Phía sau cánh cửa đó là một hành lang tối om, không thể nhìn thấy điểm cuối cùng, Trác Uyên cứ thế mà bước đi, đến khi xuống được dưới hầm cũng mất khoảng một khắc, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng lờ mờ của ngọn đèn.  

             Sau đó, Trác Uyên tiếp tục bước đi, rốt cuộc cũng đi đến điểm cuối cùng nhưng chỉ thấy bóng dáng của mười lăm người đang đứng khom người cúi đầu lạy ở nơi đó, trên bàn gỗ đàn hương bên cạnh có ngọn đèn dầu màu vàng mờ ảo.  

             Trác Uyên nhìn vào mắt bọn họ và nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi quen thuộc Bắc Châu hơn ta, ta muốn tới bờ biển phía Bắc, các ngươi có sắp xếp gì không?”  

             “Tiên sinh thấy đấy, kể từ khi Bất Bại Kiếm Tôn xâm nhập vào trong Bắc Châu, người ở các môn phái tại Bắc Châu này vô cùng hoảng sợ, sự đề phòng của từng khu vực chặt chẽ khác thường khiến cho những người bình thường muốn đi đâu cũng khó dù chỉ là nửa bước, vì thế họ có đi đâu đến đâu thì cũng có vô số kỳ kiểm tra đang chờ đợi. Nếu gây ra một vụ náo loạn, chắc chắn thiên hạ sẽ lại trở nên phức tạp!”  

             Đột nhiên một công tử trẻ tuổi bước tới, cúi đầu trước Trác Uyên từ xa xa và bẩm báo: “Nhưng cách để tránh những phiền phức này, cũng chỉ có một số thế lực đặc biệt mới làm được. Thứ nhất là đệ tử và trưởng lão cung phụng năm môn phái lớn ở Bắc Châu, miễn sao để nguyên thần của mình khớp với dao động trong lệnh bài là có thể đi qua trót lọt. Một cách khác là tam đại thương nhân chuẩn bị chiến tranh cho Bắc Châu, bọn họ chuyên tập trung vào ba con đường buôn bán, có thể đi khắp mọi nẻo đường để vận chuyển vật tư cho từng môn phái, bọn họ rất được mọi môn phái tin tưởng và đó cũng là một cách để miễn kiểm tra!”  

             Đôi chân mày của Trác Uyên nhíu lại, hắn suy nghĩ một chút rồi nhìn bọn họ và nói: “Vậy… Các ngươi chuẩn bị cách nào cho ta lên đường vậy?”  

             “Tiên sinh rõ ràng cũng thấy, đương nhiên gia tộc thương nhân của bọn ta luôn nói chuyện làm ăn buôn bán, tìm cho tiên sinh một thân phận che giấu giữa năm đại tông môn là chuyện khó khăn vô cùng, nhưng với thương nhân mà nói, động tay một chút là có thể làm được một cách dễ dàng.”  

             Khóe miệng khẽ nhếch lên, ngay lập tức người đó đã lấy ra một khối lệnh bài và đưa đến, hắn ta khẽ cười nhẹ: “Tiền gia là một trong tam đại thương nhân ở Bắc Châu, không ai là không biết, mà thật ra gia tộc này được thương hội Hải Xuyên của bọn ta âm thầm nâng đỡ. Đây là để phòng ngừa khi đôi bên tuyên bố đánh nhau, cho dù người Bắc Châu không còn tin tưởng vào thương hội của bọn ta, thì Tiền gia với tư cách là một thương nhân lâu đời ở đây, không những không bị ảnh hưởng mà còn có thể sử dụng. Bây giờ thương hội đã thay đổi từ trắng sang đen (ý nói thương hội đã chuyển mình thành một thế lực ngầm), bên trong khu vực Bắc Châu, Tiền gia của bọn ta là một chiêu bài được đặt ở ngoài sáng cho bọn ta sử dụng. Tiên sinh có thể sử dụng thân phận Tiền quản gia để tự do hành động ở Bắc Châu, đây là lệnh bài của Tiền gia, tiên sinh chỉ cần truyền một chút nguyên thần vào thôi!”  

             Nhận lấy lệnh bài, Trác Uyên nhìn thoáng qua, hắn không nén nổi mà cười khẽ: “Xem ra nước trong thương hội Hải Xuyên sâu thật đấy, chắc hẳn trước đó đã chuẩn bị hết rồi!”  

             “Ha ha ha… Tiên sinh nói đùa, sống trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, nhất là đối với một thế gia vươn lên nhờ quyền lực thì càng phải chuẩn bị cho cú ngã bất cứ lúc nào. Khi lão hội trưởng còn sống, lão ta đã dự đoán sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, cho nên đã chuẩn bị đường rút lui sẵn. Nếu không vào lúc Bách Lý Kinh Vỹ ra tay quá nhanh, e rằng chỉ một vài biện pháp thôi mà các hiệu buôn của bọn ta cũng không có!”  

             Hắn ta miễn cưỡng nở một nụ cười rồi lắc lắc đầu, xúc động than thở, sau đó hắn ta nhìn Trác Uyên rồi nắm chặt tay: “Phải rồi tiên sinh, năm ngày sau bọn ta sẽ thu xếp cho tiên sinh lên đường vận chuyển vật tư đến Bắc Hải, ven đường đi sẽ có người ở các môn phái kiểm tra. Tuy bây giờ đã có lệnh bài, nhưng mỗi chỗ kiểm tra đều phải chuẩn bị một báo cáo, sau đó báo cáo này sẽ được đem về Tiền gia để xác minh bản thân người được cử đi. Cho nên tiên sinh hãy lấy một cái tên, nghĩ xem mình muốn hoạt động dưới cái tên nào, bọn ta sẽ hoàn tất việc lập bộ hồ sơ cuối cùng ở Tiền gia để tiên sinh trở thành người của Tiền gia ở Bắc Châu!”  

             Nghe được những lời ấy, chân mày của Trác Uyên hơi nhướng lên, hắn suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm: “Lần này bốn châu đang hợp lại đánh Trung Châu, không thể nói tránh việc người Tây Châu và Thượng Quan gia sẽ đến cho nên tốt nhất là không nên sử dụng cái tên trước đây, nếu đã thuộc về Tiền gia, vậy không bằng ta đây cũng chui vào con mắt đồng tiền (mô tả một người tham lam tiền bạc và tìm kiếm lợi nhuận), họ Tiền được đấy, cứ gọi là Tiền Uyên được rồi!”  

             “Tiền Uyên… Tiền phiền?”  

             Khẽ nhíu mày, hắn ta nhìn Trác Uyên với ánh mắt khác lạ, rồi bật cười: “Tiên sinh quả là một kẻ sĩ thanh cao, coi tiền như rác, trong thiên hạ này có ai còn chê tiền phiền đâu? Ha ha ha…”  

             Ngay khi lời nói vừa kết thúc, những người khác nghe thấy cũng bất giác mỉm cười.  

             Trác Uyên nghe vậy cũng khẽ gật đầu, cười thành tiếng: “Đúng vậy, đôi khi có nhiều tiền thật sự rất khó chịu, ha ha ha…”  

             Ở một nơi khác, trong cửa hiệu bán hàng nhỏ đó, Tước Nhi chờ Trác Uyên mãi vẫn chưa thấy hắn trở ra, nàng cảm thấy có chút chán chường, buồn chán nên đứng lên đi vòng quanh ngắm nghía xung quanh cửa hiệu.  

             Quả thật, cửa hiệu bán hàng nhỏ như thế cũng không có gì để xem, chẳng qua đây là lần đầu tiên Tước Nhi đến thế giới nên thấy thứ gì cũng ngạc nhiên, ngửi thấy mùi gì thơm thơm cũng sửng sốt vô cùng.  

             Đột nhiên, đôi mắt Tước Nhi sáng rực lên, nàng nhìn chằm chằm chiếc mặt nạ chim ưng màu đỏ mận, bỗng dưng trong lòng nàng có cảm giác yêu thích, ngoài ra còn có chút tò mò.  

             Dù sao thì bản thể của nàng cũng là một con chim phi điểu, khi nhìn thấy chiếc mặt nạ đôi mắt của chim ưng, nàng có cảm giác quyến luyến không rời với chiếc mặt nạ này.  

             Nhưng khi đôi tay nhỏ bé non nớt của nàng không kìm được mà chạm vào chiếc mặt nạ thì đột nhiên có một đôi bàn tay to trắng trẻo giành lấy chiếc mặt nạ trước, người đó mở miệng thản nhiên nói: “Chưởng quầy, ta muốn cái này!”  

             Cả người nàng run lên, Tước Nhi sững sờ một lúc rồi vội vàng nhìn chiếc mặt nạ nhưng khi nàng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, kiều diễm tựa như thần tiên đang ngắm nghía chiếc mặt nạ trên tay còn cười khúc khích.  

             “Này… Đó là của ta!”  

             Tước Nhi không biết phải mở lời thế nào, nàng chỉ cảm thấy món đồ chơi yêu thích của mình bị cướp mất nên vội vàng chỉ vào mặt nạ mà nói.  

             Nữ tử kia nhướng mày theo giọng nói của nàng mà nhìn xuống, nhưng khi bắt gặp đôi mắt to tròn ngây thơ của Tước Nhi đang chớp chớp nom rất đáng yêu, nữ tử kia khẽ cười rồi chọc ghẹo: “Tiểu muội muội, ngươi nói đây là của ngươi thì là của ngươi à, ngươi trả tiền chưa?”  

             “Tiền, tiền là gì?”  

             “Chưa trả là được, ha ha ha…”  

             Thấy nàng vẫn ngây thơ không biết gì, ngay lập tức nữ tử kia nở nụ cười chọc ghẹo, sau đó với tốc độ cực nhanh nữ tử kia lấy ra mười viên Thánh Linh Thạch đập lên trên bàn, nàng ta còn nói với vẻ hài hước : “Ta trả tiền, vật này là của ta!”  

             Trong ánh mắt nàng có chút bối rối, Tước Nhi nhìn hòn đá rồi lại nhìn chiếc mặt nạ, nhưng vẫn chưa rõ vì sao, ánh mắt nàng chỉ chăm chú nhìn chiếc mặt nạ với vẻ tràn đầy hy vọng.  

             Mi mắt khẽ rưng rưng, lần đầu tiên Tước Nhi bước vào thế giới phàm trần nên cũng chưa có cảm giác gì, nhưng lão già trông coi cửa hiệu thì không còn bình tĩnh như lúc đầu, lão ta nhìn nữ tử kia chằm chằm.  

             Thánh Linh Thạch… Vung tay hẳn mười viên để mua một chiếc mặt nạ mà không hề tiếc rẻ... Rất có khí phách!  

             Các đệ tử của các môn phái bình thường, thậm chí trưởng lão cung phụng cũng chưa có được khí phách như vậy, tiêu tiền như xả nước tiểu cũng chỉ có hoàng thất… Nhưng mà Bắc Châu là nơi có rất nhiều môn phái, kể cả hoàng thất cũng bị các môn phái nắm trong lòng bàn tay tương tự như ở Tây Châu.   

             Nếu ăn xài phung phí bằng các linh thạch bình thường thì cũng đành thôi, nhưng tuỳ tiện vung cả Thánh Linh Thạch, chuyện này tuyệt đối không thể nào. Mà Nam Châu và Đông Châu đều giống nhau, các gia tộc ở đấy mọc lên như nấm, quả thật nơi đó có rất nhiều cường hào và những kẻ phá gia chi tử.   

             Chỉ có điều, bây giờ Bắc Châu đang rơi vào tình thế hỗn loạn, ai lại vô duyên vô cớ đi đến Bắc Châu để vung tiền? Mà cao thủ chi viện được ba châu gửi đến đều tụ tập tại Bắc Hải, sao có thể xuất hiện tại nơi này?  

             Thân phận của những người như thế này là… Kiếm Tinh Đế Quốc ở Trung Châu!  

             Lão già kia tức giận nghiến răng, lão ta siết chặt nắm tay, có vẻ đã đoán được lai lịch của nữ tử kia nên trong lòng tức giận vô cùng. Nhưng rất nhanh sau đó lão ta đã thở dài để khôi phục lại sự bình tĩnh của mình rồi nhìn hai người đó và yếu ớt nói: “Cô nương tranh mặt nạ với một đứa trẻ không phải rất xấu hổ sao?”  

             “Ngươi quản được sao, ta vẫn thích tranh đấy, hừ!”  

             Nữ tử kia hất cằm lên, nàng ta cười hờ hững rồi nhếch mày nói: “Dù sao ta cũng đã thanh toán tiền để lấy đi món đồ này của ngươi, đây là đạo lý hiển nhiên, ngươi đừng có nói rằng mười viên Thánh Linh Thạch này không đủ mua một chiếc mặt nạ!”  

             Lão già kia lắc đầu mỉm cười, lão ta khom lưng rồi từ từ đứng dậy, không phân đúng sai mà chỉ nói: “Mặt nạ này của ta làm bằng da lông từ mỏ của chim ưng màu đỏ, một linh thú cấp một, giá trị…”  

             “Này, ngươi đừng cố ý lên giá nha, da lông của một con linh thú cấp một có giá trị bao nhiêu chứ?” Nữ tử ấy còn chưa đợi lão ta kết thúc câu nói đã vội vàng cảnh cáo.  

             Lão già kia lắc đầu và cười phá lên: "Chỉ đáng giá ba viên linh thạch, cô nương thẳng thừng ném xuống mười viên Thánh Linh Thạch như thế thì thật sự quá nhiều…”  

             “Nhiều thì ngươi cứ cầm đi, coi như bổn cô nương thưởng cho ngươi!”  

             Nàng ta hừ nhẹ rồi kiêu căng hất mặt lên, sau đó nhìn Tước Nhi, cười hì hì: “Tiểu nha đầu, tranh với tỷ tỷ ư, cho đến tận bây giờ tỷ tỷ chưa từng thua đâu, he he he…”  

             Tước Nhi nhíu mày, cả chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn cũng nhăn lại, nàng nhìn chằm chằm nữ tử ấy và bĩu môi tỏ ý không vừa lòng.   

             Nhưng khi nhìn thấy nàng như vậy, dường như nữ tử ấy còn vui hơn, nàng ta nghịch ngợm véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng và mỉm cười: “Muội muội à, đợi tỷ tỷ ngắm chiếc mặt nạ này chán rồi sẽ đưa cho ngươi, nếu như ta có thể gặp lại ngươi lần nữa. Nếu không thể gặp lại nhau… Đúng rồi, ngươi có muốn đi cùng tỷ tỷ không?”  

             “Cô nương, ngươi có ý định lừa gạt bắt cóc người ta à?”  

             Lão già kia lạnh lùng liếc nhìn nữ tử ấy, lão ta mỉa mai: “Ngươi... Cứ thích gì làm nấy. Cô nương phải hiểu trên thế gian này muôn vật không thể nào cứ thuận theo tính tình của ngươi mà đi theo, ngươi muốn cướp là cướp, chơi chán rồi sẽ vứt bỏ. Ai cũng biết nếu bản thân mình yêu quý một món đồ nào thì sẽ không bao giờ dám vứt bỏ. Mà lão phu cũng không mong muốn phải bán hàng của lão phu cho một người không biết quý trọng cầm trên tay. Ngươi hãy lấy lại mười viên Thánh Linh Thạch này rồi trả mặt nạ lại đây để lão già này tặng cho tiểu cô nương!”  

             Nói xong, lão già kia mang vẻ mặt lạnh lùng đẩy mười viên Thánh Linh Thạch về phía trước rồi còn hừ nhẹ.  

             Tước Nhi nghe vậy vui vẻ vô cùng, ngay lập tức vươn tay ra lấy mặt nạ, nàng vội vàng nói: “Đây là của ta, lão ta đưa cho ta…”  

             Tuy nhiên, nàng còn chưa kịp lấy thì nữ tử ấy đã hất tay lên, trong nháy mắt chiếc mặt nạ đã bị tóm lấy mất vừa kịp tránh được bàn tay nhỏ đang vội vã duỗi ra của Tước Nhi, nàng ta nhìn lão già kia với vẻ mặt âm u, ánh mắt cũng đã lộ rõ ​​sự lạnh lùng và sát khí: “Một tay thanh toán tiền, một tay giao hàng đã là lẽ bất di bất dịch, có ai dám lấy lại món đồ trong tay bổn cô nương đâu, lão già kia, muốn chết hả?”  

eyJpdiI6Ik84eHRqUGxrNHdBRUp1QVpQOWo0a0E9PSIsInZhbHVlIjoiYlQwa25PRjJrOTVwXC9RUnp1WDlkd1dXcmVXdU84QmljMUlPK3IwTkRGdVpcL1ZwakhYME5iSFhxVGxHQmRJdWlKazZoa0V5UnFkcEhFaWRjMUFuMnVcLzZLZTU0UjZhZFpQMXB0SCtxSTFHVFNhUExFcUpKRHp6S0I0WkFkcUFYWmlNTXNDSW1vN0FXS2wrdDlvcWExSFhyYWh3RGVyd005dUNMWmlvdEYwS00zMlowcWk2VHU2bnVkdjRYTnl6cDArdTNRWGpRQTdBYUdNS1BcLzZSNTVPaXpyUVhOT0J3XC9JOW9HQTd2eHZPQlRtZkROV2sxMkl0b0dvNG5iUzN3Z3pHbm9iekFhXC9YT0E1b0I2XC9CVmRBSTN1T3dwQWt4MzVtVHZNQW9QMFN1K0dSN1lrZ2JvMFREV2ZiWHgrcEFcL0ZsWW1HT3ZRdjBMQUk2M1R3ZWQ2VVBvSUFqcUYxUFpneTNSbTdlR21nbDJ3dm94ZFprbUJYNkUraGk4azZvaW9YVVwvd0RibDllRnZ0bXNTT1VScXFOZFVqc1NQcHB5VDBsXC9kU0pqanJjdGMyYWNGcUJTdzA1Qm02YmFwSlBaXC9HMzg3cUIzVVVHN3pUclh2WDNQVjlHcEdnOXoxZ05LRWlZcVlxZGplQmtSZVpLR1p0K1dwbE0xUHBOcVpDNDVweEs1Zng3c3cyenJJdUxCVU1MUXc4TjNGd2NrWE1CQU9LSVNUVTVwcWtvdDNVNms9IiwibWFjIjoiZmJkZDFmMGE2YWU0YjQyMDI4ZWIwOTAzYTA4MjJlMWIwYmUzYjUwNWJhMWJmOGEzZDQ4NzU3OGMxYTdiNjk3MiJ9
eyJpdiI6IklSR3JadWtyS3lzaFpEb0xpRnZOelE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9nK1lMamtoQTdmUjhOdzdvNGZoSEJqYmtmVWh0WkxPaTN2V3FFaXRSZUFtMXE3T1pqcnVNNUJJRVptVXBOVExHOWZUOW5OcEJxSmVZcGl2dGViVEo2Z2d3bTlBbytZN0I0WUdvcWMwMWI4U3FSUlpxcGlmNkpHeTRnQkd3TnJIUlBtN3p1aENqS1JYZ0JHSnY2XC9Wc2ErUmxldGtLRmtIUllhcDBhYllKXC9vVnNTSHd1RFhQS0NGa3ZLT3VVT1JmOHpkNnNKUVFFb2lmZ0FoWmNwVjJQZlRmdUFtSmNsVFdhdkpQWEhneVpKSFFTZ3E5TXRuXC8rUUxQcVB1Rkg2R01QYUJzbmY1QzVEVTBtWnZXakVjODlZbGZ0VmVHRjd1WktLa2hvVzlQallEOXo0SUNwYll0bWs1Mk9OcWNJdzhDKzQ4NkdxejNUXC9FWEdKSk5SRDN0M0dLSnFtNE10VVQxOStrejUrOENhTm1LbGU5dXQxeWd3V1JvY1RXMENyR1Jwc2ZtV1lReHJKWmtFWXRsakt6YmVRVHROeHJvQzZzT2RWZmNKWkFOMkY1YnBJQ2FnWnRBdG1ibWxwTmVlZjlaTzdlQk0ycnBpcmJWZVlaXC8yV3I3aXhtVjBHZitXVFwvWGNLV2NleHBtVGc0R3loY2VuTnlSNVkxclVLUHJPQUU5MEhZSkhIM1N2NUtES2RNSTRcL3ArdEQyQlR5TTBnNWZNRnc5M2VMbHhwaUtaXC9pMVAzbUpabG9KQnU4clRJTHBRRXBkakRsZnFvc29aM0RFZTNlME56UEZwQ2xWV0xyc3lkMmdtVFNmbFc3QXcrdXF5WnpIMUJYYWtxM0FvZUZ6c29qRGxoa3Q5VlRhM3FzRGlzVUtUYlBlSkh4aVwvaDN5MEt4bVFsZ0syS0FFZTdQQU9DZ0NBMDc2VnJsRSs1dGdXaUVKaVU2cTBBUjdQWGVtSndwVGZ3SlI0dmk2eW1PMWZNODZPTmFnRGdtT3NKTTFcL210RjFqUXM2a0RMaWh1UGhvbjVTZVVqQkF4SHhTVml5YUk4bGVUTStpT3ROUlFsRG9CN3pvZVU2SVE1ZDAxOHpjQnFxdThuTmtkRzM3XC8xUmV1VEtzaGZOTzRPanhwSytDc0FJTDd0T2EyYWlLTjhVV0RQMEE2Wkg5ZXViVGlGRUx0dEVpdUpsREZIS2FCczc5TjRUbkNET2s5bm9tOVptV3VxZVhnPT0iLCJtYWMiOiIzN2IyZjZjOTNjZjFhN2E0NDI3NzMyYzViYjZmYTkwMmI0Zjg5NTIxNjE3YzJhMjcxNzdlYWEyMTE2ODc5OGI0In0=

             Tròng mắt không nhịn được mà rưng rưng, nữ tử ấy nhìn chằm chằm lão già kia và nói với vẻ nghiêm trọng: “Ngươi nói vậy là có ý gì, ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai?”

Ads
';
Advertisement