Để tớ đưa cậu về nửa đường.

Khi tôi bảo mình muốn về thì Sendai-san nói thế, nhưng tôi từ chối. Ngoài trời vẫn còn hơi sáng, với cả vừa rồi đi tôi đã nhớ đường rồi, nên không cần phải để cô ấy tiễn tôi về. Có đi chung với nhau cũng chẳng có chuyện gì để mà nói.

Cả lúc tới nhà Sendai-san chúng tôi cũng chẳng nói chuyện với nhau mấy.

Với cả nếu đi một mình thì tôi lại thấy nhẹ lòng hơn.

Những chuyện xảy ra hôm nay thực sự khiến tôi cảm thấy khó xử.

Nên là tôi đã bảo cô ấy bao nhiêu lần là tôi sẽ về một mình, và bằng cách nào đó giờ Sendai-san lại đang yên lặng đi theo tôi về nhà.

Sợ trời nóng mà còn bày đặt.

Không biết là từ lúc nào mà tôi đã mất đi quyền ra lệnh rồi.

Cô ấy phớt lờ mệnh lệnh của tôi rồi tự tiện theo tôi ra khỏi nhà.

Tôi thở dài nhẹ, đủ để người bên cạnh không nghe thấy.

Lý do tôi bảo Sendai-san dẫn tôi tới nhà là vì cô ấy thật ích kỷ, toàn làm những điều mà bản thân thích không thôi.

Nghĩ rằng tới kỳ nghỉ hè thì bản thân thích làm gì cũng được, cô ấy cứ tự tiện, không nói không rằng gì mà đặt ra thêm cái luật đó, và làm bất cứ điều gì mà cô ấy muốn. Nên tôi đã muốn giao cho cô ấy một nhiệm vụ bất khả thi, đó là yêu cầu cô ấy đưa tôi tới nhà cô ấy, một ngôi nhà mà tôi còn chẳng biết là ở xó nào nữa.

Không biết cô ấy sống trong một căn phòng thế nào nhỉ.

Lúc đó tôi chỉ hứng lên rồi nói thôi.

Kiểu gì chẳng bị từ chối.

Tôi hối hận vì đã ôm suy nghĩ đó rồi cứ thế mà ra lệnh cho cô ấy.

Những điều mà hôm nay tôi đã thấy là những điều mà Sendai-san không muốn tôi thấy nhất. Là thứ mà cô ấy đã âm thầm che giấu suốt thời gian qua. Là thứ mà đáng ra vẫn phải được giấu kín cho tới tận bây giờ.

Sendai-san có vẻ rất được gia đình yêu quý.

Hình ảnh của tôi về Sendai-san đã luôn là vậy, nhưng một Sendai-san như thế chỉ tồn tại trong sự ảo tưởng của tôi thôi. Người mẹ mà tôi đã gặp ở cửa lúc ấy cứ thế rời khỏi nhà mà chẳng thèm nhìn vào mặt con gái bà, và lúc đó trên khuôn mặt Sendai-san cũng là một vẻ mặt không thể nói nên lời.

Bầu không khí lúc đó khiến tôi lập tức hiểu ra rằng đó là một mối quan hệ chẳng tốt chút nào.

Khác chắc rằng họ có mối quan hệ như thế với nhau.

Chơi ngu luôn rồi đó.

Kể cả là lúc đó sự yên tĩnh đó có làm tôi cảm thấy hơi khó chịu đi chăng nữa, tôi cũng nhận ra rằng mình đã nói quá nhiều rồi. Bởi thế mà Sendai-san mới làm những điều đó với tôi.

Ngay lúc này đây, Sendai-san vẫn đang im lặng.

Như để bù đắp lại cho sự nhiều lời ban nãy của bản thân, giờ đây tôi cũng chẳng thể nói gì.

Nếu tôi nói ra lời xin lỗi thì bản thân tôi sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn, nhưng Sendai-san nhất định sẽ nổi giận với tôi. Nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận im miệng lại mà bước đi bên cạnh cô ấy.

Đi chung với nhau hay không cũng chẳng khác gì, vì bao trùm lên chúng tôi giờ đây chỉ có một không gian tĩnh mịch.

Không thể đối diện với người bên cạnh, tôi chỉ có thể nhìn xuống dưới.

In lên con đường chúng tôi đi là cái bóng của mặt trời.

Những bước đi của tôi rất chậm rãi và thong thả, và Sendai-san cũng đang chung nhịp bước theo.

“Miyagi thấy thế nào?”

Sự tĩnh mịch bỗng nhiên bị gián đoạn, và đó là lần đầu tiên trên suốt quãng đường về nhà, tôi nghe thấy giọng nói mình vẫn thường nghe.

“Thế nào là sao?”

Tôi nhìn sang phía Sendai-san, vẫn cảm thấy khó hiểu.

“Cậu bảo muốn tới phòng tớ mà đúng chứ?”

Cô ấy trả lời với một giọng nói rất tươi vui, như thể đã quên đi hết những điều đã xảy ra hôm nay rồi vậy.

“Không phải thế. Chỉ là lâu lâu tôi hứng lên một chút thôi”

“Rồi rồi. Cái đó thì sao cũng được vậy, nhưng cậu phải nói cảm nghĩ của cậu về phòng tớ chứ”

Căn phòng của Sendai-san không được trang trí quá cầu kỳ, cũng không quá trống trải tới nỗi ảm đạm. Nếu phải chọn một cụm từ để miêu tả thì nó sẽ là “một căn phòng rất đỗi giản dị”. Thực sự là trông không khác căn phòng của tôi mấy.

Nhưng kệ sách thì lại rất khác.

Trên đó chỉ đựng chủ yếu là những cuốn sách bài tập và sách tham khảo, ngoài ra còn có mấy cuốn tạp chí, trông có vẻ như là thứ Ibaraki-san thích, mà tôi hay thấy cô ấy đọc nữa, nhưng chúng lại không được xếp gọn lên đó. Nhưng nếu nói ra những lời đó thì sẽ lại cảm thấy hơi sai sai nên tôi lựa lấy từ an toàn nhất để trả lời cô ấy.

“Cảm giác như một căn phòng bình thường”

“Cái gì đấy? Thế trước kia cậu nghĩ phòng tớ như nào?”

“Một căn phòng ra dáng nữ sinh cao trung hơn? Kiểu vậy”

“À, hiểu”

“Nếu đang nói về cậu lúc ở trường thì là thế”

Tuy rằng Sendai-san không phải là thể loại loè loẹt gì nhưng cô ấy cũng khá nổi tiếng ở trường vì độ chói lọi của bản thân. Nếu căn phòng vừa rồi tôi thấy có chứa đầy ắp những thứ thời thượng hay đáng yêu đi chăng nữa thì tôi cũng không lấy làm lạ.

“Mà cũng không nhất thiết phải là về căn phòng, cậu còn cảm nghĩ gì khác không?”

Dường như vẫn chưa hài lòng với những lời nhận xét vừa rồi, Sendai-san thúc giục tôi.

Suốt lúc đó tôi cũng chỉ lấy mấy cuốn sách có sẵn trên kệ rồi đọc cho qua thời gian thôi.

Cũng không hẳn là đi tới đó mang tay trắng, nhưng tôi lại không đem theo tờ in hay sách bài tập gì cả, và ngoài ra cũng không có gì làm nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đó. Và Sendai-san lúc đó cũng chỉ đọc sách thôi.

Nói cách khác thì chúng tôi vẫn dành thời gian với nhau như bao ngày.

“Cũng có cái gì để nêu cảm nghĩ đâu”

“Mà, cũng đúng thật”

Sendai-san lặng lẽ nói rồi dừng chân.

Lúc tôi dừng lại theo, cô ấy đưa ngón tay trỏ mình tới rồi dừng lại trước khi chạm vào cổ tôi.

“Chỗ này còn đau không? Vẫn còn hơi đỏ nè”

Lúc đó Sendai-san đẩy tôi xuống và không nương tay chút nào.

Cô ấy cắn vào cổ tôi mạnh tới nỗi tôi nghĩ là máu đang chảy ra tới nơi rồi.

Trước đây tôi cũng đã bị cô ấy cắn một vài lần, nhưng lần này thì quả là lần tàn nhẫn nhất.

“Đau lắm đó, giờ vẫn còn đau nè”

Nghe câu trả lời của tôi, bàn tay Sendai-san chạm vào nơi đã bị cắn tới tấy đỏ lên.

Thực ra là nó không còn đau nữa.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi nhức nhối như thể cơn đau vẫn còn đó vậy.

“Phải rồi ha. Tớ cố tình làm vậy để cậu cảm thấy đau mà”

Sendai-san nói, trên mặt cô ấy là dáng vẻ không thể nào nghiêm túc hơn.

Đừng có làm những điều giống tôi làm.

Vừa định nói ra thì tôi ngậm cứng miệng lại.

Một lần nữa, tôi nhận ra rằng từ trước tới giờ mình đã đối xử thật thậm tệ với cô ấy, và rồi tôi thở dài.

Tôi xua đi bàn tay đang xoa vết cắn trên cổ tôi.

Tôi không sao.

Những thứ thế này chẳng là gì cả.

Tuy là bây giờ vẫn còn đỏ nhưng giờ nó không còn đau nữa, và sẽ chẳng còn dấu vết nào đọng lại trên đó.

“Sendai-san là đồ biến thái”

“Có vẻ là vậy”

Thay vì phủ nhận như mọi khi thì Sendai-san lại khẳng định điều đó.

Từ lúc bắt đầu kỳ nghỉ hè thì mọi thứ đã trở nên lệch nhịp hết rồi.

Sendai-san mà tôi biết là một người biết kiềm chế và sẽ không bao giờ đẩy người khác xuống như vậy. Kể cả cô ấy có làm những điều không được ra lệnh thì cũng chỉ là những điều vô nghĩa mà thôi.

Việc đầu lưỡi cô ấy tiếp xúc lên da tôi.

Việc ấy chỉ đơn thuần là liếm thôi. Nhưng tôi có cảm giác như lúc đó, hành vi của Sendai-san chứa đựng hàm ý sâu xa hơn là thế.

Không, chắc chắn là do tôi tưởng tượng thôi.

Mấy điều xảy ra hôm nay chẳng có gì to tát cả, chỉ cần ngủ một giấc rồi sớm mai dậy là sẽ quên hết mọi thứ thôi.

“Đi thôi”

Sendai-san bắt đầu bước đi, và giọng nói của cô ấy cứ thế mà chìm vào trong sự huyên náo của con phố này.

Cả khi tới nhà cô ấy, tôi cũng đã tự hỏi không biết mình phải theo với tốc độ như thế nào.

Lúc đi chung với mấy cô bạn khác thì chẳng cần phải nghĩ nhiều, chân tôi sẽ tự động bước theo.

Mình nên bước đi bên cạnh cô ấy, hay mình nên lùi lại phía sau một chút đây.

Nhưng ngay khi tôi đang cảm thấy rối bời và dường như không thể tiến tới, Sendai-san lại một lần nữa đi bên cạnh tôi.

Từ khi ra khỏi căn nhà ấy, chúng tôi đã luôn vai kề vai mà bước bên cạnh nhau.

Sendai-san cũng đang thong thả bước theo tôi, nhưng tôi không biết rằng đó là nhịp đi bộ bình thường của cô ấy, hay là cô ấy chỉ đang cố điều chỉnh sao cho hợp tôi nữa.

Khung cảnh của thành phố trong mắt chúng tôi tuy chậm rãi, rất chậm rãi, nhưng vẫn đang dần thay đổi.

Sẽ dễ dàng hơn nếu chúng tôi đi nhanh hơn một chút.

Tháng bảy trôi qua, và theo sau đó là tháng tám.

Kể từ đó Sendai-san bắt đầu trở nên nghiêm túc với việc dạy học cho tôi, và tôi cũng đã trở nên nghiêm túc hơn với việc học của mình, nên đã hoàn thành phần lớn bài tập về nhà được giao.

Chắc giờ cũng không cần phải vội vã làm gì nữa nhỉ.

Học chung với Sendai-san cũng không hẳn là vui, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Tuy vậy, tôi nghĩ là bây giờ chậm lại một tí cũng chẳng chết ai. Cứ phải làm bài với viết báo cáo suốt thế này làm tôi ngấy lắm rồi.

Thế nhưng Sendai-san vẫn cứ tiếp tục dạy tôi, không một chút khoan dung.

Bằng chứng là trên bàn tôi bây giờ là cả dãy sách giáo khoa cùng với sách tham khảo, thêm cả cuốn sách bài tập mà cô ấy đem tới đều đang mở ra hết.

Lý do mà Sendai-san luôn tìm tới căn phòng này, có lẽ là vì nhà của cô ấy.

Hôm tới nhà Sendai-san, tôi đã thấy được những thứ mà tôi nghĩ là câu trả lời cho điều đó.

Không thành vấn đề. Miễn là cô ấy vẫn cứ giữ lời mà tới đây thì điều đó cũng chẳng sao. Có điều, Sendai-san là người đã ra luật là sẽ không gặp nhau vào ngày nghỉ, nên tôi vẫn cảm thấy tò mò không biết tại sao cô ấy lại thay đổi cái luật đó.

Dù có chuyện gì ở nhà đi chăng nữa thì cô ấy cũng không tới đây vào ngày nghỉ.

Cho tới gần đây, cô ấy vẫn luôn như vậy.

Nên là hè năm ngoái cô ấy cũng không tới đây.

Hồi nghỉ đông hay nghỉ xuân cô ấy cũng không đổi luật.

Vậy thì tại sao lại thế nhỉ.

Tôi vẫn chưa tìm ra được câu trả lời cho câu hỏi này.

Có thể là đã có chuyện gì đó xảy ra khiến cô ấy không muốn ở nhà, đến nỗi phải đổi chính luật mà bản thân tạo ra để mà tới căn phòng này, hoặc cũng có thể có lý do nào đó khác.

“Sao dừng tay rồi Miyagi”

Sendai-san, người hiếm khi nào không tết tóc cũng không buộc tóc lên như bây giờ đây, chọc chọc vào tay tôi.

“Đang nghỉ tay chút thôi”

Tôi nhìn vào cái remote điều hoà rồi uống ly rượu táo đã tan hết đá của mình. Thứ chất lỏng có ga đó cứ thế qua cổ họng rồi lọt thẳng xuống bụng. Rượu táo mà không lạnh thì cũng không ngon lắm, nhưng với tôi như bây giờ thì vậy là đủ.

“Nè Miyagi. Chẳng phải căn phòng có hơi lạnh à?”

Sendai-san chống cằm rồi nhìn sang tôi.

“Giờ thì không”

“Phải rồi ha. Cậu đang mặc áo tay dài mà”

Một giọng nói trầm lắng vang vọng trong căn phòng rồi biến mất.

Vì đã lỡ phát hiện ra bí mật mà Sendai-san muốn cất giữ bấy lâu nay, nên tôi chỉ có thể điều chỉnh nhiệt độ xuống sao cho phù hợp với cô ấy để làm dịu bớt đi cảm giác tội lỗi trong lòng. Bởi vậy tôi mới chủ đích mặc áo tay dài để khỏi cảm thấy lạnh nên giờ không cần phải kêu ca gì nữa.

“Tớ không thích cậu quan tâm tớ vậy đâu”

Sendai-san nắm tay áo tôi rồi nói.

“Sao tôi lại phải quan tâm cậu?”

“…”

Không có hồi đáp.

Nếu giờ phải nói ra lý do tại sao nhiệt độ căn phòng đang ở mức hợp với Sendai-san thì nó lại đồng nghĩa với việc đào sâu thêm về sự việc xảy ra hôm trước. Bản thân cô ấy cũng không muốn bị hỏi thêm những thứ dư thừa, nên làm sao mà trả lời được.

Cả hai chúng tôi đều có những điều không muốn nói ra, và thời gian chúng tôi dành ra để che giấu những điều đó là như nhau.

Vì bản thân Sendai-san cũng có những điều không muốn bị hỏi đến, nên cô ấy biết và chẳng bao giờ hỏi tôi những điều không cần thiết một cách thô lỗ cả.

Về việc tại sao trong căn nhà này chẳng bao giờ có ai.

Về việc tại sao lúc nào tôi cũng có thể đưa 5000 yên cho cô ấy.

Cô ấy không bao giờ hỏi tôi những thứ tôi không muốn nói.

Vì thế nên tôi gần như cũng không đào bới quá sâu về chuyện của Sendai-san.

——Cho tới ngày hôm trước, tôi đã thảm bại.

Vì vậy, bây giờ tôi cần phải kiểm điểm lại bản thân vì đã hỏi những điều không nên hỏi, nên tôi không hỏi lý do tại sao cô ấy lại im lặng như thế đâu.

“Ấm thêm một chút cũng không sao đâu nên cứ tăng nhiệt độ lên đi”

Sendai-san chỉ vào cái remote trên bàn.

“Tôi đang cố thích nghi với Sendai-san đó nên cậu phải cảm thấy mừng mới đúng chứ”

“Rốt cuộc là vẫn có quan tâm đó còn gì”

“Đã bảo là không phải thế rồi mà”

Tôi lạnh nhạt nói rồi nhìn xuống cuốn sách bài tập.

Và rồi Sendai-san tăng nhiệt độ điều hoà lên.

“Giờ mà tăng lên thì lại nóng lắm”

“Vậy sao không cởi ra đi”

Tự dưng cứ thấy déjà vu kiểu gì.

Tôi nhớ là trước kỳ nghỉ hè chúng tôi cũng có cãi nhau qua lại về vụ nhiệt độ trong phòng.

Lúc đó Sendai-san hạ nhiệt độ xuống, và rồi tôi lại tăng nó lên.

“Làm liền đây”

Thực ra tôi còn mặc áo thun ở bên trong nữa, với chiếc áo tay dài này chỉ là để tôi cảm thấy đỡ lạnh thôi, nên là cởi ra lúc nào cũng được. Tôi cởi chiếc áo bên ngoài ra, không một chút do dự.

“Thế Sendai-san tính sao?”

“Sao là sao, tớ có thấy nóng đâu”

“Ba xạo”

“Bình thường thôi, với lại tớ sẽ cố thích nghi với Miyagi mà”

Nói thế rồi, Sendai-san lại tăng nhiệt thêm một lần nữa.

“Với tôi thì không sao nhưng với Sendai-san thì nóng mà đúng không?”

“Cũng không hẳn”

Làm như tôi tin ấy.

Nếu tôi mà cảm thấy không nóng cũng không lạnh thì chắc chắn Sendai-san sẽ cảm thấy nóng. Lúc nào làu bàu bảo tôi hạ nhiệt độ máy lạnh đi còn bày đặt.

Có lẽ Sendai-san ngay từ đầu đã quyết định cuộc nói chuyện này sẽ đi về đâu, và tôi đang bị dắt mũi theo đó. Có lẽ, chừng nào Sendai-san còn chưa nói hết lời thoại của mình thì nhiệt độ căn phòng này vẫn sẽ không thay đổi và cuộc tranh luận này mãi sẽ không kết thúc.

Từ lúc kỳ nghỉ hè bắt đầu, Sendai-san đã luôn giành quyền chủ động.

Tôi không thích điều này chút nào.

Và cứ như thế, việc tôi không biết mục đích của cô ấy là gì đã trở thành một trong những điều Sendai-san mà tôi chẳng ưa chút nào.

Cô ấy chẳng thể nào mà hoà hợp với tôi được.

Tôi cố giải rồi điền vào những ô trống còn lại trong sách bài tập.

“Miyagi”

Cái người mà nói là “từ giờ hãy nghiêm túc học nhé” giờ lại tự tiện thò tay đóng luôn cuốn sách bài tập mà tôi đang làm dở.

Không phải là tôi muốn nghe theo Sendai-san.

Nhưng nếu giờ cứ kệ Sendai-san như thế thì cô ấy chỉ lại càng thêm bực tức và sẽ chẳng có gì tốt xảy đến với tôi.

“Thực sự là cậu đang cảm thấy nóng lắm đúng không? Giờ cởi đồ ra đi là thấy mát hơn đó”

Tôi nói với Sendai-san những điều mà có lẽ vừa rồi tôi muốn nói ra.

“Nếu vậy thì Miyagi sẽ cởi đồ tớ ra hay ra lệnh cho tớ cởi đồ ra đây”

“Tôi không có quyền ra lệnh”

“Tớ sẽ cho cậu quyền ra lệnh, coi như là cho việc cậu đã cố thích nghi với tớ”

Từ lúc nghỉ hè tới giờ, Sendai-san đã trở nên quá hống hách rồi đó.

Cứ làm như mình là chủ nhân của cái căn phòng này, rồi tự ý quyết định mọi thứ theo ý mình. Cho tôi quyền ra lệnh cơ á, có hơi ngạo mạn quá rồi đấy, mà kể cả giờ mà có cái quyền đó thì cũng mệt lắm.

Đó chỉ là quyền mà Sendai-san ban cho tôi, chứ không phải thứ mà tôi mua.

Trong kỳ nghỉ hè này, tôi trả cho cô ấy 5000 yên chỉ để cô ấy làm gia sư cho tôi thôi.

Bây giờ không giống với lúc sau giờ học nữa.

Bị đùa giỡn một cái coi như toi.

Nếu đằng sau đó là một kết cục như thế thì tôi cũng chẳng lạ nữa.

“Cậu không muốn ra lệnh cho tớ à?”

Sendai-san hỏi như thể đang chờ đợi câu trả lời đã được định sẵn.

Cô ấy, bây giờ, hoàn toàn đang nằm trong tầm với của tôi, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới.

Nếu tôi muốn cô ấy cởi quần áo ra, cô ấy sẽ cởi ra, giống như hôm trời mưa đó.

Tôi đưa tay ra, rồi dừng lại.

Bàn tay tôi trở nên ướt đẫm như dính phải cơn mưa, và rồi tôi liếc nhìn Sendai-san.

“Giờ ra lệnh thì cậu có cởi không?”

“Cậu thử xem”

Sendai-san cười tươi.

Nhưng đó chỉ là một nụ cười giả tạo, giống như những tờ rơi đã được an bài với số phận sẽ bị vứt bỏ. Nó làm tôi không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì.

Những lời nói ngọt ngào của Sendai-san cứ như mê cung vậy. Dù rằng trên đường sẽ xuất hiện nhiều lối đi, nhưng con đường dẫn đến lối thoát thì chỉ có một.

Dù là đi ngược lại với ý mình, tôi vẫn nói ra lời thoại mà cô ấy đã chuẩn bị sẵn cho mình.

“Vậy thì, mệnh lệnh đây. Cởi đồ ra”

Quần short và áo sơ mi.

Mặc trên mình bộ đồ giống với hôm nghỉ hè đầu tiên mà cô ấy tới đây, Sendai-san không ngần ngại mà cởi nút áo của cô ấy ra.

Một nút, hai nút, ba nút.

Cô ấy định cởi hết mấy cái nút bên dưới thật.

“Khoan. Khoan nào”

Theo phản xạ, tôi kéo chiếc áo sơ mi đang rơi xuống khỏi vai cô ấy lên.

“Đừng nắm tóc tớ Miyagi. Đau lắm đó”

Sendai-san nói với vẻ rất thản nhiên.

Đúng là tôi đang nắm áo sơ mi và cả tóc của cô ấy nữa. Nhưng đấy là vấn đề nhỏ thôi, còn cái mà tôi đang tính nói mới là vấn đề lớn.

“Sao cậu lại cởi ra?”

“Thì Miyagi ra lệnh cho tớ mà đúng chứ?”

“Ừ, nhưng mà cậu biết là tôi chỉ đang đùa thôi đúng không?”

“Có là đùa đi nữa thì cũng là cậu ra lệnh cho tớ”

Sendai-san gạt tay tôi đi và tiếp tục cởi nút áo ra.

Đúng là tôi đã ra lệnh như thế.

Nhưng tôi lại không hề nghĩ là Sendai-san sẽ làm thật chỉ vì tôi diễn theo vở kịch mà cô ấy đã soạn sẵn ra.

Tôi không muốn lột đồ Sendai-san ra, cũng không muốn thấy cô ấy khoả thân.

Vừa rồi tôi không hề nghĩ những điều đó.

Ấy vậy mà giờ đây tim tôi lại đang đập mạnh đến nỗi tôi có thể nghe được tiếng máu chảy bên trong cơ thể mình thế này, khiến tôi chỉ có thể nhìn đi.

“Sao cậu lại không nhìn về phía này vậy?”

“Bình thường làm gì có ai cứ nhìn chằm chằm vào người khác cởi đồ ra bao giờ”

“Đầu óc Miyagi có bao giờ bình thường à?”

“Gì đấy, cậu tính bảo tôi là ‘nhìn đi’ à?”

“Không phải thế, nhưng tự dưng cậu lại nhìn đi chỗ khác vậy làm tớ hơi bực. Quay lại đây coi nào”

Lời nói của Sendai-san không phải mệnh lệnh gì, vì chỉ có duy nhất tôi mới có quyền ra lệnh và khiến cô ấy làm theo. Tôi có thể lựa chọn lờ những lời nói đó đi.

Nhưng tôi vẫn đưa ánh nhìn của mình về phía Sendai-san.

“Bị dòm ngó trong khi bị bắt cởi đồ ra thế này làm tớ thấy khó cởi ra quá à”

“Sendai-san lắm lời quá đó”

Khi tôi nói thế, Sendai-san cười lớn rồi cởi chiếc áo sơ mi của cô ấy ra.

Đôi vai trần dần dần được lộ ra.

Trước mắt tôi giờ đây là một Sendai-san chỉ có một chiếc áo ngực để che phần thân phía trên của cô ấy.

Nhiệt độ trong phòng bây giờ là bao nhiêu vậy nhỉ.

Tự dưng tôi cảm thấy hơi nóng, trong đầu lại bắt đầu nghĩ tới thứ chả liên quan.

Sendai-san thả chiếc áo sơ mi của cô ấy lên sàn rồi vén tóc lên, trông có vẻ hơi khó chịu.

Vừa nắm chặt bàn tay ướt đẫm của mình, tôi vừa nghĩ rằng cô ấy trông thật xinh đẹp.[note53757]

Từ sáng giờ nhiệt độ ngoài trời đã tăng lên tới hơn 30 độ. Mấy cái ngày giữa hè này nóng đến nỗi mà giờ mở cửa sổ ra là thành thịt nướng luôn ấy. Tuy vậy, nhiệt độ trong phòng bây giờ đang ở mức thích hợp với Sendai-san.

Dù là bây giờ có hơi ấm hơn một chút nhưng làm gì đến độ phải cởi quần áo ra như thế. Dẫu vậy, Sendai-san vẫn cởi áo cô ấy ra. Có khi là sự nóng nực này đang làm cho đầu cô ấy bị chập mạch, làm cho mấy con ốc trong đầu chảy hết ra, khiến đầu óc cô ấy nổi khùng lên rồi. Từ hồi bắt đầu kỳ nghỉ hè đã ảo ma rồi, nhưng hôm nay lại là cái hôm ảo ma nhất.

Thực sự là không thể hiểu nổi, tới mức làm tôi muốn hoá điên lên, không thể chịu nổi.

Tại sao Sendai-san lại làm những điều này.

Một chiếc áo ngực màu xanh nhạt, trông như màu xanh biển hơn là xanh nhạt.

Cảm giác rất khác với chiếc mà hôm nọ mà tôi thấy.

Chiếc áo ngực này được trang trí với những đường ren rất duyên dáng, nói sao nhỉ, trông khá dễ thương ấy. Tuy rằng trông hơi khác với hình ảnh của Sendai-san thường ngày, song lại cũng rất hợp.

Ngực cô ấy không quá lớn, nhưng lớn hơn tôi là chắc. Nhìn xuống dưới một chút là vòng eo thon thả cùng với cơ bụng săn chắc.

Tôi không hề có ý định nhìn chằm chằm vô đó đâu.

Nhưng không tài nào mà tôi rời mắt mình khỏi đó được.

Tôi muốn tin rằng tiếng nhịp tim đang loạn nhịp đến mức Sendai-san có thể nghe thấy thế này chỉ là tưởng tượng của tôi thôi. Phải rồi, chỉ là tưởng tượng thôi. Nếu không thì đúng là vô lý.

“Giờ tới lượt Miyagi đó”

“Ể?”

Đột nhiên nghe tiếng gọi tên mình, tôi quay sang Sendai-san.

“Miyagi cũng cởi ra đi chứ. Trời nóng mà”

Dù biết rằng thứ đang lọt vào tai tôi là lời nói của Sendai-san, nhưng tôi không hiểu ý cô ấy muốn nói gì. Những lời đó nghe như là ngôn ngữ nào đó của thế giới khác ấy, làm não tôi không thể load nổi.

“Miyagi”

Sendai-san gọi tôi, người vẫn đang bị đứng hình kia, và bắt đầu thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi.

Gần quá rồi.

Những phần trên cơ thể mà bình thường bị bộ quần áo che đi mất, giờ đây tôi có thể nhìn thấy rất rõ, nên tôi đẩy vai Sendai-san ra trong vô thức. Nhưng Sendai-san vẫn không rời khỏi mà lại nắm lấy lai áo tôi. Dần dần, những ngón tay đó chạm vào bên hông, khiến tôi cuối cùng cũng hiểu được câu nói vừa rồi đang văng vẳng mãi trong đầu mình là có ý gì.

“Tôi không có thấy nóng, không cần phải cởi”

Tôi quả quyết nói rồi gạt tay Sendai-san ra. Nhưng cô ấy vẫn không chịu từ bỏ.

“Có mà. Nào, mau cởi ra”

Nói rồi, cô ấy hai tay không một chút ngần ngại nắm lai áo tôi một lần nữa rồi chuẩn bị kéo nó lên.

“Kh-Khoan đã Sendai-san!”

Bắt đầu trở nên luống cuống, tôi cố đẩy tay Sendai-san đi. Nhưng đôi bàn tay ấy không chịu thả ra mà cứ thế vén áo tôi lên, để lộ ra phân nửa phần bụng của tôi rồi.

Ngoài dự tính của tôi rồi.

Có những lần tôi đã nghĩ đến việc lột đồ Sendai-san ra, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ tới cảnh chính mình là người bị lột đồ ra cả. Chưa một lần. Với cả ngay từ đầu lệnh tôi đưa ra là “cởi đồ cậu ra đi” chứ đâu có phải “cởi đồ tôi ra đi” đâu.

Tôi cầm chiếc hộp khăn giấy lên gõ gõ vào đầu Sendai-san đang cứ nắm lấy áo tôi. Cứ thế, trong lúc con cá sấu cứ lắc lư qua lại thì tôi nghe thấy một giọng kêu “đau” cứ như bốc phét.

“Cởi đồ ra có phải là cái gì đó to tát đâu đúng không? Ở trường cậu cũng thay đồ ra còn gì”

Thả tay khỏi áo tôi, Sendai-san xoa lên đầu chỗ vừa bị tôi gõ vào rồi vén tóc lên.

“Cái vừa rồi có phải là thay đồ đâu? Là bị lột đồ ấy chứ”

“Chấp nhặt quá đó Miyagi”

“Không có chấp nhặt gì ở đây cả. Là do Sendai-san đại khái quá đó”

“Cứ như vậy mốt hói đầu giờ”

Sendai-san kéo kéo tóc tôi, nói “làm mấy điều như này tốt cho sức khoẻ lắm đó nha” rồi lại nắm áo tôi thêm một lần nữa.

“Đã bảo là không mà!!”

Tôi tát hai cái tay hư đang nắm áo mình.

“Nếu không muốn bị lột đồ ra thì Miyagi nên tự cởi ra đi”

“Không hiểu sao mà giờ mọi chuyện lại thành ra thế này luôn á!”

Đôi lúc Sendai-san lại làm những chuyện chẳng ai ngờ tới. Lúc thì bất chợt tới tận nhà, lúc thì đột nhiên tới tận lớp.

Và điều này càng trở nên rõ nét hơn từ lúc bắt đầu kỳ nghỉ hè.

Chẳng bao giờ cô ấy quan tâm đến tôi nghĩ gì, lúc nào cũng làm những điều khó hiểu thế này.

“Nếu giờ tớ nói là tớ cởi ra để Miyagi làm theo thì Miyagi có hiểu không?”

Sendai-san thản nhiên nói rồi nhìn tôi.

“…… Cậu đang đùa đúng không?”

“Nhìn tớ giống đang đùa hửm?”

Tốt hơn hết là cậu đang đùa tôi đi.

Giờ có lột đồ tôi ra thì Sendai-san cũng chẳng được lợi lộc gì. Thân hình của tôi có đẹp đẽ gì đâu, chả hiểu thú vị chỗ nào mà muốn nhìn.

Nhưng Sendai-san lại chẳng có vẻ gì là đang đùa cả.

“Nếu không tự cởi ra thì tớ sẽ cởi ra dùm cậu đó”

Trước khi tôi kịp thở ra câu gì thì hai bàn tay đang nắm chặt áo tôi bỗng kéo lên.

“Tôi thà tự cởi còn hơn là để bị lột ra!”

Tôi quả quyết rồi nắm chặt cổ tay Sendai-san.

Dù có nói thế nào đi chăng nữa thì Sendai-san vẫn sẽ không đổi ý. Nên nếu phải chọn tự lột hay bị lột thì tôi thà tự mình làm còn hơn.

“Tớ hiểu rồi”

Sendai-san trả lời ngắn gọn rồi buông tay khỏi áo tôi.

Hạ ánh nhìn mình xuống, tôi thở dài.

Từ từ ngẩng mặt lên, hiển nhiên, tôi trông thấy Sendai-san chỉ có mỗi chiếc áo ngực che lấy nửa trên, và tôi cũng chuẩn bị cởi chiếc áo thun của mình ra.

Cái tình cảnh khó tin này làm đầu tôi trở nên choáng váng.

Điều này, thực sự là quá vớ vẩn.

Lẽ ra tôi không nên nghe lời Sendai-san nói.

Nếu giờ tôi cứ thế mà đứng lên rồi ra ngoài bếp, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ chẳng cần phải đối mặt với cái điều vô nghĩa này nữa.

“Hay là để tớ giúp cậu cởi ra luôn đi ha Miyagi?”

Vừa cười tươi, Sendai-san vừa nắm tay tôi với một lực kha khá.

“Để tôi tự cởi là được rồi, cậu quay đi chỗ khác đi”

Tôi nói với Sendai-san. Dù không nói gì, nhưng cô ấy cứ nhìn tôi với ánh mắt như đang nói “tớ sẽ không để cậu chạy thoát đâu” vậy.

“Sao phải vậy? Nãy Miyagi cũng dòm tớ cởi ra mà đúng không?”

“Đấy là vì Sendai-san bắt tôi phải nhìn đó thôi”

“Nhưng cậu vẫn xem thấy rồi đó, nên tớ cũng được quyền xem chứ đúng hông?”

“Quyền với chả lợi gì, quay đi chỗ khác nhanh!”

Tôi đưa tay lên má Sendai-san rồi ép cô ấy nhìn về phía chiếc giường. Nhưng cô ấy lập tức quay lại để trêu tôi.

“Mồ, Miyagi để ý quá đó nha”

Những lời đó như ám chỉ rằng tôi né tránh ánh nhìn của cô ấy là vì có hàm ý nào đó khác, nên tôi cởi liền luôn chiếc áo thun của mình ra.

Ánh nhìn của cô ấy làm tôi khó chịu.

Chẳng hiểu có gì thú vị mà Sendai-san cứ nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi cảm thấy mãi không yên. Giờ mà cứ che che giấu giấu thế này thì cô ấy lại đem tôi ra làm trò đùa nữa thôi, nên cũng chả thể nào mà trốn mãi được.

Nếu biết rằng kiểu gì cũng phải show hàng thì tôi đã mặc chiếc áo ngực nào dễ thương hơn chút xíu rồi.

Hôm nay tôi chỉ mặc một chiếc màu trắng đơn giản thôi, và tất nhiên là tôi làm gì nghĩ tới việc là sẽ bị bắt lột đồ ra thế này đâu.

“Cởi rồi đó… rồi giờ làm gì?”

Tôi cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể rồi nhìn Sendai-san, thì lại thấy cô ấy nhau mày lại một lúc. Nhưng rồi ngay sau đó, cô ấy bắt đầu cười khểnh một cách không thể gian xảo hơn rồi bắt đầu chọc chọc vào eo tôi.

“Đừng có làm thế mà!”

Giờ đây không còn mảnh vải che thân, bàn tay chạm vào tôi dễ dàng làm tôi cảm thấy nhột đến khó chịu, và lúc tôi định cầm tay cô ấy lại thì cô ấy lại nhéo phần eo tôi.

“Khoan đã Sendai-san!”

Tôi xua tay Sendai-san ra rồi ôm lấy phần hông mình.

“Mềm mại quá đi à, cảm giác đã ghê á”

“Bực mình thật đó!”

“Sao đâu nào. Tớ chỉ chạm một chút thôi mà~”

“Sao đâu con khỉ. Đừng có chạm vào tôi!”

“Vậy thì cho tớ ngắm thôi cũng được”

Không biết cô ấy nói “vậy thì” là có ý gì, nhưng cô ấy lại cứ thế mà nhìn chằm chằm vào tôi.

“Cũng không nốt!”

Tôi nhìn Sendai-san thì được chứ để bị Sendai-san nhìn thì nó lại không đúng.

Điều này mà cứ tiếp diễn thì tôi sẽ mãi bị Sendai-san dắt mũi mất.

“Miyagi. Mặt cậu có đang hơi đỏ đó”

Sendai-san dịu dàng đưa tay lên chạm vào má tôi.

Và rồi lòng bàn tay ấy chạm sát vào, như để cảm nhận thân nhiệt từ gò má tôi.

Chỉ có thế thôi mà tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn và lớn tiếng hơn, dần khiến tôi quên luôn cả cách thở, nên tôi phải hất mạnh tay cô ấy ra.

“Đỏ mặt là do tôi đang thấy bẽ mặt thôi. Tôi làm gì có thân hình đẹp như Sendai-san đâu”

“Con gái phải có chút thịt như thế này mới dễ thương chứ”

“Tôi ghét điểm đó của Sendai-san lắm đó biết không”

“Vậy cậu có thích tớ ở chỗ nào đó chăng?”

“Không”

Tôi lập tức trả lời rồi quay ngoắt đi.

Thu mình lại, tôi ôm chân mình, và rồi Sendai-san tới vỗ nhẹ vào tay tôi.

“Nghĩ cho tớ một chút đi chứ. Cậu làm tổn thương tớ đó”

Giọng nói của cô ấy nhẹ như lông hồng, tổn thương chỗ nào chứ.

Nhưng vì không thấy mặt cô ấy nên tôi không thể biết được là cô ấy đã làm bộ mặt thế nào khi nói ra những lời đó.

“Tớ khá là có hứng thú với Miyagi vậy mà”

Bên cạnh tôi là một giọng nói nghe y như đang nịnh hót vậy.

“Trời nóng nướng luôn não cậu hay gì rồi à Sendai-san”

“Chắc là vậy rồi. Vậy nên là Miyagi hãy chăm sóc tớ đi nha”

“Không đời nào. Nè, đừng có tựa lên người tôi”

Không biết từ lúc nào, nhưng giữa tôi và Sendai-san đã không còn chút khoảng cách nào nữa rồi, nên tôi phàn nàn cô ấy vì chẳng nói chẳng rằng gì mà tựa vào vai tôi vậy.

Thế nhưng, Sendai-san lại chẳng chịu rời đi.

Vai chúng tôi cứ kề nhau thế này, khiến mái tóc dài của cô ấy cứ chạm vào người tôi, làm tôi cảm thấy nhột.

“Não tớ chết rồi nên không di chuyển được đâu”

“Đùa vậy không vui chút nào hết á”

“Hùa theo tớ đi chứ, một chút cũng được mà”

Sendai-san chán nản nói.

“Cậu nóng quá đó Sendai. Với cả, nặng quá”

Do chưa bao giờ tiếp xúc với người khác sau khi cởi hết đồ ra giống như vầy nên tôi không biết những người khác thì thế nào.

Nhưng thân nhiệt của Sendai-san lúc bấy giờ không phải là ấm, mà là rất nóng.

“Nói tớ nặng là hơi bị thô lỗ đó nha”

“Không có thô lỗ gì hết. Làm ơn tránh ra cho tôi mặc đồ vào cái”

Khi tôi cố đẩy đi bờ vai đang tựa vào tôi thì Sendai-san lại vòng cánh tay cô ấy vào lại với tôi, và phần tiếp xúc giữa cơ thể tôi và cô ấy lại tăng lên.

“Tôi vừa ra lệnh đó Sendai-san. Có nghe tôi nói không đấy”

“Hôm nay cậu được ra lệnh một lần, lúc bắt tớ cởi đồ ra là hết rồi”

“Sao cậu cứ toàn tự tiện chế luật ra thế hả!?”

“Đang là kỳ nghỉ hè mà nên cứ tự do một chút có sao đâu. Như này cũng vui hơn mà~”

“Tôi ghét kỳ nghỉ hè, cũng không thấy vui chút nào!”

“Sao đâu nào. Lâu lâu như thế này một ngày cũng có sao đâu”

“Có sao đấy”

Tay chúng tôi cứ lồng vào nhau khiến tôi chẳng thể nào trốn đi được.

Tôi có thể cảm thấy rõ tay của Sendai-san đang chạm vào hông mình.

Bình thường làm gì có ai dính vào nhau tới mức này, bực mình chết đi được.

Tôi còn chẳng bao giờ làm mấy cái này với đám Maika nữa là.

Thế nhưng, cảm giác thân nhiệt của tôi và Sendai-san đang dần dần trở thành một thế này, cảm giác lại không quá tệ.

“À đúng rồi. Miyagi có dự định gì cho lễ Obon không?”

“Không”

Bố tôi sẽ có mặt ở nhà chỉ một ngày duy nhất vào lễ Obon, với cả hôm đó tôi cũng có hẹn với đám Maika nữa. Tuy là vào những ngày Sendai-san tới thì tôi sẽ phải bỏ mấy cuộc hẹn với đám Maika, nhưng mà có từ chối hay dời lại thì cũng không sao.

“Vậy thì mình học vào lễ Obon đi”

Nói rồi, Sendai-san nghiêng người sang tôi cứ như muốn đè chết tôi luôn vậy.

“Đã bảo là nóng rồi mà Sendai-san”

“Không sao hết. Tớ cũng thấy nóng mà”

“Cái quái gì thế”

eyJpdiI6IklHMXAyTjJVQUhNdkRNM3JjalI4U1E9PSIsInZhbHVlIjoiUzhzcGRzZDlGS0pFbDRUenI0eEZyMmNvVmpcL3c0Q2dUWERDMmVpaE9LTVJ5VFI5R0NJYUZQV1k0RmxnNnhPUzZ5VzhNVUlZenVoTkJlT1g5ZXN3VWtkaVhWKzd1eDAySlQ3Q3FUTTlkZ3JPUTE4ck9KcEJrNk95dTNUUE9tNkVKT3lUMXBQRUd1U2hcL0tuOEhncGNpZ3orQ0tRTlFZaENiMGZhRDFpQzRTN1BZbmFvaHJORGJDVitXNVlsWUtLaHR4bHp3V2FteU5DVkhwM1Y3dXB5N3RTRWE5NzFSOE92V3V2WWFMM3ZlcnA5VG56SWZKcytkaXJqN0FWZGp5QTI4bjJvdUR1M2VHREk3T2RvcGl6RWMra2RlcmZsRHUwVVQxd3dvaDUrb2hrST0iLCJtYWMiOiI5NTJiOWIxMDM3YWExZTEwYzNiN2I4YWUxZWZiNDNhNWY1NjdmNmJjNjcyYzQ5Njg0YWYzNWI0Y2YxZmNlNjQ5In0=
eyJpdiI6InRlcnNVQk9tZ1hUS2VtcFBFZDdDQWc9PSIsInZhbHVlIjoib2JrZmY0UkVqUEVicTZ5U2NPOU1Pd2F5WEJZMkJYVzVpUURhOFdvUW1RblZzTElac254M1FhXC9XcXdmMUQrbkErdVNtVzNEVmZGWjVjTlFEZFVpcERQQ3k3Y0VzQXByZDU2VEJ1NllMOFViTmRsMVA4WHEzYlwvXC9qcW9YaGFWMEd1VDdncVlxWmhJUzduUFZaY3pOTXFYUlpLZk45V0N2eFpjRG1EdWEwZDRYUHpRbmNPbTBiRERWSmlNS09MakNKNW9sc3pJRG90RktyQzJXa3F3T2VPd3pod3RBSXUzTGJpaCt6emxRNjVmTTFYYTE1c0xNcG9RUWsyMHVKZ2VaNkVCRFBjdXFnU0NiK01BMUdqcTY2M0tZaElpcXhWZXZcL1F6bkpiKzZjT3huaWZKQVRYZG93eWJxOFhmd1RjTExkYm00TFQ0TXFrTTBsdisrU2h4c1h1V3VvbVMxbzVUN1ZuYXJjYWR6UHk0eWFzOTM2SWFsRGJ2MHV5TDU3QkRGUUZqQWtEN2xWTzM3S2xxNEN4QkR0clI2WUhoRUlUUFdGME1mWm41RVJRN1E9IiwibWFjIjoiYWQyYjc2YjZiYWU5ZTMyZjA3ZGM4MDc1ODE4Yjk3ODQ3ZTQ5ZmFiMjVmNTE3ZGZlNDlkNzcwMmZkOTY1YjU4OCJ9

 

Ads
';
Advertisement