại càng muốn gặp nhiều hơn.
Vậy thì tốt hơn là không nên gặp, nhưng không gặp thì lại khiến tôi muốn gặp cô ấy .
Suy nghĩ luẩn quẩn như vậy khiến tôi mệt mỏi.
Ước gì tôi có thể quay ngược về thời gian vào ngày này năm ngoái.
Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ chấm dứt mối quan hệ này với Sendai-san trước khi nó xếp thành lớp như vậy. Nếu có thể, tôi bây giờ đã thoải mái chọn trường đại học và sống ở đây mà không phải suy nghĩ thêm gì nữa rồi.
Đúng là, nếu Sendai-san nói ghét tôi thì hay biết mấy.
Cô ấy luôn luôn tàn nhẫn như vậy.
Tôi khép lại cuốn manga đang cầm trên tay lại và vỗ nhẹ vào đầu con mèo đen. Mèo không kêu meo meo hay phàn nàn như Sendai-san thường làm.
Thật nhàm chán.
Tôi vỗ nhẹ vào đầu con mèo một lần nữa.
Vừa không muốn ngày mai đến, mà cũng lại vừa muốn ngày mai đến. Ước gì tôi biến mất cho rồi.
Chuyển mèo đen ở đầu giường sang kệ sách.
Khi đang trả lời tin nhắn của Maika và Ami thì tiếng chuông cửa vang lên. Đúng như lời hứa cách đây 5 ngày, tôi đã nhắn tin cho Sendai-san rằng "Đến ngay đi" sau khi tan học, nên tiếng chuông cửa đó chắc chắn là cô ấy rồi.
Nhìn qua camera, tôi thấy Sendai đang đứng trước cửa.
Chậm hơn tôi nghĩ.
Tôi đã nhắn là "Ngay đi" thì có nghĩa là "ngay lập tức", tức là đến nhanh lên.
Tôi đã đợi khá lâu sau khi nhắn tin.
Nhìn qua chiếc màn hình, tôi lẩm bẩm phàn nàn và mở khóa cửa ra vào ở chung cư. Một lúc sau, tiếng chuông cửa lại vang lên. Mở cửa ra, Sendai-san bước vào nhà với vẻ mặt bất mãn.
"Dù sao, tớ cũng đã cố gắng đến nhanh lắm rồi."
"Quá chậm."
Dù có do dự để gặp cô ấy, nhưng khi tôi đã nói đến thì tôi muốn cô ấy đến ngay lập tức cơ.
"Nếu muốn đến nhanh hơn vầy nữa thì chỉ còn cách là bay thôi đó."
"Thế thì bay đi."
"Nếu Miyagi bay được thì lần sau tớ cũng sẽ bay."
Sendai cởi giày với vẻ mặt khó chịu.
Thở phù một hơi, tôi định đưa cô ấy 5.000 yên.
Năm nghìn yên này là thứ để mua thời gian của Sendai-san.
Tôi không hề tiếc nó.
Nhưng tôi tò mò liệu sẽ thế nào nếu mình không đưa nhỉ.
Liệu Sendai-san có còn đến nhà tôi nếu không có 5.000 yên này nữa không?
Gần đây, tôi đã luôn muốn hỏi điều này.
Có lần, Sendai-san nói với tôi "Nếu tớ nói không cần thì sao?". Lúc có lẽ tôi nên hỏi xem ý cô ấy là gì thì tốt rồi. Tôi muốn biết, nếu tôi nghe theo lời Sendai-san vào ngày hôm đó và không đưa cho cô ấy năm nghìn yên nữa thì sẽ như thế nào.
"Sendai-san"
Giữa chúng tôi không có sự trao đổi nào cả.
Tưởng tượng về một tương lai xa hơn bây giờ một chút, có nên đưa năm nghìn yên trong tay cho cô ấy hay không, tôi do dự. Nhưng dù là thế, tôi cũng nhanh chóng đưa năm nghìn yên ra trước mặt Sendai-san.
"Đây."
Như mọi khi, mép tờ tiền bị kéo, theo phản xạ tôi siết chặt tay. Tuy nhiên, tôi cũng nhanh chóng buông tay ra để trước khi cô ấy kịp nói gì.
"Cám ơn."
Sendai cất tờ năm nghìn yên đi.
Bản thân tôi sẽ không có giá trị nếu không có năm nghìn yên này.
Nếu không trả tiền, thì tôi sẽ không thể mua thời gian của Sendai-san, và cô ấy cũng sẽ không phải nghe lời tôi. Và nếu cô ấy không phải nghe lời tôi, thì có nghĩa là cô ấy không cần phải đến đây nữa.
"Tôi sẽ đi lấy nước."
Tôi quay lưng lại với Sendai.
"Thế thì, tớ sẽ đợi."
Bụp, tiếng đóng cửa vang lên.
Tôi đi dọc theo hành lang và đến nhà bếp.
Chuẩn bị hai ly nước tôi mở tủ lạnh ra. Trong tủ có hai chai nước gần cạn và chai trà lúa mạch mà tôi mới mua hôm qua. Tôi lấy chai soda và chai trà lúa mạch mới ra rồi rót vào ly. Đặt hai cái ly lên khay và tôi quay lại phòng, và Sendai-san đang ngồi ở vị trí như mọi khi.
"Nay, cậu nấu cơm đi."
Đặt hai ly lên bàn, tôi ngồi xuống bên cạnh Sendai-san.
"Đó là mệnh lệnh của hôm nay à?"
Đổi năm nghìn yên lấy điều tôi muốn.
Một lời hứa không thể phá vỡ.
Nếu có thể mua được thứ gì đó như vậy, thì tôi đã có thể tin tưởng Sendai-san rồi. Ngay cả khi có khác trường đại học đi nữa, thì cũng có thể thỉnh thoảng đi ăn cùng nhau hoặc đi đâu đó cùng nhau như cô ấy đã nói.
Nhưng những điều như thế thì tôi không thể nói được, và tôi cũng không thể nào đưa ra mệnh lệnh ràng buộc cả đời chỉ bằng nănm nghìn yên được. Và đó cũng không phải là mệnh lệnh mà tôi, người đã cố gắng đẩy Sendai-san ra xa có thể đưa ra.
"Ừ, món nào cũng được."
Tôi nhìn Senda-san sau khi đưa ra một mệnh lệnh đáng giá với năm nghìn yên.
"Món nào cũng được á, nhưng tủ lạnh nhà cậu thì có cái gì đâu?"
"Ai nói."
"Thế tớ xem tủ lạnh trước được không?"
"Được, đi với tôi."
Tôi trả lời, rồi Sendai-san, không đóng lại mà vẫn để sách tham khảo mở trên bàn đứng dậy và cùng tôi đi vào bếp.
Bật đèn phòng khách và phòng bếp lên, rồi Sendai-san mở tủ lạnh. Cắm đầu nhìn chằm chằm vào bên trong, cô ấy kiểm tra tủ đông rồi cả ngăn đựng rau trước khi quay lại.
"Cậu thích khoai tây và cà rốt à?"
"Bình thường thôi. Sao cậu nghĩ vậy?"
"Luôn có sẵn nên tớ nghĩ cậu thích."
"Đâu phải là lúc nào cũng có đâu. Chỉ là tôi không biết phải mua gì nên mới mua thôi."
"Vậy sao không mua cho mấy món mà cậu muốn ăn ấy."
"Làm sao tôi biết mình muốn ăn gì được."
Ăn gì cũng được.
Vì đã quen với những bữa ăn như vậy nên dù có muốn ai đó nấu gì đó đi nữa, thì tôi cũng chẳng biết mình muốn họ nấu gì. Và chính mình cũng không biết mình muốn ăn gì.
Và vì thế, do chẳng có hứng thú gì với các món ăn, nên tôi đã trở thành một học sinh cao trung chẳng biết mua gì để nấu món gì.
"Vậy thì, tụi mình cùng nhau đi mua không phải hay sao? Chọn nguyên liệu để nấu món ăn dễ hơn là quyết định món ăn rồi mới đi mua nguyên liệu mà."
Sendai nói với giọng vui vẻ, dù tôi không nghĩ đó là một ý gì đó hay cho lắm.
Đi mua sắm cùng nhau và chia đôi đồ nặng khi về nhà.
Đó là điều tôi đã nghĩ vào hôm qua, ấy vậy mà không ngờ Sendai-san bây giờ lại nói điều tương tự.
Nghe giọng cô ấy, cảm giác rằng sau khi tốt nghiệp, chúng tôi vẫn có thể đứng trong bếp cùng nhau như thế này. Nhưng mà, đó là một tương lai không thể nào xảy ra được.
"Nếu nói vậy thì, sao Sendai-san không tự đi mua đi. Tôi sẽ trả tiền lại cho."
"Có cách nào để cùng đi không?"
"Không."
Cùng với Sendai, tôi cảm thấy sợ hãi khi phải quay trở lại một mình lần nữa. Về mặt lý, tôi không hề đơn độc khi Sendai-san rời đi. Tôi có bạn bè mà, và khi vào đại học, tôi cũng sẽ có thêm bạn mới nữa. Nhưng mà, tôi hiện giờ đang rất nghiêng về phía Sendai-san, nghiêng đến nỗi làm tôi có cảm giác rằng nếu cô ấy đi, thì tôi sẽ hoàn toàn cô đơn.
Nếu tôi cứ dựa vào Sendai-san để đứng dậy, thì tôi sẽ không thể tự mình đứng dậy khi cô ấy đi.
Những thứ như thế là không được, những việc có thể tự làm được thì tôi phải tự làm.
"Vậy thì cứ như trước đây, Miyagi đi mà mua."
Sendai thở dài giả vờ rồi đi về phía phòng khách. Sau đó, cô ấy ngồi xuống chiếc ghế được đặt trước bếp.
"Nhưng mà nè, thay vì trả tiền để tớ nấu cơm cho cậu thế này thì, thuê một người giúp việc để họ nấu mấy món ngon hơn cho cậu thì hơn không phải hở?"
Bắt đầu nói chuyện một cách thong thả, Sendai-san có vẻ không có ý gì là định quay lại phòng, nên tôi buộc phải đứng tới bên cạnh cô ấy.
"Tôi không thích có người lạ trong nhà."
Sau khi mẹ tôi đi mất, trong một thời gian ngắn, có người thường đến nhà tôi để dọn dẹp và nấu ăn. Tôi không biết người đó có được gọi là người giúp việc hay không, nhưng tôi chỉ nhớ rằng mình không thể thư giãn được khi có người khác ở nhà.
"Tớ cũng là người lạ nè."
"Sendai-san là――"
"Đặc biệt”, tôi định nói nhưng rồi lại thôi.
Đây không phải là những câu mà có thể nói một cách tùy tiện được.
"Tớ là?"
Sendai bắt đầu mỉm cười.
"Là người lạ, nhưng vì là bạn cùng lớp nên sao cũng được."
"Nghĩa là, không phải là tớ thì cũng được nhỉ?"
"Quan trọng gì chứ? Chuyện đó không quan trọng. Hơn nữa, cậu quyết định nấu món gì?"
Tránh ánh mắt có vẻ như muốn nói gì đó của Sendai-san, tôi đổi chủ đề.
"Tớ chưa có quyết định."
"Quyết định nhanh lên."
Thực đơn hôm nay chẳng đáng để bận tâm.
Nếu có thời gian, thì tốt hơn nên dành cho việc học cho rồi.
Tuy nhiên, Sendai-san lại dường như quan tâm đến thực đơn cho bữa tối hơn là việc học, và thật sự đang suy nghĩ nghiêm túc bên cạnh tôi.
"Nhanh kiểu gì hả, tớ thì đã làm cà ri và hầm nhiều lần rồi. Hmm, thịt hầm rau củ thì sao? Àh, nhưng không có hành tây."
Trong những lời lẩm bẩm như độc thoại của Sendai-san, tôi tìm thấy món ăn mình muốn ăn.
"Cậu biết nấu thịt hầm rau củ à?"
"Cậu muốn ăn à?"
"Nếu cậu nấu được thì ăn."
"Tớ thì không biết cách nấu, nhưng coi công thức sau. Có thể không ngon vì không có hành tây đâu đấy nhé."
"Dù không có hành tây đi nữa thì cũng phải nấu cho ngon."
Tôi chẳng quan tâm nếu có thiếu nguyên liệu đâu.
Nhưng mà, dù có thiếu đi nữa thì tôi cũng muốn nó ngon.
"Sẽ cố gắng, nhưng tớ không có đảm bảo đâu đấy nhé"
Thời gian bên Sendai-san trong căn phòng này còn lại bao lâu nữa? Nghĩ đến điều đó, lòng tôi lại u ám.
Vào cuối tháng một, tôi và Sendai-san đã cùng nhau nấu món thịt hầm rau củ, và giờ đã là sang tháng Hai. Chỉ còn một tháng nữa thôi, dù không muốn, lễ tốt nghiệp cũng sẽ đến.
"Miyagi, nghỉ ngơi một chút không?"
Sendai-san, người đã miệt mài viết suốt hai tiếng bên cạnh tôi, khều khều tôi.
"Sao cũng được."
Lòng tôi nóng như lửa đốt,tôi muốn ôn thi. Nhưng vội vàng cũng chẳng giúp ích gì, vì nó không thể khiến tôi đột nhiên làm được những điều vốn dĩ không thể đâu, và cũng chẳng giúp tôi tập trung lâu hơn được.
Tôi buông cây bút đang cầm trong tay và nhìn sang bên cạnh.
Dù chỉ mới gặp Sendai-san cách đây không lâu thôi vậy mà cảm giác như đã lâu ngày rồi không gặp vậy.
Có lẽ là do tôi không đến trường từ đầu tháng Hai.
Maika và Ami cũng nói rằng hai người họ sẽ không đến trường trong thời gian tự do đi học, và tôi cũng chẳng muốn đến một trường học mà không có họ.
Tự do đi học cũng mới chỉ vừa bắt đầu, nhưng nếu không đến trường, tôi sẽ không thể bắt gặp được Sendai-san. Và nếu không gọi cô ấy đến đây, thì tôi cũng chẳng thể nhìn thấy mặt cô ấy, nên chắc mới có cảm giác như đã lâu rồi không gặp.
"Miyagi này, cậu làm gì từ khi được tự do đi học vậy?"
Sendai hỏi như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
"Ôn thi."
Dù không thích, nhưng nếu không ôn thi, tôi sẽ cảm thấy bồn chồn. Vì vậy, tôi đành phải ôn thi dù không muốn.
"Phải rồi nhỉ. Mà cậu không đến trường à?"
"Không đến. Do Maika và Ami cũng không đến nên chán lắm. Sendai-san cũng có đến đâu."
Hôm nay, Sendai-san mặc quần áo thường thay vì đồng phục học sinh. Điều đó có nghĩa là cô ấy đến từ nhà chứ không phải là từ trường, và cũng có nghĩa là tôi sẽ không gặp được Sendai-san nếu đến trường.
"Màh, đúng nhỉ."
Sendai-san trả lời như cây thiếu nước vậy.
Nhìn vào cuốn tập được mở rộng trên bàn, tôi thấy những dòng chữ được viết gọn gàng cạnh bên nhau. Dù có vài chữ bị lem ra ngoài dòng kẻ, nhưng nhìn chung tôi vẫn thấy nó khá là đẹp.
Giống như ngoại hình của cô ấy vậy.
Ngoại hình của Sendai-san rất chỉnh chu, dù có những phần vi phạm quy định của nhà trường nhưng cô ấy luôn biết cách sắp xếp mọi thứ gọn gàng để không bị thầy cô mắng.
Ngồi cạnh cô ấy thế này, làm tôi không thể không suy nghĩ rằng mình muốn trở thành giống Sendai-san.
Có thể viết chữ đẹp này, học giỏi này, và xinh đẹp này.
Nếu tôi có thể trở thành một người như vậy, tôi có lẽ sẽ tự tin hơn bây giờ nhiều.
Tôi khẽ thở ra, cố gắng để không cho Sendai nghe thấy, rồi đi đến gần chiếc giường và tựa lưng vào thành giường.
Chữ trên cuốn tập dần biến mất khỏi tầm mắt, tôi nhắm chặt mắt lại.
Vươn vai nhẹ một cái, mở mắt ra, tôi nhìn thấy mái tóc dài kia của Sendai-san. Hôm nay cô ấy không mặc đồng phục, nhưng khác với kỳ nghỉ đông, cô ấy đang mặc chiếc áo cánh (ブラウス) thay vì cái áo cổ lọ kia. Dù thế, mái tóc dài ngán đường che khuất đi phần cổ nên tôi không nhìn rõ được.
Mái tóc xõa tự nhiên của cô ấy rất đẹp, nhưng tôi không biết cô ấy có đang đeo dây chuyền hay không.
Tôi đưa tay ra và nhẹ nhàng kéo tóc cô ấy.
"Gì vậy?"
Sendai-san nhìn tôi.
Hôm nay tôi đã trả cho cô ấy năm nghìn yên để đổi lấy mệnh lệnh rồi, vì vậy việc kiểm tra xem cô ấy có đang đeo nó hay không là hoàn toàn ổn.
Một lần nữa, tôi luồn ngón tay vào tóc Sendai và thả ra.
Tôi nghĩ là cô ấy đang đeo.
Trước đây cô ấy chưa bao giờ không đeo.
"Không có gì."
Trả lời ngắn gọn, và khi tôi rời khỏi thành giường thì Sendai-san cởi cái cúc áo cánh (ブラウス) đầu tiên ra. Và trước khi tôi kịp hỏi lý do, chiếc dây chuyền đã được kéo ra.
"Đây."
Nói một cách tự nhiên, Sendai nhìn tôi.
"Tôi đâu có bảo."
"Tưởng cậu muốn xem."
"Tôi không định nói, cũng không hề có ý định muốn xem."
"Vậy à."
Sendai-san nói một cách chán nản và cất sợi dây chuyền đi. Nhưng, cô ấy lại không cài lại cái cúc áo, rồi kéo mũ trùm đầu của áo khoác hoodie của tôi.
"Cậu còn nhớ cái lời hứa phải báo cho tớ biết nếu cậu thi đỗ không?"
"Nhớ."
Làm sao tôi có thể quên được.
Có lẽ, vì cái lời hứa này với Sendai-san mà tôi mới cảm thấy lo lắng không thôi.
Lỡ như mà tôi không thi đỗ.
Tôi sẽ phải nói với Sendai-san rằng là tôi đã không đỗ.
Theo lời hứa, tôi sẽ phải báo cho cô ấy biết nếu tôi thi đỗ, vậy còn nếu không đỗ, thì tôi không cần phải nói cho Sendai-san cũng được mà nhỉ. Tuy nhiên, nếu tôi không nói, thì Sendai-san sẽ biết rằng tôi không thi đỗ mất. Cho nên, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải nói với cô ấy kết quả.
Nếu đã phải nói với Sendai-san, thì tôi muốn nói rằng mình đã thi đỗ cơ.
"Kỳ thi ấy, cậu nghĩ mình ổn không?"
Sendai-san hỏi tôi với giọng không chút thay đổi.
"Ổn."
"Vậy thì tốt."
[Tốt] cái đầu cậu ấy.
[Tốt] là tốt như thế nào hả.
[Ổn] chỉ là nói dối mà thôi, và tôi lúc nào cũng thiếu tự tin.
Nhưn Sendai-san lại không nhận ra điều đó.
Biết là nếu không nói ra cảm xúc của bản thân, thì cô ấy không thể nào biết tôi cảm thấy thế nào được. Dù là thế đi nữa, tôi vẫn mong rằng Sendai-san có thể thấu hiểu cho tôi.
"Sendai-san, Làm phép cho tôi đi."
"Đó là mệnh lệnh hôm nay của cậu à?"
"Ừ."
"Làm phép à? Ý cậu là cái "phù phép" mà tụi ,mình đã làm lần trước ấy hả?"
Sendai-san chống cằm lên bàn và hỏi tôi.
"Nó có hiệu quả mà?"
Tôi biết rằng cái "làm phép" mà Sendai-san làm lần trước không phải là phép thuật thật. Nó chỉ là một trò nghịch ngợm mà cô ấy muốn trêu chọc tôi thôi, và tôi cũng biết rằng nó không hề có hiệu quả. Nhưng mà, nếu được một người toàn năng như Sendai-san đây chạm vào, thì tôi có cảm giác biết đâu mình cũng được một nửa sức mạnh của cô ấy thì sao.
"Vậy, cho tớ mượn tay đi"
Sendai-san quay sang phía tôi.
Tôi ngoan ngoãn đưa tay ra, và cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy. Sau đó, giống như lần trước, môi cô ấy hôn vào đầu ngón tay tôi.
Bất công thật đấy, sao mà cô ấy có thể làm nó một cách dễ dàng vậy.
Cảm giác khó chịu, tôi khẽ kéo nhẹ tóc mái của Sendai-san, và lần này thứ tự chạm vào của cô ấy thay đổi, môi cô ấy chạm vào khớp giữa ngón giữa của tôi.
Tất nhiên, điều này không giúp ích gì cho sự tự tin của tôi cả, nhưng mà nó vẫn tốt hơn là không làm gì cả. Dù không thể trở thành như Sendai-san được, nhưng tôi cũng không còn cảm thấy quá vội vàng phải học nữa.
Môi Sendai chạm vào gốc ngón tay tôi.
Và sau đó, một thứ gì đó ấm áp bắt đầu di chuyển trên mu bàn tay tôi.
Nếu đó là chó hay mèo, tôi sẽ thấy việc chúng liếm tay mình rất dễ thương. Nhưng với Sendai-san, tôi không thể cảm thấy dễ thương được. Có một cảm xúc khác đang len lỏi trong tâm trí tôi. Có lẽ đó là vì, tôi không nhìn nhận cô ấy một cách thuần khiết như khi tiếp xúc với động vật.
Tôi cực kỳ thực sự không muốn cô ấy làm điều này cho ai khác.
Có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Sendai-san như thế này, chỉ mình tôi mà thôi.
Lưỡi cô ấy rời khỏi mu bàn tay tôi, và cô ấy chuyển hướng hôn lên lòng bàn tay. Nhưng chỉ một lần thôi, và rồi Sendai nhanh chóng ngẩng đầu lên.
"Xong rồi à?"
Khi tôi hỏi, thì cô ấy siết chặt tay tôi lại.
Tôi thì không đáp lại cái siết chặt tay đó. Tuy nhiên, tôi không hề rụt tay lại, rồi Sendai-san nói "Chưa".
Mà không cần hỏi ý kiến tôi, tay áo hoodie của tôi bị kéo lên đến khuỷu tay. Nhìn chằm chằm vào Sendai-san, môi cô ấy áp vào mặt trong cánh tay tôi. Và rồi, cô ấy mút mạnh vào đó.
Nó đau như lúc kim chích vào người vậy.
Cảm giác như có vô số kim châm từ nơi môi cô ấy áp vào chảy vô cơ thể, khiến cơn đau vốn nhỏ nhặt trở nên dữ dội hơn. Những mũi kim di chuyển cùng dòng máu lưu thông khắp cơ thể, tập trung về tim và không ngừng nhói buốt.
Môi cô ấy rời ra, và lại áp vào một vị trí khác.
Vẫn như cũ, tôi cảm thấy đau hơn mức cần thiết.
Sendai-san để lại hai dấu vết và ngẩng mặt lên.
"Đây cũng là làm phép sao?"
Tôi thừa biết rằng nó chẳng phải là bùa hay phép gì, nhưng khi tôi hỏi, cô ấy lại trả lời ngay lập tức "Làm phép á".
Vùng da có dấu vết nóng rực.
Sendai-san hôn lên một trong hai dấu vết mà cô ấy đã để lại và kéo tay áo tôi xuống.
"Cái bùa này, thực sự hiệu quả không?"
"Có mà. Tin tớ đi."
"Do là Sendai-san nên tôi không thể tin được."
Tôi không thể tin rằng một dấu vết sẽ nhanh chóng biến mất sẽ trở thành một cái bùa may mắn được. Nếu dấu vết vẫn còn cho đến ngày công bố kết quả, thì có lẽ tôi sẽ tin, nhưng nó không thể tồn tại lâu như vậy.
“Có mà. Thỉnh thoảng thì cũng phải tin tớ đi chứ”
Sendai-san nói một cách vô trách nhiệm.
“Vậy nếu tôi không đậu, cậu có chịu trách nhiệm không?”
“Chịu”
“Chịu làm sao?”
“Miyagi quyết định đi”
Sendai-san chẳng bao giờ tự mình quyết định cả.
Cô ấy chỉ luôn đẩy và ném hết vào tôi.
Nhưng mà, đó chỉ là lời nói đùa thôi, cô ấy không thực sự nghiêm túc đâu, nên việc suy nghĩ về cách để cô ấy chịu trách nhiệm một cách nghiêm túc là điều vô nghĩa. Không có ích gì khi tiếp tục nghiêm túc với cô ấy cả, vì vậy tôi quyết định kết thúc cái giờ nghỉ này và cầm bút lên. Ấy thế mà, cây bút tôi vừa cầm lại bị Sendai-san cướp mất.
“Nè? Làm phép xong rồi mà”
“Tớ có nói là xong đâu. Vẫn còn đó”
Nói rồi, Sendai-san đặt đầu ngón tay cô ấy lên môi tôi.
“Vậy có nghĩa là mấy cái lúc nãy cậu làm, không phải làm phép đúng không? Nhất định”
Tôi nắm cổ tay của Sendai-san và đẩy tay cô ấy ra.
“Là làm phép mà”
“Sendai-san cậu chỉ muốn hôn thôi chứ gì!”
“....”
Sendai không phản bác hay khẳng định lời tôi nói. Cô ấy chỉ im lặng rồi đưa tay ra định chạm vào môi tôi, nên tôi đẩy cơ thể cô ra xa.
“Miyagi”
Mặc dù tôi không hề nói là tiếp tục làm, nhưng Sendai-san vẫn cứ tiến sát khuôn mặt lại gần. Cho nên, tôi cũng đưa mặt ra để đập vào đâu cô ấy.
Bụp, một tiếng va đập vang lên trong đầu tôi.
“Ây d-”
Sendai hét lên rồi xoa vào trán mình.
Tất nhiên, tôi cũng ôm trán.
“Cậu bị ngốc à. Đau quá”
“Do Sendai-san tồi tệ đó, tôi cũng đau mà”
Tôi không có định đẩy mạnh như vậy.
Nhưng trán tôi đau hơn tôi tưởng.
“Đập như thế rồi mấy kiến thức ban nãy biến mất đi hết thì tớ không biết đâu đó”
“Dù có quên thì giờ học nên chẳng sao cả. Với lại tôi, sẽ không gặp Sendai-san nữa, từ giờ cho đến khi kỳ thi kết thúc”
“Ểh, gì vậy? Chọc tức tớ à?”
“Không có”’
Tôi không nghĩ việc không gọi cô ấy tới là chọc tức cô ấy hay gì cả, nhưng tôi đã quyết định không gặp Sendai-san rồi, cho đến khi tất cả các kỳ thi kết thúc. Đây không phải là quyết định nhất thời đâu, tôi đã suy nghĩ về nó từ hôm qua rồi.
“Từ giờ cho đến khi hết tất cả các kỳ thi, hình như là cũng khá lâu nhỉ?”
“Ừ, tôi sẽ học trong lúc đó”
“Không học cùng nhau nữa hả?”
Sendai-san nói với giọng trầm nhỏ.
“Tôi sẽ tự học. Sendai-san cậu cũng có kỳ thi cơ mà”
Không phải là không thể học cùng Sendai-san nữa. Dù là có thể hỏi và được chỉ những thứ không biết, hay là sẽ vui hơn là học một mình. Nhưng mà, bây giờ tôi muốn tự mình làm nhiều nhất những điều có thể.
“Tớ hiểu rồi. Vậy thì cả hai phải cố gắng đó nhé”
Sendai-san nhìn tôi với vẻ mặt không mấy vui vẻ gì, rồi gập lại quyển sách tham khảo của tôi đang trải rộng trên bàn lại. Cả cuốn tập và bút, tẩy cũng bị cô ấy cất gọn vào hộp bút luôn.
"Sendai-san, giờ tụi mình tiếp tục mà."
Tôi mở lại quyển sách tham khảo và cuốn tập đã bị cô ây gập lại. Nhưng rồi Sendai lại đóng chúng lại một lần nữa.
"Miyagi nè."
Không trả lời.
Tôi không muốn đáp lại cái những trò quấy phá của Sendai-san.
"Thay vì cái bùa làm phép ấy thì, ra lệnh cho tớ hôn đi."
Sendai-san nắm lấy tay tôi.
"Không."
"Sẽ không gặi lại nhau lâu lắm đó?"
"Thế thì sao?"
"Miyagi không muốn hả?"
"Có cũng được, không cũng chẳng sao."
"Thế à."
Sendai-san nói với vẻ chán nản, buông tay tôi ra và tựa vào lưng giường. Sau đó, cô ấy không nói gì thêm.
Bình thường, Sendai sẽ dồn tôi vào thế bí để bắt tôi phải ra lệnh, nhưng mắc gì hôm nay sao lại dễ dàng bỏ cuộc thế? Cảm giác kỳ lạ này khiến tôi phải lên tiếng trước.
"―― Nếu muốn đến vậy thì, cứ hôn đi."
"Đó là mệnh lệnh hả?"
"Sendai-san, Mệnh lệnh cậu muốn không phải à?"
Không có câu trả lời được đáp lại.
Thay vào đó, cô ấy rời lưng đang tựa trên giường và áp sát lại gần tôi.
Trước khi môi chạm nhau, bàn tay của cô ấy chạm vào má tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mắt tôi và Sendai-san chạm nhau.
Sendai-san không hề nhắm mắt dù tôi có nhìn chằm chằm đi chăng nữa, nên người buộc phải nhắm mắt lại là tôi khi môi chúng tôi chạm vào nhau.
Cảm giác đã lâu rồi mới được hôn.
Một đôi môi mềm mại hơn cả bàn tay vuốt ve má mình, thật dễ chịu.
Sendai-san rời môi ra và lại hôn lần nữa, Tôi liền đẩy vai cô ấy.
"Miyagi."
"Xong rồi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất