Duke đá quả bóng sang cho giáo hội Thánh Quang và giáo hội Bà La Môn, điều này đã nằm trong dự đoán của Lý Dục Thần.  

             Nhìn ánh mắt gian xảo của Duke, Lý Dục Thần bật cười.  

             “Được thôi, chuyện của quỹ sòng bạc để vài ngày nữa rồi hẵng bàn, giờ thì thanh toán sổ sách của tập đoàn Mễ Cao trước đi. Tối nay đội của tôi sẽ tiếp quản nơi này.”  

             Mi mắt Duke khẽ giật, cơ mặt cũng co rúm lại.  

             Ông ta không ngờ Lý Dục Thần lại quyết đoán đến vậy, nói tiếp quản là tiếp quản ngay trong đêm. Nhưng nhớ đến cuộc điện thoại với người kia, ông ta vẫn cố nhẫn nhịn.  

             “Cậu Lý, bàn giao trong tối nay có phải gấp quá rồi không? Ít nhất cũng nên để tôi thông báo cho nhân viên biết tình hình chứ, bọn họ còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nếu đột ngột hành động, rất có thể sẽ dẫn đến đình công. Cậu cũng biết đó, ở nước chúng tôi, đàm phán với công nhân đã đình công rất phiền phức, kéo dài vài tuần vài tháng là chuyện thường. Như vậy sẽ gây tổn thất không nhỏ cho các vị.”  

             Lý Dục Thần hiểu rõ, Duke đang lấy chuyện đình công ra để uy hiếp.  

             Đình công vốn dĩ là thủ đoạn của giai cấp công nhân nhằm bảo vệ quyền lợi của chính mình, nhưng giờ đây lại trở thành công cụ trong cuộc đấu đá của bọn tư bản.  

             Quần chúng thì mù quáng, thông tin lại bất đối xứng, còn lợi ích thì mãi mãi chẳng công bằng, đó chính là lý do vì sao giới tư bản có thể dễ dàng thao túng công nhân trong lòng bàn tay.  

             Nhưng tiếc là, Lý Dục Thần không phải công nhân, cũng chẳng phải tư bản, anh hoàn toàn không quan tâm đến lợi nhuận của tập đoàn Mễ Cao. Duke vĩnh viễn không thể ngờ, trước khi đến đây, Lý Dục Thần và Lâm Thiên Hào đã đánh cược với nhau.  

             “Không sao, sòng bạc có thể đóng cửa, nhưng việc bàn giao nhất định phải hoàn thành trong tối nay.” Lý Dục Thần kiên quyết nói.  

             Duke sửng sốt, cơ mặt tiếp tục co giật.  

             “Được rồi, bây giờ tôi sẽ đi triệu tập tất cả nhân viên, để thông báo tình hình, mời các vị theo tôi lên văn phòng tầng trên.”  

             “Không cần, ông cứ tập trung nhân viên lại đây, nói rõ mọi chuyện tại chỗ này.” Lý Dục Thần không nhượng bộ dù chỉ nửa bước.  

             Da mặt Duke co giật liên hồi, không ngừng co quắp.  

             Thật ra cũng chẳng cần phải triệu tập, nơi này đã náo nhiệt như vậy, lại còn vừa xảy ra chuyện lớn thế kia, mấy người trong văn phòng đã sớm chạy ra ngoài xem hết rồi.  

             Nhưng Duke hiểu rõ, nếu tuyên bố ngay tại đây, thì thật sự sẽ không còn đường lui.  

             Duke trầm mặc, dường như vẫn chưa hạ được quyết tâm, lại như đang chờ đợi điều gì đó.  

             Ông ta lấy điện thoại ra xem, rồi lại cất vào túi.  

             Một lúc sau, lại lấy ra xem lần nữa.  

             Nhưng chiếc điện thoại vẫn im lìm như cục sắt vụn.  

             Trên gương mặt Duke tràn đầy thất vọng cùng bất an.  

             Ông ta nhớ đến quả tên lửa vừa rồi, nhớ đến lời dặn dò của người ở đầu dây bên kia, cuối cùng cũng phải chấp nhận thỏa hiệp.  

             Duke cho gọi toàn bộ nhân viên của sòng bạc tới, đối diện với ống kính, công khai tuyên bố: Khu giải trí Mễ Cao chính thức đổi chủ.  

             Tiếp theo là những vấn đề liên quan đến tài chính và pháp lý, những việc này Lý Dục Thần không tiện nhúng tay vào, nên giao lại cho các chuyên gia trong đội phụ trách, còn bản thân anh thì cùng Lâm Thiên Hào trở về khách sạn nghỉ ngơi.  

             Anh không lo Duke sẽ giở trò, anh tin rằng, dù Duke chưa nhìn rõ cục diện, thì kẻ đứng sau lưng ông ta chắc chắn đã nhìn rõ.  

             Lilith đã giúp họ đổi phòng, từ phòng suite cao cấp chuyển sang phòng tổng thống.  

             Lý Dục Thần không từ chối.  

             “Anh Lý” Lilith bắt đầu gọi anh giống Lâm Thiên Hào, không còn gọi anh Lý theo kiểu khách sáo nữa “Anh có hài lòng với nơi này không?”  

             Lý Dục Thần nói: “Tính đến hiện tại thì tạm coi là hài lòng.”  

             “Anh Lý, tôi rất tò mò…” Lilith nhìn anh, trong mắt thoáng hiện lên tia ranh mãnh “Máu của anh, thật sự là màu trắng sao?”  

             Lý Dục Thần còn tưởng cô ta định hỏi điều gì thú vị, không ngờ cô ta vẫn còn đang vướng mắc chuyện đó.  

             Anh đưa ngón tay ra trước mặt Lilith: “Cô có muốn cắn thử không?”  

             Lilith lắc đầu: “Thôi, tôi không dám.”  

             Lý Dục Thần cười nói: “Không dám cắn người mà còn gọi là ma cà rồng sao?”  

             “Anh là người à?” Lilith hỏi ngược lại.  

             Lý Dục Thần sững sờ, nói: “Ở Hoa Hạ, hỏi như vậy là đang mắng người đấy.”  

             Lilith nói: “Anh gọi tôi là ma cà rồng, cũng chẳng phải đang mắng tôi sao.”  

             “Ồ? Chẳng lẽ cô không phải?”  

             “Phải, nhưng chúng tôi không phải quỷ, huyết thống của chúng tôi rất cao quý. Hơn nữa, bình thường chúng tôi cũng không đi cắn người, chỉ là vài người cá biệt trong Huyết tộc đã làm ô uế thanh danh của cả tộc, khiến con người hiểu lầm chúng tôi. Thật ra thì, tộc nào mà chẳng có phần tử tha hóa, đúng không?”  

             Lilith nói với vẻ rất nghiêm túc, như thể đang nói đến chủ đề quan trọng.  

             Lý Dục Thần mỉm cười, không phủ nhận cũng không phản đối.  

             “Vừa rồi, người gọi điện cho Duke là ai vậy?” Anh đột nhiên hỏi.  

             “Bá tước Dracula.” Lilith đáp.  

             “Duke rất nghe lời ông ta sao?”  

             “Tất nhiên, ông ấy là thủ lĩnh của Huyết tộc chúng tôi.”  

             “Vậy Duke là gì?”  

             “Ừm... là đứa con của hy vọng.” Lilith nghĩ hồi lâu rồi nói, “Trong Huyết tộc chúng tôi, ngoài bá tước Dracula, chỉ có Duke là không sợ ánh sáng mặt trời. Hơn nữa, máu của ông ta chứa năng lượng rất mạnh, chỉ cần ban cho một chút là đủ bằng mười năm hút máu người thường.”  

             “Cho nên ông ta sẽ ban máu cho cô sao?” Lý Dục Thần hỏi tiếp.  

             “Đúng vậy, nhưng còn phải xem tâm trạng của ông ta, lúc vui thì sẽ ban một ít.” Lilith nói thẳng thắn, không chút giấu giếm.  

             Lâm Thiên Hào từ nãy vẫn ngồi im trên ghế sofa, bỗng lên tiếng: “Chẳng lẽ cô chuyển đến Las Vegas chỉ vì chút máu đó sao?”  

             Lilith bật cười, nói: “Thiên Hào, anh đang ghen à? Tuy một người hơn trăm tuổi mà còn biết ghen nghe có vẻ buồn cười, nhưng em vẫn thấy rất vui, vì anh ghen vì em.”  

             “Đừng tự mình đa tình nữa, tôi chỉ thấy đáng buồn thôi.”  

             Lâm Thiên Hào tuy miệng thì phủ nhận, nhưng ánh mắt của ông lại chẳng thể giấu nổi điều gì trước Lilith, đến cả Lý Dục Thần cũng nhìn ra.  

             Lilith vẫn cười, nhưng nụ cười ấy dần nhuốm đầy bi thương, trong đôi mắt cô ta ánh lên nỗi buồn, cô ta bước đến, ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Thiên Hào, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gương mặt đã đầy nếp nhăn của ông ta.  

             “Haiz, tại sao anh lại già đi chứ? Nếu vẫn là dáng vẻ ngày xưa thì tốt biết bao! Em vẫn nhớ lần đầu gặp anh ở Bách Lạc Môn của Thân Châu, dáng vẻ lúc đó của anh, đầy phong độ, toát ra khí chất đàn ông  Thân Châu.”  

             Ánh mắt Lâm Thiên Hào dừng lại trên khuôn mặt cô ta, dường như đang nhớ về năm tháng xưa. Những nếp nhăn trên gương mặt ông ta như lay động, hằn lên cảm xúc, như mảnh đất khô cằn gặp mưa xuân, vẫn luôn giữ tình yêu tha thiết dành cho mùa xuân trở lại.  

             Lý Dục Thần quyết định không làm phiền hai người, đứng dậy rời đi, lúc đi anh nói: “Sáng mai tôi sẽ đến khu giải trí Manha, hai người đi cùng tôi nhé.”  

             Khi Lâm Thiên Hào và Lilith hoàn hồn, tiếng bước chân của Lý Dục Thần đã biến mất sau phòng khách.  

             “Sáng mai à?” Lilith có chút thất vọng: “Sao không phải là tối nay chứ? Em rất muốn tận mắt thấy anh Lý đấu với hòa thượng kia.”  

             “Đó không phải là hòa thượng,” Lâm Thiên Hào nói, “Shanka không phải phật tử, ông ta là người của giáo hội Bà La Môn.”  

eyJpdiI6InNUTlNHZzhXejc0S2tEblhXdnVrS2c9PSIsInZhbHVlIjoiS2c5SXhvWUVJM1RKSTZFTEY1NmtxVVZyckVsSHVJQkJzblZlUmhLMDYxRnpCZDF3R25UNUluNlVLSjlqV2Ryd2xCWlBaTnRJWDZ5M1F6ejZ1THRyYkFUV1MyM3BZUWRwbHZUUmpNSTRvM3lkXC9BRjc1ZkNYSWtnUFVKaXF2azJKNzFQamxWUnViNlMyVU14eldcL0FQN3JLYktRV2QzWGVxUjBuSnBZeHVmQUtveHN5YVpvTE1sV0ZjOEU3MWV2U0padkZXN0w3aFM0NVwvWndvMXVtNTRjaUdBS2RcL251ZGtWclkzdUpndm5lUmgwOG5XU0JhNnY1cXVnM0wrVHRBNlVsVXFmQU9wT285dTlyMlh6NXFPYTlNK2VqeXJ1ZktMUWY2djg0UlY0ME01emRXQWRBUHp1QWEzWk5sWVZMbjlZU2JWbTFZandkdGREWGtoVE9ySW5CemZGa0NcL1wvZVVwK295aGNGRldzMFRZMDlING1xQkMxTGNDbGcza2t0dDcwazQrRDdrdCtaQlpoXC8zZEVmWEhLUFJxR3YyUE4xSmY1eWNkTlkyZWxQOGFkdFhLMDd1bUI3WEU5UTZZbEwxWElQSFBBSXYzdTMySktSZU5ZZFQ0c25wVHRLT0xJNEVURnJJR0NWVEdUaVE5UTZMZUVyU0pVTXQ5cUpTdGU3YkV2QUN0cFRqT2l6WkN1dXlNUEFUUURmNU5hekxlYzlDTmhlMEJxU1NCTmI5KzJxRVZjWkR5ZEpLWThnUExJdUMzN1psc1wvNjVLREFoY0dqWTZpN2pMVmtieXZBc3ZQNHplOHdtTmV5VEtmOVZxZzh3MkFxMkoxVlppbVJMUmhSUjZBRU1INEFvXC9KVFBOQmdCOTlwU3UyTmw0Z0o5R0lFNVdPR01NZ0xBZmxGOFZ0UzZBRXF2cnQxOWljTURDSmNLQmJsRzRPNnkwT2JDUlJIM0JLZzJYQk9rcFVZV01tblRCOUtsNGxaV2I0MGE5OFA3QUhzbldBcVo1ZnpZWTdOWDd6SUF6Q1RCWmdLSGxkKzliUld2QkRicjY2MGJSRHJxMWU2UVFmWkl0c3ZJcHpaXC83cG9sc015eVI1T0JKd2QrRU0xaUVpVXduYjRBYXRNcjN3eTVUNzM3ZzgyQUNcL3V0cTFZT3VsNmNNQXF4bz0iLCJtYWMiOiIwNjU3MmMxYThlZTRlOWUzOTg3ZGRiNjU5Yjc2ZDE3OGRlYmU2ZGVhMmZiNmE1MzY2OWU2ODdiNTk3ZmE5OTc2In0=
eyJpdiI6IjBXOFJBa005cGc0Z2FqQlhJaGNJYnc9PSIsInZhbHVlIjoiMTNoeFVXbTRQV0VweUYwbkdVTHUxK1I5dFFQRkNlZVNVbUhWQ0pNVWRWcStUclZqVk9WNGplcWlyZFwvZHIzTWdMQnEwYVZNRk41K3MxTlVSNXBPTkgwQlBiNXBubnRXWlwvN2xUbFdIMjFqVDVhSDdTaXJ3Wlgxc0Nqazk2QnhoMUd2dmxWN2VHc09cL1F2VG5HZzNjdnJqVkpycWlOZFhTU3hRSTd4cVY2V1wvV1VtTFVEV0pkRTZsRHlIcFBMeWVsRkQ0Q29jU0lRK3k5NCsraEtDYnArbVZHRWtrYVlCZGx0Zm9jRlhlalNTekU9IiwibWFjIjoiMGZlYmM3YWFmNGZmNjQwZDlmYmUxMTExMmY4OWMwM2NhNTMxOWQ3NWM3MWIzMjA0NmMyYzI5NDQ1YmYyZGU3YyJ9

             “Thôi bỏ đi, em không muốn bị mặt trời thiêu thành tro đâu.” Lilith nói đầy tiếc nuối, “Anh cứ đi đi, nhưng nhớ phải cẩn thận, ở Hoa Hạ các anh có câu: ‘Cửa thành cháy thì cá trong ao cũng bị vạ lây’. Dù anh đã già, nhưng anh vẫn là người đàn ông duy nhất trong đời mà em thực lòng yêu.”

Ads
';
Advertisement