Hồng lão nói: "Thích huynh có thể nhìn ra hư thực của trận này hay không?"
Thích huynh lắc đầu nói: "Khó, trận này huyền diệu vô song, Thích mỗ lại không tinh Trận Đạo, làm sao có thể nhìn thấu được."
Hồng lão sắc mặt đau khổ nói: "Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể chờ Loan ngục trưởng kia đến cứu mạng hay sao?" Bây giờ hãm trong đại trận này, dù bọn hắn muốn thoát thân thì cũng không làm được, thứ duy nhất trông cậy vào chính là Loan Bạch Phượng có thể mau chóng phá trận, cấp cứu bọn hắn ra khỏi đây.
Thích Kim nói: "Loan ngục trưởng kia vang danh khắp nơi, Khổng minh chủ lại cố ý mời nàng đến đây trợ trận, có lẽ nàng ta cũng có chút bản lãnh. Vì kế hoạch hiện tại, chúng ta cũng chỉ có thể tin hắn. Hai người chúng ta đừng chia nhau ra, phải trông chừng lẫn nhau thì mới có thể tránh khỏi phong hiểm."
Hồng lão trầm mặc gật đầu: "Thích huynh nói có lý, bất quá Hư Không Địa có không ít Khai Thiên trung phẩm, hai người chúng ta
vẫn có chút thế đơn lực cô, không bằng đi tìm đám người Lăng huynh."
"Cũng tốt." Thích Kim đồng ý nói.
Hai người bắt đầu đi loanh quanh giống như hình với bóng, muốn tìm kiếm bóng dáng của đám người Lăng Xuân Thu.
Có điều mới đi được không bao lâu, sắc mặt Hồng lão lại bỗng nhiên trắng nhợt đi. Hắn mở miệng nói: "Thích huynh, ngươi có nghe thấy gì không?"
Thích Kim chau mày, nghiêng tai lắng nghe, sắc mặt cũng hơi đổi một chút. Hắn thở dài một cái thật sâu, nói: "Chiến dịch này, cũng không biết còn bao nhiêu người có thể sống sót có a."
Tiếng kêu thảm thiết ở bốn phía hiển nhiên không còn dày đặc như vừa rồi, mà lại có vẻ phân phân tán tán. Tình hình này chứng tỏ đám người bọn hắn đã tử thương thảm trọng, nếu không thì sẽ không xảy ra tình huống như vậy.
Bách gia liên minh quả thực đã tử thương thảm trọng, xông vào bốn, năm ngàn người, chỉ sau mấy phút đã chết hơn phân nửa.
Hơn ba trăm người mà Hư Không Địa bên này xuất động dù gì cũng đều là Khai Thiên cảnh, nhân số đối phương tuy nhiều, nhưng Khai Thiên cảnh chỉ có trăm người mà thôi, hơn nữa thân hãm trong mê trận, bị động đến cực điểm, trận chiến này gần như là một cuộc đồ sát nghiêng hẳn về một bên!
Hư Không Địa bên này gần như không có tổn thất gì, chỉ có mấy tên Khai Thiên hạ phẩm không cẩn thận bị người ta đả thương, vội vàng rút về, căn bản là không có người nào bỏ mình.
Chỉ cần có đủ thời gian, Hư Không Địa nuốt trọn mấy ngàn người này là một việc không thành vấn đề!
Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt dừng lại tại lâu thuyền của Thiên Kiếm minh. Hắn không nhìn tên Khổng Phong kia, mà chỉ nhìn chằm chằm Loan Bạch Phượng. Dương Khai trước đó có để ý tới dị động của nàng ta, sao còn không biết đối phương hẳn là một người tu luyện đồng thuật cao thâm nào đó, đang cố gắng nhìn trộm hư thực của đại trận.
Hắn không sợ Loan Bạch Phượng có thu hoạch, mà chỉ sợ đối phương đạo hạnh không cao, không nhìn ra ảo diệu của Cửu Trọng Thiên đại trận. Nếu thật sự như vậy, vậy thì bước kế tiếp trong kế hoạch của hắn không thể nào triển khai được.
Lần này Bách gia liên minh dám binh lâm thành hạ, nếu như không đánh cho bọn hắn sợ thì làm sao có thể giương cao uy danh của Hư Không Địa được? Làm sao khiến cho những Động Thiên Phúc Địa
thờ ơ lạnh nhạt kia biết mình không dễ chọc được?
Tiêu diệt hết mấy ngàn người này không phải là mục đích Dương Khai, kẻ đầu têu Khổng Phong nhất định phải chết, có người dám vươn móng vuốt tới chỗ Hư Không Địa của mình, vậy thì mình nhất định phải chém rụng cái móng vuốt này!
Có điều người này có tu vi Khai Thiên lục phẩm, muốn giết hắn thì không thể không dẫn hắn vào cục.
Giết chóc trong mê trận, bất quá chỉ là bước đầu tiên!
Ngay tại thời điểm Dương Khai đang cân nhắc có nên nhường một chút hay không thì chỉ thấy trên lâu thuyền kia, Loan Bạch Phượng bỗng nhiên nhíu mày lại, tử quang trong mắt thu lại không thấy đâu, sau đó nàng ta nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Khổng Phong một mực chú ý động tĩnh của nàng ta khi thấy thế thì liền vội vàng hỏi: "Loan sư muội, như thế nào rồi?"
Loan Bạch Phượng hé miệng cười khẽ: "Khổng minh chủ có thể điểm đủ binh mã, phát động tổng tiến công!"
Khổng Phong đại hỉ: "Loan sư muội cao minh, bất quá Cửu Trọng Thiên đại trận này hẳn là còn có rất nhiều biến hóa khác, chưa hẳn chỉ có một loại mê trận này!"
Loan Bạch Phượng nói: "Điểm ấy ta tất nhiên biết, bất quá chỉ cần phá đi mê trận này thì sẽ có thể sử dụng bạo lực."
Khổng Phong suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Loan sư muội nói có lý." Hắn không chần chờ nữa, thi pháp cất cao giọng nói: "Kính xin chư vị đi theo bổn minh chủ, xông lên tiêu diệt sào huyệt của kẻ địch!"
Mọi người khi nghe thấy vậy thì đều tỏ vẻ vui mừng, vừa rồi tất cả các thế lực đều phái người tiến vào trong đại trận kia, bây giờ ai cũng không biết tình hình trong đại trận như thế nào, tất nhiên là đều lo lắng cho sự an toàn của đệ tử nhà mình. Giờ phút này khi nghe minh chủ nói rằng muốn đại phá đại trận này thì bọn hắn tất nhiên là đều mừng rỡ.
Khi Khổng Phong bắt đầu tập trung hàng ngũ, Loan Bạch Phượng đã tế ra mười mấy cán trận kỳ cùng rất nhiều trận bàn, bàn tay ngọc thon thon biến hóa pháp quyết, từng thanh trận kỳ và trận bàn đánh vào trong đại trận, ẩn nấp không thấy đâu.
Sau khi hành động một phen, Loan Bạch Phượng đưa tay ra, hai tay nở rộ, chỉ thấy đại trận mây mù quay cuồng kia lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình kích thích, mở rộng ra hai bên, hiển lộ ra Hư Không Địa giấu ở phía sau.
Mê trận của Cửu Trọng Thiên đại trận, bị phá!
Sĩ khí của Bách gia liên minh liền đại chấn, bất quá sau khi nhìn rõ thế cục ở đằng kia, khóe mắt của bọn hắn lại giật giật một trận. Bởi vì vào thời khắc này, số võ giả còn sống ở trong kia chỉ còn không đến ngàn người!
Phải biết chỉ mấy phút trước đó, số người xông vào là hơn bốn năm ngàn người, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, số võ giả vẫn lạc đã chiếm gần tám thành!
Trong số những người vẫn lạc kia, có người còn có sư huynh đệ, thân nhân, người yêu vẫn còn sống, nếu như nói trước đó mọi người tới đây vây công Hư Không Địa bất quá là bởi vì khiếp sợ uy phong của Thiên Kiếm minh, bị ép bất đắc dĩ phải làm như vậy, vậy thì vào giờ phút này, bọn họ đã thật sự kết xuống huyết hải thâm cừu với Hư Không Địa.
Trên lâu thuyền của Thiên Kiếm minh, Khổng Phong ngồi ngay ngắn bất động trên ghế, nhàn nhạt phun ra một chữ: "Giết!"
Đám người trên thuyền ầm ầm xông về phía Hư Không Địa từ bốn phương tám hướng, phi hành bí bảo của Bách gia liên minh cũng cùng nhau áp bách tiến lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất