“Cậu chính là Mã Sơn à?”
Mã Sơn?
Mạn Đan hơi bất ngờ nhìn Mã Sơn.
“Tôi nghe nói cậu đã mất tích ở Bắc Thị, còn tưởng cậu và Đại Giáo Quang Minh đã chết chung rồi chứ! Tôi đã tự mình đến xem nhà thờ kia, cả thánh đường chỉ còn lại đống đổ nát, có thể thoát ra từ tay đại giám mục Ricardo, xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh đấy.”
Mã Sơn không nói gì, toàn thân chỉ còn ngọn lửa giận dữ bốc lên ngùn ngụt.
Mạn Đan bỗng cảm thấy thấy bất an.
Ông ta cảm nhận được lửa giận trong lòng Mã Sơn.
Màn dị biến vừa rồi, mây gió cuộn trào, thần long từ trên trời giáng thế, khiến ông ta không khỏi nghi hoặc.
Ông ta từng nghe danh Mã Sơn, trước khi đến Hào Giang, ông ta đã điều tra bối cảnh của Mã Sơn.
Trong ấn tượng của ông ta, Mã Sơn chỉ là võ sư giỏi đánh đấm, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Dựa theo mấy trận tỷ thí giữa Mã Sơn và các Tông Sư Nam Phái lúc mới đến Hương Giang, cảnh giới của anh ta mới chỉ chạm ngưỡng Tông Sư.
Người thực sự khiến người khác phải kiêng dè, không sao đoán được thực lực, là Lý Dục Trần.
Mã Sơn dựa vào Lý Dục Trần, mới có thể tung hoành ở Hào Giang.
Mà bây giờ mới chỉ ba năm trôi qua, ba năm đối với người tu hành mà nói thực sự quá ngắn, một người không thể nào trong ba năm lại có biến hóa lớn đến vậy.
Nhưng con rồng vừa rồi, rốt cuộc là sao?
Mạn Đan quay đầu nhìn Hắc Mộc Thần vẫn đang mặc đồ chú rể, trong lòng có thêm vài phần tự tin.
Đúng vậy, đã có thần linh ở đây, cho dù là Chân Long giáng thế thì sao chứ?
Ông ta lạnh lùng cười: “Mã Sơn, cậu đã tự mình đưa đầu đến cửa, thì đừng trách tôi độc ác. Cậu và con điếm Tra Na Lệ kia, cùng làm đôi uyên ương đoản mệnh đi! Tất cả xông lên cho tôi!”
Mạn Đan ra lệnh xong, đám đệ tử thân tín lập tức ùn ùn lao lên, vây đánh Mã Sơn.
Mã Sơn hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn đám người đó, ánh mắt anh ta chỉ gắt giao nhìn chằm chằm Mạn Đan.
Đến khi mấy tên đệ tử kia lao đến, hai tay Mã Sơn nắm thành quyền, gầm lên, ngọn lửa giận giữ cũng theo tiếng gầm ấy mà bùng nổ, lấy anh ta làm trung tâm tạo ra vụ nổ oanh tạc.
Tất cả đệ tử Huyền Hàng Môn đều bị nổ bay ra xa, có kẻ còn chưa rơi xuống đất đã bị nổ tan xác giữa không trung, chân tay đứt rời, từng khúc thi thể rơi lả tả khắp nơi.
Cho dù không bị nổ tan xác, thì cũng như cá chết mà rớt xuống, kẻ thì ngã sõng soài trên đất, kẻ thì rơi lên mái nhà ở tít đằng xa, kẻ lại treo lủng lẳng trên cành cây, không còn chút sự sống nào.
Sóng xung kích của vụ nổ vừa hay dừng lại ngay bên rìa đội ngũ cô gái đang đứng trong vườn hoa.
Mạn Đan cũng bị làn sóng xung kích dữ dội này ép cho lùi lại mấy bước.
Ông ta nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc mà dữ tợn.
Đây tuyệt đối không phải sức mạnh của Tông Sư võ đạo, cho dù là võ hồn đại thành, cũng không thể bộc phát ra năng lượng kinh khủng như vậy mà vẫn có thể khống chế đến mức tinh vi như vậy.
“Hừ hừ, trước kia đúng là đã xem thường cậu rồi! Mới có ba năm, mà cậu có thể đột phá đến Tiên Thiên đúng là kỳ tích! Bảo sao con tiện nhân Tra Na Lệ lại bị cậu mê hoặc!”
Mạn Đan lùi lại một bước, tháo bỏ bộ lễ phục bên ngoài, thân hình bừng lên, mười đầu ngón tay đồng loạt bốc lên những ngọn lửa màu xanh lục.
Mà toàn bộ vườn hoa đều tràn ngập cảm giác âm u lạnh lẽo.
Gió lạnh âm u từng bóng ma lờ mờ lượn lờ hiện ra, như thể có vô số oan hồn đang gào khóc trong đó.
Lúc này đám khách khứa mới hiểu ra lý do tại sao vừa rồi trong vườn hoa đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến vậy, thì ra toàn bộ vườn hoa đều đã bị bao phủ bởi quỷ hồn. Chỉ là trước đó bọn chúng vẫn chưa xuất hiện, đến khi Mạn Đan vận công, những oan hồn này mới bắt đầu trôi dạt khắp nơi, tạo ra gió lạnh âm u.
Các cô gái run lẩy bẩy, chen chúc nép sát vào nhau.
Mạn Đan lạnh lùng cười khẩy, từng đợt gió lạnh lượn lờ bay tới tụ quanh ông ta, từng bóng ma dần dần hiện hình bên cạnh ông ta.
Cùng lúc đó, bốn con Kim Cổ Mạn Đồng từ bốn hướng cùng lúc áp sát, vây Mã Sơn vào giữa.
Chỉ thấy trên mặt Kim Cổ Mạn Đồng như thể đang toát mồ hôi, từng dòng chất lỏng màu vàng óng từ từ chảy xuống, vài đạo phù chú hiện lên, không ngừng nhấp nháy.
Ngay sau đó, phù chú phát ra ánh sáng, tựa như Kim Phật đồng tử giáng trần.
Ánh sáng từ bốn Kim Phật đồng tử giao nhau, phù chú dày đặc hiện lên trong ánh sáng vàng rực rỡ, sát khí nồng nặc từ đó tỏa ra khắp nơi.
Sát khí tỏa ra đến đâu, nơi đó hoa tàn lá úa, cây xanh héo rũ.
Mạn Đan khẽ vung mười ngón tay, lửa xanh nơi đầu ngón tay lập tức bay ra.
Âm hồn ẩn trong trận gió âm u lạnh lẽo quanh người ông ta dần hóa thành u linh màu xanh lục, dày đặc như mây tụ, tầng tầng lớp lớp trôi nổi giữa không trung, khiến người ta nhìn mà sởn cả da gà.
“Ha ha ha ha!” Mạn Đan cười đầy u ám: “Mã Sơn, cậu thật sự cho rằng Huyền Hàng Môn dễ xông vào vậy sao? Cho dù võ công của cậu cao đến đâu, cũng đừng mong rời khỏi Trận U Minh Quỷ Hỏa. U Minh Quỷ Hỏa, dính vào là hóa thành tro, thiên tàn địa sát, chạm phải là hồn phi phách tán! Chịu chết đi!”
Mạn Đan vung tay lên, bầy u linh màu xanh như thủy triều lập tức lao thẳng về phía Mã Sơn.
Đồng thời, phù chú màu vàng trên người bốn con Kim Cổ Mạn Đồng kịch liệt xoay tròn, sát khí xung quanh cũng dày đặc đến mức khiến không khí vặn vẹo, từng tia sáng bắn ra từ phù chú, bắn thẳng về phía Mã Sơn.
Mã Sơn đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, thân thể hóa thành rồng đỏ, toàn thân rực lửa, thân thể xoay vòng trên mặt đất, tất cả âm sát, u linh và tà ma, thậm chí cả ánh sáng phát ra từ bùa chú đều bị cuốn vào biển lửa, tan thành tro bụi!
Rồng đỏ phóng thẳng lên trời, bốn con Kim Cổ Man Đồng cũng bị cuốn theo, bốc cháy trên không trung.
Tia lửa vàng bắn tung tóe khắp nơi, phát ra tiếng tách tách như pháo nổ.
Kim Cổ Man Đồng chẳng mấy chốc đã bị thiêu rụi hoàn toàn, hóa thành tro bụi, tiêu tán trong không khí, không để lại chút dấu vết nào.
Mạn Đan khiếp sợ nhìn trận U Minh Quỷ Hỏa mà ông ta luôn tự hào đã bị hủy diệt sạch sẽ, vẻ mặt như thể không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.
Đây là bảo bối trấn môn của Huyền Hàng Môn, từ khi Pháp Đế Mã tiếp quản môn phái, đã ra lệnh nghiêm cấm thuật nuôi dưỡng quỷ, phế bỏ toàn bộ trận pháp âm hồn, chỉ để lại mấy con Kim Cổ Mạn Đồng đã được bồi dưỡng mấy trăm năm làm vật trấn giữ, nhưng giờ đây cả bốn con lẫn trận pháp đều bị hủy diệt sạch sẽ.
Toàn bộ Huyền Hàng Môn, chỉ có Mạn Đan nhớ được trận pháp này, sau khi ông ta từ đảo hoang trở về, lập tức khôi phục thuật nuôi dưỡng quỷ và bày lại trận pháp.
Thế nhưng ông ta không ngờ, hôm nay ra quân bất lợi, trận pháp mà ông ta dốc lòng chuẩn bị lại bị Mã Sơn phá hủy.
Lúc này, gió nổi mây dâng, từ trong tầng mây vang lên tiếng rồng ngâm.
Mạn Đan ngẩng đầu, nhìn thấy mây đen bị xé rách, rồng đỏ quay đầu lao thẳng xuống, nhắm vào ông ta mà đến.
Ông ta nhìn thấy trên đỉnh đầu rồng chỉ có một mắt, mở to như đuốc, phát ra ánh sáng kỳ dị.
Dưới ánh mắt ấy, pháp lực toàn thân của Mạn Đan vậy mà không sao vận dụng được, cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ, ngay cả muốn trốn cũng không thể.
Mạn Đan bắt đầu hoảng sợ, chợt nhớ ra mình còn có thần linh làm chỗ dựa, vội vàng kêu lớn: “Đại nhân! Thần của tôi! Hắc Mộc Thần đại nhân! Mau cứu tôi!”
Nhưng mà, không có bất kỳ hồi âm nào.
Trong chớp mắt cự long giáng trần, tựa như trời sụp xuống, sức mạnh khủng khiếp từ trên ép xuống, trấn áp ông ta, rồi cuốn ông ta bay thẳng lên trời.
Mạn Đan cảm thấy cơ thể mình lại một lần nữa bị vặn vẹo.
Nhưng lần này không giống như lúc bị Hắc Mộc Thần ném vào không gian thần bí, mà lần này là sự vặn vẹo của cơ thể, xương cốt bị nghiền nát, kinh mạch đứt đoạn, huyết quản nổ tung, tất cả đều do bị cự long quấn chặt lấy.
Thế nhưng sức mạnh đó lại khống chế vô cùng chuẩn xác, hết lần này đến lần khác không để cho ông ta chết.
Ngay sau đó, sức mạnh ấy buông lỏng, Mạn Đan từ trên không trung rơi thẳng xuống, rớt đúng vào lễ đài nơi Tra Na Lệ vừa bị thiêu đốt.
Mạn Đan khó nhọc mở mắt, mơ hồ nhìn thấy Tra Na Lệ đang tựa vào cây cột bên rìa lễ đài.
Lại có âm thanh vang lên, Mã Sơn từ trên trời đáp xuống, đã khôi phục hình dáng con người, hai chân chạm đất, thân hình cao lớn hùng dũng đứng sừng sững ngay trước mặt ông ta.
“Mã Sơn tôi làm người luôn quang minh lỗi lạc, giết người thì giết, chưa từng tra tấn ai, cũng không làm chuyện đê tiện hèn hạ, cho dù khi xưa bị lão già khốn khiếp ở Thục Sơn rút hồn luyện phách, xem tôi như yêu quái để nuôi dưỡng, tôi cũng chỉ một cước đạp chết ông ta. Nhưng ông—”
Mã Sơn nhìn Tra Na Lệ, lúc này đã thối rữa đến mức không còn nhận ra hình dạng ban đầu, trong lòng bị dao cắt, ngọn lửa phẫn nộ lại càng bốc cháy dữ dội hơn.
“Hôm nay tôi sẽ rút gân ông, lột da ông, thiêu khô thân các ông, dùng chính phương pháp luyện tiểu quỷ của ông… để luyện hồn ông!”
Nghe đến đây, sợ hãi như thủy triều trào dâng trong lòng Mạn Đan.
Ông ta biết rất rõ những lời Mã Sơn vừa nói đáng sợ đến nhường nào, có bao nhiêu đau đớn, bởi đó là những thủ đoạn mà ông ta thường xuyên dùng để tra tấn kẻ khác.
Ông ta không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Hắc Mộc Thần đâu rồi?
Mang theo tia hy vọng cuối cùng, Mạn Đan đảo tròn mắt, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của thần linh.
Mà ở đối diện với bóng tối ấy, có một người đang đứng, người này mặc quần áo trắng, sau lưng đeo kiếm đen như mực.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất