“Bách quỷ dạ hành sao?”  

             Lý Dục Thần đứng giữa bóng tối dày đặc, mặc cho những hồn ma ảm đạm hung tàn kia nhào về phía mình.  

             “Giáo phái Bà La Môn các người cũng tu luyện thứ tà thuật thấp kém này à?”  

             “Không, cậu sai rồi, đây không phải bách quỷ dạ hành, mà là Vạn Quỷ Thiên Saha!” Trong bóng tối vang lên giọng nói của Shanka, “Bọn họ đều là những linh hồn mà tôi đã cứu rỗi từ khắp nơi trên thế giới. Hãy dùng máu thịt của cậu để tế dưỡng cho họ đi, đó là con đường chuộc tội duy nhất của cậu!”  

             “Linh hồn được cứu rỗi?” Lý Dục Thần cười khẩy, “Thần Vishne của các ông dạy các ông tu hành như vậy sao? Lấy người sống nuôi ác linh, giam cầm linh hồn người chết, luyện thành ác linh để sai khiến. Ông đã giết bao nhiêu người rồi?”  

             “Bọn thuộc các chủng tộc thấp kém và tiện dân thấp hèn kia vốn không có giá trị để sống, tôi đang cứu rỗi họ! Giải thoát họ khỏi nỗi khổ luân hồi!” Shanka nói.  

             Lý Dục Thần nhìn bóng ma đầy trời, nhớ đến việc bọn họ từng là những con người sống động bằng xương bằng thịt, mà giờ đây thành ác linh không có ý thức chỉ có tàn niệm.  

             “Nỗi khổ của họ, ông không biết đâu, ông chỉ là đã không còn cảm nhận được nỗi khổ của thế giới này nữa mà thôi.”  

             “Cậu vẫn còn nói chuyện được sao?” Shanka hơi kinh ngạc, “Linh hồn của cậu đâu? Vì sao tôi không nhìn thấy linh hồn của cậu?”  

             “Luân hồi vốn không đau khổ. Đau khổ là vì luân hồi không nằm trong tay bản thân.” Lý Dục Thần chẳng thèm để tâm đến Shanka, như đang độc thoại, “Các ông, những kẻ tu hành cao cao tại thượng, cứ tự cho rằng mình đã nắm được ý chí của Phạm Thiên, coi thế giới này là tài sản riêng của các ông, xem chúng sinh là cỏ rác sâu kiến. Sự kiêu ngạo, sự tôn quý của các ông, bắt nguồn từ sự đàn áp và hành hạ những kẻ yếu. Các ông đã quen cao ngạo, quen với việc người khác khom lưng cúi đầu trước các ông. Nhưng các ông có từng nghĩ, chính bọn họ mới là người đã nuôi lớn các ông, như cha mẹ các ông vậy?”  

             Gương mặt Shanka lộ rõ vẻ chấn động, không phải vì lời nói của Lý Dục Thần, mà là vì đến lúc này rồi Lý Dục Thần vẫn còn đứng đó nói năng như thường.  

             “Cậu... rốt cuộc là ai? Vì sao không sợ vạn quỷ? Vì sao tôi không nhìn thấy linh hồn của cậu?”  

             Lý Dục Thần vẫn không để ý đến ông ta, chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời, lẩm bẩm độc thoại.  

             “Ông xem, thế gian này, con người vốn không đáng phải chịu khổ, nhưng ông đã bắt họ phải chịu khổ, ông thấy họ chưa đủ khổ, lại tạo ra những vị thần hư vô để thể hiện ý chí của ông, sai tín đồ của ông đem đến nhiều khổ đau hơn nữa. Đưa khổ nạn của con người quy về bản tính xấu xa của chính họ, quy về xuất thân giai cấp, quy về việc bản thân không đủ thiên phú hoặc không chịu cố gắng, rồi để họ cam tâm tình nguyện chấp nhận sự thống trị của ông và tín đồ của ông.”  

             “Cậu đang nói cái gì?” Shanka bắt đầu bực bội, liên tục đổi thủ ấn.  

             Các bóng ma trên không càng lúc càng nhiều, tiếng gào khóc như đến từ địa ngục cũng càng lúc càng thê lương.  

             “Không có gì.” Lý Dục Thần cuối cùng cũng trả lời ông ta, “Tôi không nói chuyện với ông, tôi đang nói với thần Vishne của ông.”  

             “Câm miệng!” Shanka bỗng nhiên giận dữ, “Vishne mà mày cũng dám nhắc đến sao? Một tên tiện dân ngoại lai như mày, cũng xứng để thần truyền lời à?"  

             Nói xong, ông ta rút ra một chiếc tù và từ trong lòng ngực, đặt lên miệng thổi.  

             Tiếng tù và trầm đục vang lên, khiến đám lệ quỷ trở nên điên cuồng, chúng tụ lại hỗn loạn thành cụm giữa không trung, cuối cùng biến thành một con quỷ khổng lồ màu đen, cao sừng sững như thể chạm trời.  

             “Thần Shiva hiển hóa, cơn thịnh nộ của Phạm Thiên, Pishacha, hãy giết tên tiện dân bất kính với thiên thần, bất kính với Vishne này!”  

             Shanka cất tiếng gọi với một giọng điệu kéo dài.  

             Con quỷ khổng lồ Pishacha gào lên một tiếng kinh hoàng, âm thanh xuyên thấu cả thành phố, đàn chim nơi xa hoảng loạn bay lên, liều mạng bay ra ngoài thành phố.  

             Cả thành phố vang lên tiếng chó sủa điên cuồng, những con bạc đã vật vã suốt đêm vừa mới chìm vào mộng đẹp thì bị cơn ác mộng đánh thức.  

             Mọi người đi tới bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, ấm áp nhưng lại mang theo khí tức đáng sợ đến rợn người.  

             Sau đó, họ nhìn thấy một bóng quỷ khổng lồ màu đen ở đằng xa, cao chạm trời, đứng ở rìa thành phố, trên người tỏa ra khí tức kinh khủng như muốn nuốt trọn cả thành phố.  

             Có người bắt đầu hoảng sợ bỏ chạy, có người ngây người đứng bất động, cũng có người nghĩ rằng mình đang mơ và lập tức chui trở lại vào chăn.  

             Cũng có người giơ điện thoại lên chụp hình, nhưng rồi họ phát hiện: bóng quỷ u ám khổng lồ rõ ràng thấy được bằng mắt thường, lại hoàn toàn không hiện ra trên ống kính. Trong màn hình  chỉ có một khung cảnh ấm áp và yên bình được ánh bình minh vừa ló rạng chiếu sáng.  

             Nỗi kinh hoàng bao trùm khắp thành phố.  

             Shanka lộ vẻ từ bi: “Hủy diệt đi, Las Vegas!”  

             Con quỷ khổng lồ Pishacha nghe thấy âm thanh như thần chú ấy, thân thể lại cao lên dữ dội, đến mức che khuất cả mặt trời mới mọc ở phương Đông, bóng tối lập tức bao phủ mặt đất.  

             Lý Dục Thần giơ một tay lên, lòng bàn tay hướng lên trời, nói: "Thu!"  

             Trên người của quỷ khổng lồ Pishacha tuôn trào rất nhiều dòng thác đen, đổ vào lòng bàn tay của Lý Dục Thần.  

             Pishacha dường như vô cùng đau đớn, giãy giụa dữ dội.  

             Shanka kinh hoảng tột độ, không ngừng thổi tù và.  

             Nhưng chiếc tù và tinh xảo nạm đầy đá quý bảy sắc kia dường như đã mất tác dụng, hoàn toàn không thể ngăn cản thân thể của Pishacha đang từ từ tan rã.  

             Pishacha đau đớn lắc lư, giãy giụa.  

             "Thần Shiva hiển linh! Pishacha, giết hắn!" Shanka điên cuồng gào lên.  

             Pishacha vươn bàn tay khổng lồ, chụp thẳng xuống Lý Dục Thần, tựa như cả bầu trời sụp xuống.  

             Nhưng ngay khi bàn tay đó gần chạm mặt đất, thân thể Pishacha hoàn toàn sụp đổ, lao xuống như nước lũ, lao vào lòng bàn tay của Lý Dục Thần.  

             Cuối cùng, nó co rút lại trong lòng bàn tay, trở thành một quả cầu đen nhỏ phát ra ánh sáng u ám.  

             Thành phố lại trở nên rạng rỡ.  

             Lý Dục Thần nhìn quả cầu trong tay, nói:  

             "Họ vốn không có tội, nhưng bị ông giam cầm mà sa đọa thành ác linh. Ông chỉ biết đến nỗi khổ của luân hồi, mà không biết đến nỗi khổ của sự vĩnh hằng của bọn họ. Nỗi khổ ấy, theo lý nên trả lại cho ông, để ông chuộc tội, tương lai, cũng phải trả lại cho thần của ông, để chính ông ta tới chuộc tội."  

             Ngay sau đó, anh lật tay lại, lòng bàn tay hướng về phía Shanka, nhẹ nhàng đẩy một cái.  

             Quả cầu đen ấy bay thẳng về phía Shanka.  

             Shanka kinh hoàng nhìn Lý Dục Thần. Ông ta không sao tin nổi, thần thị của Shiva được triệu hoán từ thế giới Saha, hóa thân của cơn thịnh nộ của Phạm Thiên, thống lĩnh của vong hồn, Pishacha, lại không thể thắng nổi một tiện dân ngoại lai.  

             "Mày rốt cuộc là ai?"  

             Đó là câu hỏi cuối cùng ông ta thốt ra, cũng là âm thanh cuối cùng ông ta phát ra.  

             Ngay sau đó, quả cầu đen kết tinh của vạn quỷ nổ tung, hóa thành vô số lệ quỷ, ập thẳng về phía ông ta.  

             Bị vạn quỷ quấn lấy, ông ta không thể phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào.  

             Trong ánh mắt ông ta tràn đầy sợ hãi, đau đớn và nghi hoặc.  

             ...  

             Khi Lâm Thiên Hào và Lilith bước lên mái vòm của đền Manha, họ vừa đúng lúc nhìn thấy thân thể của Shanka nhanh chóng khô quắt lại, máu thịt tan rã, cuối cùng chỉ còn một đống xương trắng được bao bọc bởi một chiếc hoàng bào rộng lớn.  

             Họ vẫn nắm tay nhau.  

             Chỉ vừa lúc trước còn thong thả đi trên phố hướng về Manha, họ đã chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng của Pishacha cao lớn sừng sững.  

             Trong khoảnh khắc đó, cả hai không hề lùi bước, đồng thời lao về phía Manha với tốc độ nhanh nhất, chỉ là hai tay càng nắm chặt hơn.  

             "Cậu Lý, vừa rồi..."  

             Lâm Thiên Hào định hỏi chuyện gì đã xảy ra, lại cảm thấy hơi thừa.  

eyJpdiI6InlxQ0pwRmFoTkZpUVdWMDRxUWM2RkE9PSIsInZhbHVlIjoieXltZTU4NTBMU2RpRkIzM0xhcU5cL005VkZOeG82TzBZQkFTYWM3SmczWnFWWWlWNzNiWW5DVEJZWDlWVDcyVzd3NlViNDl4elREY2t4aU02NGp2ZmdicE01ZXJlUjlQNWlIRlpcLzMxZjgzbTNCc0VhbWtjZFkyb3daU0daREJOUHc5Z1J4VkRPaU93eTliWFhTVEd2MWhpSjZXZ0duUUNUbHg4blVuc1wvSXluN2VjR2I1eXU1Y1UrNG1OVGZBVW1KN1N2cG5ramdOSE9ZWnNESUVSc2UyVU0xVUpsQ0txWTVxbTNrRU96TWZUclwvc3RjZHpkdjl3T1hXT3FGYnRzc3hDSjZqWGRXT2hFS25YblJRUDVOdGNEbG50Z0ZYMWhETXY4Smo0YWtGQ2dRZWZsdm9VNzZLQ2l4ZTY1TXRoV04wK0MzSmRuazVRc01VeFVrYkhEZGo2T2UzVk1RUndtZjhMdUhUejJyVVFrazZHWURVaCtkb3puVGpBeUlPd0hKMSsrdUdPR25JcFwvTkZYblBmTFJ0Mnd1SHNEb0s4ampaUEhQTEgrejQzOFRJPSIsIm1hYyI6ImFiZDVhYmU0ODNhYTc3YWY5NDA0NjBjNjJkYmUzNTQ3YjE4OTJlZTkzMjYyZDRlMjUzM2M3N2RmZDgxOWY0YWEifQ==
eyJpdiI6IjR3VjBaNHNqM1dMbjVWak9kRWpWUHc9PSIsInZhbHVlIjoibGljYzVcL3BcL21iOGZaQUppTUltc3NKTGdPVzk0c1wvMDNiWW0wdElabUM1ZkUrS3ZObGJPS1ZrYlhhd1Iwc1l4clZkR2lBTlpPbG9UbG15akk1b043TUVqQnlZYmRnVWF2Rjd0aCtOYk9BblZFK1dFeG45UGdpcXBFRk4rdE96bFZMMzB5VmppbGNXN3lcL09tWG9UaVwvVzdIdTVEXC9uRTVwV1kxNVJtRFlZalJ6QloyVlBrMWV3Yk00QStoOUNUb3F6Tmg3ODI3R0FKSnNGNHIrNldHUnJzVzlocWVEVytDQmZjOUpWWm9XYWxzXC9qXC9pY0hBejVUeTBRdEwyYytJamxaIiwibWFjIjoiMGIyODAxYWM1ODI4NzdiNzE4OGQyNzFmZDQwMjAwZWVhZmQxODU0ZGE4MTE5ZDYwMzY1NTkxZDhhMGFhNzY5MiJ9

             Một tiếng keng trong trẻo vang lên, giữa đống xương trắng, một chiếc tù và màu xanh lam nạm đầy đá quý bảy sắc lăn ra, lấp lánh một vẻ đẹp kỳ dị và thần bí dưới ánh nắng sớm.

Ads
';
Advertisement