Chẳng có lí do gì bắt buộc phải là Sendai-san cả. Đó có thể là Ichio-san, hay Goto-san, hay bất cứ ai khác, kể cả người lạ cũng chẳng sao.
Tuy nhiên, tôi đã chọn Sendai, vì đó là định mệnh... Ước gì tôi có thể nói thế, vì thực ra đây đơn giản chỉ là trùng hợp. Và bằng nhiều sự trùng hợp chồng chất, cộng thêm ý muốn của tôi nữa, giờ thì Sendai-san đang ở trong phòng tôi.
Ba tiếng đồng hồ, mỗi tuần một lần như thế.
Tôi trả cho cô ấy 5.000 yên.
Thỏa thuận là vậy.
Không, thực ra thì nó cũng chẳng chính xác như thế.
Thi thoảng, sẽ là 5.000 yên cho hai giờ, cũng có lúc sẽ là ba tiếng rưỡi. Đôi khi một lần mỗi tuần, nhưng có lúc sẽ là hai lần. Thời gian và số lần không hề cố định. Nhưng số tiền, 5.000 yên, thì luôn như thế. Dù sao thì, tôi mua thời gian của Sendai-san, 5.000 yên cho mỗi lần đến đây, bất kể thời lượng và tần suất đến.
Sự thật chỉ có vậy.
“Miyagi, đưa phần tiếp theo của cuốn này đây.”
Sendai-san đang nằm trên giường, tự nhiên mà vỗ vai kêu tôi.
Quay lại nhìn, tôi thấy cô đang vỗ vào vai tôi bằng quyển manga mới đọc xong.
Đang là cuối tháng 12, trong phòng đang bật máy sưởi để xua đi cái lạnh bên ngoài, nhưng có lẽ khiến cô thấy nóng nên đã cởi áo khoác ra. Trên người cô giờ là chiếc cà vạt lỏng lẻo, áo cánh và váy khá ngắn. Cảm giác như nếu muốn tôi có thể nhìn thấy bên trong váy cô luôn ấy.
Nếu Sendai-san, người luôn giữ vẻ chỉn chu và gọn gàng ở trường, bị người khác nhìn thấy trong bộ dạng này, hẳn các bạn cùng lớp sẽ vỡ mộng hết mất.
“Cậu tự đi mà lấy.”
Tôi đẩy cuốn manga tập 3 lại chỗ Sendai-san, người ngồi trên giường với khuôn mặt lạnh tanh.
Trên và dưới.
Nếu bỏ đi lớp trang điểm nhẹ, thì tôi chỉ là một kẻ tầm thường thôi, nhưng Sendai-san vẫn là một mỹ nhân. Và nhân tiện, cổ khá thông minh, tôi nghĩ điểm số của cô phải nằm top nửa trên của khối.
Nên hiển nhiên, cô phải nổi tiếng theo cách riêng của mình rồi.
——Chắc vậy. Lí do tôi nói mơ hồ như thế vì tôi chưa bao giờ thực sự thấy cô nổi tiếng cả.
Cô là một gyaru thuộc tầng lớp trên của trường. Thế nhưng, tôi thì lại nằm dưới đáy. Mà, tôi vẫn nổi bật trong lớp đấy chứ, nên nếu có nổi tiếng với hội con gái thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.
“Ích kỷ. Nào, lấy dùm đi.”
“Này, cậu nghĩ tôi là gì thế hả?”
“Người ở gần kệ sách nhất.”
“Tự đi lấy đi.”
Tôi lạnh lùng nói rồi để cuốn tập 3 lên gối.
Nếu đây là ở trường, thì tôi, người thuộc tầng lớp thấp nhất ở trường, hay đúng hơn, chỉ là loại thứ phẩm, thì nào có thể nói chuyện với Sendai-san bằng cái thái độ như này được.
Đó là lí do tại sao, trong căn phòng này.
Tôi được phép làm vậy vì đã trả 5.000 yên để mua Sendai-san.
Cơ mà, chẳng hiểu tại sao tôi có thể mua cô ấy tự nhiên như thế. Tôi nghĩ rằng, nếu muốn, thì không chỉ 5.000 yên, 10.000 hay 20.000 cô cũng được ấy chứ.
Với ngoại hình đúng chuẩn nữ sinh cao trung, hẳn sẽ có người sẵn sàng trả đến mức ấy để có được cô.
Thế nên, cái tình huống hiện giờ, khi mà tôi, đứa có cả trí lực lẫn ngoại hình đều ở mức trung bình, có thể toàn quyền tự do kiểm soát Sendai-san là một chuyện cực hiếm, thế nên những khoảng thời gian như này rất quý giá.
“A – được rồi, tớ tự đi lấy vậy.”
Sendai-san mệt mỏi nói rồi xuống giường. Kế đó cô ngồi xuống trước kệ sách, vừa tìm vừa lẩm bẩm “Tập 4 đâu ta?”
Mái tóc dài ngang lưng, tết lại ở hai bên và buộc gọn về sau. Tóc cô màu hơi nâu chứ chẳng phải đen, nhưng giáo viên lại không nhắc nhở gì hết. Hiển nhiên, cô đã vi phạm luật trường. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô bị nhắc nhở lần nào cả, có lẽ do trang phục và kiểu tóc luôn gọn gàng. Đến cả học lực cũng tốt, nên có lẽ họ chẳng chú ý đến đâu.
Sống trong một thế giới nhiều sự thiên vị như này thật là vô lí mà.
Tôi ngả mình xuống giường.
Tôi không muốn trở nên giống Sendai-san, nhưng tôi ghen tỵ với cô.
Hôm nay tôi đã nộp nhầm bài tập về nhà, và giáo viên đã nổi điên lên với tôi. Nếu người mắc lỗi là Sendai-san, giáo viên sẽ không nổi giận đến thế đâu.
“Miyagi, không có tập 4 ở đây. Nếu cậu không mua thì phải nói trước chứ.”
Sendai-san, người có cuộc sống cao trung dễ thở hơn so với người khác, nhìn tôi khó chịu.
“Ở đó mà.”
“Không có.”
“Điêu. Ở đó có mà.”
“Đã bảo là không rồi.”
Lời khẳng định mạnh mẽ đó khiến tôi phải nhớ lại.
Tôi nhớ ngày phát hành tập 4.
Nhưng lại không chắc mình đã mua hay chưa.
“Tập 4, mình cứ nghĩ mình mua tuần trước vì hôm đó phát hành rồi. Ahh, chắc lỡ quên mất.”
Tôi tự nhủ, quyết định mai phải đi mua một quyển.
Vùi mặt vào đệm, một mùi hương không phải của tôi thoảng qua, khiến tôi có chút lo lắng.
“Ngày phát hành, cậu có kiểm tra không đấy.”
“Có.”
“Đồ otaku nửa vời.”
“Im đi.”
Ngước lên, tôi nhìn Sendai-san.
Những lời cô nói không hề quá gắt gỏng. Nó vẫn nằm trong phạm vi nói đùa, nhưng làm thế còn khiến tôi khó chịu gấp đôi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng chỉ còn lờ mờ, và vài cánh cửa bên tòa chung cư gần đây đã sáng đèn.
Màn đêm đã cận kề.
Tôi kéo rèm lại ngồi lên giường.
Ngày hôm nay chẳng tốt gì cả, và tâm trạng tôi thì u ám như bầu trời ngoài kia luôn.
“Sendai-san, lại đây, và ngồi đấy.”
Tôi gọi Sendai-san đang đứng trước giá sách lại.
“Đến lúc ra lệnh rồi hả?”
“Ừ.”
Tôi ngồi bắt chéo chân nhìn Sendai-san.
Váy đồng phục của tôi dài hơn của Sendai-san, nhưng vẫn ngắn hơn quy định của trường một chút. Chân tôi không được mảnh mai như cô, nhưng mà chịu thôi.
“Vậy, tớ phải làm gì đây?”
Sendai-san ngồi trước mặt tôi hỏi.
Tôi gỡ thế chéo chân rồi khẽ nói.
“Cởi ra cho tôi.”
Tôi đặt chân phải lên đùi Sendai-san, và chỉ vào đôi tất xanh biển của mình.
“Rồi, rồi.”
“Nói một lần thôi.”
“Rồi, rồi.”
Rõ ràng là không muốn nghe tôi nói, cô cứ thế mà cố tình nói ‘rồi’ tận hai lần trước khi cởi tất tôi ra. Và rồi cô hỏi “Cả bên trái nữa à?”
“Không, thế là được rồi. Liếm bên đã bỏ tất ra đi.”
Tôi khẽ lấy chân mình chọc vào bụng cô, còn Sendai-san nhìn tôi ngờ vực.
“Chân cậu?”
“Ừ.”
Tôi đã bắt đầu đưa 5.000 yên cho Sendai-san kể từ đầu hè rồi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi ra lệnh cho cô ấy như vậy. Thường thì, tôi sẽ chỉ bảo cô đọc một cuốn sách, hoặc làm bài tập giúp tôi, hay những việc lặt vặt khác thôi.
Với 5.000 yên, Sendai-san sẽ làm theo những gì tôi nói.
Chỉ có thế thôi, còn nội dung như nào không quan trọng. Thế nên, tôi chưa bao giờ đưa ra những yêu cầu “khó nhằn”. Nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng đưa ra những mệnh lệnh tầm thường như thế.
Tôi đã thử nói thứ gì đó mà sẽ khiến cô không muốn làm theo.
Thế nhưng, tôi không nghĩ cô sẽ nghe đâu, vì cô đã quen với việc làm theo những yêu cầu ngu ngốc của tôi rồi.
“...Hiểu rồi.”
Dù không phải ngay lập tức, nhưng trái với mong đợi của tôi, Sendai-san chấp nhận mệnh lệnh đó. Dù giọng nói không chút cảm xúc, cô đặt hai tay lên mắt cá và gót chân tôi.
Sendai-san nhìn chằm chằm vào chân tôi, khiến một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôi khẽ nhấc chân lên, lòng bàn chân cảm nhận được hơi thở ấm nóng đang phả vào.
Và cảm giác mềm mại. Có lẽ, đó là lưỡi của Sendai-san đã chạm vào mu bàn chân.
5.000 yên mà tôi đã đưa cho cô.
Là sợi xích trói buộc Sendai-san, khiến cô không thể kháng lệnh tôi.
Đó là thứ mà chúng tôi đã thỏa thuận tại căn phòng này, và cô đã thực hiện thỏa thuận đó mà nghe lời tôi.
Đầu lưỡi cô chỉ chạm vào mu bàn chân đúng một lần, và Sendai-san nhanh chóng ngước lên rồi khẽ hỏi.
“Xong rồi chứ?”
Những ngày cảm thấy tệ, tôi sẽ bảo Sendai-san làm mọi thứ tôi muốn.
Tôi đã quyết định như vậy từ ngày đầu tiên bắt đầu mối quan hệ này với cô rồi.
Và vì hôm nay cũng là một ngày tệ hại, nên tôi vẫn chưa xong chuyện đâu.
“Không.”
Tôi không hề bắt nạt Sendai-san, nhưng mới chỉ liếm một lần thì chán lắm. Cô đang nghe theo mệnh lệnh kỳ lạ mà liếm chân tôi. Tôi không định đi xa thế này đâu, nhưng nếu cô đã tuân lệnh, thì sẽ thật phí phạm nếu tôi không tận hưởng thêm.
“Tớ còn phải làm việc này bao lâu nữa?”
“Đến khi tôi cảm thấy tốt hơn.”
“Đồ biến thái.”
Sandai-san nhăn mặt, trầm giọng nói.
Tất nhiên là trông cổ chẳng vui vẻ gì cho cam rồi, nhưng chẳng hề chi vì tôi làm vậy không phải để biến cô thành trò cười. Quan trọng là tôi có thấy vui hay không thôi.
“Và việc của Sendai-san là làm theo những gì đứa biến thái đây bảo cô ấy làm.”
Tôi mỉm cười nhìn cô ngồi dưới sàn.
Máy sưởi vẫn phả ra những luồng không khí ấm nóng, và Sendai-san thì nới lỏng cà vạt của mình hơn nữa, có vẻ do quá nóng. Chiếc áo cánh đã cởi ra ném cách đó không xa. Áo sơ mi để mở hai cúc, lộ ra phần xương quai xanh.
Sendai-san nhẹ thở dài.
Và rồi cô lại liếm vào mu bàn chân tôi, giống như mèo hay chó ấy.
Cái lưỡi ẩm ướt, ấm nóng và mềm mại, khiến tôi có cảm giác như cô đang làm gì đó rất hư hỏng.
Nếu một con thú cưng liếm vào chân tôi, tôi sẽ nghĩ nó dễ thương. Nhưng thực tế trước mặt tôi đây lại là một con người.
Sendai-san có gương mặt ưa nhìn, dù không đến mức như người mẫu trên tạp chí. Cơ mà, khi đầu lưỡi kia trườn trên chân tôi mà vuốt ve nó, khiến tôi thấy hơi chút khó chịu.
“Miyagi, cậu đang thấy vui sao? Làm như này ấy.” Sendai-san ngẩng đầu lên hỏi.
“Ừ, cũng có cái vui.”
Cái cảm giác khi được liếm không thú vị cho lắm, mà cái vui ở đây là việc Sendai-san đang liếm chân tôi cơ.
Sendai-san ấy, một trong những con người nổi bất nhất lớp, một cô học trò luôn được các giáo viên yêu mến, đang ngồi đây liếm chân tôi.
Cô nghe lệnh tôi, một con người bình thường chẳng có gì đặc biệt như một người hầu.
Việc đó khiến tinh thần tôi lên cao.
“Hmm, thế là vui à. Vậy làm thế cậu có thấy sướng không?”
Nói rồi, Sendai-san trượt lưỡi từ ngón cái qua mắt cá chân. Tôi nghiến răng, nắm thật chặt tay, bụng thì như thắt lại khi cảm nhận được cái lưỡi ấm áp, trơn trượt kia.
“Không hề.”
Tôi nói ngắn gọn rồi kéo tóc mái Sendai-san. “Dừng lại,” cô nói rồi túm chặt vùng mắt cá chân tôi.
Móng tay khá dài của cô hơi đâm sâu vào da.
Tôi chọc ngón trỏ vào trán Sendai-san.
“Đừng làm gì thừa thãi.”
Khi tôi lên giọng, cô đáp lại vô cảm “Được rồi” và bàn tay nắm lấy mắt cá chân kia thả lỏng ra.
Cái lưỡi ấy, lại tiếp tục quay lại mu
bàn chân tôi.
Chầm chậm nhưng không hề do dự, Sendai tiếp tục việc của mình.
Tôi không rõ liệu cô nghĩ gì nữa.
Ngay từ đầu, tôi đã chẳng thể thấu nổi những suy nghĩ của cô rồi.
Tôi sẽ chẳng bao giờ muốn phải liếm chân người khác, nhưng cô lại vừa phàn nàn, vừa giữ lưỡi của mình quét qua chân tôi.
Tôi không nghĩ cô làm vậy vì tiền.
Nhưng nếu có lí do nào khác, thì nó là gì mới được chứ?
Có lẽ việc tưởng tượng người thông minh nghĩ gì là vô dụng rồi.
“Bạn cậu sẽ nghĩ gì khi thấy một Sendai-san như thế này đây?” tôi hỏi cô.
Các bạn của cô, là nhóm người chẳng liên quan gì đến tôi. Họ luôn tỏa sáng, luôn vui vẻ, và luôn có được những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống học đường.
“Tớ nghĩ cậu nên tự lo cho bản thân mình đi thay vì nghĩ đến tớ. Nhìn vào tình huống này, có sai đâu nếu nói Miyagi là cái thể loại biến thái tồi tệ nhất, đúng không?”
Sendai-san nhìn tôi lạnh lùng nói.
Nếu chuyện này vỡ lở ở trường, tôi sẽ rơi một mạch thẳng xuống đáy vực sâu luôn. Cuộc sống bình thường hiện tại chắc chắn sẽ biến mất.
Nhưng điều tương tự cũng sẽ xảy đến với Sendai-san. Nếu người ta biết cô đã liếm chân một đứa như tôi, cô cũng sẽ chẳng còn vị thế như hiện tại đâu.
Thế nên, tôi chẳng bận tâm dù có là loại biến thái tệ hại nhất đi chăng nữa.
Vì dù sao, Sendai-san cũng là loại biến thái tệ nhất ấy mà.
“Không sao cả. Tớ sẽ không nói gì với ai trên trường hết vì nó sẽ trái với thỏa thuận của chúng ta.”
Có những luật được bọn tôi đặt ra từ ban đầu.
Những luật đặt khi tôi trả cho Sendai-san 5.000 yên để cô tuân theo ý tôi, và một trong số chúng là không kể những gì xảy ra sau giờ học với bất cứ ai.
Thế nên, đây là một trò chơi bí mật mà sẽ chẳng bao giờ có ai khác thấy, một trò chơi mà tôi và Sendai-san, sẽ không cho bất cứ ai khác biết.
“Tán nhảm đủ rồi, liếm cho tử tế đi.”
Tôi khẽ lấy chân mình nâng cằm Sendai-san lên.
Cô nhíu mày, ánh mắt sắc lẻm như muốn nói gì đó.
Từ hồi bắt đầu đưa cô 5.000 yên mỗi lần, Sendai-san chưa bao giờ nhìn tôi như vậy.
Tôi rùng mình trước sự phản kháng bất ngờ của cô.
Tôi không hề có ý định nghe theo lời Sendai-san, nhưng ít nhất tôi sẽ cho cô được nói.
“Nếu có gì muốn nói, thì cậu chỉ được nói một điều thôi.”
Tôi nhìn xuống, mu bàn chân vẫn đặt nơi cằm cô.
“Bạo lực là vi phạm thỏa thuận đấy.”
Sendai-san nhắc đến một luật giữa bọn tôi.
Cơ mà, tôi không thích gọi đó là bạo lực khi tôi chỉ nâng cằm cô bằng chân đâu. Việc tôi làm vẫn nằm trong phạm vi thỏa thuận, và cô ấy thì không có quyền gì nói cái đó với tôi hết.
“Đây không phải bạo lực.”
“Là bạo lực. Cậu đá tớ.”
Với giọng bất mãn, cô lấy tay nghịch ngón chân tôi.
“Tôi chỉ để chân lên cằm cậu thôi mà.”
Nếu chỉ thế này mà tôi đã nổi cáu, thì tôi đúng là một đứa xấu tính mà.
“Hmmm.”
Sendai-san hạ giọng, và nắm mắt cá chân tôi còn chặt hơn nữa.
Cô nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh, chứng tỏ mình chẳng hề bị thuyết phục bởi lí lẽ của tôi.
Đột nhiên có linh cảm không lạnh, tôi cố thu chân lại, nhưng Sendai-san nào thả cho tôi đi. Thay vào đó, cô áp chặt môi vào mu bàn chân tôi.
Người tôi run lên khi nhận ra cảm giác này khác hẳn với lúc đầu lưỡi cô chạm chân mình.
“Đừng.”
Tôi nâng giọng lên yêu cầu cô dừng việc tôi không bảo lại, nhưng những lời của tôi giờ vô dụng. Cô đặt tay vào lòng bàn chân, và cắn lấy ngón chân tôi.
“Ái.”
Những chiếc răng cắm chặt vào chân, hơi đâm sâu vào thịt. Chỉ còn âm thanh vang vọng trong phòng, và cơn đau của tôi.
“Sendai-san, dừng lại đi.”
Tôi ôm lấy đầu Sendai-san mà lắc để ngăn cô lại.
“Đây là lệnh. Dừng lại.”
Tôi chưa bao giờ nghe giọng mình lớn đến thế, và những chiếc răng cắm vào ngón chân tôi rời ra. Và rồi lưỡi cô lại thè ra, trườn qua như thể đang kiểm tra lại vết cắn ấy.
Ngón chân tôi giờ nhớp nháp ướt hết cả.
Cái lưỡi âm ấm khiến tôi rùng mình.
Tôi vẫn không thoải mái lắm với lưỡi người khác. Nhưng mà, sau khi nhận ra mình không ghét nó, nên tôi kéo tóc cô ra để rũ bỏ đi cái cảm giác này.
“Dừng lại.”
Tôi lặp lại lời mình mới nói, và Sendai-san cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Tôi thu chân mình về giường.
“Đưa chân cậu đây. Để tớ đeo vào cho.”
Sendai-san nói với nụ cười thỏa mãn, và cầm chiếc tất lên tay.
Thật khó mà biết được ai mới là người đang ra lệnh ở đây.
Và tôi thì không tích cái tình huống này lắm.
“Không cần đeo lên đâu, cởi nốt bên còn lại đi.”
Nói rồi tôi đặt chân trái lên đùi Sendai-san, và cô lặng lẽ vâng mệnh.
“Còn gì nữa không?”
“Không.”
Nói xong tôi đứng dậy.
“Muốn uống gì đó chứ?”
Tôi hỏi khi nhìn vào chiếc cốc rỗng không trên bàn, và cô đáp ngắn gọn “Không, cảm ơn.”
“Vậy có muốn ở lại ăn tối không?”
Cô ấy sẽ về nhà.
Tôi biết cô sẽ trả lời như thế. Câu mà tôi đã hỏi đi hỏi lại biết bao lần, và luôn nhận lại duy nhất một câu trả lời. Nên hôm nay cũng sẽ chẳng có phản hồi nào khác đâu. Với lại, tôi cũng không muốn nghe cô nói muốn ở lại đây ăn.
Cơ mà, sau khi hỏi xong, đây là lần đầu tiên câu trả lời tôi nhận được từ cô là “ăn” đấy.
Xỏ chân vào dép, tôi cùng Sendai-san đi vào bếp. Từ chiếc túi đi chợ, tôi lôi ra hai hộp mì và bắt đầu đun nước.
Khi tôi đặt hai hộp mì đã mở nắp trước mặt Sendai-san đang đứng ở góc đối diện trong bếp, cô liền nhìn tôi tò mò.
“Cái gì đây?”
“Mì ly. Nhìn mà không biết sao? Hay lẽ nào Sendai-san giàu có đây chưa từng thấy thứ này bao giờ?”
“Nếu tớ giàu đến nỗi mì ly cũng chưa bao giờ thấy, thì đáng lẽ phải vào một ngôi trường mà mỗi sáng được chào đón đàng hoàng hơn thay vì trường hiện tại chứ?”
Dù Sendai-san có vẻ ngạc nhiên, nhưng tôi cũng có nghe được rằng gia đình cô khá giàu.
Cô không dùng những món đồ hàng hiệu, nhưng mọi thứ cô mang theo đều rất tốt và mang vẻ sang trọng. Có lẽ, chẳng có thứ gì gọi là mì ly trong bữa ăn của họ đâu.
Dường như gia đình Sendai-san rất quan tâm đến cô ấy.
Nếu không phải bạn cùng lớp, tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nói chyện với Sendai-san, dù chỉ một lần.
——Cảm giác buồn nôn ập tới.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc ấm điện đang đun nước cho cả hai.
“Mà, ít nhất trước kia tớ cũng ăn cái này rồi. Ah, lẽ nào nhà Miyagi nghèo lắm sao?”
“Tôi có đủ tiền tiêu vặt để trả Sendai-san 5.000 yên một hay hai lần mỗi tuần, nhưng nếu thế là nghèo, thì chắc là tôi nghèo thật.”
Tôi không do dự bật lại ngay câu trêu của Sendai-san.
Nhà tôi thường ăn mì cho bữa tối, nhưng không phải do không có tiền. Nói về kinh tế, không ngoa khi bảo nhà tôi cũng thuộc loại khá giả.
“…Cậu nghèo lắm sao? Vậy là, chúng ta sẽ ăn tối bằng cái này hả?”
“Nếu cậu thích bento hơn, thì tôi mua cho. Hay cậu muốn về nhà ăn cũng được. Tôi không phiền đâu.”
Vì tôi không có mẹ.
Và cũng chẳng có tí tài năng nấu ăn nào luôn.
Đó là hai lí do để bữa tối của tôi là mì ly.
Bố tôi thì có thể nấu khá tốt, nhưng ông bận bịu với công việc đến nỗi hiếm khi về nhà lúc con mình còn thức. Có lẽ do cảm thấy tội lỗi khi để con gái mình sống như vậy, bố đã đưa tôi khoản tiền tiêu xài phải nói là quá nhiều đối với một học sinh cao trung.
“Tớ ăn đây.”
Sendai-san nói rồi mở nắp hộp, cho nước trong ấm vào.
Đổ nước sôi vào lên đến vạch.
Đặt hẹn giờ 3 phút.
Và ngồi húp mì cùng nhau.
Dù là ăn một mình, hay ăn cùng ai đó khác, thì vị mì vẫn thế. Nhưng mà, như này vẫn tốt hơn ăn một mình.
“Cảm ơn vì bữa ăn. Muộn rồi, tớ về đây.”
“Ừm.”
Sendai-san và tôi chẳng có điểm chung nào cả.
Hai đứa thuộc những nhóm khác nhau ở lớp, và sở thích cũng chẳng giống nhau.
Nếu không có chuyện gì để nói, hai đứa sẽ ăn trong yên lặng, và một ly mì cũng sẽ hết nhanh thôi. Thế nên, đến lúc Sendai-san về vẫn chằng có chút cảm giác gì là chúng tôi đã ăn tối cùng nhau cả.
“Tập 4 ấy, khi nào cậu mua, thì cho tớ đọc nhé.”
Sendai-san nói khi nhặt lại mấy cái áo của mình trong phòng và nhìn vào giá sách.
“Tôi nghĩ cậu sẽ được đọc lần tới quay lại đây đấy.”
“Thế thì tuần sau, nhỉ.”
Tớ không đến nữa đâu.
Nhìn lại những gì cô đã phải làm hôm nay, nếu cô nói thế thật thì đành chịu, nhưng có vẻ như cô vẫn sẽ trở lại đây.
Sendai-san là một người kỳ lạ.
Ở trường, cô là một con người đàng hoàng.
Tôi đưa chiếc áo cánh và áo khoác cho cô,
“Để tôi tiễn cậu.”
Như mọi khi, chúng tôi cùng nhau ra cửa trước, vào thang máy xuống tầng một, và tiến đến lối ra vào.
“Vậy thì, hẹn gặp lại.”
Sendai-san vẫy tay mà không hề dừng bước.
“Bye bye.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất