Trong văn phòng rộng lớn xa hoa như một cung điện cổ xưa được trang trí cầu kỳ tại khu Manha, Aljan hơi khom người, tay khẽ vuốt ve hình thánh giá khắc trên lưng ghế được bọc vàng.
Đối diện chiếc ghế là màn hình livestream.
Lúc nãy, ông ta hãy còn đang ngồi trên chiếc ghế này, theo dõi những gì đang diễn ra tại khu giải trí Mễ Cao kế bên qua màn hình với tâm thế như đang xem một bộ phim truyền hình.
Aljan hơi hả hê.
Duke là đối thủ lâu năm của ông ta, Duke đã dựa vào nguồn vốn khổng lồ và sức mạnh chính trị phương Tây mà chèn ép ông ta ở khắp chốn.
Nếu không nhờ có vị Phật sống ở bên cạnh mình thì có lẽ khu Manha đã bị Duke ép tới đóng cửa rồi.
Bây giờ lại có người đến khiêu khích, mặc dù Aljan không chắc những người Hoa Hạ tới từ Hào Giang này có thể quậy đục nước Las Vegas, nhưng có người tới gây rắc rối cho Duke thì ông ta vẫn luôn cảm thấy hả hê.
Ông ta đã nghe nói tới những chuyện đã xảy ra ở Hào Giang, suốt hai ngày qua, Duke đã trở thành trò cười trong giới cờ bạc chỉ vì sự hấp tấp và cẩu thả của chính ông ta.
Nhưng mọi người cũng chỉ dám cười lén sau lưng, không ai dám nói gì vì dù sao Duke cũng đang nắm trong tay hơn nửa nguồn tài nguyên các sòng bạc trên thế giới.
Hơn nữa cũng chẳng ai xem chuyện đó là sự thật, vì không chỉ mỗi Duke mà là cả thế giới này cũng không công nhận ván cược đó. Một khi công nhận cũng đồng nghĩa với việc phần lớn sòng bạc sẽ rơi vào tay lũ “heo” ở Hào Giang, ai mà chịu?
Khu Manha cũng vậy, Quỹ tài trợ cờ bạc của Duke nắm giữ 30% cổ phần của Manha, đây cũng là một lý do khác khiến Aljan không dám động đến Duke.
Là ông chủ của khu Manha, chính Aljan cũng chỉ nắm giữ khoảng hơn 10% cổ phần. Số cổ phần còn lại đều thuộc về các đại thế gia ở Thiên Trúc, còn một phần là ông ta đứng tên thay cho giáo hội Bà La Môn.
Manha cũng là cứ điểm quan trọng nhất của đạo Bà La Môn tại Bắc Mễ.
Nếu Duke thực sự thua sạch, nó sẽ đồng nghĩa với việc khu Manha cũng sẽ bị người Hào Giang nắm quyền kiểm soát.
Với một người kinh doanh, thay đổi cổ đông lớn chẳng phải chuyện tốt lành gì, quan trọng nhất là người phương Tây trời sinh đã kiêu ngạo, nên cũng chẳng mấy quan tâm tới đạo Bà La Môn. Nhưng một khi người Hào Giang trở thành cổ đông lớn, rất có thể những người Hoa am hiểu Phật sẽ phát hiện ra bí mật ẩn giấu trong Manha bất cứ lúc nào.
Khi Aljan thấy quả tên lửa đó trong khung livestream, ông ta đã biết chuyện hôm nay e rằng không đơn giản.
Mà ngay vừa rồi, chàng trai vừa đưa tay vẽ một hình chữ thập ở bên kia màn hình, Aljan chợt cảm thấy ngực mình lạnh ngắt, cơ thể như bị lưỡi hái tử thần cắt ngang, cái lạnh của nỗi sợ xuyên thấu cả linh hồn.
Ông ta bật người khỏi ghế, mò tứ lung tung lên người mình đến khi xác định mình không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi quay đầu lại và nhìn thấy hai đường chéo khắc thành hình thánh giá sâu hoắm trên cái ghế vàng, tim ông ta lại đập loạn lên.
"Nhanh, mời đại sư Shanka tới nhanh!" Aljan hét lên.
...
Người trong đại sảnh khu Mễ Cao hoàn toàn không hiểu dấu chữ X mà Lý Dục Thần vẽ trong không trung có nghĩa là gì, ngay cả Duke cũng chỉ nghĩ đó là một lời cảnh cáo bình thường.
Nhưng việc Lý Dục Thần không muốn đến văn phòng mà lại muốn đàm phán công khai ngay tại đây lại khiến Duke vô cùng khó xử.
Chỉ có mỗi ông ta mới biết quả tên lửa vừa rồi đã tạo cho ông ta áp lực lớn đến nhường nào.
Thực ra với các dị năng giả ở cấp bậc này như ông ta, quả tên lửa đó cũng chẳng phải mối đe dọa gì. Dù là trên chiến trường, một hai quả tên lửa cũng chẳng thể làm tổn thương ông ta.
Vậy nên ông ta vốn cũng chẳng trông mong gì chuyện quả tên lửa đó có thể bắn rơi chiếc máy bay.
Bắn tên lửa cũng chỉ là một phép thử.
Nhưng Lý Dục Thần lại mang tên lửa đến tận đây đã khiến cho Duke vô cùng sợ hãi.
Trong một không gian nhỏ hẹp thế này, có thể tưởng tượng được việc muốn xử lý một quả tên lửa đột ngột bay đến sẽ khó khăn đến nhường nào.
Duke biết mình đã đụng phải cao thủ, một cao thủ thực sự!
Ông ta đã chuẩn bị để nhượng bộ, có thể nhường lại một phần quyền điều hành sòng bạc, hoặc giao ra một phần cổ phần của quỹ.
Nhưng rõ ràng Lý Dục Thần không có ý định chấp nhận kiểu thỏa hiệp này. Anh muốn đàm phán công khai ngay trong đại sảnh, nhất là khi camera vẫn đang livestream sẽ khiến cho không gian đàm phán bị thu hẹp đi rất nhiều, Duke cũng không thể âm thầm dùng lợi ích để mua chuộc anh.
"Cậu Lý." Giọng điệu của Duke đã không còn ngạo mạn như trước nữa: "Nếu cậu nhất định muốn đàm phán ở đây, vậy tôi sẽ nói luôn. Chuyện xảy ra ở Hào Giang là ân oán cá nhân giữa Elber và Stephen với các người, không liên quan gì đến Las Vegas. Bọn họ thua, sòng bạc ở Hào Giang cũng đã bị các người chiếm lấy, cậu không nên đến đây nữa."
"Tôi biết thế nào ông cũng sẽ nói như vậy mà."
Lý Dục Thần khẽ cười, hoàn toàn không tỏ ra tức giận vì bị từ chối, giống như anh chỉ là một kẻ đứng ngoài cuộc.
Anh ngẩng đầu lên rồi khẽ mỉm cười với ống kính camera, sau đó giơ một ngón tay lên y hệt lúc anh vẽ chữ X giữa không trung lúc nãy vậy.
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.
Duke khó chịu lấy điện thoại trong túi áo vest ra, nhìn số gọi đến, vẻ mặt ông ta chợt thay đổi ,bấm nghe máy rồi áp điện thoại lên tai.
Không rõ người ở đầu dây bên kia nói gì, khuôn mặt Duke lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Ông ta chỉ "ừ" vài tiếng, rồi cúp máy.
Duke nhìn Lý Dục Thần rồi nhìn ngón tay anh, ánh mắt đầy tò mò, bất an và nghi hoặc.
Một lúc sau, ông ta cũng mở miệng: "Được thôi, có chơi có chịu, tôi công nhận ván cược đã diễn ra ở Hào Giang. Đoàn của cậu có thể lập tức tiến vào Mễ Cao, tiếp quản việc điều hành ở đây. Nhưng mà..."
"Nhưng gì?"
"Nhưng tôi lại không thể đưa ra các quyết định gì cho các sòng bạc nằm ngoài Mễ Cao. Quỹ tài trợ không phải của riêng một mình tôi, giáo hội Thánh Quang và giáo hội Bà La Môn đều có cổ phần trong đây. Cậu muốn lấy đi thì phải được họ đồng ý."
...
Aljan tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
"Con biết mà! Con biết thằng cáo già Duke nhất định sẽ đá quả bóng đó sang chỗ chúng ta mà! Kính thưa thầy, chúng ta phải làm sao đây?"
Bên cạnh ghế sô pha trong văn phòng có trải một tấm thảm vuông màu xanh da trời, trông bẩn như thể đã rất nhiều năm rồi vẫn chưa giặt.
Một người đang ngồi xếp bằng trên đó. Ông ta khoác một chiếc áo cà sa vàng mỏng dính, mái tóc xoăn dài xõa xuống, má hóp lại, trán bôi tro xám.
Đó là Shanka của Thiên Trúc, một tín đồ của thần Vishne đang được thờ phụng tại khu Manha.
"Không cần hoảng loạn. Cậu ta muốn đến thì cứ để cậu ta đến. Kẻ đến sông Hằng là đầy tớ của sông Hằng, kẻ đến sông Yamuna là đầy tớ của sông Yamuna."
Má của Shanka quá hóp nên khi nói chuyện đều khiến người ta lo rằng cằm của ông ta sẽ trật khớp bất cứ lúc nào.
Aljan bình tĩnh lại một chút, nhưng khi nhìn thấy hình thánh giá khắc trên chiếc ghế vàng, ông ta lại trở nên kích động.
"Nhìn này, nhìn cái này đi, đây là cái gì? Tại sao cậu ta lại làm được như vậy chứ? Thần của chúng ta có làm được không? Thần của chúng ta đang ở đâu?"
"Con đang nghi ngờ Thần Vishne hả?"
Shanka đột ngột mở mắt ra, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào Aljan.
Khuôn mặt Aljan hiện rõ vẻ đau đớn, cơ bắp co rút lại.
"Không... không... con không nghi ngờ... xin hãy tha thứ cho tội lỗi của con..."
Vừa van xin, ông ta vừa dùng tay cào mặt mình, móng tay cắm sâu vào da thịt để lại từng vệt máu dài trên khuôn mặt.
Aljan quỳ sụp xuống, cúi rạp xuống mặt đất, máu trên mặt thấm vào tấm thảm cũ kỹ và bẩn thỉu đó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất