Bắc Châu, một nơi nằm ở phía bắc của năm châu, đại dương mênh mông rộng lớn chiếm hơn tám phần của nơi này, ở đây giá rét quanh năm, lạnh đến thấu xương, hoa tuyết khắp trời, đây là một nơi lạnh khủng khiếp.
Bởi vậy ở nơi này tông môn hay gia tộc tu luyện không sầm uất như những châu phủ khác, có thể nói rằng ở đây rất ít người, Linh Quặng cũng khá khan hiếm.
Nhưng có một điều khiến cho các châu khác khó có thể sánh bằng chính là đại dương mênh mông có rất nhiều kỳ trân dị bảo, thần dược, toàn là những thứ không hề có ở trên đất liền.
Cũng bởi vì như thế mà có một số người tự nguyện ở lại nơi này, vượt qua biển cả nghìn trùng để đi khai thác một vùng đất lạ. Nhưng dường như kết quả cũng đã thỏa mãn được bọn họ, dựa trên nguyên tắc vật gì càng hiếm thì càng quý giá, quả thật vùng đất lạnh lẽo phương bắc này đã được bọn họ mở mang thành một mảnh đất quý báu, ở trên đại lục có nhiều của quý hiếm là vì nơi này đã vận chuyển tất cả những vật đó đến thiên hạ.
Đặc biệt hơn là không biết từ bao giờ mà dưới đáy biển có tích tụ một loại keo được coi là thần dược có thể chữa thương, loại keo này đã khiến cho mọi người đổ xô đến đây giành giật không ngớt. Chẳng qua vào lúc đó ở biển cả lại xuất hiện bóng dáng của yêu quái, điều này đã khiến cho rất nhiều người tu hành đau đầu vô cùng vì mỗi lần ra biển lại thêm nhiều khó khăn.
Bởi vì ở biển có yêu quái vừa bí ẩn vừa lớn mạnh này mà con đường đi ra biển đã bị cắt đứt, đáng lẽ bọn họ có thể thu được tài nguyên biển một cách dễ dàng, thế mà vào lúc này bọn họ buộc phải mạo hiểm để có được loại keo đó.
Cũng có thể nói rằng ông trời đã giáng xuống một tai họa cho vùng đất Bắc Châu đói rét này, bây giờ nguồn tài nguyên khan hiếm này đã có một kẻ bảo vệ phòng thủ. Dù bọn họ đã biết kho báu nằm ở đâu nhưng chỉ có thể bất lực thôi, chứ để lấy được thì rất khó.
Mỗi khi ra khơi tìm kiếm phải đi qua khu vực biển có yêu quái, bao giờ cũng thế bọn họ chẳng thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ phải trả giá thê thảm như thế nào, nếu mười phần đi thì đã có chín phần không thể trở về, quả thật khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
Nhưng sau đó vì ích lợi của những người tu hành ở Bắc Châu, u Dương Lăng Thiên, cao thủ đứng nhất ở Bắc Châu cũng là người mạnh nhất ở Hải Dương Tông, lão ta nắm trong tay bảo vật của Bắc Châu, Phong Thiên Thần Kiếm, sau đó lão ta hô hào đề xuất việc gây chiến với yêu quái rồi nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa nên không chùn bước) lao ra biển.
Song thật đáng tiếc, trong khi mọi người tiễn lão ta đi tiêu diệt yêu quái bằng ánh mắt tôn sùng một vị anh hùng, vậy mà còn chưa đến một hiệp, thậm chí lão ta còn chưa kịp nhìn thấy yêu quái thì đã bị sự chấn động của con yêu quái đánh đến mức phải quay trở về mà còn bị thương nặng.
Bỗng chốc bọn họ đang vui mừng phấn khởi chờ đợi việc hưởng thụ kết quả chiến thắng thì cũng phải há hốc mồm. Tất cả mọi người đều không ngờ rằng yêu quái lại kinh khủng như thế, ngay cả cao thủ đứng đầu cũng không địch nổi sao?
Mà bên trong sương mù dày đặc đó, con yêu quái vẫn chưa lộ mặt, nhưng tiếng cười chế giễu kỳ dị của nó vang lên không ngừng, dường như nó đang mỉa mai con người nhỏ bé.
Cũng vào lúc đó, khi mọi người nghe thấy tiếng hét bên tai thì vẻ mặt ai nấy đều xám xịt, chẳng còn ai có ý định ra khơi. Chẳng qua phòng ốc mưa dột suốt đêm (những điều may mắn chưa đến một lần nhưng xui xẻo thì đến liên tục), xui xẻo đến mức uống nước thôi cũng sặc.
Mà không biết ai đã bán tin tức cao thủ đứng đầu nhà mình bị trọng thương nữa, đến khi Trung Châu biết được tin này thì vô cùng phấn khởi, ngay lập tức họ phái cao thủ đến đoạt lấy thanh kiếm, mà cao thủ được phái đến chính là đội của Bất Bại Kiếm Tôn, đội quân mạnh nhất.
Lần này tất cả mọi người càng sợ hãi hơn đến mức ai cũng run rẩy, tay chân lạnh ngắt.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, thì ba tháng sau, chẳng ai ngăn nổi bọn người Bất Bại Kiếm Tôn Bại và đoàn người của lão ta nên chỉ trong nháy mắt đã phá tan sức phòng thủ ở biên giới Bắc Châu, rồi tiến thẳng vào bên trong Bắc Châu, sau đó lại biến mất không dấu vết.
Kể từ đó trở đi, mọi người càng hoảng sợ lo lắng hơn, dẫu sao những người đó ra tay tàn nhẫn mạnh như thế đã khắc sâu vào trong tim của mọi người, lưỡi đao lạnh như băng ấy có thể kề vào cổ bọn họ bất cứ lúc nào, chuyện này khiến bọn họ lo lắng khiếp sợ hơn.
Thế là cứ như vậy đến tận ba tháng sau, ở đại địa Bắc Châu, tất cả mọi người vẫn cứ hoảng sợ, cho dù bọn người Bất Bại Kiếm Tôn chẳng làm gì gây thiệt hại, bọn họ cứ như bất ngờ biến mất, chưa hề xuất hiện lại.
Nhưng việc này giống như có một con rắn đang ẩn nấp trong nhà vậy, làm sao mà biết được khi nào lão ta nhào ra cắn ngươi một phát, như thế thì ai dám an tâm đi ngủ đây?
Ở một nơi to lớn giá rét, hết tai hoạ này đến tai hoạ khác rơi xuống như sương giá, khiến cho lòng mọi người thêm lạnh lẽo, cơ thể lạnh đến mức run rẩy, đôi chân cũng run lẩy bẩy.
Nhưng mà tất cả những việc này không hề liên quan đến một người nào đó vừa mới đặt chân đến đây.
Hí!
Trác Uyên thở ra một làn khí trắng xóa, đột nhiên hắn dừng chân trước cửa thành của một tòa nhà màu trắng tỏa ánh sáng bạc, khóe miệng hắn nhếch lên: “ Tước Nhi, cuối cùng chúng ta đã đến Bắc Châu, tiếp theo chuẩn bị đi Bắc Hải tìm Phong Thiên Hải Ngao thôi!”
“Nhưng mà phụ thân, tại sao chúng ta không cưỡi con chim to kia bay qua? Thế này mà muốn đến Bắc Hải, không biết còn phải đi qua bao nhiêu chặng đường?
Trong tầm tay hắn là một tiểu cô nương mũm mĩm tầm sáu đến bảy tuổi, nhưng nàng đang nhướng mày nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.
Trác Uyên mỉm cười lắc đầu, hắn cất giọng dịu dàng: “Tước Nhi, ngươi không hiểu con người, Bắc Châu giờ đây, ai ai cũng giống như chim sợ cành cong (dùng để ví von về việc con người ta khi nhìn thấy một thứ gì đó giống với thứ mà bản thân mình từng sợ hãi thì trong lòng cũng sẽ nảy sinh nỗi sợ), bị hù dọa đến mức sợ hãi. Mà sự sợ hãi sẽ dẫn đến điên loạn, nếu chúng ta cưỡi Tam Thủ Quái Nha mà đến thì công khai quá, chỉ sợ bản thân trở thành mục tiêu bị tấn công. Đến lúc đó, song quyền nan địch tứ thủ (ý nói một chọi hai), nếu bị một đám người mạnh mẽ tấn công sẽ khiến cho chúng ta khó khăn khi làm việc, việc hệ trọng mà bị chậm trễ thì không tốt lắm. Nhớ kỹ lấy, ma đao bất ngộ khảm sài công (có nghĩa là mài dao cần có thời gian nhưng không thể chậm chạp trong việc chặt củi), cứ cẩn thận vững vàng trong chiến đấu, vì như thế sẽ luôn mạnh hơn việc cứ tùy tiện tiến lên, cũng tiết kiệm được sức lực và thời gian hơn. Nhất là các ngươi, những người trẻ tuổi hay khinh người, không được kiêu căng!”
Đôi chân mày run lên, Tước Nhi chăm chú nhìn hắn với ánh mắt vô cùng say mê.
Trác Uyên mỉm cười lắc đầu, rồi bất giác bật cười thành tiếng. Hắn cảm thấy bản thân mình có chút vớ vẩn, Tiểu Tam Tử bước chân vào thế giới nhiều năm như vậy mà hắn còn chưa thực sự hiểu được lời lẽ đúng đắn và đạo lý đối nhân xử thế của những con người này.
Tước Nhi chỉ mới bước chân vào thế giới của con người, sao có thể biết được lòng người khó đoán, phức tạp còn hay thay đổi? Ôi, từ từ trải nghiệm, từ từ học hỏi…
Trác Uyên thở hắt ra, hắn không nói gì nữa mà chỉ dắt Tước Nhi vẫn đang còn ngơ ngác mờ mịt thong thả đi đến thành trì ở đằng kia.
“Chờ một chút, các ngươi là ai, đến thành Hải Dương ta làm gì?”
Song bọn họ vừa tới cửa thành đã bị một người vạm vỡ cao chín thước chặn lại, nam nhân vạm vỡkia nhìn bọn họ với vẻ mặt nghiêm túc, khí thế của Dung Hồn Cảnh phát ra cuồn cuộn.
Tuy bây giờ Trác Uyên biểu hiện ra bên ngoài rằng bản thân chỉ đạt đến Thần Chiếu Cảnh mà thôi, Tước Nhi thì bị Trác Uyên dùng ma bảo che đậy thực lực, khi chưa tìm ra lý do đến đây, nam nhân vạm vỡ kia vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc, còn có sự hồi hộp, không dám thả lỏng dù chỉ một chút.
Cái gọi là thần hồn nát thần tính là đây, Bất Bại Kiếm Tôn đột ngột tiến vào khiến cho dây thần kinh của người Bắc Châu căng ra, chẳng ai dám thả lỏng, thậm chí đối mặt với một con kiến mà cũng như đối mặt với con hổ, trong lòng chỉ tràn ngập sự cảnh giác.
Trác Uyên chỉ mỉm cười, hắn lấy tờ giấy màu vàng ra khỏi chiếc nhẫn, chứng minh hắn là vị khách cao quý của hãng buôn Hải Xuyên, hắn quơ quơ tờ giấy rồi cười khẽ: “Ta là thương nhân, dắt nữ nhi đến đây làm chút việc mua bán…”
“Ngươi là…”
Tròng mắt nam nhân kia rưng rưng, đương nhiên người đó nhận ra thứ đó nên sắc mặt cũng thay đổi, sau khi nam nhân kia ngây người một chút rồi cũng thay đổi sắc mặt và nhìn sang những người khác mà nói: “Ta biết người này, là lão thương hộ của thành Hải Dương, ta sẽ đi dắt hắn, tiện thể kiếm vài món ngon về cho các ngươi, hãy ở đây trông coi cho ta, phải nghiêm túc tra hỏi, đừng để thám tử Trung Châu trà trộn vào đấy!”
Tất cả bọn họ không nói gì nhiều, ai nấy đều gật đầu nhận lời, sau đó coi như chưa từng gặp hai cha con Trác Uyên, mặc kệ nam nhân kia dẫn đi mà không cần phải kiểm tra hay chứng minh gì nữa!
Nam nhân kia vội vàng đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Trác Uyên rồi thong thả nói: “Mời tiên sinh đi theo ta, để tiểu nhân đưa người đến cứ điểm của bọn ta!”
“Thế nào, thành trì này bị các ngươi thâm nhập rồi sao? Ngay cả thủ vệ cũng…” Trác Uyên liếc nhìn thoáng qua và cười cợt.
Như hiểu được ý của hắn, nam nhân kia đành gượng cười rồi thở dài mà nói: “Có câu thương không rời quan, trước đây tại các chi nhánh ngân hàng thương hội đều để một cơ sở ngầm để phòng ngừa có việc cần. Sau đó cơ sở chính xảy ra vấn đề lớn, sau khi các chi nhánh ngân hàng đều nhận được tin của công tử, tất cả đều thay đổi chỉ làm việc trong bóng tối, có đường dây liên lạc riêng. Ta là một thành viên cấp thấp nhất, chỉ nghe nói ai xuất ra giấy cao quý này thì phải dẫn đến cứ điểm, ngoài ra thì không biết gì cả, thậm chí thành viên quan trọng của chi nhánh ngân hàng ở đây hay có những ai cũng không rõ lắm, chẳng qua có người phụ trách báo tiên sinh đến rồi thôi.”
Ánh mắt Trác Uyên hơi híp lại, hắn nhìn người đó thật kỹ rồi cũng gật đầu.
Xem ra hãng buôn Hải Xuyên có thể liên kết với năm châu, quả nhiên không phải hư danh, Ngô lão gia kia cũng không phải là kẻ bình thường, quả thật lão ta rất có thể chừa một đường lui từ trước, mượn xác hoàn hồn (Mượn những điều kiện bên ngoài có thể khống chế và chi phối được kẻ địch để đạt được mục đích của mình).
Bây giờ lão ta lợi dụng nhị công tử ngây thơ kia, bản thân chẳng bỏ công sức nào mà lấy được gia sản lớn như vậy, quả nhiên lão ta rất biết cách để kiếm lời. Chuyến đi đến Bắc Châu lần này, các vùng đều bị chặn lại, nếu không có hãng buôn này giúp đỡ, e rằng sẽ rất khó khăn để đi tiếp.
Bây giờ thì… Ha ha, như cá gặp nước!
Khi nghĩ như thế, Trác Uyên nở một nụ cười hài lòng…
Rất nhanh sau đó, nam nhân kia đã dẫn Trác Uyên vào trong cửa hiệu nhỏ khá cũ nát, không hề lộng lẫy như hiệu buôn lớn, chẳng qua Trác Uyên đã biết đây chỉ là điểm liên lạc mới của hãng buôn Hải Xuyên.
Chỗ nhỏ là để ẩn nấp, có câu ẩn nấp trong thành thị ( Những người có năng lực thực sự thì ẩn mình trong thương trường, đó là nơi rồng rắn, hổ rình mồi) là thế đấy!
“Chưởng quầy, khách đến rồi!”
Nhẹ nhàng mở cửa, bên trong chỉ có mười hộp lớn nhỏ, trước quầy hàng chỉ có một thùng hàng, đằng sau là cửa gỗ đã mục nát, nhìn kế bên cửa gỗ có một lão già ốm nhom, lừ đừ.
Nam nhân vạm vỡ kia hô một tiếng, sau khi hướng ánh mắt ra hiệu với Trác Uyên xong rồi rời đi không quay đầu lại nhìn thêm lần nữa. Mà ánh mắt của lão già kia lóe lên một tia tinh anh, lão ta yên lặng nhìn Trác Uyên.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, Trác Uyên nắm lấy tay Tước Nhi, từ từ tiến đến trước mặt lão già kia. Lão già kia nhìn từ trên xuống dưới, quan sát một lúc rồi nhắm nhẹ đôi mắt lại, không nhìn hắn nữa, chỉ có đôi môi khẽ mấp máy nói từng chữ: “Xưa kia rồng gầm chín ngày, hôm nay ngã trước chỗ nước nông, xin hỏi tìm thuốc tốt ở đâu để sau chín ngày trở thành anh hùng hào kiệt?”
“Núi thây biển máu ta mở đường, địa ngục Sa Môn ta nhận trước, ta không sợ ngã vào phủ Cửu U, các ngươi theo ta tái chiến với trời!” Trong ánh mắt của Trác Uyên lóe lên một tia tinh anh rồi hắn thản nhiên nói.
Sau khi suy nghĩ một chút, lão già kia gật đầu nhẹ rồi thở dài: “Hi vọng như thế, tiên sinh, mời!”
Trác Uyên quay đầu dặn dò nữ nhi của mình một chút, rồi đi thẳng vào hành lang tối đen như mực đằng sau cánh cửa...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất