Bài kiểm tra giữa kỳ của tôi đúng là thảm hại.

Tuy là tôi chẳng thích học chút nào, nhưng trước mỗi kỳ kiểm tra là tôi lại mở sách vở ra cố ghi nhớ mấy cái công thức với niên đại của mỗi sự kiện. Lần này tôi cũng làm thế, nhưng chẳng có chữ nào vô đầu được cả.

Nhờ đó mà điểm của tôi, đang ở mức không thấp cũng không cao, lại tụt xuống.

Lý do nằm ở Sendai-san hết.

Nhờ vụ xảy ra trước kỳ thi mà tôi chẳng thể nào học vô được.

Vào tháng Sáu, chúng tôi lại bắt đầu chuyển sang mặc đồng phục mùa hè, và Sendai-san, nhìn cô ấy mặc khá là thoáng, đang nằm bên cạnh tôi, đọc cuốn tạp chí kia với vẻ mặt điềm tĩnh. In trên đó là những cái ký tự nhìn chẳng đâu vô đâu, nào là “làm thế nào để trở nên dễ thương”, nào là “làm thế nào để giảm cân”, có vẻ giống với thứ mà cô ấy mua lúc tôi đưa cho cô ấy 5000 yên ở tiệm sách.

Giờ tôi chẳng biết sao nữa.

Sau khi tôi hôn Sendai-san, cô ấy, vốn đã chẳng phải bạn tôi, lại càng trở nên xa lạ hơn nữa.

“Mới đầu thì có hơi ngượng thôi mà.”

Dù chính Sendai-san là người nói thế, nhưng cô ấy chẳng có vẻ gì là đang cảm thấy ngượng gì mặc dù đây là lần đầu tiên tôi gọi cho cô ấy sau hôm đó.

Lẽ ra tôi không nên gọi cô ấy tới.

Đặt lại cuốn manga vừa đọc lên kệ, tôi lấy xuống một cuốn khác.

Nay sóng lặng biển êm, không có điều lành cũng không có điều dữ.

Nhưng tôi vẫn gọi cho Sendai-san.

Tôi không muốn Sendai-san nghĩ rằng chỉ vì cả hai hôn nhau mà tôi ngưng gọi cho cô ấy, với tôi cũng tưởng rằng mình sẽ có thể đối mặt với cô ấy bình thường như không có chuyện gì, nhưng giờ thì tôi lại bắt đầu hối hận.

Tôi uống ly rượu táo rồi tựa lưng mình xuống giường.

Như thường lệ, Sendai-san vẫn đang ở rất gần tôi.

“Cậu thích mấy cuốn tạp chí kiểu này à?”

Sendai-san nãy giờ đang nhìn vào cuốn tạp chí, không biết là có đọc hay không hay chỉ nhìn lướt qua thôi, bắt đầu ngó lên và hỏi tôi.

“Không phải thế.”

“Tớ thấy cậu nãy giờ cứ nhìn lại phía này nên nghĩ là cậu thích nó chứ.”

“Tôi không có nhìn, cũng không có hứng thú với mấy cuốn tạp chí đó.”

Nghe cái giọng nhẹ tênh với điệu cười nhếch mép kia là đủ biết cô ấy đang giỡn mặt tôi, nên tôi trả lời cộc lốc.

“Tớ cũng không thích nó lắm.”

“Cậu không thích mà vẫn phí công mua nó về đọc à?”

“Ừm, tớ bỏ công ra mua mấy cuốn tạp chí mà mình không thích đó.”

Sendai-san nói với giọng đơn điệu rồi đóng cuốn tạp chí vào.

Tôi biết cô ấy không hề nhiệt tâm đọc cuốn tạp chí đó, nhưng lại không hiểu tại sao cô ấy lại mua những thứ mà cô ấy không thích. Nhưng mà tôi đoán là chắc để bắt kịp cùng nhóm bạn đó.

Cái câu khẩu hiệu ngớ ngẩn trên bìa kia nghe giống có vẻ là thứ mà Ibaraki-san thích.

Làm người thảo mai có vẻ cực ghê.

Nếu cô ấy cũng tỏ ra là một người thảo mai trước mặt tôi thì tôi sẽ an tâm biết bao. Nhưng nếu thế thì tôi sẽ chẳng bao giờ gọi Sendai-san tới căn phòng này.

“À phải rồi. Cậu làm bài ổn không?”

Sendai-san vừa hỏi vừa uống một ngụm trà.

Tôi chẳng muốn bảo là tôi không làm được bài chút nào.

Tôi không muốn nói thế vì cô ấy sẽ đoán được tại sao tôi không làm được.

“Cũng như mọi khi. Sendai-san thì sao?”

“Tớ cũng như mọi khi. Bình thường cậu được bao nhiêu?”

“Tại sao tôi lại phải nói cho cậu hả? Nếu cậu muốn hỏi người khác thì khai điểm của cậu ra trước đi.”

“Ok nè. Cầm lấy cặp tớ đi. Bài kiểm tra đợt này của tớ ở trong đó đó.”

Nói thế rồi, Sendai-san chạm vào tay tôi.

Chúng tôi chuyển từ mặc đồng phục kết hợp sang mặc đồng phục mùa hè, nên là tay áo giờ cũng ngắn đi.

Tay tôi giờ không còn mảnh vải nào bao bọc lấy nó nữa nên lúc cô ấy chạm vào, tôi có thể cảm nhận được rõ thân nhiệt truyền qua da. Do cặp cô ấy nằm gần chỗ tôi nên cô ấy chỉ muốn với tay ra lấy nó thôi, nhưng tay tôi lại cứng đờ lại.

Vớ vẩn.

Tôi thở nhẹ một cái rồi đẩy tay Sendai-san ra.

“Không cần nhìn tôi cũng biết cậu được điểm cao rồi.”

“Không có cao. Bình thường thôi mà.”

“Điểm bình thường của mấy người thông minh như cậu là cao với tôi rồi.”

“Làm gì có. Đem cặp tớ lại đây.”

Sendai-san lại với tay ra cặp cô ấy.

Tôi nghĩ rằng cô ấy chẳng quan tâm mấy vụ điểm số lắm.

Do tôi cứ bảo rằng không muốn xem nên cô ấy muốn lấy phản ứng của tôi ra làm thú vui thôi.

Sendai-san là kiểu người như thế mà.

Tôi ném cuốn tạp chí trên đùi Sendai-san ra chỗ cặp cô ấy.

“Ra nhặt nó đi.”

Cậu muốn lấy cặp thì tự ra đó mà lấy.

“Rồi rồi. Mệnh lệnh đúng không?”

Sendai-san lại trả lời “rồi rồi” như mọi khi, chắc là để chọc tôi, rồi đứng lên nhặt lên mỗi cuốn tạp chí. Nhưng cô ấy lại không đưa nó cho tôi.

“Kiểu tóc như thế này thì sao nhỉ”

Sendai-san lật qua lật lại mấy trang tạp chí rồi đưa tôi xem hình cô gái có mái tóc xoăn buông xoã.

“Tớ làm tóc như này cho cậu ha?”

Nói xong, cô ấy đưa tay ra, và ký ức trong đầu tôi dần hiện lên.

Trước khi hôn tôi, Sendai-san đã chạm vào mái tóc này.

Rất dịu dàng và ân cần.

Tôi đáp lại “Không cần làm thế” trước khi cô ấy chạm vào.

Không biết là có chủ ý hay vô thức, nhưng tôi có cảm giác hôm nay Sendai-san động chạm vào tôi nhiều hơn mọi khi.

Sendai-san thật xấu tính.

Kể cả lúc hôn, cô ấy cũng thật xấu tính.

Còn ra lệnh cho tôi làm thế nữa mặc dù chẳng có vẻ gì là thích tôi.

Tôi không nghĩ rằng cô ấy ghét hay có ý muốn trêu chọc tôi hay gì. Nhưng tôi vẫn không hiểu sao Sendai-san lại muốn hôn tôi đến vậy.

Tôi biết chắc một điều rằng: cô ấy đối xử rất tốt với tôi. Tôi cũng muốn chạm vào Sendai-san, và khác với Sendai-san đeo lên bộ mặt giả tạo ở trường, tôi không ghét cô ấy khi ở đây. Nhưng tôi cứ có cảm giác ngứa ngáy.

Nhìn về phía Sendai-san.

Tôi thấy được mái tóc màu nâu mà giáo viên chẳng bao giờ ho he gì tới.

Lộ ra là đôi tai của cô ấy.

“Cậu không xỏ khuyên tai ha. Tôi cứ nghĩ cậu phải xỏ ít nhất một hai lỗ rồi chứ.”

Tuy là Sendai-san không phải loại ăn chơi gì, nhưng nếu là cô ấy thì có đeo khuyên tai cũng không phải là lạ. Ibaraki-san bạn cô ấy, mặt khác, lại có đeo khuyên tai và suốt ngày bị giáo viên rầy la.

“Tớ không muốn bị giáo viên để ý. Cậu không xỏ à Miyagi?”

“Tôi không.”

Trả lời ngắn gọn, tôi kéo nhẹ dái tai cô ấy, trông rất hợp nếu xỏ khuyên, và Sendai-san nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

Ngón tay tôi trườn xuống sau gáy tai cô.

“Tớ nhột đó.”

“Thế đừng có động đậy nữa.”

Hôm nay tôi sẽ không để cho cậu ra lệnh cho tôi nữa.

Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì tôi muốn theo ý mình.

“Tớ đã bảo nhột tớ mà”

Sendai-san không bảo tôi không được chạm vào đó. Nhưng cô ấy lại hất mạnh tay tôi ra, mặt biểu hiện ý nói rằng tôi không được phép sờ mó vào đó nữa.

“Tôi cũng bảo cậu là không được di chuyển cơ mà.”

Không phải yêu cầu, mà là mệnh lệnh.

Tôi nghĩ rằng Sendai-san hiểu điều đó.

“Mà có bị chạm vào thế thôi cậu cũng làm quá lên được. Chắc chỗ đó cũng là điểm yếu của cậu ha.”

Tôi kéo tai cô ấy một lần nữa.

“Đừng có kéo mạnh quá. Đau đó”

Không phủ nhận điều tôi nói, Sendai-san nói rồi nhăn mặt lại. Nhưng khác với biểu hiện trên mặt, cơ thể cô ấy lại không di chuyển một li.

Khi ngón tay tôi bò xuống sau tai, vai cô ấy hơi đung đưa một chút.

Vẻ nhăn nhó trên mặt Sendai-san vẫn không thay đổi. Nhưng cô ấy cũng không nắm tay tôi lại như vừa nãy nữa.

“Như vậy mới ngoan chứ.”

Nhìn thấy Sendai-san im lặng mà ngoan ngoãn nghe lời mình làm tôi cảm thấy an tâm.

Dù biết đây là phòng mình, nhưng tôi không còn cảm giác bồn chồn giống như lúc trước nữa.

Tôi mới là chủ của nơi này, chứ không phải Sendai-san.

Mối quan hệ giữa bọn tôi đã trở về trạng thái vốn có, và nó làm dịu đi cái cảm xúc dâng trào trong lòng tôi.

Ngón tay tôi chạy dọc theo viền tai cô.

Vẫn là bộ mặt khó chịu mà cô ấy dán lên khi nãy.

Như để phá tan cái biểu cảm khó ưa này, tôi đưa ngón tay mình vào lỗ tai Sendai-san, và cô ấy lùi người lại như muốn chạy trốn khỏi tôi.

“Khoan”

Tuy nghe thấy một giọng nói be bé từ cô ấy, tôi vẫn tiếp tục chọc vào tai cô ấy.

Sendai-san giơ tay lên, rồi lại hạ xuống.

Tôi vẫn tiếp tục đùa giỡn với tai Sendai-san trong khi cô ấy tuân theo mệnh lệnh không được cử động của tôi.

Sendai-san ở trường điềm đạm thế kia, giờ đây lại đang cố kìm nén cơn giận của mình mà cố chịu đựng, nhìn thấy cô ấy như thế làm tôi cảm thấy thích thú cực kỳ.

Chắc chắn những điều không hề thú vị với Sendai-san là những điều cực kỳ thú vị với tôi, và ngược lại.

Chẳng cần phải nói cũng biết tôi với Sendai-san chẳng có điểm chung gì cả. Những người lúc nào cũng đứng ở vị trí chói lói được ánh quang mặt trời chiếu xuống như Sendai-san, tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu được họ nghĩ gì.

Từ vành tai, những ngón tay tôi bắt đầu mò xuống cổ cô ấy.

Sendai-san trở nên run rẩy vì quá đột ngột, thoát ra từ miệng cô là một giọng nói đang cố kiềm chế lại.

“Hẳn là cậu đang nghĩ nó thú vị lắm nhỉ.”

Dường như không chịu nổi nữa, cô ấy nắm chặt lấy tay tôi.

“Thú vị lắm luôn. Muốn chống cự thì cứ việc.”

Sendai-san bắt đầu ra sức chống cự lại.

Như thế cũng tốt.

Lấy mất đi cái thái độ trêu chọc kia thì cô ấy chẳng còn làm gì được tôi nữa.

“Cậu có thôi ngay đi không.”

“Không.”

Ngắn gọn, không nhiều lời, tôi hất bàn tay của Sendai-san ra. Bị tôi kéo mạnh tai ra, cô ấy co người lại.

“Đau lắm đó Miyagi”

Tôi biết mà.

Tôi cố tình kéo mạnh để cô ấy cảm thấy đau, nên phản ứng lại như vậy là điều dĩ nhiên.

Cảm thấy thoả mãn, tôi thu hẹp khoảng cách của cả hai.

Giờ Sendai-san đang ở thật gần với tôi, giống như lúc tôi hôn cô ấy vậy.

Thình thịch.

Con tim ngu ngốc lại bắt đầu làm phản và đứng về phía Sendai-san.

Lờ đi nhịp tim đang vang dội kia, tôi đặt môi mình lên tai cô ấy.

Mũi tôi bị kích thích bởi mùi hương đó.

Đó là mùi hương toả ra từ chiếc gối vào ngày Sendai-san nằm lên chiếc giường này, một mùi hương mà tôi không hề ghét.

Không biết cô ấy sử dụng loại xà phòng gì nhỉ?

Tâm trí như bị cuốn vào câu hỏi mà tôi đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần, đầu lưỡi tôi chạm vào tai Sendai-san.

“Tớ đã bảo nó nhột mà!”

Sendai-san bỗng đẩy vai tôi.

Thế nhưng, có vẻ như cô ấy vẫn nhớ mệnh lệnh tôi đưa ra, nên cú đẩy đó gần như không có chút sức lực nào. Khi tôi cắn nhẹ vào phần sụn, cơ thể cô ấy giật mạnh như làm quá lên.

“Kết thúc ở đây là đủ rồi đó.”

Tôi nghe thấy giọng nói không có vẻ gì là tức giận nhưng lại trầm hơn bình thường.

“Không được.”

“Không được cái khỉ. Dừng lại ngay đi.”

“Senda—”

Tôi thì thầm vào tai cô ấy, rồi dừng lại.

Và nói lại.

“Im đi Hazuki.”

Sendai-san từng gọi tên tôi trong căn phòng này.

Tôi chỉ muốn trả đũa cô ấy thôi, không có ý gì sâu xa cả.

Giữa chúng tôi chỉ có một thứ giao kèo, không hơn không kém. Từ lúc tôi bắt đầu đưa cô ấy 5000 yên đã thế. Thời gian cô ấy ở lại đây có giới hạn. Một giao kèo bắt đầu bằng sự tình cờ thì nên kết thúc cũng một cách tình cờ như vậy.

Cùng lắm là tới lễ tốt nghiệp.

Không hơn.

Như vậy là hợp lý.

Tôi không muốn nó kéo dài hơn thế.

Nên là việc gọi nên cũng chẳng phải điều gì đặc sắc.

Tôi nhấn môi mình vào bên dưới tai cô ấy.

Trong một khoảnh khắc, bàn tay Sendai-san chạm vào lưng tôi, rồi nhanh chóng rời đi.

Khi tôi chạm đầu lưỡi mình vào làn da mịn màng ấy, tôi cảm nhận được một hơi thở nhẹ thoát ra. Hơi thở ấy thổi lên cổ làm tôi cảm thấy hơi nhột, nên tôi liếm lên đằng sau tai cô ấy như để chống đối lại.

“Cảm giác bệnh thật đó Miyagi.”

Giọng cô ấy vẫn như mọi khi. Nhưng hơi thở cô lại có vẻ khá loạn nhịp. Tim tôi cũng đang đập nhanh hơn bao giờ hết.

Sẽ không hay ho chút nào nếu tôi còn tiếp tục thế này nữa.

Nhưng tôi lại bị cuốn theo nhịp tim mà lẽ ra tôi không nên nghe thấy kia.

Tôi đặt trọng tâm lên toàn thân và đè cô ấy xuống.

Lưng Sendai-san lại chạm xuống giường một cách dễ dàng đến không ngờ. Lúc tôi định cắn tai cô thì tôi lại bị đẩy mạnh ra ở phần xương đòn.

“Còn thêm nữa là phạm luật đó.”

“Có phạm luật gì đâu”

Khi tôi đưa mặt ra xa và bắt đầu phàn nàn thì Sendai-san đẩy tôi ra rồi ngồi dậy.

“Cũng giống tương tự lúc làm chuyện đó thôi.”

“Lẽ nào cậu cảm thấy sướng lắm à?”

Lúc tôi trêu cô ấy như thế, Sendai-san sờ tai cô ấy như đang chùi nó, cảm thấy thật phiền phức nên tôi đứng lên.

“Cậu bị mát dây à? Tớ bảo là đừng có đẩy tớ xuống mà.”

Bàn chân kia đá vào đùi tôi, không chút nhân nhượng.

“Nè Miyagi.”

Nằm ưỡn xuống giường, Sendai-san gọi tên tôi.

“Gì?”

“Từ nay trở về sau cứ gọi tên tớ cũng được.”

“Tôi không gọi tên cậu nữa đâu.”

Tựa lưng vào giường, tôi trả lời cô ấy, rồi cô ấy lấy gối đánh tôi một cái vào đầu. Dù không đau nhưng tôi vẫn nói “đau đó”. Tuy vậy, cô ấy không xin lỗi, mà thay vào đó lại là thêm một cú nữa vào đầu tôi.

“Miyagi đúng là nhàm chán thật đó.”

Trên bảng đen là những trang lịch sử của thế giới, bên cạnh đó là Dorabashi vẫn đang mặc một bộ đồ màu xanh dương. Tất cả những gì tôi nghe được chỉ là bài nói về sự nổi lên và suy tàn của một quốc gia mà tôi còn chả có hứng thú gì, và giọng của bà giáo viên cứ văng vẳng bên tai tôi.

Mọi chuyện không phải lúc nào cũng như ý tôi muốn.

Cuối cùng thì vụ ra lệnh cho Sendai-san làm mấy điều đó cũng chỉ làm cô ấy bực một lúc, còn tôi thì lại cảm thấy thật bất lực.

Đấy không phải là kết quả mà tôi mong muốn.

Tôi đưa tay lật sang từng trang sách giáo khoa.

Hơi thở của Sendai-san.

Một hương thơm ngọt ngào.

Cảm giác của đôi tai mềm mại cùng với từng chỗ xương cốt ấy.

Và cả đôi má hơi ửng đỏ đó nữa.

Tất cả những gì mà tôi có thể nghĩ về được lúc này là những điều xảy ra hôm qua.

Sendai-san chiếm lấy đi tâm trí tôi, khiến tôi không thể nào cất gọn những ký ức về ngày hôm qua vào trong một góc được.

Nực cười thật chứ.

Trước giờ tôi cũng làm những điều y chang vậy.

Tôi đã hickey và còn cắn lên cổ cô ấy nữa. Mấy điều hôm qua chẳng khác gì những lúc đó cả.

Vậy mà những ký ức đó vẫn cứ mãi lơ lửng trong đầu tôi, rồi dần dần trở nên rõ nét hơn.

Dạo này chỉ toàn là mấy chuyện này xảy ra.

Mỗi khi Sendai-san dính líu vô chuyện gì là chẳng có gì tốt lành cả. Cảm giác như sự hiện diện của cô ấy đang dần trở thành gánh nặng của tôi, mặc dù mối quan hệ của bọn tôi chỉ là tình cờ mà ra.

Tôi lấy ra cục tẩy bị bỏ lại trong phòng mà tôi đã không có cơ hội để đưa lại cho Sendai-san.

Không có dấu hiệu gì là đã được xài cả.

Cũng chẳng phải là cô ấy mất công đem trả nó hay gì.

Nếu như Sendai-san lúc đó không gọi tôi ra thì mối quan hệ của bọn tôi có thể đã bị cắt đứt. Chúng tôi sẽ không bao giờ hôn nhau. Và những thứ ngớ ngẩn này sẽ không chiếm lấy tâm trí tôi như giờ đây.

“Đừng có nhìn lung tung, quay lại đây.”

Tôi nhìn lên phía giọng Dorabashi, tưởng rằng mình vừa bị gọi lên. Nhưng thực ra đó là bà ta vừa gọi một đứa con trai ngồi thứ ba ở dãy trên cùng đứng lên để trả lời câu hỏi khó ác kia.

Hôm nay mình không dính chưởng à.

Né được cơn thịnh nộ của mụ phù thuỷ, tôi lấy ra trong hộp bút một cục tẩy khác rồi xoá đi những chữ viết kia, mặc dù là tôi chẳng muốn xoá cái gì đi cả.

Đợi mãi cũng thấy cậu trai kia trả lời được câu hỏi quái đản của bà ta.

Tôi ghi ghi chép chép những thứ trên bảng vào vở rồi đặt cục tẩy Sendai-san trả lại vào hộp bút.

Do là tiết cuối nên hôm nay có khá nhiều học sinh bị sét đánh, nhưng hên sao tôi không nằm trong danh sách thương vong đó.

“Dự báo thời tiết lúc nào cũng sai vào mấy lúc thế này ha. Tớ đã mong là buổi tập cho hội thao của trường bị huỷ quách đi cho rồi.”

Tiết chủ nhiệm kết thúc, Maika ra chỗ tôi rồi rầu rĩ nói.

“Tớ cũng nghĩ là nó bị huỷ luôn chứ. Mấy bài luyện tập thể thế này oải lắm luôn á”

Dự báo thời tiết sáng nay có bảo là nhớ đem theo dù vì trời sẽ mưa, nhưng ngoài trời bây giờ chỉ thấy hơi có mây chứ chẳng thấy giọt mưa nào cả.

“Cứ phải tập mấy cái này sau giờ học là sao nhỉ. Sao không bỏ quách cái tiết này đi cho rồi”

Ami ngước lên rồi nói cứ như đang than trách ông trời, rồi phàn nàn về buổi luyện tập thể này, rồi thêm vào “tớ muốn nhanh chóng về quá đi”.

“Giờ có than vãn thì cũng có được cái gì đâu. Mau ra mau thôi kẻo ăn chửi bây giờ.”

“Phải rồi ha.”

Maika nói với vẻ như đã buông xuôi, còn tôi thì đồng tình với cô ấy, cầm lấy bộ đồ thể dục rồi đứng lên. Cả ba chúng tôi uể oải lết xác ra khỏi lớp học rồi tiến tới phòng thay đồ. Vừa đi trong hành lang, Ami vừa than thở “tớ không muốn đâu”, còn Maika thì lẳng lặng đồng ý rồi an ủi cô.

Cuối cùng thì dự báo thời tiết cũng chẳng đúng chút nào, và chúng tôi mò được ra tới ngoài sân trường.

Ở đây có nhiều học sinh đến nỗi sân trường rộng như thế, bỗng dưng lại cảm giác thật chật chội vì buổi tập toàn thể này. Tôi không cần đi tìm cũng biết là Sendai-san đang hiện diện nơi đây.

Chúng tôi vẫn chưa xếp hàng.

Nhưng bằng cách nào đó mà mỗi lớp đã tụ họp với với nhau theo thứ tự từng lớp từng khối, nên chỉ cần nhìn sang lớp bên cạnh là tôi lại lập tức nhìn thấy cô ấy. Tất nhiên, dần xuất hiện trong tầm mắt tôi là Ibaraki-san, nhưng tôi cũng chẳng làm gì được.

Sendai-san nổi bật thật đó, nhưng Ibaraki-san còn nổi bật hơn.

Ibaraki-san nhuộm tóc đậm một màu nâu, mang trên mình là bộ đồ thể dục ăn mặc lỏng lẻo.

Trên tay là cặp móng tay, trên tai là đôi khuyên tai, cô ta cứ như kiểu mấy bà đàn chị giang hồ vô đối trong trường ấy. Mấy đứa bạn chơi với cô ta cũng chẳng kém cạnh gì, cứ như là cả một thế giới hoàn toàn khác vậy.

Cơ mà nhìn Ibaraki-san nói chuyện vui vẻ với đám con trai kia, tôi lại nghĩ rằng Sendai-san lại không hợp với cái nhóm đó cho lắm.

Chẳng hiểu sao họ lại chơi chung với nhau nữa.

Nhìn sơ sơ thì cứ nghĩ là họ cũng chung một giuộc với nhau, nhưng giờ thì chẳng thể nào khác hơn được.

Tôi không nghĩ là Sendai-san có chung sở thích gì với Ibaraki-san.

“Cậu đang nhìn cái gì đó Shiori?”

“Hể? À, tớ đang nghĩ là không biết khi nào mới xong đây nữa.”

Maika vỗ lên vai tôi một cái, rồi Sendai-san rời xa khỏi tầm nhìn của tôi.

“Chưa bắt đầu mà cậu đã muốn xong rồi cơ à. Cơ mà kia chẳng phải là Ibaraki-san à? Tớ cứ tưởng là cô ta là loại người cúp luôn mấy cái tiết này chứ.”

“Chắc là đang lo vụ điểm hạnh kiểm đó.”

Ami vừa nói vừa cười khinh, còn Maika thì có vẻ như đang sốc.

“Bây giờ mới lo á?”

“Có như nào thì cũng kệ cô ta thôi.”

“Chắc vậy. Mà nè Shiori, từ đó giờ cậu có nói chuyện gì với Sendai-san không thế?”

Maika chuyển ánh nhìn của cô ấy từ Ibaraki-san sang Sendai-san rồi hỏi tôi. Ami cũng nắm tay tôi rồi nói “tớ cũng muốn nghe nữa”.

Là hôm Sendai-san tới tận lớp để gọi tôi ra.

Lúc đó Maika với Ami cũng bị ngạc nhiên lắm, do họ nói về Sendai-san cũng khá nhiều. Nói cho đơn giản thì, việc tôi bị Sendai-san gọi ra đã trở thành tâm điểm chú ý của bọn họ.

Mặc dù là lúc đó tôi có lôi đại ra một cái cớ khá hợp lý để bịp họ, cơ mà nếu họ vẫn hỏi tôi thế này thì chắc là chưa tin rồi.

Thấy hai người này trông có vẻ thích thú với vụ này lắm, tôi thở dài.

“Chuyện gì là chuyện gì?”

“Eh— Cậu đang toả ra một mùi khá là khả nghi đó nha~”

Maika nói như thể chắc chắn.

“Làm gì có chuyện gì đâu”

“Mà cũng đúng”

Nghe Maika nói câu đó làm tôi thấy hơi nặng lòng.

Nhưng chỉ hơi thôi, thật đó.

Không có buồn gì hết á.

“Giờ tổ chức luôn cái đại hội thể thao kia thì đỡ biết mấy nhỉ”

Như thể mất hứng thú với chuyện giữa tôi và Sendai-san, Maika than thở rồi hắt xì một cái. Tôi đáp “lẽ ra không mưa cũng nên huỷ buổi tập luôn cho rồi” rồi lại liếc nhìn Sendai-san.

Không biết cô ấy đang nói chuyện gì với Ibaraki-san mà trông có vẻ vui thế.

Tất nhiên, cô ấy không ngoái nhìn về phía tôi.

Từ khi lên năm ba, cảm xúc của tôi đối với Sendai-san dần dần trở nên mất kiểm soát.

Chân tôi thì cứ lề mề bước đi, nhưng tâm trí tôi thì lại đang chạy với vận tốc khác, có khi suýt chút nữa là bị tấp vô lề vì tội vượt quá tốc độ quy định. Lý trí tôi bắt đầu lung lay và dần trở nên vô tích sự.

Mình như con ngốc vậy.

Tôi đù đù ngước lên trời.

Cái thời tiết dở hơi này chẳng khác gì hôm tôi đưa Sendai-san 5000 yên ở tiệm sách.

Mới hết mùa mưa nên từ đó tới giờ chắc cũng mới gần một năm.

Khoảng thời gian này năm ngoái mình đang làm gì ấy nhỉ?

Tôi cố lục lọi ký ức mơ hồ trong đầu mình nhưng không được.

“Họ kêu bọn mình xếp hàng đi kìa.”

Trong lúc tôi đang mơ hồ đứng đó thì Maika ra thúc tôi một cái.

eyJpdiI6ImNsSnlXWk1kU0M0ZTV1MWJMRUFrUHc9PSIsInZhbHVlIjoiSnQ0TmpRR1Z5andWOFpPRElvRXFTXC9PZFgxK1RFejZWK0pUb2NIZ2l4OUlwRmJHcWdJbXVHY0htSXRlNHhyTDZndmlyUGp3SzZkU0dMRDduckJ4cmJZUUpROWloUzlXcG5NVWVCZm1yZlZRZWpKM1h2MW5aMVhYNTZIV0swejgyMVNyYkJmcGRSS0NQTmNOT3JkZm9iSk1uNmFGQUxaamd0RlpzdmRLNUN1UVJNMkEwUTkxaFBobUhFaEJnVGN2d1daQWpORGVTbTRJVUk5U1wvMFNwa3NBPT0iLCJtYWMiOiI4NmZmM2Q2ODkxM2I2MGQyZTQ1NTI1NmM3ZTMzMTAxOTY5MDg2MzdlOWFiZTU1ZjUzYjI4NWU3MzM3YjY4NGM5In0=
eyJpdiI6IlBaZHhMZXNZN0o1ODBadEJVVUQzUFE9PSIsInZhbHVlIjoieXNqZDN1bXBrU2VcL1wvVzdCbGhOdFZZK3JtWGZWeVwvUVwvXC9Hd2VXZWIyR0lKUStSd0NhQXlUM0Z0WFJvSFVVRVdLV2JsZkRLUUhEMEE3aFZVT2RLZjlVeUVrZ2NkazJqekNHaG11bnJ1eGdDS3hGWFc0ZU1xa2Vwc2pqQUU5Mmh4MVdDZkY5NWJPMzNPcDA0VUp6ZWFxWXN0VkJBWDYxc0hMbklnNE1OR3AwR0E9IiwibWFjIjoiZmIxMDY4ZDcyOWQzMTVlOGY4ZWRmMjUzM2E3Y2U5ZTlhOGM3YzhmNjY3YjZjZWQ2YjU5YjBkMWQwMjY0MTI1ZSJ9

 

Ads
';
Advertisement