Dường như có thứ gì đó đã bắt đầu thay đổi.

Không biết có phải do tôi tưởng tượng ra không, nhưng có vẻ nó bắt đầu từ hôm Miyagi chạm vào tai tôi.

Sau đợt kiểm tra giữa kỳ, Miyagi gọi tôi tới nhà cũng mấy lần, nhưng giữa chúng tôi lại không có thay đổi gì mấy. Hội thao trường cũng đã kết thúc, và bây giờ tôi đang tận hưởng khoảng thời gian yên bình này.

Dù là chúng tôi đã hôn nhau, song tôi cũng không cảm thấy ngại lắm, và kể từ sau hôm cắn tai tôi, cô ấy vẫn tiếp tục cho gọi tôi.

Chán chết.

Không thú vị chút nào.

Thực sự là quá đỗi bình thường tới mức chán chết, làm tôi thấy chẳng thấy thoải mái chút nào.

Bây giờ tôi vẫn đang dành thời gian của mình trong căn phòng này, cảm giác thật khó tả, giống như hương vị quán ăn yêu thích của mình đã thay đổi mất rồi vậy. Tôi không mong đợi là nụ hôn ấy sẽ thay đổi điều gì đó giữa chúng tôi, nhưng có lẽ sâu trong thâm tâm tôi đã mong như thế.

Tôi không có ý nói cứ hễ thay đổi thì sẽ là điều tốt, nhưng mà Miyagi bây giờ lại quá đỗi bình thường đi ấy. Cô ấy cứ đưa tôi 5000 yên rồi lặp đi lặp lại mấy cái mệnh lệnh chán chết ấy.

Mệt mỏi ghê.

Chẳng có chútgaycấn nào.

Lúc đó Miyagi đã liếm tai tôi.

Tôi không muốn cô ấy làm thế, nhưng nó làm tôi hơi tò mò, không biết là lúc đó Miyagi đang nghĩ gì. Dẫu vậy, tôi cũng không hỏi tại sao cô ấy lại muốn liếm tai tôi, nên là động cơ của Miyagi lúc đó vẫn còn là một bí ẩn đối với tôi.

Kể từ đó tới giờ, Miyagi không hề ra lệnh cho tôi liếm tay hay chân. Cũng không hẳn là tôi muốn thứ gì đó kích thích xảy ra, cơ mà tôi ngấy đọc manga với làm bài tập lắm rồi.

Mà dù sao thì.

Nếu chỉ là thay đổi một chút thôi thì cũng có đó.

Cái bàn trong phòng bây giờ đã lớn hơn trước, và Miyagi đang gần tôi hơn bao giờ hết. Để sách vở mở ra trên bàn cũng dễ dàng hơn nữa.

Bởi vậy nên giờ Miyagi đang làm bài tập ngay bên cạnh tôi.

Tuy vậy, cô ấy trông có vẻ như là đang tránh chạm vào tôi. Tóm lại là chẳng vui chút nào hết á.

Tâm trạng của Miyagi lúc nào cũng u ám như khí trời vào mùa mưa vậy.

“Cậu làm sai rồi kìa”

Tôi cầm bút chỉ vào chỗ trong vở Miyagi.

Cô ấy không giỏi tiếng Anh lắm, ngoài đó ra cũng có mấy chỗ sai khác nữa, nhưng trước mắt thì cứ từ từ chỉ cho cô ấy thôi.

“Tôi không hỏi thì cậu không cần phải nói”

“Vậy cậu tính để thế luôn à?”

“... Tôi không có ý nói thế”

Miyagi bắt đầu nhăn nhó rồi xoá chỗ sai trong vở đi. Cục tẩy cô ấy đang dùng khác với cục tẩy mà lúc đó tôi đem trả lại.

——Mua hẳn cục tẩy khác mà xài vậy luôn, đúng là xấu tính.

Tôi đưa mắt về cuốn vở của mình.

“Đáp án?”

Nãy giờ Miyagi đang chăm chỉ làm bài thế mà bây giờ lại đòi tôi chỉ cho đáp án luôn vậy đó.

“Cậu tự mình mà làm đi chứ”

“Tôi không có hiểu chỗ này”

“Là do cậu lười thôi chứ gì? Lo mà làm cho nghiêm chỉnh đi chứ”

“Vậy thì, mệnh lệnh đây. Chỉ cho tôi đáp án nhanh”

Cô ấy đẩy sách vở mình qua địa bàn của tôi.

“Cái này còn chẳng phải là nhờ chỉ, cậu đang đòi tớ làm hộ luôn còn gì”

“Làm đi”

“Rồi rồi”

Đúng là mấy lần trước cũng y như vầy. Miyagi làm bài được giữa chừng xong lại bỏ dở rồi bắt tôi làm thay cho cô ấy, còn bản thân thì cứ thảnh thơi mà đi đọc manga.

Tôi kéo sách vở của Miyagi lại gần rồi lấy cục tẩy của cô ấy ra.

Mấy cái bài tập này cũng chẳng phải là khó gì.

Nếu cứ ngồi nghiêm chỉnh làm thì cỡ Miyagi cũng dễ dàng làm xong hết thôi. Nhưng mà đã bị ra lệnh thế này thì có trách cũng vô ích, nên tôi cũng chỉ lặng lẽ xoá mấy chỗ cô ấy làm sai rồi sửa lại.

“Cũng sắp sửa được một năm rồi nhỉ?”

Tay vừa sửa những chỗ Miyagi làm sai rồi làm tiếp mấy bài mới, tôi vừa hỏi Miyagi.

“Cái gì một năm?”

“Từ lúc tớ bắt đầu tới đây”

“Thế à?”

Miyagi nói, không có vẻ gì là hứng thú.

“Hôm đó là hồi đầu tháng Bảy đó, nên cũng gần một năm rồi”

Lúc đó chúng tôi còn chưa bao giờ nói chuyện với nhau mặc dù là bạn cùng lớp, thực sự là rất bất ngờ, nên tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên mình tới phòng Miyagi.

Nếu giờ tôi kể là Miyagi đã xuất hiện trước mặt tôi như một vị cứu tinh và trả tiền giúp tôi thì nó sẽ thành một câu chuyện đẹp đó. Nhưng thực tế thì còn lâu, vì khi đó là tôi bị cô ấy ép phải nhận tờ 5000 yên đó, rồi lúc tôi định trả lại tiền thừa thì lại bị cô ấy bảo rằng sẽ ném nó đi vì cô ấy không muốn nó nữa.

Hôm đó trong đầu tôi đã nghĩ Miyagi đúng là con nhỏ phiền phức, và tới giờ nhỏ ấy vẫn phiền phức y như vậy.

“Sao hôm đó cậu lại trả tiền dùm tớ thế?”

“Thấy bạn cùng lớp gặp rắc rối thì giúp thôi”

“Thật á?”

“Xạo thôi. Do lúc đó trong bóp tôi có tờ 5000 yên thôi”

“Giả dụ như lúc đó cậu chỉ có 1000 yên trên tay thì cậu sẽ không thèm giúp tớ luôn đúng không?”

“Chắc vậy”

“Chắc lại xạo nữa chứ gì? Lúc đó thực ra là thế nào?”

“Lúc đó tôi hứng lên nên mới giúp cậu. Chỉ có thế thôi”

Không biết là cô ấy đang nói thật hay chỉ đang đùa với tôi, nhưng Miyagi cũng không bàn tới chuyện đó nữa mà đứng lên. Cô ấy lấy hai cuốn manga trên kệ sách xuống rồi nằm ưỡn lên giường.

Sau một hồi thì tôi cũng làm xong đống bài tập, tôi chọc vào bên cạnh Miyagi.

“Xích qua bên kia một xíu cho tớ nhờ”

"Sao phải thế?”

“Đây là chỗ của tớ mà”

“Đây không phải chỗ của Sendai-san, đây là giường của tôi. Với chật lắm rồi, đừng có lại gần nữa”

Miyagi nói như không có hứng rồi chiếm lấy chỗ ở ngay giữa giường.

Ừ thì đúng là giường của Miyagi đó.

Nhưng mà lúc nào tới đây tôi cũng nằm trên đây nên tôi phải có một nửa quyền hưởng lãnh thổ của cái giường này chứ.

“Sao đâu nào. Cậu xích qua một chút đi”

“Không được.”

“Miyagi đồ keo kiệt”

Thay vì cứ tiếp tục chọc vào người Miyagi, tôi đẩy cô ấy ở phần eo sang bên kia để mở rộng lãnh thổ của mình. Nhưng Miyagi lại cảm thấy khó chịu rồi nói.

“Cậu dừng lại dùm tôi cái đi Sendai-san, phiền quá đó”

Có những lúc Miyagi còn bất ngờ chạm vào tôi một cách hăng say vậy mà, bây giờ có mỗi một chút thôi cũng xù lông xù cánh lên. Lúc thế này trông cô ấy có vẻ như đang nghĩ “cậu không nên chạm vào tôi thì tốt hơn đấy”.

Tôi không phải loại người không biết đau lòng là gì. Bản thân tôi cũng có những điểm nhạy cảm chứ bộ. Đôi khi Miyagi đối xử với tôi một cách vô tâm cũng làm tôi tổn thương sâu sắc đó chứ.

Tôi không ghét việc Miyagi chạm vào người mình.

Nhưng nó đang dần dần làm tôi thấy khó chịu.

Chạm vào vẫn tốt hơn là bị chạm vào.

Tôi leo lên giường rồi cố đẩy người Miyagi sang bên kia để có thêm không gian cho riêng mình. Nhưng thay vì nhường chỗ cho tôi thì Miyagi ngồi dậy.

“Sendai-san, cởi cà vạt của cậu ra.”

Miyagi bất chợt nói rồi nhìn tôi với khuôn mặt vô cảm.

Ừm, có vẻ là điềm xấu rồi đây.

Những lúc thế này thì trong đầu Miyagi toàn là mấy thứ ngớ ngẩn không.

“Tại sao?”

“Sao chả được, mau cởi ra nhanh.”

Những lúc thế này thì cho dù có hỏi tôi cũng sẽ chẳng nhận lại được câu trả lời, và không cần nhắc cũng biết là cô ấy đang ra lệnh cho tôi. Tôi ngừng chống cự vô ích rồi cởi cà vạt của mình ra.

“Được chưa?”

“Ừ. Giờ thì đưa nó đây.”

“Cái cà vạt á?”

“Ừ, cái cà vạt.”

Miyagi vẫn giữ nguyên tông giọng lúc tôi làm bài tập cho cô ấy, nhưng mà tôi lại có linh cảm chẳng lành. Tuy vậy, tôi vẫn đưa cà vạt mình cho cô ấy.

“Quay lưng lại.”

Nghe theo lời cô ấy, tôi quay lại đằng sau, cô ấy nói “đưa tay lại đây” rồi nắm lấy cổ tay tôi.

Giờ thì đủ hiểu là cô ấy định làm gì rồi đó.

Tôi thở dài một cái, đủ nhẹ để Miyagi không nghe thấy, rồi đặt tay mình ra sau lưng. Rồi tôi cảm nhận được miếng vải đang siết vào cổ tay mình. Siết rất chặt là đằng khác.

“Khoan khoan, đau tớ lắm đó”

Cảm nhận được cổ tay mình dường như đang bị thắt thật chặt vào, tôi lên tiếng phàn nàn.

Nếu cô ấy thắt chặt đến thế thì sẽ để lại dấu vết trên tay tôi mất. Bây giờ chúng tôi đang mặc đồng phục tay ngắn rồi nên là mấy cái dấu hằn đó kiểu gì cũng bị để ý.

“Miyagi.”

Khi tôi dứt khoát gọi tên cô ấy, chiếc cà vạt lại càng thắt chặt hơn vào cổ tay tôi.

“Tuyệt đối không được để lại dấu hằn lên đó đâu đấy.”

Dường như đã hiểu ý từ giọng nói của tôi, chiếc cà vạt cuối cùng cũng được nới lỏng ra một chút. Sau đó dường như là cảm giác nút thắt được nối vào.

“Miyagi đúng là đứa biến thái. Mấy cái thứ này là từ trong đống manga trên đó mà ra đúng không”

Trên kệ sách đó chứa đầy ắp những cuốn shoujo manga nữ tính cùng với những cuốn shounen manga nam tính. Trong đó có một những bộ manga đầy ắp những kiểu nội dung đồi truỵ, và trong số đó nữa có một những bộ với cảnh tượng đại loại như là nữ chính bị bạn trai cô ấy dùng cà vạt trói tay lại.

“Sendai-san cũng muốn được giống như mấy bộ manga đó à~”

“Không hề”

“Vậy tôi không làm giống như trong manga nữa, nên cậu cứ ngoan ngoãn mà ngồi đó một giờ đồng hồ cho tôi đi nhé”

“Hả, gì đấy? Tính chơi trò bỏ rơi à?”

“Quả nhiên là cậu muốn bị tôi làm gì đó mà”

Giọng nói sau lưng nghe giống như là tôi đã bật công tắc trong người cô ấy lên rồi.

“Sendai-san biến thái”

Hơi thở từ giọng nói ấy thổi vào cổ tôi, và khoảnh khắc ngay sau đó, tôi cảm nhận được vai mình như đang bị cắn vào qua lớp áo sơ mi.

“Đau—”

Trong từ điển của Miyagi có vẻ như không có khái niệm “vừa đủ”.

Lúc tôi cất tiếng lên, hai hàm răng đó lại càng cắn sâu thêm vào lớp thịt trên vai tôi.

“Tớ không hề bảo là tớ muốn cậu làm thế này”

Bình thường thì tôi sẽ đẩy trán cô ấy ra khi bị cắn đau thế này, nhưng hôm nay cô ấy lại lấy mất đi sự tự do của đôi tay tôi mất rồi. Kể cả tôi có muốn quay người lại thì khả năng cao là bản thân sẽ mất thăng bằng, nên tôi không thể làm thế, chỉ có thể phản kháng bằng giọng mình.

“Đau đó Miyagi!”

Sau khi lớn tiếng gọi tên cô ấy thì cuối cùng bờ vai tôi cũng được giải thoát khỏi cơn đau.

“Tớ đã bảo là không được để lại vết trên người cơ mà. Cắn thì cũng được thôi nhưng phải vừa đủ thôi chứ!?”

“Chỗ đó thì làm gì có ai thấy đâu nên có sao đâu”

“Vấn đề không phải ở chỗ đó!”

“Vậy giờ cậu xuống khỏi giường rồi ngồi xuống sàn đi”

Mình ghét điều này.

Dù là thế, nhưng nếu nói ra thì cô ấy sẽ bắt tôi xuống khỏi giường. Với cả những lúc thế này thì Miyagi lại chẳng chút ngần ngại nào mà đá người khác xuống dưới.

Nếu phải chọn tự mình đi xuống hay để bị đá xuống thì…

Tôi im lặng bước xuống giường rồi ngồi lên sàn như cô ấy bảo, và rồi Miyagi cởi vớ ra.

“Sendai-san biết tiếp theo nên làm gì rồi ha.”

“‘Liếm chân tôi đi’, đúng chưa?”

Tôi quen Miyagi cũng được một thời gian rồi, và trước đây tôi cũng bị bắt làm thế này nhiều lần, nên tôi có thể hiểu ngay lập tức nhỏ này muốn nói gì.

“Nếu cậu hiểu rồi thì làm nhanh đi.”

Miyagi nhìn tôi từ trên xuống và vui vẻ nói. Bình thường tôi sẽ thấy thoải mái hơn nếu nhỏ lúc nào cũng có tâm trạng tốt như thế này, nhưng giờ thì xin kiếu.

Vì tôi biết rằng điều đó có nghĩa là sẽ có điều chẳng lành xảy đến với tôi. Tôi vẫn nhớ rằng mỗi khi Miyagi như thế này là y như rằng tôi sắp gặp nạn vậy.

“Nhấc chân cậu lên một chút đi.”

Không sử dụng được tay mình quả là bất tiện. Điều đó khiến việc chạm vào chân nhỏ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Nhìn vào đôi chân đang chạm xuống sàn của Miyagi.

Việc liếm chân cho nhỏ, tôi không hề có bất cứ phàn nàn nào.

Vì tôi đã làm điều này biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng liếm chân khi đang bị trói tay quả là rất cực.

“Không muốn.”

Câu trả lời rất ngắn gọn và rõ ràng.

Nhỏ này không hề muốn hợp tác tí nào, đúng là thứ xấu tính.

Cứ như vậy mà làm theo mệnh lệnh đi, kiểu vậy.

Không còn cách nào khác, tôi đặt đầu lưỡi mình lên hơi dưới đầu gối.

Đầu gối hay xương chày gì cũng là chân mà.

Thế nhưng, Miyagi có vẻ như lại không hài lòng với cách nghĩ đó của tôi.

“Liếm đầu ở đầu ngón chân đi.”

Tôi nghe thấy giọng nhỏ từ phía trên.

“Cứ như này mà làm á?”

“Cứ như thế mà làm. Sendai-san rất thích làm theo những điều tôi nói mà đúng không?”

Tớ không hề thích làm theo mệnh lệnh của cậu.

Nhưng nói thế cũng chả có ích gì. Giờ tôi chỉ có hai lựa chọn, một là làm theo, hai là trả lại tờ 5000 yên rồi rời khỏi căn phòng này.

Từ dưới sàn, tôi ngước lên nhìn Miyagi.

Nhỏ không hề cử động chút nào.

Để làm theo đúng mệnh lệnh, tôi không còn cách nào khác ngoài phải tự mình tiếp cận lấy bàn chân Miyagi.

Cô tiểu thư của căn phòng này đúng là quá đáng với tôi.

Nhỏ toàn nói với tôi những điều mà bản thân không hề dám nói trước mặt người khác. Nhưng mà, cố làm theo mệnh lệnh của Miyagi quả là điều điên rồ nhất mà tôi đã làm từ trước tới giờ.

“Sendai-san.”

Như thể thúc giục, Miyagi đá vào chân tôi, nên tôi lặng lẽ rời ánh mắt mình đi. Cứ như thế, tôi liếm đầu ngón chân nhỏ ấy như thể đang liếm sàn nhà vậy.

Vầy là đẹp mặt dữ chưa.

Thế mà con nhỏ này vẫn làm ra bộ mặt hí hửng như không phải việc của nhỏ vậy.

“Tôi thích Sendai-san như vầy lắm nè.”

Cái giọng thích thú kia của nhỏ làm tôi cảm thấy hơi cáu rồi đó.

Làm cái tư thế này không phải dễ dàng gì đâu, cực lắm luôn ấy. Tuy vậy, tôi vẫn không dùng đến phương án trả lại 5000 yên mà vẫn cứ tiếp tục bò lưỡi mình từ đầu ngón chân xuống lòng bàn chân. Khi tôi liếm lên tới mắt cá chân rồi ấn môi môi mình vào đó, nhỏ rút chân lại. Lúc tôi thè lưỡi mình ra tới mu bàn chân cô như đang đuổi theo, thì Miyagi lại vươn chân tới chạm vào người tôi.

Nhỏ đang tận hưởng khoảnh khắc này, chắc chắn là vậy.

“Miyagi”

Thay vì phàn nàn thì tôi gọi tên nhỏ.

Có vẻ không cảm thấy hài lòng, Miyagi đặt chân nhỏ xuống dưới cằm tôi rồi dùng mu bàn chân mình mà bắt tôi nhìn lên.

“Gì hả?”

Miyagi mỉm cười rồi nhìn về phía tôi.

“Đừng có cử động nữa”

“Tôi mới là người ra lệnh, Sendai-san có quyền gì hả?”

Miyagi nói không sai.

Nhưng tại sao tôi lại phải nghe theo lời con nhỏ này để rồi phải chịu đựng trong cái bộ dạng thảm hại thế này chứ.

Kể cả khi chính tôi đã lựa chọn như vậy, vẫn có một phần trong tôi cảm thấy cực kỳ bất mãn.

“Tiếp tục đi chứ”

Trước khi tôi nói lên nỗi lòng của mình thì nhỏ lại tiếp tục ra lệnh cho tôi.

Tôi đặt đôi môi mình lên trên đôi bàn chân đã quay trở lại sàn nhà.

Bị ra lệnh, rồi làm theo.

Điều này đã trở nên quá bình thường, đến nỗi tâm trí tôi cảm thấy ức chế nhưng cơ thể thì vẫn làm theo.

Liếm lấy chân rồi đặt môi mình lên làn da đó.

Lần theo dấu vết mờ nhạt của xương trên bàn chân, cơ thể Miyagi hơi cử động một chút khi tôi cắn nhẹ vào mắt cá chân. Tôi tiếp tục cắn yêu vào chân nhỏ hết lần này tới lần khác, rồi từ từ bò lưỡi mình lên phần xương chày.

Liếm, cắn, rồi đặt môi lên đó.

Vừa làm tôi vừa nghĩ, ước gì đây là môi của nhỏ thì tốt biết mấy.

Tôi chạm nhẹ môi mình vào đầu gối như thể đang hôn nó.

Sau khi hôn đi hôn lại cùng một chỗ, tôi bắt đầu mút mạnh, và rồi Miyagi nắm lấy tóc tôi.

“Đủ rồi đó”

“Sao lại thế?”

“Vì Sendai-san là đồ vô liêm sỉ chứ gì nữa”

“Cái gì đấy”

“Ý tôi là nó tởm lắm ấy.”

Miyagi cách đơn điệu nói rồi thả mái tóc tôi ra.

Thay vì cắn yêu, tôi cắn đủ mạnh để in dấu răng mình lên đầu gối nhỏ. Mạnh đến nỗi răng tôi chạm vào tới xương, nhưng mà kệ, ai quan tâm. Tôi dốc hết sức bình sinh mà ép hai hàm răng mình vào đầu gối nhỏ.

“Đau đấy. Cậu có dừng ngay đi không”

“Tớ đang cố thể hiện là mình không phải đồ vô liêm sỉ thôi mà”

“Đừng có làm bất cứ cái gì mà tôi không ra lệnh”

“Tớ chỉ đang liếm cậu thôi mà?”

“Ừ nhưng mà giờ thì không cần làm nữa”

Tuy nhỏ không nói thẳng ra là “mệnh lệnh tới đây là kết thúc”, nhưng tôi chỉ cần nghe cái giọng cộc lốc kia là đủ hiểu. Dẫu vậy, đôi tay mỏng manh yếu đuối của tôi vẫn chưa được thả tự do nữa.

“Vậy giờ cởi trói cho tớ được chưa?”

“Sao không để vậy mãi luôn đi?”

“Như này thì sao mà về được?”

Ban đầu giao kèo cũng chỉ là Miyagi được phép sở hữu tôi chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ trong ngày hôm đó thôi. Nên là chẳng có lý do gì để mà nhỏ từ chối cởi trói cho tôi cả. Nhưng Miyagi lại không làm thế.

“Sao lại phải về nhà? Sao không ở luôn với tôi này? Ở đây tôi cho ăn luôn cũng được.”

Cái giọng phát ra từ miệng Miyagi không có vẻ gì là nhỏ đang đùa cả.

“Đừng có mà nói nhảm nữa, cởi trói cho tớ mau”

“Nếu thế thì phải cầu xin cho đúng cách đi chứ?”

Mặc dù là chẳng có vẻ gì là vui lắm nhưng nhỏ vẫn không chịu rút lại cái câu đùa giỡn nhạt toẹt đấy.

Miyagi đá nhẹ vào chân tôi như thể muốn nói “nào, mau mau nói đi nào”.

Nhìn vào ánh nhìn đó, tôi vẫn không hiểu được nhỏ đang nghĩ gì.

Cúi đầu xuống rồi cầu xin.

Nếu muốn thì tôi cũng làm được, nhưng tôi bây giờ không có tâm trạng để mà nói lời van xin với con nhỏ này nữa. Bởi vì bây giờ tôi có hơi, à không, đang khá là không ưa nổi cái thái độ kia của Miyagi.

“Cậu muốn cứ mãi thế luôn đúng không?”

Nhỏ nắm lấy cổ áo tôi như không hề có ý định muốn cởi trói cho tới khi tôi cầu xin nhỏ vậy. Mặc dù Miyagi không dùng hết sức, cơ thể tôi lại theo cổ áo mình mà bị kéo lại gần nhỏ.

Vừa nghĩ rằng điều nhỏ vừa làm có hơi bị quá đáng, tôi vừa liếc nhìn Miyagi.

“Thả tớ ra. Có là gì đi chăng nữa thì cậu cũng đi quá xa rồi đó”

Khi tôi to tiếng phàn nàn thì nhỏ thả cổ áo tôi ra như thể mất hết hứng, làm tôi bị mất thăng bằng. Dù không tới nỗi làm tôi ngã xuống, nhưng tôi vẫn cảm thấy bực, và trước khi tôi có thể mở miệng ra phàn nàn lần nữa thì Miyagi hỏi tôi.

“Sendai-san muốn tớ làm gì với cậu?”

“Ý cậu là gì?”

“Tôi đang tự hỏi không biết Sendai-san muốn tôi ra lệnh cho cô ấy kiểu gì đây”

“Cậu bị điên à”

Chẳng phải vì tôi muốn bị ra lệnh nên tôi mới ở đây.

Tôi chẳng ham gì tờ 5000 yên, nhưng cũng chẳng muốn Miyagi làm gì tôi cả.

“Vậy thì cậu sẽ cho phép tôi làm đến mức nào đây?”

Tuy không nói thẳng ra, nhưng tôi cũng hiểu ý nhỏ là “nội dung của mệnh lệnh”.

Trước giờ vẫn cứ tự ý làm mà bây giờ mới hỏi à?

Không biết là nhỏ va đầu vô chỗ nào, xó nào rồi lại đi hỏi tôi câu này, nhưng mà đối xử với tôi như thế sau cả gần một năm rồi mới hỏi làm tôi cảm thấy hơi sốc đó.

“Đến mức nào là mức nào. Đừng có ra mấy cái mệnh lệnh bất thường là được chứ gì nữa”

“Thế mệnh lệnh vừa rồi có gọi là bất thường không?”

Bị trói lại, rồi bị bắt liếm chân như đang liếm sàn nhà.

Tới bây giờ vẫn còn bị trói.

Tuy rằng tôi chấp nhận những điều đó, nhưng khái niệm thường thức của tôi không có lệch lạc đến mức đấy.

“Không phản đối tức là đồng ý đúng chứ?”

Vì Miyagi bảo nên tớ mới làm.

Chỉ có thế thôi, chứ nó không hề bình thường chút nào.

Tớ tuyệt đối sẽ không làm mấy thứ này với bất kỳ ai khác, cậu cũng đâu có muốn làm mấy điều này với người khác đâu đúng chứ.

Nhưng tôi cũng chả buồn nói ra mấy lời đó với Miyagi làm gì.

“Hỏi như thế là hơi bị xấu tính đó nha.”

“Sendai-san cũng kém cạnh gì đâu.”

Miyagi bảo rằng tôi xấu tính, tôi không phủ nhận.

Tôi cố ý làm thế đó.

Những lúc Miyagi xuống tinh thần như thế này, tôi cảm thấy cực kỳ thích thú.

Nếu là tôi làm cho cô ấy trở nên khó chịu thì không sao, nhưng nếu Miyagi tự mình khó chịu thì sẽ khó cho tôi đấy.

Nói đơn giản thì là thế.

Đặt ra những câu hỏi hóc búa làm cho Miyagi bối rối và trở nên cạn lời là đặc quyền của tôi ở đây. Nên là tôi giả vờ như chưa nghe thấy cô ấy hỏi và hỏi lại cô ấy.

“Thế còn Miyagi, Miyagi muốn làm gì với tớ?”

“...... Tôi không có nghĩa vụ trả lời cậu”

Cô ấy không định trả lời, nhưng trong thâm tâm lại có vẻ có điều muốn làm với tôi.

Tôi biết là có, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi. Tôi thấy hơi tò mò, nhưng đấy không phải là thứ mà tôi thực sự muốn hỏi, và cũng không phải chủ đề mà tôi muốn đào sâu thêm vào.

Tôi đáp lại “thế à”, một câu trả lời trống rỗng, rồi nhìn vào Miyagi. Tôi thử cử động tay mình xem có thể tự cởi trói cho mình được không, nhưng chẳng được tích sự gì, chỉ tổ làm mình đau thêm.

Mặc dù cái cà vạt được nới lỏng ra một chút sau khi tôi nói “tuyệt đối không được để lại vết”, nhưng nó vẫn bị siết chặt đến nỗi mà giờ trên tay tôi có mấy vết hằn tôi cũng không lấy làm lạ.

“Đứng lên.”

Miyagi nói cụt ngủn.

“Eh?”

“Cậu muốn tôi cởi trói cho đúng chứ”

“Bị trói như này muốn đứng lên cũng hơi cực đó”

Đôi tay tôi cũng đóng vai trò trong việc giữ thăng bằng, nên việc bị trói tay ra đằng sau cũng ảnh hưởng rất lớn tới những cử động đơn giản như đứng lên và ngồi xuống. Không phải là giờ tôi không đứng lên nổi, nhưng tôi hơi sợ là mình sẽ vấp ngã vào chỗ nào đó.

“Thế thì cứ ngồi yên như vậy đi.”

Nói thế rồi, Miyagi đứng lên vòng ra đằng sau tôi. Miếng vải đang bó chặt vào cổ tay tôi sớm được tháo ra và đôi tay tôi đã được thả tự do trở lại.

Tuy vậy, tôi vẫn chưa hoàn toàn cử động đôi tay theo ý mình nên tôi phải liên tục lắc tay mình. Cảm thấy máu đang bắt đầu lưu thông tốt hơn, tôi đứng lên. Vừa lúc ngồi xuống giường, Miyagi ngồi xuống bên cạnh rồi nắm lấy tay tôi.

“Cho tôi xem”

Trước khi tôi nói “được” thì cô ấy đã nắm tay tôi rồi nhìn chăm chú vào đó, như thám tử đang tìm bằng chứng phạm tội vậy.

“Nè, không có vết gì hết”

Miyagi lẩm bẩm rồi sờ vào chỗ lúc nãy tôi bị trói bằng đầu ngón cô ấy. Nhẹ nhàng lướt qua những mạch máu mềm mại trên tay, những ngón tay ấy chạm vào cổ tay tôi như thể lần theo vết trói.

Những đầu ngón tay từ từ tiến tới lòng bàn tay, và như phản ứng lại, tôi bắt đầu cảm nhận được cô ấy. Dần dần, sự kích thích đến từ ngón tay Miyagi trở nên rõ ràng hơn, nên tôi hất tay cô ấy đi.

“Rõ ràng là cậu tính trói tôi rồi để lại dấu vết lên đó”

“Tôi bảo là tôi mừng vì trên tay cậu không có vết gì còn gì”

Xạo sự riết quen.

Cách mà cậu chạm vào tớ, cả cái giọng điệu đó, hoàn toàn giống hệt như cậu muốn rằng trên người tớ có dấu vết mà cậu để lại vậy.

“Hay là cậu muốn bị in lên lên vết hằn mới chịu?”

“Muốn cái đầu cậu ấy. Nếu giờ trên tay tớ có mấy vết hằn do bị trói thì lên trường tính sao?”

“Bởi vậy nên tôi mới không để lại trên đó đó.”

Nói một cách vô trách nhiệm, Miyagi đá vào chân tôi. Sau khi đá tôi thêm mấy lần nữa để trút cơn giận mình, cô ấy với tới lấy cuốn manga kia như vừa sực nhớ ra.

Tôi cầm lấy cuốn manga lên trước rồi nói với cô ấy.

“Tớ có một điều muốn hỏi cậu”

“Gì?”

Vừa trả lời, Miyagi vừa nhìn vào cuốn manga trên tay tôi với ánh mắt căm phẫn.

“Nếu như tớ đưa cho Miyagi mấy mệnh lệnh như vừa rồi thì Miyagi có làm theo không?”

“Không đời nào”

“Phải rồi ha”

Tôi biết.

Tôi biết rằng Miyagi tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những điều đó, nhưng tôi vẫn hỏi.

Kể cả khi tớ có đưa tiền cho thì cậu cũng sẽ không liếm chân ai đúng không. Bằng cách nào đó, tớ có thể hiểu tại sao cậu lại thấy thích thú với việc sai người khác làm những việc mà bản thân không thể nào làm được. Đối với tớ nó chẳng vui chút nào cả, nhưng vì giao kèo giữa chúng ta là thế, nên tớ không làm khác được.

“Tôi không phải là loại biến thái như Sendai-san”

“Không không, Miyagi mới là đứa biến thái đó. Lúc nào cậu cũng hí hửng đưa ra mấy cái lệnh kiểu đó thôi á.”

“Thực sự thì cũng chẳng phải hí hửng hay gì”

Nhưng mà cậu thấy nó thú vị, đúng chưa.

Khi cậu nhìn tớ, dù phàn nàn nhưng vẫn phải làm theo, giọng cậu nghe có vẻ như rất thích thú cơ mà.

Tôi không có ý định liếm cô ấy một cách thô tục như thế, nhưng mà kể cả việc bị liếm như thế cũng là một trải nghiệm khá là thú vị với cô ấy mà, theo một cách nào đó.

“À. Cậu ăn tối luôn đúng không?”

Giật lấy cuốn manga từ tay tôi, Miyagi đổi chủ đề.

“Ừ thì ăn”

Ừ thì đồng ý là thay vì bàn xem ai trong hai đứa bọn tôi xem biến thái hơn thì bàn chuyện ăn tối sẽ tốt hơn đó, nhưng tôi không thể chấp nhận được cô ấy lại bỏ chạy đi một cách hèn nhát thế. Nhưng rồi Miyagi lại đứng lên, đặt cuốn manga lên kệ rồi nhanh nhảu bước ra khỏi phòng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Không nói một lời luôn cơ à.

Mà thôi kệ, sao cũng được.

Đứng dậy, tôi theo sau Miyagi. Ra tới phòng khách, tôi thấy Miyagi thay vì lấy đồ chế biến sẵn với món ăn kèm từ trong bếp ra thì bây giờ lại ngồi trên ghế.

“Sendai-san nấu cái gì đó đi”

Tai tôi nghe được thứ gì đó không đúng cho lắm.

Trước kia tôi có làm karaage cho cô ấy một lần.

Kể từ đó, chúng tôi vẫn ăn tối với nhau nhiều lần, và có lúc cô ấy cũng từ chối không muốn tôi nấu ăn cho, nhưng đây là lần đầu tiên mà cô ấy kêu tôi nấu ăn cho cô ấy.

“Trong tủ lạnh nhà có gì không đó?”

Vẫn còn rất nhiều thứ tôi muốn nói, nhưng e rằng một khi đã nói thì Miyagi sẽ lại nuốt lời mất, nên tôi tránh nói ra những lời không cần thiết rồi bước vào bếp.

“Trứng thì có đó”

Tôi mở tủ lạnh ra thì trong đó có trứng, đúng như Miyagi nói.

Ngoài đó ra thì không có gì đáng chú tâm lắm.

Trứng ốp la, tamagoyaki, trứng chiên.[note53633]

Dù là tôi có biết nấu ăn, nhưng tôi không hề có ý định trở thành đầu bếp nên là nếu nói tới trứng thì tôi cũng chỉ nghĩ ra được từng này thôi.

Nên làm gì giờ nhỉ.

Vừa lấy vỉ trứng trong tủ lạnh ra, tôi vừa nghĩ.

Tôi quyết định làm tamagoyaki ngọt rồi đập trứng vào trong tô. Không biết là Miyagi có thích ăn trứng mặn hơn không, nhưng tôi cũng không có ý định hỏi.

Có vẻ như ở đây không có chảo làm tamagoyaki nên tôi đành lấy cái chào tròn, làm nóng nó lên rồi đổ thứ chất lỏng màu vàng vào đó. Tới đây rồi thì món tamagoyaki sẽ hoàn thành sớm thôi. Do là làm trong chảo tròn nên là hình dáng không được đẹp lắm và có hơi cháy một xíu, nhưng nhìn chung thì trông cũng ngon đó chứ.

“Xong rồi nè”

Tôi đặt đĩa tamagoyaki với chén cơm trước mặt Miyagi.

Nhìn vào cái bữa tối trên bàn mà tôi muốn cạn lời, nhưng nếu không có gì khác thì cũng phải chịu thôi.

“Itadakimasu.”

Miyagi chắp tay vào một cách lịch sự rồi cầm đũa lên.

Miyagi vẫn ăn tối như thường sau khi đối xử với tôi một cách tồi tệ, như thể những sự việc trong căn phòng ấy chưa từng xảy ra vậy. Tôi ngồi bên cạnh cô ấy rồi gắp miếng tamagoyaki lên.

Rốt cuộc thì Miyagi cũng sẽ nghĩ rằng tôi sẽ tha cho cô ấy sau tất cả những gì cô ấy làm với tôi hôm nay. Còn bản thân tôi vẫn làm theo mấy cái mệnh lệnh tồi tệ ngu xuẩn đó, và giờ đây lại ngồi ăn tối chung với kẻ đã khiến tôi thành như vậy, chắc não tôi cũng chập mạch luôn rồi.

Nhìn sang bên cạnh, Miyagi, người vừa nãy đã trói tôi lại rồi còn đá vào chân tôi, cứ im lặng mà ăn tamagoyaki.

“Ít ra cũng phải nói có ngon hay không chứ”

“Lần sau làm tiếp cũng được.”

Lúc tớ làm karaage cậu còn bảo ngon được còn gì.

Hôm nay cô ấy chẳng thành thật chút nào.

eyJpdiI6IjNydTBFV2NsSFVkc21DcGRoU01OOUE9PSIsInZhbHVlIjoiMDdTYlhremUwKzVRUzI5Rm9CWHlOM093RzFpZThBcWxwR0NJRlhqZXJjQzB5TUJ4OFwvY1hIVGNOYzF0MTlhanpmZ1JYWU5nam85c1ladGNHNzVxXC8yY09Qb1FiaXNXMlVHVnBjZFJRbEJjM2xrdTVxNU5XTkZZUzJcL2lhVlNQbXVSbjhnM0oyemVCQ0hrY3JWMnNLZG9GR09FXC8rSHJGMEV4TWJVR011NWQ0Q1M0cnA3QnhPSFcrdk1vbHByRHlLK2ROSWxvV2Izb1o0alh4dVwvcjNYS2FWR3FBYjVoOTRlQnFna2xWUHJ2SzFQMmVXQnVcL3ZIV2hHcTliaVhhd3N6UENYcE5uWGMrNjFZcjN6eEtxVzBCTStOU283OE1YaDA1cTllTXRhalBFenM9IiwibWFjIjoiZTc1ZTQ4ZTc2ZmM4NWRjOGNlOGVjMGY1YzcxNmY1OTcxZGQ0ZDU3MWU3ZWY3YjljMDA4YzQxMjZhM2FkMjMzMSJ9
eyJpdiI6IlF4emhnK0VzSHpTV3VcL1ltNUVXdUtnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJrd3MxdEt3YUo5T1JKMDBuZzlUXC9EbWdTeFcyV3k3Tk4wUERBbWVLd2F2eHRXcWo5OGJoTEQ5MzFUV0FiS2p1a0djQk1rSnBnTGxhZEVrZUVJVlVFR1laN1EyM2pBSXFHNngxcEpnK21ieFpzQVlDekp5b0NCeVZZc2NOaFZ2ZVk4M0NOdHJwM3BQYWp6TWlCWExqZHo1NmRUczlXcmFsUDFyWWdjYVVweVE9IiwibWFjIjoiYWE1NDBiZGZlOTFkN2IyODc2YTk3YTk5ODkxZDY4ODFhMzQwYThhNzIxNzk2Mzg3OWUxZjZmNDc1N2Y1YTZmZSJ9

 

Ads
';
Advertisement