Tôi lấy ra một cuốn tạp chí có dòng chữ lấp lánh từ những kệ chứa đầy sách có bìa idol và người mẫu.
Tôi nghĩ đây chính là thứ mà Umina nói.
Lý do tôi không tự tin là vì bản thân mới chỉ nghe được một nửa những gì họ nói.
Không, bởi vì, bạn biết đấy.
Tôi nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí trên tay.
Bên cạnh hướng dẫn cách phối đồ, còn có những tiêu đề nghe có vẻ phù phiếm như kiểu “làm thế nào để bản thân trông cuốn hút trong mắt con trai hơn” và “cách để cải thiện bản thân”.
Nhìn theo bất kỳ góc độ nào cũng không phải sở thích của tôi.
Tôi thà mặc những gì mình muốn hơn là những thứ làm tôi trở nên nổi bật, và cũng chẳng bận tâm cải thiện bản thân một tí nào sất. Và nếu có đọc tạp chí đi chăng nữa, thì đọc mấy cuốn sách thư giãn còn sướng hơn mấy mấy cuốn tạp chí thời trang mỏng dính bội lần.
Nhưng việc đọc đống tạp chí này là một phẩn của tình bạn, và tôi có đủ tiền trong ví để có thêm một khoản tiêu vặt mỗi tháng.
Để hòa đồng trên trường, tôi cần phải sáng suốt trong chuyện này. Ở lớp, tôi phải có quan hệ tốt với Ibaraki Umina. Không, có lẽ nói hơi quá rồi thì phải.
Umina là một người bạn hòa hoa, có hơi ngờ nghệch thuộc tầng lớp thượng lưu tại trường. Cô là một người dễ nóng nảy và hay cáu gắt, và nếu có gây sự với cổ thì rắc rối sẽ tìm đến bạn, nhưng nếu nghiêm chỉnh và không làm phật lòng cô ấy thì bạn sẽ có một cuộc sống học đường dễ thở.
Đó là lý do tại sao, mua cuốn tạp chí mà dạo nay cô bắt đầu mua, cũng là một khoản đầu tư cần thiết.
Một số người nói rằng tôi là một người đẹp hoàn hảo về mọi mặt, nhưng tôi nghĩ cứ để họ thích nói gì thì nói đi. Những lời đó, như kiểu một định kiến vậy, nên cứ mặc kệ nó vậy.
Tôi đi loanh quanh hàng sách, vì dù gì cũng đã tới đây rồi. Rồi tôi đặt một cuốn tiểu thuyết trên cuốn tạp chí và đi tới quầy thanh toán. Tôi xếp hàng chờ đến lượt và lấy sách ra, dù cửa hàng cũng chẳng đông lắm.
Một nghìn và vài trăm yên.
Máy tính tiền hiển thị những con số và tôi lục tìm ví ở trong túi.
“Hở?”
Ví. Cái ví của tôi.
Lẽ ra nó phải ở đây, nhưng không thấy đâu cả.
Tôi nhớ sáng nay mình đã bỏ điện thoại và ví vào trong túi rồi mà.
Điện thoại thì vẫn còn đây. Nhưng không thấy ví đâu hết.
Sao mình lại không thấy ví nhỉ?
Lẽ nào mình để quên ở trường hay là làm rơi mất rồi?
Dù sao thì, giờ tôi không có ví.
Tôi liếc cô thu ngân, khuôn mặt cổ tỏ vẻ nghi ngờ.
Ôi không, tôi phải làm gì đó nhanh lên.
“Ahh, ừmm—"
Chẳng hay ho gì, nhưng tôi đành phải trả lại cuốn sách thôi.
“Cuốn sách này—"
“Em sẽ trả ạ.”
“Ể?”
Trước khi tôi có thể nói mình đem trả lại cuốn sách, thì một bàn tay vươn ra sau lưng tôi và đặt xuống khay một tờ 5,000 yên.
“Sendai-san. Đây, cậu cầm đi.”
Tôi quay lưng lại và thấy một cái cô gái đứng đó, cũng mặc đồng phục trường giống tôi.
Và không phải là tôi không biết cô ấy.
Tôi chưa bao giờ nói chuyện cùng, nhưng ngày nào tôi cũng thấy mặt cổ.
“…Miyagi nhỉ, tớ có nhầm không?”
Có lẽ là tôi nhớ đúng rồi.
Là một cô gái đẹp về mọi phương diện, ít nhất thì tôi phải biết tên của mọi người trong lớp chứ. Đúng như dự đoán, đến cái họ thôi tôi còn chẳng nhớ nổi.
“Cậu thanh toán bằng tiền của tôi đi.”
Cô chẳng nói liệu tên cổ có đúng hay không, mà nói tôi nghe mục đích của việc đặt tờ 5,000 yên lên khay.
“Không sao đâu, tớ thấy có lỗi lắm.”
“Đừng bận tâm mà.”
Không, tôi có bận tâm đấy.
Tôi không muốn mượn tiền từ một cô gái mà tôi còn chẳng thân thiết. Tôi luôn ghét phải cho vay hay mượn tiền, và bản thân càng ghét việc phải mượn tiền để mua tạp chí giúp mình nói chuyện với mọi người nữa.
“Không, tớ sẽ trả nó lại.”
Tôi cầm lấy tờ 5,000 yên và đưa cho Miyagi. Rồi nó lại nằm trên khay một lần nữa.
“Ừm, hai người có định thanh toán không ạ?”
Người thu ngân nhìn tôi với gương mặt lộ rõ vẻ khó xử.
“Dạ có ạ.”
Là Miyagi đáp, không phải tôi.
Nhưng tôi không thích phải vay mượn thứ mà mình không muốn.
Tôi cố gắng lấy lại tờ 5,000 yên. Nhưng trước khi có thể làm vậy thì người thu ngân đã bỏ nó vào trong máy.
Sau cùng, tôi có một cuốn tạp chí, tiểu thuyết, 3 tờ 1,000 yên và vài đồng xu lẻ.
“Cảm ơn cậu, Miyagi. Hình như tớ lỡ quên mất ví của mình.”
Tôi cảm ơn cô ấy tại nơi cách xa chỗ tính tiền.
Ý định không cho vay hay mượn tiền của tôi bị ngó lơ, nhưng vì chuyện đã rồi, ít nhất tôi cũng muốn cúi đầu cảm ơn, dù thực ra chẳng muốn cho lắm.
Thế rồi cổ chẳng nói gì hết. Nhưng tôi biết mình nhớ nhầm tên Miyagi vì cô không hề nhắc sửa gì cả.
“Tiền thừa đây. Phần đã tiêu ngày mai tớ sẽ trả lại cho cậu.”
Tôi cố để đưa Miyagi tiền thối lại từ người thu ngân, nhưng cổ không chịu.
“Cậu không cần phải trả lại đâu. Tiền thừa cậu cũng cầm luôn đi.”
Vừa nói câu đó, cô ấy vừa quay lưng lại và bước đi.
“Ể, đợi đã. Tớ chưa hiểu ý cậu lắm.”
“Tôi thực sự không cần mà, nên mới cho Sendai-san đấy.”
“Tớ không cầm đâu. Trả lại cậu.”
“Thế cậu cứ vứt đi cũng được.”
“Vứt đi cũng được, đó là tiền đấy, cậu có biết không hả!?”
Tôi nắm lấy vai Miyagi khi cổ tính quay đi.
Chắc do cả hai chưa bao giờ nói chuyện trên trường nên có thể tôi chưa biết, nhưng có lẽ đầu óc Miyagi có vấn đề. Bởi vì thông thường chả ai sẽ vứt tiền đi cả. Trên hết, chỉ có những người thành đạt tại các công ty mới nói không cần trả lại tiền thừa, chứ làm gì có nữ sinh cao trung nào nói thế được.
Bên cạnh đó, tôi ngẫm ra một sự thật rằng, có khi mọi người sẽ nghĩ tôi là loại cầm tiền thừa nếu được cho mất.
“Ah—, thôi được. Vậy cứ cho là tớ vay cả phần này luôn đi. Và mai tớ sẽ trả đủ cho cậu.”
Tôi muốn phát cáu lên lắm rồi, nhưng phải kiềm chế bản thân lại..
Nếu mọi người tại trường truyền tai nhau rằng cô ấy đã bị Sendai đây hét lớn vào mặt, thì hình tượng của tôi sẽ gặp nguy mất.
“Tôi không cần mà. Cậu không cần phải trả lại đâu.”
Miyagi gạt tay tôi ra và bắt đầu rảo bước.
Hai bọn tôi đi qua cánh cửa tự động.
Tôi đi theo sau lưng cổ, gọi to.
“Tớ sẽ trả lại tiền. Tớ sẽ đưa cậu đủ 5.000 yên khi đến trường.”
“Vậy thì, hãy làm việc vì 5.000 yên này đi.”
Cò cưa đưa với trả mãi, cuộc nói chuyện bị rẽ sang một hướng không ngờ tới, làm tôi đứng hình.
“Ể? Tớ sẽ làm việc ư?”
“Trước tiên thì, cứ qua nhà tôi đi đã.”
Miyagi, nãy giờ rảo bước khá nhanh, đột nhiên dừng lại và đứng đó nhìn tôi.
“Chờ—, ể? Từ từ đã nào. Ngày mai tớ sẽ trả nó cho cậu.”
“Nếu cậu không đến, thì cứ cầm lấy chỗ tiền đó đi.”
Miyagi quay phắt người đi.
Cái gì vậy trời?
Cái con người này bị làm sao vậy?
Tôi thầm nguyền rủa Miyagi.
Tôi chẳng có ý định lấy 5,000 yên, càng không định làm việc gì để có nó.
Nhưng chắc chắn Miyagi sẽ bỏ đi nếu tôi nói với cổ rằng mình không muốn làm, nhưng sẽ khó để tôi có thể trả lại tờ 5,000 yên đó nữa. Kể cả tôi có ném nó lên bàn học của cổ thì nó sẽ lại về tay tôi mà thôi.
Đúng là một cô nàng rắc rối.
Thở dài, tôi nhìn lên bầu trời đầy mây mù. Mùa mưa đã hết rồi mà, nên hôm nay tôi không mang theo ô. Tôi thở dài thêm lần nữa thì Miyagi nói,
“Tôi có ô này.”
“Ah—ugh. Nhà cậu ở đâu? Có gần không?”
Tôi không muốn mọi người đồn nhau rằng tôi được Miyagi trả 5,000 yên, và cũng không muốn bản thân bị đồn đã la hét với Miyagi và đùn đẩy tiền cho cổ.
Thôi thì hôm nay cứ làm việc cho Miyagi đi đã.
Đi, đi và đi.
Chỉ có hai người bọn tôi bước đi trong im lặng.
Mà giữ im lặng chẳng phải là thế mạnh của tôi.
Nếu chỉ có hai người thì tôi muốn trò chuyện gì đó, chứ cứ im lặng như này thì chắc tôi đã làm họ phật lòng điều gì rồi. Miyagi mà giận cũng chả sao cả, nhưng tôi mới là người phải tự hỏi tại sao mình làm cô ấy thấy vậy, cơ mà Miyagi vẫn giữ im lặng và chẳng nói một câu nào hết.
Có lẽ tôi cần chú ý câu từ một chút.
Dù có làm gì thì Miyagi cũng chẳng nói gì hết, nên tôi cứ lặng lẽ đi ra khỏi nhà sách.
Đúng ra tôi đã nên về nhà.
Nhẽ ra tôi không nên nảy ý định tới nhà của Miyagi.
Dưới bầu trời u ám, tôi yên lặng bước đi, hối hận vì bản thân đã thiếu suy nghĩ, cho tới khi dừng chân tại một tòa căn hộ trông có vẻ sầm uất.
Cổ sẵn sàng trả 5.000 cho chuyện này thật.
Tòa chung cư đủ tráng lệ để khiến tôi nghĩ tới những chuyện đó, chính ra khá gần nơi chúng tôi ở. Khoảng 15-20 phút đi bộ gì đấy. Không ngờ cô bạn cùng lớp lại sống gần nhà tôi đến vậy.
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi.
Chúng tôi tình cờ gặp nhau tại nhà sách và cùng về thẳng nhà, nên không đời nào cô ấy lại sống xa khu này được.
“Nhà tôi ở tầng sáu.”
Miyagi nói khi vừa bước vào trong thang máy.
“Ừm, okay.”
Tôi sẽ không nói cho cô ấy biết nhà mình gần đây đâu.
Đó không phải điều gì để khoe, và vì bản thân cũng chẳng có ý định thân thiết với Miyagi, nên có nói chắc cũng chẳng để làm gì.
Tôi nhìn vào bảng hiển thị trong thang máy và nhìn những con số chuyển từ 4 sang 5, rồi đến 6 và dừng lại. Tôi đi theo Miyagi dọc hành lang. Cổ mở cửa ở phía cuối đường và mời tôi vào.
“Ngồi đó đi. Để tôi lấy gì đó cho cậu uống.”
“Vậy tớ xin phép.”
Phòng cô ấy cũng ngang cỡ phòng tôi, có khi lớn hơn. Đó là một căn phòng điển hình cho học sinh Cao trung. Một căn phòng gọn gàng, sạch sẽ với một chiếc giường lớn và một cái tủ chất đầy sách.
Khi tôi tiến tới tủ sách để xem có những loại sách gì thì cánh cửa mở tung ra. Tôi quay người lại và thấy Miyagi đặt một ly nước lên trên chiếc bàn nhỏ.
“Cậu đọc manga à?”
Tôi hỏi trong khi mắt vẫn đang nhìn gáy sách. Miyagi đáp cộc lốc “Tôi có đọc,” và rồi đột nhiên lớn tiếng nói “Đúng rồi đấy.”
“Cậu sẽ đọc manga cho tôi. Sendai-san, lại đây và ngồi xuống đi.”
Nói thế rồi Miyagi đứng dậy. Trong khi tôi vẫn đang đứng trước giá sách, cổ vỗ vào vai tôi và nói. “Kệ chúng đi.”
Trong lúc tự hỏi làm việc là như thế nào, tôi uống thứ chất lỏng trong suốt kia, cảm giác khó chịu lan ra khắp khoang miệng. Tôi đặt ly xuống khi nhận ra đó là rượu táo.
Tôi không thích đồ có ga cho lắm.
Khi tôi đang nghĩ rằng người bình thường nào sẽ mời rượu táo trong lúc thế này, thì Miyagi ngồi xuống đối diện tôi.
“Cậu đọc cuốn này đi.”
Cô đưa tôi một cuốn manga với bìa là một cậu trai ăn mặc ngon nghẻ và một cô gái nhút nhát. Tôi lướt qua vài trang, và rõ ràng đây là một bộ truyện lãng mạn rồi.
Có 5.000 yên chỉ với việc đọc cái thứ như này thôi á?
Tôi không hiểu Miyagi đang nghĩ gì cho lắm.
Nhưng vì được bảo là đọc, nên tôi cứ thế mà lật qua từng trang, nhưng Miyagi nói với giọng tẻ nhạt.
“Không, không phải vậy. Đọc to thành tiếng đi.”
“Đọc thành tiếng?”
“Ừ. Đó là công việc giá 5.000 yên của cậu, hay nói đúng hơn là mệnh lệnh của tớ.”
“Vậy đây không phải là công việc, mà là một mệnh lệnh?”
“Ưm.”
Tôi không biết từ công việc bị thay thế thành mệnh lệnh từ khi nào, nhưng chắc chắn có thắc mắc cũng chả được tích sự gì.
“Tớ chả bận tâm nó là gì đâu, nhưng 5.000 yên cho một việc đơn giản như đọc sách thôi á?”
Tôi nhanh chóng chuẩn bị tinh thần về nhà.
“Ừ. Nhưng cậu phải đọc từ đầu đến hết trang cuối cùng.”
“Được rồi—”
Nếu những gì tôi phải làm chỉ là đọc manga to thành tiếng thì dễ như ăn bánh thôi.
Tôi cũng thường hay đọc hay nói mấy câu sến súa kiểu “Tớ thích cậu” hay “Cậu là người duy nhất.” mà.
Nếu là tiểu thuyết thì tôi sẽ thấy khó chịu đấy, nhưng vì đây là manga chỉ có đôi ba chữ nên tôi có thể đọc ngay được. Tuy vậy tôi đã sớm cảm thấy hối hận khi đã quá xem nhẹ cái nhiệm vụ.
“…….Chẳng phải cuốn sách này, có hơi khiêu gợi quá sao?”
Sau khi tạm dừng đọc sách và kiểm tra cốt truyện, tôi nhận ra các nhân vật đều gần như khỏa thân dù tôi có lật đến đâu đi nữa.
Phân nửa quyển sách đều là cảnh “giường chiếu.
Và hội thoại toàn là rên rỉ hay mấy thứ kiểu như vậy.
Nội dung có hơi “bùng lổ” đấy, và tôi tự hỏi đầu Miyagi đang nghĩ cái gì mà bắt tôi đọc to mấy cái thứ này ra.
Không phải là tôi không thích thể loại này, nhưng nó không phải thứ mà tôi muốn đọc lên. Ý tôi là, chẳng mấy ai muốn đọc thành tiếng cái này đâu. Tôi đã khá bất ngờ khi một cô gái đơn giản như Miyagi đây lại thích đọc thể loại này, nhưng giờ thì hối hận vì mình đã coi nhẹ cổ quá.
“Nó là truyện khiêu dâm đấy.”
Miyagi nói.
“Bộ tớ phải đọc thành tiếng cả quyển sách này hở?”
“Đọc to hết cả quyển đi.”
“Cậu có thường nghe mấy thứ này không vậy?
“Không phải gu tôi, nhưng giờ tôi không nghĩ ra được mệnh lệnh nào khác cả.”
“Thì cậu đâu cần phải làm thế? Nếu cậu chịu nhận tiền thừa và tiền tớ trả lại cậu vào ngày mai thì chuyện đã xong xuôi rồi.”
Tôi chẳng hiểu tại sao cổ không chịu nhận tiền nhưng Miyagi quá là rắc rối đi. Đúng là một cô gái cứng đầu và khó đối phó.
“Tôi không bận tâm đến 5.000 yên đâu, và cũng chẳng cần nó. Nhanh nhanh và đọc tiếp đi.”
Dường như cô ấy thực sự chẳng quan tâm đến chuyện tiền bạc, và Miyagi giục tôi đọc tiếp.
Tôi không có nghĩa vụ phải hùa theo cái trò vô lý này, nhưng tôi không muốn lấy 5.000 của cổ, và vì bản thân đã hứa sẽ làm việc rồi, nên tôi phải hoàn thành nó.
Vâng, tôi là một người có vấn đề theo cách riêng của mình.
「——Okay.」
Thêm, thêm nữa.
Một câu, rồi thêm câu khác, hoặc câu khác nữa.
Tôi choáng váng trước lượng câu thoại nhiều vô kể mà tôi chẳng muốn đọc lên.
Mình đang làm cái gì thế này?
Mình đang đọc thứ gì trước mặt Miyagi, người chưa bao giờ nói chuyện cùng trước đây, chỉ đơn giản là một người bạn cùng lớp vậy?
Quả nhiên, Miyagi là một con ngốc.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Một con ngốc biến thái.
Nhớ lại thì điểm số của cổ——
Điểm số của cô ấy như nào ta.
Tôi không biết gì nhiều về Miyagi lắm.
“Sendai-san, hạ giọng cậu xuống đi.”
Sự chú ý của tôi rời khỏi quyển sách khi nghe Miyagi nhắc.
“Cái này đâu phải thứ cậu có thể đọc to ra được.”
“Hôm nay không có ai ở nhà, nên cứ thoải mái đi.”
Kể cả có như thế thì cũng không được.
Hôm nay đúng là ngày tệ nhất mà, chẳng may chút nào cả.
Đã không tìm thấy ví lại còn bị cô nàng này bắt đọc manga khiêu dâm.
Trong khi nội tâm đang phàn nàn thì tôi phải đọc to cuốn truyện, thậm chí còn phải thể hiện chính xác lại nữa, để rồi phải giải khát bằng ly rượu táo kia, thứ tôi chả muốn uống chút nào.
“Bất ngờ thật, cậu không giỏi khoản này lắm nhỉ. Tôi cứ nghĩ cậu phải giỏi mấy cái này lắm do chơi với mấy người đó cơ.”
“Tớ là một người nghiêm chỉnh, chứ không phải kiểu lăng nhăng đâu.”
Tôi cần phải đính chính lại cái nhận định thô lỗ của Miyagi.
“Cậu làm ba cái trò như thế bởi nó khiến cậu trông nổi bật với đám con trai.”
“Tớ đã bảo là không phải mà.”
Việc tôi tỏ ra nghiêm túc và mẫu mực ở trường không phải là để thu hút đám con trai thích mình. Tôi chỉ cố gắng gây chú ý đến giáo viên mà thôi.
“Mọi người bảo cậu trông hồn nhiên trong sáng, nhưng thực chất cậu là một người lăng nhăng.”
“Vậy là đó hình ảnh của tớ trong mắt cậu nhỉ.”
Tôi chẳng biết nhóm bạn của Miyagi nghĩ gì nữa. Hoặc có lẽ có tin đồn như vậy thật chăng? Tôi thực sự không thích chuyện này.
“Và yêu cầu của cậu chỉ có thế thôi sao?”
Tôi bỏ qua mấy cái lời đồn đáng hổ thẹn kia và hỏi Miyagi.
“Xong hết rồi.”
“Thế giờ tớ phải làm gì đây?”
“Cậu có thể nhà hoặc không. Cứ làm những gì cậu muốn đi, Sendai-san.”
“Vậy tớ về nhà đây. Và tớ mượn mấy cuốn manga còn lại được không? Nó cũng khá thú vị đấy.”
Gáy sách có ghi “Tập một”, nên hẳn là phải có tập tiếp theo. Tuy không có thích việc đọc sách này lắm, nhưng tôi tò mò muốn xem xem phần còn lại của manga ra sao. Nhưng lời Miyagi nói sau đó, bằng một tông giọng không chút cảm xúc nào, lại trái ngược hoàn toàn với dự tính của tôi.
“Không.”
“Ugh, ki bo. Cho tớ mượn một quyển thôi cũng không được sao?”
“5.000 yên.”
“Oắc phắc? Cậu ra giá 5.000 yên khi mượn một cuốn manga? Thế thà tự đi mua có khi còn rẻ hơn ấy.”
“Nhầm rồi. Tôi sẽ đưa nó cho Sendai-san.”
“Hả?”
Trước những lời bất ngờ ấy, tôi ú ớ như con ngốc.
“Tôi sẽ mua cậu với giá 5.000 yên mỗi lần, sau giờ học, Sendai-san. Nên khi nào đến đây cậu có thể đọc phần còn lại.
Mua người bạn cùng lớp với giá 5.000 yên nghe khó tin nhỉ.
Vừa nãy cô ấy đưa ra cho tôi những yêu cầu khó hiểu như đọc thành tiếng một cuốn manga khiêu dâm, nên chắc cũng không bất ngờ lắm nếu cổ lăm le cơ thể của tôi.
“Không, tớ không có bán thân. Ý tớ là, cậu định làm gì với tớ? Quan hệ? Chẳng phải 5.000 yên có hơi rẻ sao? Hơn nữa, tớ không có hứng thú với việc một đứa con gái làm tình với một đứa con gái khác đâu.”
Tôi nhanh chóng gạt đi đề nghị kia mà chẳng buồn xem xét lại.
“Tôi định làm gì à? Sendai-san này, tôi đâu có định làm mấy điều đó với cậu đâu?”
“Vậy thì là gì? Cậu định làm gì với tớ bằng 5.000 yên?”
“Cứ như hôm nay thôi. Một hoặc hai lần một tuần, hãy đến nhà tôi sau khi tan học và nghe những gì tôi nói.”
Miyagi thản nhiên nhìn tôi.
“Ý cậu là tớ sẽ lại đọc manga khiêu dâm sao?”
“Ừ, đó là một chuyện, tôi cũng muốn nhờ cậu làm bài tập cho tớ hoặc thứ gì đó kiểu vậy nữa.”
“Gì chứ? Hể, bộ tớ là ô sin của cậu hả?”
Tôi không thích việc bị ép bán thân với giá 5.000 yên, càng không muốn bị bắt làm bài tập với giá tương tự.
Nhưng nghĩ lại thì 5.000 yên để làm bài tập cũng không phải cái giá tồi.
“Chờ đã, nhầm rồi. Tôi sẽ đưa ra một yêu cầu, và cậu sẽ tuân theo nó.”
“Yêu cầu gì mới được chứ? Tớ không muốn cậu đánh đập tớ, càng chắc chắn không muốn làm tình với cậu.”
Tôi chẳng biết được Miyagi đang nghĩ cái gì trong đầu, nên không thể đoán trước được cô ấy sẽ nói gì. Vì vậy, trong lúc chờ đợi, tôi thề mình sẽ không bán thân.
“Tôi cũng chẳng thích thú gì bạo lực, và cũng không có ý định có một mối quan hệ mà tôi được làm tình với Sendai-san.”
“Nếu tớ nói mình không muốn, thì cậu sẽ nhờ người khác chứ?”
“Không đâu. Tôi sẽ trả cậu 5.000 yên để được phép ra lệnh cho cậu làm gì đó, nghe tớ nói vậy hẳn cậu sẽ nghĩ tớ điên nhỉ.”
Không, không, cái tình huống hiện tại đã đủ kỳ lạ rồi.
Tâm trí tôi đã hằn rõ ý nghĩ “Miyagi là một người đáng sợ’’ rồi.
Nhưng cũng không có nghĩa là tôi không có hứng thú. Tôi phải mua những cuốn tạp chí mình chẳng muốn đọc để hòa hợp với nhóm bạn trên trường. Với tôi, chuyện có thể sẽ xảy ra ở đây còn thú vị hơn đống kia gấp bội lần.
“Cậu thấy ổn với tớ chứ?”
“Cũng không hẳn, nhưng chả sao cả.”
“Thế thì, thôi được rồi. Cậu sẽ đưa tớ 5.000 yên cho một yêu cầu để giết thời gian. Chúng ta không thể làm nó vào ngày nghỉ. Nhưng sau giờ học thì được.
Đâm lao thì theo lao.
Tôi chẳng muốn bị ép đọc manga khiêu dâm tí nào, nhưng có vẻ đó cũng là cảnh giới cao nhất của cái trò ra lệnh này rồi, mà hùa theo nó cũng không hẳn là ý tồi.
Mà cá nhân tôi cũng thấy hứng thú với Miyagi nữa.
Tôi muốn biết rằng cô gái kỳ lạ này sẽ ra lệnh cho tôi những gì. Bên cạnh đó, nếu không thực sự thích thì tôi hoàn toàn có thể trả 5.000 yên là xong—— mà tôi không nghĩ cổ sẽ chịu đâu.
“Vậy thì, chốt nhé. Và, tôi sẽ không nói chuyện với cậu trên trường, nhưng liên lạc với cậu qua điện thoại được chứ?”
“Được thôi.”
Tôi dễ dàng chấp nhận yêu cầu của Miyagi, mà không biết rằng mình sẽ phải hối hận lần nữa.
Chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc, và tôi rời khỏi phòng cô.
Miyagi tiễn tôi tới tận cửa, và tôi vẫy tay chào cô rồi về nhà.
Không có lấy một giọt mưa.
Tôi nhìn lên bầu trời hồi nãy còn xám xịt, nhưng giờ chẳng thấy gợn mây nào.
Hôm nay, sau kỳ nghỉ đông ngắn ngủi và lễ khai giảng học kỳ mới, tôi lại ở trong phòng Miyagi.
Lí do là tôi đã được triệu tập đến chỗ này.
Người gọi tôi hiện đang nằm dài trên giường và chơi trò ra lệnh thông thường của cô ấy.
Tôi bước vào phòng và nhận được 5000 yên.
Sau đó, chỉ đơn giản giống như một khoảng thời gian rảnh rỗi, vì Miyagi không đưa ra mệnh lệnh nào cả. Lúc đầu, tôi khá là không thích khoảng thời gian trống trải và im lặng này, nhưng bây giờ hóa ra ở đây lại thoải mái hơn ở trường.
Tôi đã đọc phần lớn số sách xếp trên giá rồi, và giờ đã trở nên quen thuộc với không gian này đến mức có thể nằm trên giường với quyển manga yêu thích trên tay.
“Sendai-san, cậu đã làm gì trong kì nghỉ đông?”
Vẫn nằm giường, Miyagi hỏi tôi với một giọng vô cảm.
“Tớ đi học.”
Đây không phải lời nói dối.
Tôi đã tham dự lớp học thêm mùa đông ở trường dự bị để sự chuẩn bị cho kì thi. Trong khoảng thời gian ấy, tôi đã có chút thời gian gặp Umina cùng những người bạn của cô ấy để ăn bánh kếp và mua quần áo, vậy nên tôi đã có một kì nghỉ đông khá bận rôn.
“Còn Miyagi đã học chưa?”
Điểm số của cô ấy không tệ nhưng cũng không thể gọi là tốt, và tôi thường xuyên bị bắt phải làm bài tập về nhà những môn mà cô ấy kém.
“Tôi chưa.”
“Bài tập về nhà, cậu đã làm hết chưa?”
“Làm rồi, nhưng tôi vẫn muốn hỏi lại Sendai-san.”
“Liên lạc trong kì nghỉ là không được phép theo như thỏa thuận.”
“Tôi biết.”
Miyagi thở dài thất vọng rồi lại cắm mặt vào quyển manga, và thế là cuộc trò chuyện chấm dứt.
Cô ấy và tôi không có bất kì điểm chung nào cả.
Tôi đã thử gợi chuyện với cô ấy về trường lớp, chương trình TV, phim truyền hình, tạp chí, … nhưng Miyagi không hứng thú với tất cả chúng hoặc chỉ đáp lại bằng một phản ứng tẻ nhạt lấy lệ. Vậy nên tôi đã từ bỏ cái ý tưởng tận hưởng cuộc trò chuyện với cô ấy. Tìm ra một chủ đề để giao tiếp với Miyagi khó như mò kim đáy bể vậy.
Khi cuộc trò chuyện với cô ấy rơi vào ngõ cụt như thế này, cố gắng nối lại nó cũng chì phí công. Sau một vài tháng tôi đã học được rằng nếu câu chuyện bị đứt mạch thì hãy cứ để nó như thế.
Trong căn phòng tĩnh lặng, tôi cởi áo khoác của mình ra và thả nó xuống giường.
Miyagi có thể thấy lạnh, nhưng với tôi căn phòng này luôn luôn nóng.
Cà vạt được tôi nới lỏng, một cái cúc áo sơ mi được cởi ra.
Ngay khi tôi vừa đặt lưng xuống giường và cầm quyển manga lên, Miyagi nói
“Lại đây.”
“Một mệnh lệnh?”
“Ừ. Ngồi đấy.”
Miyagi đứng dậy và chỉ tay vào chỗ cô vừa ngồi.
Chuyện gì sẽ xảy ra?
Tôi biết mà không cần được bảo.
Nhưng dù sao tôi vẫn ngồi xuống và cố tình lắng nghe.
“Cậu muốn tớ làm gì?”
“Cởi ra cho tôi.”
Miyagi nói và ngồi lên giường.
Những lời của cô không nằm ngoài dự đoán, và cô ấy để chân lên đùi tôi.
Cuối tháng 12, tôi đã liếm chân Miyagi lần đầu tiên, đó là một mệnh lệnh gần như ngang giới hạn với việc đọc to thành tiếng quyển manga khiêu dâm. Kể từ đó, tôi chỉ được gọi thêm một lần nữa trước kì nghỉ đông với mệnh lệnh xếp lại giá sách, và rồi hôm nay tôi lại phải liếm chân cho cô gái này một lần nữa.
Trước mặt tôi bây giờ là một đôi chân khỏe mạnh, không thâm cũng không trắng. Tôi cởi tất cô ấy ra và chạm vào lòng bàn chân.
“Liếm nó đi.”
Giọng Miyagi hơi trầm xuống, có lẽ do không thích việc tôi vừa xoa lòng bàn chân của cô ấy như vậy.
“Tớ biết rối.”
Tôi trả lời ngắn gọn rồi đặt tay lên gót chân cô ấy, đưa mặt lại gần hơn rồi trườn lưỡi lên làn da lành lạnh nơi mu bàn chân.
Tôi không biết Miyagi đang nghĩ gì, nhưng dù là gì thì cũng không hợp lí đủ để bắt tôi liếm chân cô ấy như vậy. Tôi không tài nào liên kết được một Miyagi đọc một quyển manga khiêm dâm và thích được liếm chân với Miyagi mà tôi thấy ở trường.
Cô ấy giản dị, không nổi bật, thứ duy nhất mà tôi nhớ là tên cô ấy. Nếu như hôm đó ở hiệu sách tôi không quên ví, hẳn là chúng tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với nhau.
Bây giờ tôi đang liếm chân một cô gái như thế.
Nó mềm và mịn màng.
Nhưng, nó không ngon.
Dĩ nhiên rồi, sau cùng thì thứ tôi đang liếm là bàn chân của một con người. Nói vậy nhưng không phải là tôi không thích nó.
Tôi ấn đầu lưỡi lên phần ngón chân rồi liếm lên đến mắt cá chân.
Chậm rãi, không vội làm gì.
Đoạn, tôi thè lưỡi ra và nhìn lên Miyagi
Cô ấy có vẻ như đang cảm thấy thoải mái.
Má cô có chút ửng đỏ.
Lần trước đó cũng vậy.
Sau khi được liếm chân, hơi thở của cô hơi ngắt quãng còn má hơi nhuốm hồng.
Tôi khá chắc là cô ấy không nhận ra điều đó.
“Tiếp đi, Sendai-san.”
Tôi không trả lời, thay vào đó tôi cắn răng vào ngón chân của Miyagi.
Cắn mạnh, mạnh đến mức đủ để để lại dấu răng.
Miyagi giật chân về và nắm lấy đầu tôi để phản kháng.
“Đừng làm thế nữa, đau lắm đấy.”
Tôi nhả ngón chân cô ấy ra khi được bảo và nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ.
Lần đâu tiên cô ấy bảo tôi phải liếm chân, tôi đã cắn ngón chân cô vì tôi muốn chống đối lại cô ấy.
Tôi không kháng cự lại những mệnh lệnh của Miyagi.
Nhưng nếu bảo tôi không thấy bị xúc phạm hay thiếu tôn trọng khi bị cô ấy ra lệnh liếm chân thì sai rồi.
Vậy nên tôi cắn cô ấy.
Nhưng bây giờ thì hơi khác chút.
Tôi cắn Miyagi vì phản ứng của cô ấy thật thú vị.
Giọng nói của cô ấy khàn đi khi yêu cầu tôi dừng lại, và tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng lên một chút khi cô ấy nói nó đau.
Đôi chân Miyagi run nhè nhẹ.
Có lẽ cô ấy đang nghĩ có thể mình sẽ bị cắn lần nữa.
Cá nhân tôi rất thích thấy một Miyagi như vậy lần nữa.
Kể cả là bây giờ, khi tôi ấn lưỡi của mình vào phần ngón chân, chân cô ấy vẫn giật lên và run run.
Tôi kề môi lên phần mu bàn chân.
Tôi chạm môi vào nó như thể đang hôn và cô ấy kéo tóc tôi
“Sendai-san, dừng lại. Kinh quá.”
Cái gườm của cô thật sắc lạnh.
Nhưng tóc bị giật thì không đau lắm.
“Thật à? Cậu không cảm thấy thoải mái sao?”
“Không. Tôi chỉ thấy tởm thôi.”
Mái tóc bị nắm của tôi được giải phóng.
Miyagi cau mày lại nhưng má cô ấy vẫn chưa hết đỏ.
Khuôn mặt này, tôi không hề ghét nó.
Cô ấy không đặc biệt kiều diễm, nhưng có thể được phân loại là một người xinh đẹp. Tôi nghĩ trông cô ấy sẽ còn xinh hơn nếu trang điểm, nhưng cô ấy dường như không thích thú gì nó cho cam. Thật lãng phí, tôi nghĩ vậy, song không cần thiết nói cho cô ấy làm gì.
Tôi hôn lên chân Miyagi.
Lần này hơi thở cô ấy không bị ngắt quãng, vậy nên có lẽ màu đỏ của đôi má là do độ nóng của căn phòng. Mặc dù thế, biểu cảm trên khuôn mặt Miyagi vẫn khác với thường lệ, và tôi bắt đầu nghĩ liếm chân cô ấy cũng không phải vấn đề gì quá to tát.
“Liếm cho đàng hoàng vào.”
Tôi bị đá nhẹ vào vai.
“Phản đối bạo lực.”
Cô ấy ấn vai tôi xuống – không đau chút nào – và lặp lại: “Liếm đi.”
Tôi im lặng và tiếp tục đưa đầu lưỡi vào mu bàn chân.
Cô ấy nghĩ cô ấy là người ra lệnh, nhưng tôi mới là người để cô ấy ra lệnh cho mình.
Tôi là bên chủ động.
Nếu tôi muốn kháng lệnh, chả có lí do gì mà tôi không làm được cả.
Tôi hoàn toàn có thể phá vỡ hợp đồng và cứ thế mà bước ra khỏi đây.
Nhưng tôi ở lại đây vì phòng của Miyagi đem lại cho tôi cái cảm giác được ở nhà nhiều hơn là căn phòng ở ngôi nhà thật sự của tôi.
Lưỡi tôi tiếp tục trườn ngang mu bàn chân nhớp nháp của Miyagi.
Môi tôi chạm vào gan bàn chân.
Chân cô ấy khẽ run.
Có lẽ kể cả khi đã lên năm ba và đổi lớp, Miyagi vẫn sẽ gọi tôi đến đây và đưa tôi 5000 yên.
Và tôi vẫn sẽ nhận nó.
Tôi không muốn số tiền 5000 yên.
Tôi chỉ muốn ngắm nhìn Miyagi một lúc lâu hơn trong khi tin rằng cô ấy đang ra lệnh cho tôi và tôi thực hiện mệnh lệnh của cô ấy. Đó là lí do vì sao tôi sẽ bằng lòng tiếp tục chơi trò chơi ngớ ngẩn này với cô ấy ít nhất là cho đến khi cô học hết cấp ba.
Dù sao thì lên đại học mọi thứ sẽ khác, chuyện này sẽ chỉ diễn ra bây giờ mà thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất