Cả đêm Aljan không chợp mắt.  

             Ông ta cứ đi đi lại lại trong văn phòng, đôi giày da cao cấp giẫm lên thảm lông dày khiến mặt thảm bị xơ ra từng sợi.  

             Chiếc ghế bọc vàng lấp lánh kia vẫn còn in rõ hai vết khắc rợn người trên lưng ghế, khiến ông ta không dám ngồi xuống, mỗi lần định ngồi là lại có cảm giác như có hai thanh kiếm đang lơ lửng sau lưng, sẵn sàng đâm vào ngực ông ta.  

             Ông ta đã gọi sang Thiên Trúc không biết bao nhiêu cuộc, cầu viện cả gia tộc lẫn giáo hội Bà La Môn.  

             Nhưng phía gia tộc thì cứ luôn miệng nói phải họp để nghiên cứu thêm.  

             Đúng vậy, một khi gia tộc lớn đến mức độ nào đó, thì chuyện họp hành sẽ vĩnh viễn không có điểm dừng, đợi đến khi những vị lãnh đạo của gia tộc nói xong mấy câu vô nghĩa kiểu “vấn đề then chốt là tìm ra chốt của vấn đề”, thì cái gọi là then chốt cũng đã sớm không còn quan trọng nữa rồi.  

             Còn bên phía giáo hội Bà La Môn thì dường như hoàn toàn tin tưởng Shanka, cho rằng chỉ cần ông ta còn ở đó, mọi vấn đề đều có thể giải quyết.  

             Aljan vốn dĩ cũng rất tin tưởng vào Shanka, trên người tên này có quá nhiều bí mật.  

             Thế nhưng sự xuất hiện của Lý Dục Thần đã khiến ông ta bắt đầu hoài nghi, chỉ cần phất tay, là có thể tạo ra sát khí xuyên qua màn hình, cùng với dấu thập chết chóc trên lưng ghế, tất cả đều khiến người ta lạnh sống lưng.  

             Điều khiến ông ta bất an nhất là, Duke đã nhượng bộ.  

             Aljan rất rõ ràng, phía sau Duke là thế lực khủng khiếp đến mức nào.  

             Thậm chí ông ta còn đặc biệt liên hệ với mấy người bạn bên Hoa Hạ.  

             Với tư cách là thành viên của một trong những thế gia cao quý nhất Thiên Trúc, đồng thời cũng là thương nhân dày dạn kinh nghiệm trong giới sòng bạc cùng tài chính, ông ta có mạng lưới quan hệ rộng khắp thế giới, tại Thân Châu, Hào Giang, thủ đô, ông ta đều có người quen và những người này đều là nhân vật có thế lực.  

             Nhưng ông ta đều nhận được câu trả lời giống nhau đến lạ - đừng đụng vào người họ Lý đó.  

             Aljan vô cùng phiền não.  

             Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay ông ta đã cháy suốt cả đêm, làn khói đặc quánh đến mức ngay cả máy lọc không khí cao cấp cũng không thể xua tan mùi khói thuốc trong phòng.  

             Người phụ nữ mặc đồ truyền thống của Thiên Trúc gõ cửa bước vào, khẽ hỏi có muốn mang bữa sáng vào không.  

             Mãi đến lúc này, Aljan mới sực tỉnh, thời gian đã trôi qua suốt đêm.  

             Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn tối đen như mực, chết tiệt, mặt trời như thể ngủ quên mất, đến giờ vẫn chưa ló dạng.  

             Ông ta khoát tay: “Không cần, cô đi mời đại sư Shanka đến đây.”  

             “Đại sư Shanka đang ở trên sân thượng.” Người phụ nữ đáp.  

             “Cái gì?”  

             Aljan hơi ngẩn ra, lập tức mở cửa hông, dẫn ra hành lang nối lên tầng thượng.  

             Vừa bước ra ngoài, ông ta lập tức phát hiện điều bất thường.  

             Trời đã sáng từ lâu, ông ta có thể nhìn thấy mây trời và cây xanh đang lấp ló dưới ánh mặt trời.  

             Cả thành phố đã đắm mình trong ánh nắng rực rỡ từ lâu, chỉ riêng bầu trời phía trên khu giải trí Manha vẫn bị bao phủ bởi những tầng mây đen dày đặc.  

             Tòa nhà chính của khu giải trí Manha không quá cao, Aljan men theo lối đi mang phong cách thành lũy bên ngoài ban công, từng bước tiến lên sân thượng nằm ngay dưới mái vòm cung điện.  

             Shanka đang ngồi xếp bằng trên bệ cao.  

             Nói là ngồi thì không hoàn toàn chính xác, vì dù ông ta đang xếp bằng, thân thể lại lơ lửng giữa không trung, nên trông còn cao hơn cả Aljan, dù ông ta đang đứng.  

             Aljan định hỏi Shanka đang làm trò gì, tại sao bầu trời ở đây lại u ám như vậy.  

             Nhưng khi ngẩng đầu nhìn, ông ta sợ đến nỗi lập tức nuốt hết mọi lời nói vào bụng.  

             Ông ta thấy trong đám mây đen đặc phía trên, có những thứ giống như bóng người đang lượn lờ di chuyển.  

             Khi nhìn kỹ hơn, ông ta mới phát hiện mây đen phủ kín bầu trời khu giải trí Manha lại không phải mây, mà là vô số bóng ma chen chúc chuyển động.  

             Toàn thân Aljan nổi da gà, suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác.  

             Ông ta cảm thấy lạnh thấu xương, lúc này mới phát hiện mình chỉ đang mặc áo mỏng, trong khi nhiệt độ buổi sáng ở Las Vegas hôm nay chỉ khoảng 5 độ C, cộng thêm tầng tầng lớp lớp bóng ma che kín bầu trời, không có ánh nắng chiếu xuống, khiến không khí càng thêm giá buốt như muốn đóng băng.  

             “Đại… đại sư Shanka… rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?” Aljan hỏi.  

             “Cậu ta đến rồi.” Giọng nói của Shanka bình tĩnh mà trầm thấp, như thể phát ra từ vại nước sâu không đáy.  

             Aljan nhìn theo ánh mắt của Shanka, thấy có người đang tiến về khu giải trí Manha.  

             Người đó trông như đang tản bộ, bước đi thong dong tự tại, giống như khách du lịch, nhàn nhã tham quan công trình kiến trúc có phong cách của Thiên Trúc, duy nhất tại Las Vegas.  

             Nhưng tốc độ của người nọ lại cực nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không rõ là đang đi dưới mặt đất, hay lướt trên không.  

             Aljan còn chưa kịp phản ứng, người kia đã bước đến sân thượng, xuất hiện trước mặt ông ta và Shanka.  

             Lúc này ông ta mới nhìn rõ, cậu thanh niên trẻ tuổi đã xuất hiện tại tòa nhà Mễ Cao hôm qua chính là Lý Dục Thần.  

             “Cậu ta đến thật rồi” Aljan cảm thấy như số phận đã được định sẵn.  

             “Ở đây ai là ông chủ?” Lý Dục Thần hỏi.  

             “Tôi… là tôi.” Aljan trả lời.  

             Lý Dục Thần gật đầu: “Duke nói quỹ sòng bạc có phần của các ông, ông ta thua rồi, khoản đó cần các ông xác nhận, ông gọi cho Duke, hoặc đi theo tôi đến Mễ Cao xác nhận cũng được.”  

             Aljan thoáng ngây người. Trong tưởng tượng của ông ta, đối phương chắc chắn rất hung ác, khí thế bức người, ép ông ta giao tài sản và cổ phần.  

             Nhưng không ngờ đối phương khách khí như vậy.  

             Điều này khiến ông ta có cảm giác đang nói chuyện hợp tác với bạn.  

             “Chuyện này... là việc của Duke, chẳng liên quan gì đến chúng tôi.” Aljan nói.  

             “Ồ, đá bóng à? Đá quả bóng này thì nguy hiểm đấy, không cẩn thận là bị tóm, đặc biệt là nếu là bóng giả.”  

             “Tất cả là do Duke quyết định, chúng tôi chưa từng đồng ý để ông ta cá cược với các cậu.”  

             “Nhưng mấy ông đã chọn ông ta, đúng không? Trước khi các ông thay ông ta, thì quyết định của ông ta chính là quyết định của các ông. Nói lý đi, đã cá cược thì phải nhận thua.”  

             Aljan nhìn Shanka, rồi cắn răng, liều lĩnh lên tiếng: “Nếu tôi không nói lý thì sao?”  

             “Không nói lý à? Sớm nói thế có phải đỡ không.”  

             Lý Dục Thần vung tay, tát cho Aljan bay khỏi sân thượng của khu giải trí Manha.  

             Thân thể Aljan xé nát “Tầng mây”, xuyên qua tháp Vân Tiêu dưới ánh mặt trời, rồi xuyên qua cả thành phố vừa bừng tỉnh từ sương sớm, rầm, đâm thẳng vào cửa kính của tòa nhà Mễ Cao.  

             Mà đúng lúc đó, Duke đang đứng bên cửa sổ, vừa cúp điện thoại.  

             Phía dưới Lilith đang kéo tay Lâm Thiên Hào băng qua quảng trường, bóng dáng hai người dần khuất ở cuối con đường.  

             Mảnh kính vỡ tung tóe trước mặt Duke.  

             Đối thủ cũ - Aljan bị ném thẳng vào trong, mảnh kính sắc bén rạch nát bộ âu phục tinh tế của ông ta, thế nhưng cơ thể ông ta lại không bị chút tổn thương nào, chẳng qua khuôn mặt đầy hoảng sợ kia đã vặn vẹo đến dị dạng, chẳng khác nào quỷ sai chui từ địa ngục lên.  

             …  

             Shanka đột nhiên mở bừng đôi mắt đang khép hờ, trong mắt lập lòe tia kinh ngạc.  

             “Chàng trai à, cậu không nên lỗ mãng như vậy.” Ông ta nói.  

             “Phải không?” Lý Dục Thần khẽ mỉm cười “Tôi vốn định nói lý, là các ông không muốn nói lý trước.”  

             “Cậu đã phạm phải tội lớn! Thần Vishne sẽ không tha thứ cho cậu! Cánh cửa địa ngục sẽ mở rộng để chào đón cậu…”  

             Shanka bỗng cất tiếng đọc chú ngữ khó hiểu, gió âm nổi lên từng cơn, bầu trời vọng lại những âm thanh kỳ dị, tựa như có ai đang dùng nhựa cọ lên mặt kính.  

eyJpdiI6IkhOcEtCVU1jNlVpdGJoTWEwK3FzcXc9PSIsInZhbHVlIjoicUg4Y1wvVFFLVWtLbWxsamdmVGY0RWJJY3MyWE5XOTVHd1Z5ZmVCTzBQbDVLUzR0clljTHNRSlwvUHpmamVMUW5SaUZCQzNOMXNYRngxNTJcL3FRbzZjNmp0b2U3OUZVU2VJWGxDS3l5RkJiSG9TSFpWdWJWbUY5bzczUFBTWlcyVkdlXC9qVndLRUNmbGgyU2p4bmFHWnFVSCs3UjhZYmlrNW43SFR6dWhtVmpJS2c2T1dSTTI4ZVN6dmNIaWM4Q2VrM2xkZTNGXC9RT1BcL0dXT0pDaXh0OENFZlVIZ3Z1TE1CRGxSdm16VEorVDVqQT0iLCJtYWMiOiJjNGIyZDczZmM3MGVlZTNiODhmMmIwYzJjMDJkMTJiMmY2OGZiODBlZTliOWQ3NTUwNWFhMzBkZWI4ODc3YmZmIn0=
eyJpdiI6Im5QcGV6cVNKK2diZ080Qmp1R21FWUE9PSIsInZhbHVlIjoia1c1SXlHWVZGMitqYm0xalo1SHJXSFNSN0phQlRUR2pOZDloWFlibG1XQzREeTVhanB1K0k0VllvRVdFVUJcLzRITkV5alowdUlNRWJLaVJqVUU0ZzROdmJZaWsxZFRFUktMRDlxUk9obUNiUitIZUNvc2JzT1ZFMVwvYU1KRE1uUHQ4YTFicEdPcHVpeHd3ajV5RVZRRFE3RkxnS090S01Wa2xMYUQ5cFdLVzdtXC9iVTdzcHBiXC9QbUtHM1hWcUNSRE1yeFpNMUFIaDlVa2RRcVwvVlBObzdIU2Q2ckN0K2gzNXJCdmVEY1dkODNSbCtKRUdNT1VzNXVtb3JmeTZBckVKNmlxZzVNUlRPM3JDaWxwdzNaSTV0RHdaM0ZlRWtKTVRCOEpaS1VcL0pKQ0ZaOGJ3aUJaUXkzdDVBeitrU0FFXC9rbVU1VGNXR0JtR3BBRDYyMFhUeXR5cnlhV051YVwvcmFwVG9NK0UzMkdDQVpZeVg1OEVFOGs3eGJKc2t6cldlYjdrbUtpWGxRS0JlUnlwVWpYSGpFKzZoOVN3N3RxY25GMnhVVkFpOE9GbzFzPSIsIm1hYyI6ImI3YzhiYTY2ZTM3NmRjOTk3ZTMxODQ2NGRjMDQwZmE0NjFlOTRhNjFjMWQ1YzJlYTg5MmMxZjIyZGFmNzU2MjIifQ==

             Không gian xung quanh lập tức chìm vào bóng tối âm u, không tia nắng nào có thể xuyên qua.

Ads
';
Advertisement