Kỳ nghỉ này, mình muốn gặp Miyagi.
Là tôi đang nghĩ vậy hay sao, bản thân tôi cũng không rõ nữa, nhưng tôi nói về việc làm gia sư như thể mình muốn gặp cô ấy vậy. Dù không hối hận, tôi vẫn chẳng hiểu tại sao mình lại nói ra điều đó nữa.
Mà cũng chẳng biết lúc đấy tôi nghĩ gì mà lại đề nghị làm gia sư cho bạn cùng khối, quá tự phụ rồi.
Nhìn lại, tôi thấy mình như một đứa phiền toái chỉ biết chạy theo đồng tiền thôi vậy.
Tôi ngâm mình trong bồn nước như đứa sắp chết đuối.
“Miyagi là đồ ngốc—”
Vang vọng trong phòng tắm là lời giận cá chém thớt của tôi.
Ngày mai là kỳ nghỉ hè đã bắt đầu rồi mà tôi vẫn chưa nghe gì từ Miyagi. Quả nhiên là cô ấy không muốn tôi làm gia sư cho mình.
Ngay từ đầu giữa chúng tôi đã có luật là sẽ không gặp nhau vào những ngày nghỉ, nên việc Miyagi từ chối vẫn nằm trong phải bất khả thi. Nhưng tôi cũng hơi tò mò, không biết Miyagi nghĩ gì khi tôi đề xuất mình sẽ làm gia sư cho cô ấy.
Tôi thà làm người tốt hơn là người xấu, thà được yêu quý hơn là bị ghét bỏ.
Một con người đơn giản với những nguyên tắc ứng xử dễ hiểu, Sendai Hazuki là một người như thế đó. Dù có là ai đi chăng nữa tôi cũng vậy, kể cả đó có là Miyagi. Ngay từ đầu tôi cũng không biết đối với Miyagi tôi có phải là người tốt không, nhưng tôi không muốn chỉ vì sự việc này mà mình lại trở thành một con người xấu xí trong mắt cô ấy.
Một mối quan hệ tồn tại vì đồng tiền.
Tôi biết rằng giữa tôi và Miyagi chỉ có thế, không hơn không kém, và tôi đang cố chấp nhận lấy nó, nhưng nhiều lúc tôi lại cảm thấy nặng lòng khi nhận ra rằng mình đang nhận tiền từ một người bạn đồng trang lứa. Thực sự mà nói, tôi không hề hoan nghênh sự tồn tại của tờ 5000 yên dù chỉ một chút.
Càng gần gũi hơn với Miyagi thì tờ 5000 yên mỗi lúc lại càng trở nên một nặng hơn.
Tuy vậy, tôi đã quá quen với việc gặp Miyagi trong cuộc sống thường ngày của mình, một lần hoặc hai lần mỗi tuần, đến nỗi nếu không gặp cô ấy một lúc thì tôi sẽ không thể yên lòng được, đến nỗi nếu không được gọi tới thì tôi sẽ tự hỏi rằng không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Sự thật là tôi không nên gặp Miyagi vào kỳ nghỉ hè này.
Gần đây tôi đã buông thả bản thân mình theo dòng cảm xúc quá nhiều rồi.
Điều quan trọng bây giờ là dành thời gian cho bản thân tôi. Miễn là có thời gian, tôi vừa có thể tìm lại lý trí của mình đã đi lạc đâu mất của mình, vừa có thể lấy lại được sự điềm tĩnh của bản thân.
Mà dù sao thì, có vẻ như bên kia cũng nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chúng tôi không gặp nhau, và tôi cũng thấy hồi đáp gì từ cô ấy, nên cũng chấp nhận thôi.
Hướng ánh nhìn xuống dưới.
Trên ngực tôi là một dấu vết màu đỏ.
Dù vẫn nhát cáy, dám cởi đồ người khác ra nhưng để lại hickey lên ngực người khác thế này, cũng to gan gớm.
Đúng là một cô nàng kỳ lạ.
Miyagi toàn làm mấy chẳng ai nghĩ tới.
Nếu không muốn thì tôi cũng đã có thể nói không, nhưng cãi nhau với cô tiểu thư ấy chỉ tổ đem lại phiền phức, nên tôi cũng kệ Nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu lúc đó tôi ngăn không cho cô ấy để lại dấu vết trên người tôi thế này.
Bởi vậy, mỗi lần nhìn lại vết tích mà Miyagi đã để lại trên người mình, thì kể cả có không muốn đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ vô thức nghĩ về cô ấy và những việc đã xảy ra. Nhờ đó mà bây giờ tôi chẳng thể nào ra khỏi bồn tắm được vì trong lòng cứ bồn chồn, lo lắng rằng cô ấy sẽ không liên lạc với mình.
Ước gì nó biết mất lẹ lẹ đi cho rồi.
Kỳ nghỉ hè đã bắt đầu rồi.
Vừa phải tới trường dự bị, vừa phải đi chơi với đám Umina nữa.
So với năm ngoái thì tôi có nhiều thứ để làm hơn, chẳng thể nào mà cứ nghĩ mãi về Miyagi thế này được.
“Nóng quá. Chịu hết nổi rồi”
Tôi bước ra khỏi phòng tắm rồi vào phòng thay đồ, lau khô người.
Sấy tóc xong, tôi bước vào căn bếp u ám trong nhà, lấy chai nước thể thao từ trong tủ lạnh ra rồi trở về phòng mình.
Nhìn vào điện thoại đang phát sáng trên bàn mình, tôi thấy có tin nhắn mới.
Phiền ghê.
Đồng hồ đã điểm quá nửa đêm rồi.
Chắc chắn chỉ có mỗi Umina hay Mariko mới gửi tin nhắn cho tôi vào giờ này thôi.
Chắc lại là karaoke hay tiệc giao lưu gì đó.
Hôm nay, lúc ở trên trường hai người họ cũng lải nhải không ngừng nghỉ về mấy chiến dịch bắt đầu từ ngày mai của họ, nên chắc là nhắn tin cho tôi để lên kế hoạch tác chiến gì đó thôi.
Hè năm nay, Umina bảo rằng phụ huynh bắt cô ấy phải đi học ở lò luyện thi, nhưng cô ấy cũng có nói rằng sẽ đi làm thêm nữa. Có vẻ Mariko cũng học trong lò luyện thi, nhưng cô ấy cũng nói rằng là sẽ không bỏ lỡ mấy buổi karaoke với tiệc giao lưu.
Tôi thích đi chung với mấy người trong nhóm, nhưng chẳng thích mấy cái buổi tiệc giao lưu chút nào cả. Mấy đứa con trai mà hai người họ mời tới chỉ được cái ưa nhìn chứ bên trong lại chẳng ra gì cả.
Cầm điện thoại lên, tôi ngồi xuống giường.
Trên màn hình điện thoại là tên của Umina và Mariko đúng như tôi đoán. Và nội dung của mấy tin nhắn họ gửi tới cũng chính xác là những gì mà tôi vừa nghĩ tới.
Tôi nghĩ chắc là năm nay mình sẽ lấy cái cớ tới trường dự bị để từ chối vài cái kế hoạch của bọn họ vậy.
Vừa nghĩ, vừa nhìn kỹ vào màn hình điện thoại thì tôi để ý thấy tên Miyagi ở trên đó nữa.
『Ba ngày hai, tư, sáu mỗi tuần. Giờ nào ổn thì cho tôi biết. Với cả trước khi tới thì liên lạc cho tôi trước luôn』
Thời gian tin nhắn được gửi tới là tầm trước nửa đêm một chút, nên coi như là cô ấy đã đồng ý với lời đề nghị của tôi trước kỳ nghỉ hè rồi.
Cô ấy đã giữ lời một cách quy củ đến thế, nên tôi nhanh chóng nhắn tin trả lời cho cô ấy rằng tôi đã hiểu, nhanh hơn cả lúc tôi nhắn cho Umina, nhanh hơn cả lúc tôi nhắn cho Mariko.
Mình sẽ gặp Miyagi ba lần một tuần.
Việc chúng tôi dự tính gặp nhau vào kỳ nghỉ hè cũng không phải là gì đó to tát cho lắm. Nhưng cứ nghĩ đến việc tôi sẽ gặp cô ấy thường xuyên hơn cả bây giờ làm trong tôi nảy sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Đâu đó trong tôi nghĩ rằng thay vì lúc nào cũng tới trường dự bị rồi gặp Umina với Mariko, và cứ thế lặp đi lặp lại, thì như thế này tốt hơn nhiều.
Trường dự bị cũng không có hay ho gì lắm.
Những giáo viên ở đó lúc nào cũng giảng dạy rất nghiêm túc. Cách họ giảng cũng rất dễ hiểu nữa nên là điểm số của tôi đang dần được cải thiện. Thêm nữa là tôi cũng cảm thấy vui khi giải được những câu hỏi mà trước đây bản thân không thể, và thấy điểm kiểm tra của mình mỗi lúc một đi lên. Những lúc nhìn thấy thành quả của công sức mà mình bỏ ra làm tôi cảm thấy hạnh phúc.
Thế nhưng, tôi nhận ra rằng cho dù có chăm chỉ tới trường dự bị tới mức nào đi chăng nữa thì trình độ của tôi cũng sẽ chẳng bao giờ đủ để vào trường đại học mà bố mẹ tôi muốn tôi vào. Nhưng tôi lại chẳng thể nào nói không đi được, cứ phải tiếp tục đi học trong cái trường dự bị mà phụ huynh đã chọn sẵn cho, thực sự là rất nhàm chán.
Họ nói rằng điểm của tôi đủ để có thể vô được những trường đại học tốt. Nhưng “tốt” thôi thì vẫn là chưa đủ.
Tôi bắt đầu nhắn tin trả lời cho Umina và Mariko.
Tiếp tục với vai diễn của cô ở trường, Sendai Hazuki, một con người rất hiểu chuyện, trang điểm lên câu hồi âm “tớ hiểu rồi” của cô ấy một cách màu mè và rồi nhấn gửi. Ngoài vụ đi mấy cái tiệc giao lưu kia là đang để on hold thì tôi đồng ý với những dự tính khác của họ.
Gặp Miyagi rồi tôi mới nhận ra rằng bản thân dành thời gian quan tâm đến người khác nhiều hơn mình nghĩ, thực sự không dễ chịu chút nào.
Có lẽ là lúc gặp Miyagi là lúc tôi cảm thấy thoải mái nhất. Đó là khoảng thời gian mà tôi cảm thấy thực sự dễ chịu hơn bao giờ hết, và căn nhà đó đem lại cho tôi cảm giác yên tâm hơn bất cứ đâu.
Và giờ trong tôi lại đang có một sự mâu thuẫn nhẹ, vì đó lại là nơi mà hiện giờ tôi không muốn đến.
Theo như thời khoá biểu mà cô ấy đã vạch ra thì tôi sẽ bắt đầu dạy vào thứ tư.
Tôi sẽ tới trường dự bị vào buổi sáng, và tới nhà Miyagi vào buổi chiều.
Từ trường dự bị, tôi về nhà, ăn trưa, rồi nhắn tin cho Miyagi. Thay vì đi từ trường thì hôm nay tôi bắt đầu đi từ nhà mình tới chỗ của Miyagi.
Con phố vào buổi chiều nay thực sự là rất nóng, nên tôi phải né vào bóng râm để mà đi.
Không thể tin được là chỉ mới mấy ngày trước, cùng một bầu trời này đã đổ xuống trên thành phố này những cơn mưa mát lạnh mùa mưa, giờ đây lại toả ánh nắng chói chang như thiêu đốt thế này.
Đi bộ từ nhà thì mất tầm 15 hay 20 phút gì thôi.
Vậy mà giờ đây con đường tới đó lại cảm giác dài đằng đẵng.
Nếu là bản thân mình một năm trước thì đang bắt đầu thấy hối hận rồi, nhưng hôm nay tôi vẫn lết xác được tới căn hộ của Miyagi mà không phàn nàn lấy một câu. Mở cửa khu chung cư ra,
tôi vào trong rồi bắt thang máy lên tới tầng sáu. Vừa khi tôi bấm chuông thì cánh cửa lập tức mở ra.
“Ù, lần đầu thấy luôn đó”
Vì đây là lần đầu tiên tôi đến căn nhà này vào kỳ nghỉ hè nên tôi buột miệng, nói ra cảm nghĩ của mình khi lần đầu thấy bộ dạng đó của cô ấy.
“Thấy cái gì?”
“Tư phục của cậu”
Quần jeans với áo thun.
Miyagi, mặc trên người là một bộ đồ không phải đồ thường cũng không phải đồ đẹp, mở cửa ra chào đón tôi. Dù không phải đồng phục nhưng trông cũng khá thích hợp để mặc ở nhà.
Nhìn vào một Miyagi hoàn toàn khác với cô nàng mà tôi biết mặc trên mình một bộ đồ khác lạ, tôi lấy một hơi nhỏ.
“Sendai-san cũng đang mặc tư phục còn gì”
“Ừ thì đúng là thế”
Dự tính của tôi hôm nay chỉ có tới trường dự bị rồi qua nhà Miyagi dạy cho cô ấy học thôi chứ không có gì đặc biệt hết. Vì chẳng có lý do gì mà phải ăn diện lên nên tôi chỉ mặc quần short với áo sơ mi, một bộ tư phục đơn giản thế này là đủ.
“Chân dài ha”
Miyagi nhìn chằm chằm vào tôi.
“Khen tớ cũng chẳng được gì đâu à”
“Ảo tưởng à. Tôi thấy nên buột miệng nói thôi”
Lạnh nhạt nói rồi, Miyagi quay về phòng cô ấy. Dù cảm giác thật khác thường, tôi vẫn đi theo cô ấy vào phòng. Và rồi Miyagi đưa tôi 5000 yên.
“Đây, phần của thứ tư với thứ sáu.”
“Xong ba lần rồi đưa cũng được mà”
“Cứ ba lần này nọ thì phiền lắm, đưa luôn 5000 yên vào đầu tuần cho nó đơn giản. Nên là đây là phần của tuần này”
Làm gia sư cho cô ấy ba lần mỗi tuần.
Nhận tiền sau thì cũng có làm sao đâu.
Tôi muốn rằng mình phải dạy cô ấy trước rồi mới nhận tiền.
Nhưng Miyagi lại muốn trả trước cơ. Với cả cô ấy không muốn chia thành “mỗi ba lần” mà thay vào đó lại là “mỗi tuần”.
“Tuần này tớ có dạy cậu vào thứ hai đâu nên 5000 yên có hơi nhiều đó”
“Phiền lắm, cứ cầm 5000 yên luôn đi”
Miyagi có vẻ chẳng hề quan tâm số tiền mà cô ấy đưa tôi, nên cô ấy cứ thế mà ngồi xuống bàn rồi mở sách giáo khoa ra.
“Tớ hiểu rồi. Cám ơn cậu”
Khoảng thời gian ở đây đã dạy cho tôi một điều rằng cứ mãi tranh luận với cô nàng cứng nhắc này thì cũng chả giải quyết được gì, chỉ tổ tốn hơi. Nên là tôi ngoan ngoãn chấp nhận lấy tờ 5000 yên, bỏ nó vào ví rồi ngồi xuống bên cạnh Miyagi.
Trên bàn là sách giáo khoa môn tiếng Anh cùng, và xếp bên cạnh là những tờ bài tập được phát ra trong lớp.
“Vậy thưa cô, hôm nay chúng mình sẽ làm gì vậy ạ?”
Nghe giọng này là biết chắc chẳng tẹo tinh thần nào rồi.
Đưa bài tập của môn dở nhất ra thế này, chắc lại chuẩn bị bắt tớ làm bài hộ rồi đúng không.
Dù là chúng tôi học khác lớp, nhưng bài tập hè thì cũng đều như nhau hết thôi. Nên là nếu chỉ cần xử lý đống tờ in với sách bài tập thôi thì để tôi làm hộ cô ấy sẽ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng không, như thế thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi không thực sự muốn làm gia sư, nhưng tôi phải giảng cho Miyagi những chỗ mà cô ấy không hiểu rồi để cô ấy tự làm lấy bài tập của mình.
“Chính cậu là người quyết định sẽ học mà đúng chứ? Với cả, làm ơn đừng gọi tớ là ‘cô’ dùm cái”
“Có sao đâu, cô Sendai”
“Cậu còn chẳng coi tớ là cô nữa mà bày đặt. Nói thẳng ra là cậu chẳng muốn học tí nào đúng không”
“Thì làm gì có ai mà thích tự giác học đâu”
Vậy thì sao cậu lại chấp nhận lời đề nghị làm gia sư cho cậu hả?
Tôi định nói ra, nhưng rồi cũng cố mà nuốt nó vào lại.
Dù tò mò nhưng tôi không nghĩ rằng đó là những lời nên nói ra. Khả năng cao là khi tôi nói ra thì Miyagi sẽ lại đổi ý, và nếu cô ấy hỏi ngược lại tôi rằng sao tôi lại muốn dạy cho cô ấy nữa thì phiền phức lắm.
“Trước mắt thì cậu làm đống bài tập này đi”
Tôi cầm lên tờ in rồi đặt ra trước mặt Miyagi.
“Sendai-san sẽ làm cho tôi mà đúng không”
“Không nha. Đó là việc của Miyagi. Nếu có chỗ nào không hiểu thì tớ sẽ chỉ cho”
“Rồi rồi”
Miyagi tỏ ra thái độ phiền toái, miệng nói ra câu mà tôi hay nói trong căn phòng này, rồi nhìn xuống tờ in. Tôi cũng bắt đầu lấy bài tập ra rồi viết đáp án lên những tờ in của mình.
Cảm giác thật yên tĩnh, tôi nhìn sang phía bên kia.
Dù nãy cứ làu bàu suốt nhưng giờ đây Miyagi lại đang làm bài tập một cách rất nghiêm chỉnh. Dù là có vài lỗi sai, nhưng tôi quyết định là sẽ chỉ cô ấy luôn một thể sau, rồi tiếp tục làm bài tập của mình.
Tuy là lần đầu tiên tới đây dù không phải ngày đi học, nhưng cảm giác lại không khác mọi khi cho lắm. Tôi vẫn nhận được 5000 yên từ Miyagi, và cô ấy vẫn đang ngay bên cạnh tôi.
Thế nhưng, việc gặp Miyagi trong kỳ nghỉ dài thế này đồng nghĩa với việc cô gái tên Miyagi này đã can thiệp rất sâu vào trong cuộc sống của tôi rồi.
Mặc dù khi mùa thu đến, chúng tôi sẽ tốt nghiệp, và chúng tôi sẽ không còn gặp lại nhau nữa. Mặc dù chẳng có lý do gì để trở nên gần gũi với Miyagi hơn, nhưng tôi vẫn đến nhà cô ấy. Mặc dù tôi đưa ra những lý do như là mình có hứng thú với Miyagi, hay là căn phòng này là một nơi thực sự rất thoải mái với mình, nhiều lúc tôi vẫn thấy bất an vì không biết là bản thân đang đi về đâu nữa.
Dẫu vậy, tôi vẫn tiếp tục với căn phòng này.
Tôi chẳng thể nào ưa nổi phần này trong tôi.
Giống như một câu hỏi mà tôi chẳng thể nào tìm ra lời giải, càng lúc càng làm tôi nhức đầu.
“Miyagi. Mai cậu tính làm gì đó?”
Cảm giác u ám này chẳng thích hợp với không khí mùa hè chút nào cả, nên tôi hỏi cô ấy để giải toả.
“Là sao?”
“Ý là dự tính ngày mai của cậu đó”
“Không nói cho Sendai-san thì không được à?”
Miyagi ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía tôi.
“Không phải thế nhưng mà tám chuyện một chút cũng có sao đâu”
“…… Có hẹn gặp với tụi Maika”
Đi chung với Utsunomiya với những người khác à. “Tụi” chắc là ý chỉ mấy đứa chơi chung với Miyagi từ lúc cô ấy lên năm ba rồi.
“Cậu tính đi đâu?”
“Đi đâu mà chẳng được. Sendai-san lắm mồm quá đó, lải nhải y như mấy ông bố bà mẹ vậy”
“Tớ không nghĩ là mình lắm mồm được như họ đâu”
Không hẳn là tôi muốn biết dự tính của Miyagi là gì.
Trước kỳ nghỉ hè, Miyagi trông có vẻ rất buồn chán mặc dù cô ấy cũng có dự kiến làm gì đó vào kỳ nghỉ, nên tôi hơi tò mò không biết cô ấy tính làm gì. Chỉ có thế thôi, chỉ là một sự tò mò nhẹ. Chỉ có thế mà tôi bị bảo là lắm mồm, cảm giác không được vui cho lắm. Ngược lại, tôi nghĩ Miyagi mới là đứa lắm mồm vì cứ hở tí là phàn nàn kêu ca mặc dù chẳng trả lời tôi cái gì. Nhưng mà nếu Miyagi muốn tôi im miệng lại thì chịu thôi.
“Vẫn là nhiều chuyện”
“Nói chuyện với nhau một chút cũng có sao đâu”
Tôi chọc bút vào tay Miyagi.
“Tôi đang làm bài tập đó nên đừng quấy rầy tôi nữa”
Nói thế rồi Miyagi lại bắt đầu ghi ghi chép chép lên tờ in. Thế nhưng, còn chưa được mười phút thì cô ấy đã từ bỏ rồi ném cây bút về phía tôi.
“Quả nhiên là chẳng muốn làm bài tập chút nào. Đây, Sendai-san làm cho tôi đi”
“Tự mình mà làm lấy đi chứ. Vẫn còn chưa được một tiếng nữa đó”
“Lần tới tôi sẽ cố gắng”
“Vậy thì sửa những chỗ sai đi rồi tớ sẽ làm tiếp cho cậu”
“Chỗ sai nào?”
“Trước mắt thì đây với đây. Vẫn còn những chỗ khác nữa đó”
Khi tôi chỉ bút vào những chỗ cô ấy làm sai thì Miyagi lại khó chịu nhìn tôi một cách trắng trợn. Dẫu vậy, cô ấy vẫn ngoan ngoãn xoá đi mấy chỗ làm sai, có vẻ là vì hứng thú với điều kiện mà tôi vừa đưa ra. Nếu tôi đưa ra một vài gợi ý để làm bài thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ làm được đúng hết thôi.
“Còn lại tớ sẽ làm cho, nên Miyagi cứ làm mấy chỗ mà cậu làm được trước đi. Xong rồi thì cậu chép của tớ vào là được.”
“……Cuối cùng vẫn tự phải làm”
“Dĩ nhiên là thế rồi”
Tôi cũng sẽ không để cho cô ấy cứ thế mà chép mấy tờ in kia vào thế rồi xong đâu. Là tôi chưa nói ra thôi, chứ chút nữa tôi sẽ bắt Miyagi ít nhiều cũng phải giải thích ra cho tôi tại sao đáp án lại như thế nữa.
Chắc là cô ấy không ngờ rằng tôi đang thực sự bắt chước làm gia sư cho cô ấy, nên là giờ cô ấy đang làm cuốn bài tập vừa mới lấy ra với khuôn mặt trông rất cay cú.
Một đống bài tập thế này thì chẳng thể nào mà ngày một ngày hai mà làm xong được đâu.
Trong lúc tôi chăm chú điền đáp án vào những tờ in và sách bài tập thì thời gian cũng trôi qua được kha khá rồi.
“Ăn tối không?”
Vừa xem lại đống bài tập đã làm xong, Miyagi vừa nói.
Tôi không nghĩ là cô ấy vẫn sẽ mời tôi ăn tối vào kỳ nghỉ hè như thường lệ, nên có hơi bất ngờ một chút.
Tôi cũng đoán được là cô ấy sẽ cho tôi ăn gì.
Chắc cũng chỉ là món ăn phụ hay đồ chế biến sẵn thôi.
Tuy chỉ là những món chúng tôi thường ăn thôi, nhưng vẫn tốt hơn là ăn ở nhà.
“Tớ ăn”
Dường như đã được định sẵn, tôi trả lời, và rồi Miyagi bước vào bếp. Tôi theo cô ấy ra khỏi phòng rồi ngồi vào bàn ăn. Ngó vô trong bếp, tôi thấy Miyagi cứ lẳng lặng đứng trong đó rồi thảy một túi gì đó màu bạc vào trong nước nóng, và rồi cô ấy đem cà ri ra.
Chúng tôi đồng thanh nói “itadakimasu” rồi đưa muỗng cà ri vào trong miệng.
“Ăn đồ chế biến sẵn cũng được thôi nhưng lâu lâu cậu cũng phải nấu gì đó đi chứ”
Bỏ miếng cà ri sặc mùi tiền vào trong miệng, tôi nói với Miyagi.
“Mấy thứ như cà ri thì ăn đồ chế biến sẵn là được rồi. Làm mấy thứ này rắc rối lắm”
“Có phải là không làm được đâu”
“Nếu đã nói thế thì Sendai-san làm đi”
“Vậy thì chuẩn bị nguyên liệu cho tớ đi”
Nếu chỉ toàn được đãi thôi thì cũng thấy hơi ngại nên tôi sẵn lòng giúp những gì mình có thể. Không biết là Miyagi sẽ đánh giá ngon hay dở, nhưng mấy thứ đơn giản thế này thì làm cũng nhanh thôi. Có điều, chính người vừa bảo tôi làm bây giờ lại nói với thái độ hời hợt.
“Khi nào tôi có hứng”
Tôi chẳng nghĩ là sẽ có được miếng nguyên liệu nào đâu.
Nghe câu trả lời cho qua loa của Miyagi, tôi thở dài rồi đưa miếng cà ri lên miệng.
Bữa tối cứ thế mà trôi qua nhanh trong sự im lặng.
Giúp cô ấy dọn dẹp xong, tôi vừa uống trà vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Do là hôm nay không đi học nên tôi tới nhà Miyagi khá sớm, và cũng ăn tối sớm hơn bình thường. Tuy vậy, nhìn qua khe màn cửa thì tôi nhận ra là bầu trời đã tối sầm lại, và đèn đường bên ngoài đã được bật sáng chưng lên rồi.
“Chắc giờ tớ phải về thôi”
Có về trễ thì cũng chẳng ai nói gì, nhưng tôi cũng không thể ở đây mãi được.
Tôi vào trong phòng Miyagi lấy cặp mình rồi ra tới cửa trước.
Khi tôi đeo giày vào thì Miyagi hỏi.
“Ngày mai Sendai-san cũng tới trường dự bị à?”
“Không chỉ có mỗi mai không thôi đâu”
Trong lúc tôi đang học ở trường thì Miyagi sẽ ra ngoài chơi với bạn.
Tuy là đang chuẩn bị thi tuyển nhưng cũng không có nghĩa là ngày nào cũng phải đi học. Dẫu biết là thế, nhưng cứ nghĩ đến việc Miyagi cứ lông bông ở ngoài chơi đùa làm tôi thấy hơi bực dọc.
Vừa mở cửa trước ra thì dừng lại.
Tôi quay lại rồi nắm lấy cổ tay Miyagi.
“Gì?”
Trưng trên đó là bộ mặt nghi ngờ, tôi kéo cô ấy lại gần rồi đặt môi mình lên cổ cô.
Mặc dù trước đây chúng tôi đã hôn nhau rồi, nhưng tim tôi vẫn đang đập hơi nhanh.
Miyagi cố đẩy tôi ra.
Nhưng tôi không thể dừng bản thân mình lại được.
Dù không định làm điều này với cô ấy, tôi vẫn đặt môi mình lên đó rồi mút mạnh, vừa đủ để không để lại dấu vết trên đó.
Tôi cảm nhận được làn da mềm mại đó qua đôi môi mình.
Mùi hương ngọt ngào của xà phòng pha lẫn mồ hôi làm kích thích mũi tôi.
Rời môi mình đi, rồi lại nhẹ nhàng chạm vào đó thêm một lần nữa, tôi ngẩng đầu lên, rồi thở dài, không hiểu tại sao mình lại làm điều vô nghĩa thế này.
Ở ngoài cửa không hề có điều hoà nên không khí xung quanh rất nóng ẩm, kể cả bản tay tôi đang nắm lấy Miyagi cũng trở nên ướt đẫm rồi.
“Đừng có làm cái gì kỳ cục dùm cái”
Dứt khoát nói rồi, cô ấy xua bàn tay của tôi đi.
“Tớ chỉ chạm nhẹ vô đó thôi, cũng chẳng để lại hickey trên đó, nên cũng có phải cái gì kỳ cục đâu”
“Ý tôi không phải là thế”
“Hôm nay tớ chỉ dạy cậu làm bài mà còn cho cậu chép nữa, nên là tớ lấy phần của mình thôi”
Tôi bịa đại ra một cái lý do rồi nói với Miyagi.
“…… Tôi chưa hề nghe vụ này đấy nhé”
“Vì tớ có nói đâu”
“Đừng có mà để tới mãi sau mới ra luật. Mà đâu, chỗ bài tập còn lại gần như là tôi tự làm hết rồi còn gì”
“Nhưng vẫn có chỗ cậu chép vào mà đúng không”
Tôi thêm thắt vào đó những lý do để củng cố cho cái lý do bịa đặt của tôi rồi mở cửa trước ra. Vừa phàn nàn, Miyagi vừa theo tôi ra hành lang rồi đi thang máy với tôi.
Xuống tới lầu một, chúng tôi bước ra khỏi thang máy rồi cùng nhau ra tới cửa ngoài.
Trước khi rời đi, tôi nói “gặp cậu sau”, và Miyagi đáp lại tôi “bye bye” với khuôn mặt cau có.
Không như trước đây, sau khi tạm biệt thì tôi có thể đoán được lần tiếp theo là khi nào.
Tôi nói "gặp lại sau" vì chúng tôi sẽ gặp lại vào thứ sáu, và tôi sẽ không cần phải đợi Miyagi gọi cho mình nữa.
Tuy không có hẹn trước, nhưng tôi đã quyết định ngày mai làm gì.
Có lẽ cái thời gian biểu kiểu cách nhau mỗi một ngày thế này không được ổn cho lắm.
Tôi cảm thấy mình có dư quá nhiều thời gian tới nỗi nghĩ về việc hôm qua đã xảy ra những gì và nghĩ xem hôm nay nên làm gì.
Càng nghĩ về nó thì nó sẽ càng lưu lại trong ký ức tôi lâu hơn. Cũng giống như việc học vậy. Trên đường tới trường, trên đường về nhà, trong bồn tắm, ngay cả khi lên giường, trước khi tôi chìm vào giấc ngủ say, tôi cũng nghĩ về những điều đó. Thực sự có quá nhiều khoảng trống để Miyagi lấp đầy vô. Nên là kể cả hôm nay, dù đã là thứ sáu, tôi vẫn đang tự hỏi xem không biết Miyagi đã làm gì vào ngày hôm qua.
Những thứ mà mấy học sinh cao trung thích làm thì cũng chỉ có bấy nhiêu thôi nên tôi cũng có thể đoán được là họ đi đâu.
Đi karaoke, đi mua sắm, đi xem phim, hoặc đi công viên giải trí.
Tôi không nghĩ là bọn họ sẽ đi những chỗ nào khác ngoài đó đâu.
Hôm qua cậu đi những đâu?
Giờ muốn thì tôi cũng có thể hỏi trực tiếp luôn, nhưng hôm thứ tư cô ấy cũng chẳng trả lời tôi rồi, nên chẳng có lý do gì mà nay lại tự dưng đổi dạ cả.
“Sendai-san, chỗ này là sao tôi không hiểu”
Ngồi bên cạnh tôi, Miyagi chỉ bút vào câu hỏi phía trên cùng của cuốn sách bài tập rồi hỏi tôi.
“À, cái này là——”
Tôi chỉ cho cô ấy công thức để áp dụng vào những con số in trên giấy.
Chỉ đơn giản là lấy ra một thứ gì đó đã có sẵn trong đầu mình rồi nói ra thành lời cho cô ấy thôi. Tôi biết rằng những điều thế này chẳng phải là gia sư gì, và cũng chẳng đáng để được trả công cho. Nhưng tôi lại không thể đến nhà Miyagi vào kỳ nghỉ mà không có lý do nào, nên tôi đã phải bịa ra một cái cớ.
Tôi nghĩ rằng Miyagi cũng nhận ra điều này rồi.
Miyagi có quyền nổi giận khi tôi hôn lên cổ cô ấy, lấy lý do là mình đã giúp cô ấy làm bài tập. Tôi chẳng thể nói rằng việc mình đang làm đáng với 5000 yên, và cô ấy cũng chẳng việc gì phải nghe theo lời tôi nói cả.
Vậy sao cô ấy lại không nổi giận khi tôi hôn lên cổ cô ấy như thế nhỉ.
Tôi hơi tò mò, nhưng dù có hỏi thì cũng không có vẻ gì là cô ấy có thể trả lời. Những thứ mà tôi không thể nói ra đang dần chất đống lên, và tôi e rằng một ngày nào đó tôi sẽ chết ngạt vì điều này mất thôi.
“……Hôm qua cậu đi đâu thế?”
Trong hai điều trên thì điều này có vẻ dễ lọt tai hơn, nên tôi hỏi.
“Nếu cậu làm bài tập cho tôi thì tôi nói cho”
Miyagi dễ dàng trả lời rồi đẩy cuốn sách bài tập ra trước mặt tôi.
Mà, tôi cũng đoán được là sẽ thành ra vầy mà.
Hẳn cô ấy nghĩ là sẽ không đời nào mà tôi chịu làm bài tập cho cô ấy, nên chắc là cô ấy chẳng có ý định nói cho tôi đâu.
“Chắc hôm nay dừng ở đây thôi ha”
Tôi đóng cuốn sách bài tập của Miyagi vào rồi tựa lưng vào giường.
“Sớm thế?”
Chúng tôi mới chỉ bắt đầu được một tiếng đồng hồ thôi, nên vẫn còn rất sớm. Tôi cũng không muốn kết thúc vào tầm giờ này nên tôi đưa ra lời đề nghị của mình.
“Do kết thúc sớm nên là cậu ra lệnh cho tớ cũng được”
“Cái gì đấy”
“Do là chưa tới giờ mà đã kết thúc rồi, với cả thứ hai vừa rồi tớ cũng không dạy cho cậu, nên là cậu ra lệnh cho tớ coi như để bù đắp cũng được”
Trước mắt thì tôi sẽ cố kiềm chế không nói ra câu “đây cũng có phải là dạy kèm hay gì đâu”.
“Cậu làm ơn đừng có tự tiện mà ra luật mới nữa được không”
“Trên đời này có một từ khá tiện gọi là ‘tuỳ cơ ứng biến’ đó cậu biết không? Nên là cũng có sao đâu”
“Không sao cái khỉ”
“Vậy thì tớ để cho Miyagi tuỳ ý quyết định đó. Nếu không ra lệnh thì cậu đề xuất cái gì đó đi”
Để thay cho việc kết thúc buổi dạy sớm thì tôi làm gì cũng được. Tôi cũng không ngại việc làm theo mệnh lệnh của Miyagi nên cứ đùn đẩy hết qua cho cô ấy là được, nhưng có vẻ Miyagi không nghĩ ra được gì khác để làm nên cô ấy lại đổi ý.
“……Vậy thì ra lệnh”
“Hiểu rồi. Vậy cậu muốn tớ làm gì?”
“Dẫn tôi tới nhà Sendai-san ngay bây giờ đi”
“Hả?”
“Lúc nào cũng là nhà tôi rồi, nên lâu lâu tới nhà Sendai-san cũng được mà đúng không”
Sao tự dưng cậu lại nghĩ ra được cái mệnh lệnh quái thế?
Tôi muốn bổ cái tróc Miyagi ra xem trong đó chứa cái gì ghê á.
Từ lúc lên cao trung đến giờ, chưa một lần tôi mời ai đến nhà mình cả. Cũng có lúc họ hỏi tôi là tới nhà tôi có được không, nhưng tôi đều từ chối hết. Chẳng phải là do tôi ngại phụ huynh tôi sẽ bất ngờ hiện ra chỉ vì có bạn tôi đến chơi, nhưng là vì có khả năng rằng họ sẽ gặp mặt nhau.
Nếu điều đó xảy ra thì chắc chắn sẽ phiền phức cho tôi lắm. Thực sự là tôi chẳng muốn để người khác biết là mình không có mối quan hệ tốt với gia đình, một chút cũng không, và tôi cũng không muốn ai xâm phạm vào lãnh thổ của tôi cả.
“Đùa thôi”
Miyagi buồn tẻ nói rồi mở ra cuốn bài tập mà tôi vừa đóng vào.
“Tớ vẫn chưa nói gì mà”
“Đằng nào cậu cũng nói không được thôi đúng chứ”
“Chưa nói gì thì làm sao mà biết hả”
Nói rồi, tôi vỗ nhẹ lên chiếc đùi đang được phơi bày ra do hôm nay Miyagi mặc quần short, giống tôi hôm trước, và rồi cô ấy phủi tay tôi đi.
Chắc cô ấy đang cảm thấy khó chịu.
Tôi lấy một hơi thật sâu rồi bật thẳng dậy.
“Đi nào Miyagi”
“Ể?”
“Ể con khỉ. Miyagi là người bảo muốn tới nhà tớ mà đúng không”
“Ừ thì”
“Nếu không đi thì tớ ngồi xuống đó”
Dù có hơi ngần ngại một chút, nhưng nếu là Miyagi thì chắc cũng không sao. Cơ mà cô ấy mà không muốn tới nhà tôi thì cũng chẳng cần phải ép làm gì.
“Đi thì đi, nhưng mà tính đi chung hay gì?”
Trước khi tôi kịp ngồi xuống thì Miyagi đứng lên và phun ra câu gì đó nghe kỳ cục khá kỳ cục.
“Không đi với tớ thì sao cậu biết đường hả? Miyagi biết nhà tớ ở đâu không?”
“Không biết”
Tất nhiên là thế rồi.
Miyagi chưa bao giờ hỏi tôi là tôi sống ở đâu, và tôi cũng chưa bao giờ nói cho cô ấy cả. Cô ấy tính tới nhà tôi bằng niềm tin hay gì vậy. Thế nhưng Miyagi cứ đứng như trời trồng như thế.
“Nếu muốn nói gì thì sao không nói lẹ lẹ đi”
“Giờ nếu đi chung với nhau là có thể bị bắt gặp đó”
Tớ sẽ không kể với ai về việc xảy ra sau giờ học, cũng sẽ không nói chuyện với cậu ở trường.
Vì giữa chúng tôi có một giao kèo như thế, nên là không một ai ở trường biết rằng tôi quen Miyagi. Điều này đã luôn là một bí mật giữa cả hai, và sẽ luôn là bí mật của riêng chúng tôi. Nên là cho dù có bị bắt gặp khi đang đi với nhau thì cũng chỉ cần nói là bạn cùng lớp cũ với nhau tình cờ gặp nhau rồi đi chung với nhau thôi. Chứ bây giờ đã tới cùng một chỗ mà cứ phải đi riêng lẻ ra thì mệt lắm.
“Kệ đi, có sao đâu”
Tôi trả lời ngắn gọn, nhưng Miyagi táp lại tôi.
“Cứ chỉ đường cho tôi đi rồi đi riêng lẻ ra với nhau. Như vậy chẳng phải tốt hơn à”
Chẳng biết là cô ấy đang lo cho tôi hay chỉ không muốn bị bạn cô ấy nhìn thấy hay gì nữa, nhưng cô ấy cứ mè nheo không muốn đi chung với tôi như con nít ấy.
“Như thế thì phiền phức lắm, đi chung với nhau có phải tốt hơn không. Với nếu lỡ Miyagi đi lạc đường thì khổ tớ lắm”
“Có trên map là khỏi lạc. Tôi không bị mù đường đâu mà phải lo”
“Kể cả thế thì tớ cũng vẫn đi với cậu. Từ đây tới đó cũng có xa đâu, nên là có đi chung với nhau cũng chẳng bị bắt gặp đâu mà lo”
Từ trước tới giờ, ở quanh đây chỉ có một người quen duy nhất mà tôi đụng phải là Miyagi, chứ tôi chưa bao giờ gặp bạn bè cô ấy một lần nào cả.
Dọn dẹp mọi thứ trên bàn xong, tôi nắm tay Miyagi rồi kéo cô ấy ra khỏi phòng.
“Từ đây tới đó cũng khoảng 20 phút đi bộ đó, nổi không?”
Ra tới cửa trước, tôi vừa đeo giày vừa hỏi.
“Xa thế”
“Gần mà”
Nếu đi nhanh thì cũng chỉ tầm 15 phút là tới, nên cũng đến nỗi nào.
Chúng tôi cùng nhau đi thang máy rồi bước ra tới cửa ngoài. Bước ra khỏi căn hộ, tôi chậm rãi bước đi, và rồi Miyagi đi theo sau, hơi chậm hơn tôi một chút. Tôi đứng lại rồi đợi cô ấy.
“Cậu muốn ghé qua cửa hàng tiện lợi giữa đường cũng được”
Cuối cùng cũng bước tới kế bên tôi, tôi hỏi Miyagi.
“Cũng được”
“Vậy thì đi”
Cứ thong thả bước đi, không cần vội vã.
Chúng tôi ghé vào một cửa hàng tiện lợi, cách nhà tôi khoảng 5 phút, để mua rượu táo với trà.
Lý do tôi ghé vào đây cũng đơn giản thôi.
Tôi không muốn gia đình mình biết là tôi đem bạn tới chơi.
Tôi không muốn họ thấy tôi đem nước lên cho hai người uống.
Nhưng tôi không thể không mời cô ấy cái gì sau khi đã bắt người ta phơi nắng cả mười lăm hai chục phút như vậy.
Chỉ vì mỗi lý do đó thôi đó nên giờ tôi mới đang cầm trên tay cái túi này.
“Tới rồi đó”
Sau một cuốc bộ giữa trời nắng chang chang tới mức cái áo thun đầy mồ hôi đã dính luôn cả vào lưng tôi cuối cùng chúng tôi cũng tới. Tôi nhìn sang Miyagi, cô ấy không nói gì mà cứ nhìn vào căn nhà trông chẳng có gì đặc sắc lắm, như thể cô ấy đang thấy thứ gì đó lạ thường lắm vậy.
Tôi lấy chìa khoá ra khỏi cặp.
Thế nhưng, trước khi tôi kịp cắm chìa khoá vào ổ thì cánh cửa ấy đã mở ra.
Do không đúng lúc.
Do không may mắn.
Do không đúng ngày.
Không biết là cái nào mới đúng, nhưng từ bên trong nhà bước ra là người mẹ không có chút thiện cảm nào của tôi.
“Cháu chào bác”
Miyagi nói với giọng nhỏ nhẹ như có vẻ đang lo lắng rồi vội vàng cúi đầu chào.
Nếu là một người mẹ bình thường thì trong những lúc thế này, bà ấy sẽ chào lại và nói những thứ như là “cứ tự nhiên cháu nhé” hay gì đó đại loại. Nhưng không, bà ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng cúi đầu chào rồi cứ thế mà đi ngang qua bọn tôi.
Tôi thấy hơi có lỗi vì Miyagi đã cất công chào bà ấy, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác được.
“Xin lỗi. Cậu đừng để tâm nhé”
Sau khi không nhìn thấy bóng lưng của người mẹ đó nữa, tôi quay sang xin lỗi Miyagi, và cô ấy lặng lẽ gật đầu, trông có vẻ bối rối.
Biết đâu cô ấy sẽ đụng mặt với phụ huynh tôi.
Tôi đã nghĩ là có khả năng nó sẽ xảy ra, nhưng không hề nghĩ rằng họ sẽ thực sự gặp mặt nhau thế này, nên giờ tôi muốn quay sang xiên Miyagi quá đi mất. Nhưng như vậy là giận cá chém thớt, với cả chính tôi là người đã quyết định đưa cô ấy tới đây.
“Cậu vào đi”
Trước khi bầu không khí trở nên nặng nề thêm thì tôi mở cửa trước ra mời cô ấy vào, và theo sau đó là một giọng nói nhỏ.
“Tôi xin phép được làm phiền”
Hai chúng tôi cởi giày ra rồi bước lên lầu và dừng lại trước một trong hai căn phòng xếp cạnh nhau.
“Chờ tớ một lúc nhé. Để tớ vô dọn phòng”
“Cậu hay để phòng bừa bộn lắm à?”
“Không, cho chắc ăn thôi”
Tuy bản thân không thích dọn dẹp lắm nhưng phòng tôi chẳng bao giờ bừa bộn cả. Dù vậy, nơi mà Miyagi chuẩn bị vào là căn phòng mà tôi chưa từng nghĩ sẽ cho ai đặt chân vào cả, nên tôi cần phải check một số thứ trước.
Tôi để Miyagi đợi ở ngoài rồi vào trong phòng mình.
Nhìn quanh một hồi thì tôi thấy con heo đất mình đặt trên hộc kéo.[note53670]
Bên trong đó là những tờ 5000 yên mà Miyagi đã đưa tôi. Thực sự thì bản thân con heo đất không phải là thứ gì đó to tát cho lắm, nhưng nghĩ lại về thứ ở bên trong đó thì quả nhiên nó là thứ mà tôi không muốn cho Miyagi thấy..
Trước mắt thì mở điều hoà lên đã.
Sau khi lấy ra từ trong túi rồi đặt lên bàn hai chai nước, tôi cất con heo đất vào trong tủ quần áo rồi mời Miyagi vào trong.
“Cậu ngồi đâu cũng được”
“Rộng ghê”
Miyagi nói như để xác nhận rồi ngồi xuống giường.
“Phòng của Miyagi rộng hơn chứ đúng không”
Phòng của tôi cũng rộng đó, nhưng tôi nghĩ phòng Miyagi vẫn rộng hơn thế này.
“Người vừa rồi là mẹ cậu à?”
“Ừm”
“Vậy còn ai ở nhà không?”
Phiền toái ghê.
Đây là điều sẽ xảy ra khi tôi đưa ai đó vào trong lãnh thổ của mình đó.
Dù biết rằng sẽ rất phiền phức, nhưng tôi vẫn mang Miyagi tới đây, và tôi vẫn nghĩ là thật phiền phức, và giá như Miyagi im cái mồm của cô ấy lại mà đừng hỏi thì tốt biết mấy.
Bởi nên tôi chẳng thấy dễ chịu chút nào.
Cảm thấy khó chịu với bản thân mình thế này, tôi lờ Miyagi đi, với tay lấy chai rượu táo trên bàn rồi ném sang Miyagi, rồi ngồi xuống tựa lưng vào giường. Vừa lúc tôi mở nắp chai nước trà ra thì Miyagi gọi tôi “Sendai-san” như thúc giục tôi trả lời.
“Chắc là có”
“Có là có ai?”
Miyagi ngồi lên giường như thể đang ở nhà cô ấy, nhưng chân lại không ngừng đung đưa, như thể đang cảm thấy bồn chồn.
“Một người chị rất giỏi giang”
Chị tôi, một sinh viên đại học, đã về nhà ngay sau khi kỳ nghỉ hè bắt đầu. Hôm nay tôi chưa thấy chị ấy đâu, nhưng chắc là đang ở trong phòng.
“Phòng bên cạnh à?”
“Ừm”
“Hai người cách nhau bao nhiêu tuổi?”
Tôi biết rằng Miyagi không hề cố ý.
Hơn là vì tò mò thì có lẽ cô ấy chỉ muốn nói cái gì đó để không bị sự yên lặng lấn át thôi. Nhưng tôi cũng chẳng thể nói câu hỏi vừa rồi là một câu hỏi hay.
“Miyagi lắm chuyện quá”
Uống một ngụm trà, tôi đặt cái chai lên bàn rồi bắt lấy bàn chân phải đang đung đưa kia. Vì đang mặc quần short nên đôi chân đó được lộ ra hoàn toàn, và rồi tôi đặt môi mình lên đó. Sau đó, tôi cứ thế mà bò lưỡi mình lên trên chân cô ấy.
“Tôi không có bảo cậu làm thế”
Giả vờ như không nghe thấy, tôi cởi vớ trên chân ra.
Máy điều hoà chỉ vừa được bật lên tức thì nên vẫn chưa hoạt động ngay.
Có thể là do trời nóng mà bây giờ tôi cảm giác như có thể làm bất cứ điều gì mà chẳng phải lo bị ra lệnh nữa.
Đưa lưỡi mình lên mu bàn chân cô và liếm xuống tới mắt cá chân, tôi có thể cảm nhận được làn da mềm mại ấy có vị mồ hôi trên đó và ẩm ướt hơn bình thường.
“Dừng lại đi”
Miyagi gằn giọng rồi cầm chai nước đẩy trán tôi ra. Mát dữ, cám ơn nha. Tôi chôm lấy chai nước rồi đặt nó lên sàn. Tôi xoa nhẹ bắp chân cô ấy rồi đặt môi mình lên, và rồi cô ấy lại cằn nhằn.
“Tôi không có bảo cậu liếm chân tôi”
“Đằng nào cậu cũng ra lệnh thôi đúng chứ”
“Không có. Thả chân tôi ra”
“Tớ không thả”
Dù Miyagi có thể thêm vào “mệnh lệnh đó” để ép tôi, nhưng cô ấy lại không làm thế. Những lời nói suông như thế không đủ để dừng tôi lại đâu, nên tôi nắm chặt mắt cá chân cô ấy rồi cắn mạnh vào ngón cái trên bàn chân.
“Đau đó Sendai-san!”
Miyagi lại trở nên ồn ào, và lần này là một cách khác, nhưng lần này thì cô ấy lại không nói điều gì thừa thãi. Và cũng không ra lệnh cho tôi dừng lại.
Những lúc thế này thì tôi lại có cảm giác rằng cả Miyagi và tôi đều muốn những điều thế này xảy ra.
Đỡ hơn là bị ra lệnh mấy thứ vớ vẩn.
Dường như hành vi chỉ đơn thuần là liếm chân đã bị thay thế bởi một hành vi với một hàm ý khác, tôi cắn mạnh hơn vào ngón chân cái của Miyagi.
“Tôi đã bảo là nó đau mà!”
“Đừng có làm ồn thế. Phòng bên kia nghe thấy bây giờ”
Bức tường ngăn cách giữa mấy căn phòng thực sự không mỏng tới mức đó nên là phòng bên kia chẳng thể nào nghe thấy đâu. Nhưng tôi không muốn bất kỳ một ai nghe được những thứ này đâu nên cứ nhắc nhở cô ấy trước vậy.
“Là do lỗi của Sendai-san chứ. Nếu cậu dừng lại thì tôi đã không la”
“Vậy thì ra lệnh cho tớ làm cái gì đó đi”
Nói thế rồi, tôi nhìn về phía Miyagi, và nhìn về phía tôi là một ánh mắt cực kỳ bực dọc khó chịu. Thế nhưng cô ấy lại không nói gì cả, nên tôi đưa lưỡi mình lên dấu răng trên đó rồi nhiều lần hôn lên mu bàn chân ấy. Khi tôi liếm tới phần mắt cá chân và hôn lên bên dưới đầu gối thì Miyagi rút chân lại.
“Ra đây”
Vọng vào tai tôi là một giọng nói nhỏ.
“Mệnh lệnh của cậu à?”
“Ừ”
Tôi ngồi xuống bên cạnh Miyagi như được bảo, và rồi cô ấy đưa những ngón tay mình lên môi tôi. Khi những ngón tay ấy lần dọc theo bờ môi tôi rồi nhanh chóng rời đi, tôi nắm lấy tay cô ấy.
Không rõ lý do tại sao cô ấy lại luôn chần chừ chạm vào tôi, nhưng Miyagi cứ luôn thế này. Tôi không thích điều này chút nào cả.
“Cậu còn thứ khác muốn ra lệnh cho tớ mà đúng chứ. Lo mà nói ra đi chứ”
“Thả ra đi rồi tôi nói”
“Tớ hiểu rồi”
Khi tôi thả tay cô ấy ra thì Miyagi kéo tôi lại gần. Và rồi, sau một lúc do dự, cô ấy lại một lần nữa đưa ngón tay trỏ lên môi tôi.
“……Liếm đi”
Chắc hẳn cô ấy chẳng thực sự muốn ra lệnh điều đó đâu. Nhưng tôi không hỏi gì mà cứ thế đặt ngón tay cô ấy lên lưỡi và đẩy vào trong miệng mình. Đầu ngón tay ấy chạm vào lưỡi tôi, và bị hàm răng nhẹ nhàng bao trùm quanh đốt thứ hai trên đó. Chiếc lưỡi sau đó cuốn nhẹ lấy ngón tay đang khám phá khoang miệng tôi, và rồi ngừng di chuyển. Khoảnh khắc tôi ấn nhẹ lưỡi mình vào thì đầu ngón tay ấy lại chạy đi mất.
Khi lưỡi tôi liếm như để đuổi theo thì đầu ngón tay ấy lại ấn chiếc lưỡi ấy xuống để kìm hãm lại. Sau đó, tôi hôn lên bàn tay của Miyagi rồi dần liếm tay cô ấy, từ cổ tay lên tới trên.
“Liếm kiểu đó tởm lắm cậu biết không hả”
Nói rồi, Miyagi định rút tay về, nhưng tôi nhanh chóng đặt môi mình lên trên khoảng giữa cổ tay và khuỷu tay, rồi ấn mạnh lưỡi mình xuống.
“Sendai-san này thiệt tình!”
Vừa nói, cánh tay ấy bỗng bị kéo mạnh ra khỏi tầm tay tôi.
“Cậu quên rằng tớ bảo cậu không được làm ồn rồi à?”
Khi tôi hỏi thì Miyagi đáp “tôi không có làm ồn” với vẻ mặt bất mãn và định đứng lên, nhưng tôi nắm tay cô ấy lại.
Lơ là cảnh giác một khắc thôi là Miyagi sẽ lại chạy trốn khỏi đây.
Và nhiệm vụ của tôi là giữ không cho Miyagi chạy đi.
Kể cả hôm nay điều đó vẫn không thay đổi.
Tôi đẩy Miyagi xuống giường, giờ thì khỏi chạy nữa nhé.
“Tránh ra coi”
Tất nhiên, Miyagi nói với một giọng cực kỳ giận dữ.
“Cậu im miệng lại một chút coi”
Khoá môi cô ấy lại. Ý tưởng điên rồ hiện lên trong tâm trí tôi, nên tôi phải nhanh chóng xoá nó đi.
Có vẻ như tôi đã bị mấy cuốn manga mà Miyagi hay đọc đầu độc mất rồi.
Thế nhưng điều đó lại chứng minh rằng tôi đã tới nhà cô ấy không biết bao nhiêu lần, và cũng chẳng thể đếm nổi số lần mà tôi đã đọc đi đọc lại những cuốn manga trên kệ sách cô ấy nữa rồi, và điều đó khiến tôi thở dài.
Nếu là tôi một năm trước thì sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới những điều đó, cũng sẽ chẳng bao giờ đẩy Miyagi xuống thế này. Đúng hơn là còn bị Miyagi đẩy ngược xuống ấy chứ.
“Chẳng phải mấy thứ này là trái luật à?”
Miyagi lại bắt đầu lải nhải mấy thứ khó chịu này nữa rồi.
Trước khi cô ấy có cơ hội kêu ca thì tôi cứ im ỉm mà cắn lấy cổ cô ấy.
Khi tôi ép mạnh hai hàm răng của mình lại thì cô ấy trở nên im lặng trong một khoảnh khắc.
Đúng, chỉ là trong một khoảnh khắc thôi, và trong chốc lát cô ấy lại bắt đầu gào ầm lên.
“Đau đó Sendai-san!!”
Miyagi đẩy vai tôi trong phản kháng.
Nhưng tôi sẽ không dừng lại đâu.
“Nè, tôi đã bảo là nó đau đó. Dừng lại đi!”
Cô ấy đang thực sự cảm thấy khó chịu.
Lúc nhận ra điều đó thì bàn tay trên vai tôi dần đẩy tôi ra một cách mãnh liệt hơn.
“Bản thân cậu cũng làm vậy với tớ mà còn bày đặt kêu cả nữa hả”
Tôi ngẩng mặt lên, rồi nhìn xuống cổ Miyagi.
Nhìn thấy vết cắn đã tấy đỏ lên làm tôi cảm thấy hơi có lỗi, nhưng Miyagi cũng có lỗi nữa.
Tuy là khác chỗ nhưng điều này đã xảy đến với tôi rất nhiều lần rồi. Trước đây tôi cũng có làm nhưng Miyagi chẳng bao giờ biết nương răng với tôi cả, đúng là thứ tàn nhẫn.
Càng cảm thấy đau đớn và càng bị đánh dấu lên người, tôi càng mất nhiều thời gian nghĩ về Miyagi hơn.
Nên tôi muốn cho Miyagi hiểu cảm giác của mình một chút.
“……Biết là vậy”
Vừa đau đớn vừa nói, Miyagi vừa ôm lấy cổ mình.
Nhìn tay cô ấy vẫn cứ thế xoa xoa làm tôi tự nhủ trong đầu mình “vẫn còn đau lắm đúng không”.
Tôi nằm xuống bên cạnh cô ấy.
Miyagi và tôi, trên cùng một chiếc giường.
Điều tương tự đã xảy ra trước đây, nhưng lúc đó là ở nhà của Miyagi. Sự hiện diện của Miyagi trên chiếc giường này làm tôi có một cảm giác lạ lùng.
“Chật quá đó Sendai-san”
Miyagi nói với vẻ đầy bất mãn rồi cứ đẩy đẩy tôi ra
“Đây là giường của tớ mà. Với đừng đẩy tớ nữa, đau lắm đó”
“Tôi mới là người đau nè!”
Nói rồi, Miyagi đứng dậy và đá vào chân tôi.
“Tớ biết mà”
Bản thân tôi đã bị Miyagi cắn và đánh dấu lên người mình không biết bao nhiêu lần rồi. Nên tôi là người hiểu rõ nhất nó đau tới nhường nào.
“Tuần sau bắt đầu học hành nghiêm chỉnh ha”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất