Mạn Đan cũng sững sờ.  

             Ông ta xé toạc cổ áo của Tra Na Lệ, phát hiện cổ đã bắt đầu thối rữa.  

             Ông ta lại nắm tay Tra Na Lệ, kéo tay áo lên, cả lòng bàn tay lẫn cánh tay đều đã thối rữa.  

             “Cổ tuyệt tình!” Mạn Đan giận dữ nhìn Tra Na Lệ, lớn tiếng nói: “Cô vậy mà không tiếc ra tay với chính mình, dùng cổ tuyệt tình? Cô hại tôi rồi!”  

             “Là anh ép tôi mà, đại sư huynh." Giọng Tra Na Lệ vô cùng bình tĩnh.  

             “Cô gieo cổ tuyệt tình vào người lúc nào? Sao tôi không nhận ra!”  

             “Thật ra, khi sư phụ thu nhận tôi làm đệ tử đã gieo rồi. Người nói sau này tôi chắc chắn gặp tình kiếp, nếu không vượt qua được thì dùng cái này để đoạn tuyệt tình cảm.”  

             “Cổ tuyệt tình phát tác thì xương khô ruột nát, tuỷ mục não tàn, thần tiên cũng khó cứu! Sao cô lại tàn nhẫn với bản thân như vậy? Lấy thần linh thì có gì không tốt?”  

             “Lấy thần linh ư?” Tra Na Lệ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Trong lòng tôi chỉ có một vị thần, thân hình anh ấy vạm vỡ, hóa thân thành rồng đỏ, cưỡi mây đạp sóng, ánh mắt soi thấu suối sâu; khí phách anh ấy hiên ngang, nghĩa khí quang minh, chính khí lẫm liệt, dũng cảm không sợ hãi; điều quan trọng nhất là, anh ấy chỉ yêu mình tôi, đến tận cùng trời đất; còn tôi cũng chỉ yêu anh ấy, dẫu biển cạn đá mòn!"  

             Mạn Đan tức đến phát run, lồng ngực phập phồng dữ dội.  

             Ngay lúc ấy, cả khu vườn bỗng trở nên âm u rợn người. Trời rõ ràng không gợn mây, nắng vẫn chan hòa, nhưng mọi người lại cảm thấy toàn thân lạnh toát, như thể tuyết sắp rơi đến nơi.  

             Mạn Đan kinh hoảng nhìn chú rể, quỳ xuống trước khúc gỗ: “Đại nhân! Thần linh đại nhân! Xin bớt giận! Đây chỉ là ngoài ý muốn! Xin hãy tin tôi, nhất định tôi sẽ xử lý ổn thỏa, nhất định sẽ tìm người phụ nữ mạnh hơn cô ấy gấp trăm lần để làm vợ của ngài!”  

             Lời của Mạn Đan còn chưa dứt, thân thể ông ta đã bị nhấc bổng, vặn vẹo giữa không trung, như thể rơi vào không gian trong suốt, uốn éo như nhào bột.  

             Ông ta giãy giụa trong đau đớn, cố gắng gào thét, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt, không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể há miệng trong im lặng, mà vì không gian bị vặn xoắn, miệng ông ta lúc to lúc nhỏ.  

             Toàn thân ông ta như bị ném vào tấm gương kỳ quái.  

             Lúc lâu sau, mới có tiếng rơi bịch xuống đất.  

             Mạn Đan cảm thấy toàn thân như tan rã, pháp lực cũng tiêu tán không thể tụ lại.  

             Ông ta bò rạp trên mặt đất, phải thở dốc một lúc lâu mới lấy lại được khả năng nói chuyện.  

             “Đại nhân! Hắc Mộc Thần đại nhân! Xin hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ đền bù cho ông!”  

             Xì --  

             Tượng gỗ đen phát ra âm thanh lạ lùng.  

             “Bù đắp... được... tôi muốn ---- cô ấy!”  

             Chỉ thấy trên thân Hắc Mộc tỏa ra ánh sáng đen, như thể có cánh cửa tối tăm hiện ra.  

             Từ trong cánh cửa lơ lửng bay ra pho tượng thần.  

             “Tượng Thần Nữ!”  

             Các vị khách kinh hãi kêu lên thành tiếng.  

             Ở Nhã Kinh, ai cũng nhận ra pho tượng này.  

             Đây chính là bức tượng của Đại Mã thần nữ Pháp Đế Mã được dựng ở Nhã Kinh, luôn được mọi người tôn thờ.  

             Nơi này cách quảng trường Thần Nữ ở trung tâm Nhã Kinh mấy chục cây số, vậy mà ông ta có thể thần không biết quỷ không hay mà mang đến đây.  

             Đến cả Mạn Đan cũng phải kinh hãi.  

             Nhìn thấy bức tượng của sư phụ mình đột ngột hiện ra trước mắt, trong lòng ông ta không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi và do dự.  

             “Ừ... ông sợ rồi... ông không dám... ông lừa tôi...”  

             Thân thể của Mạn Đan lại lần nữa vặn vẹo rồi bay lên không trung.  

             Lần này còn kinh khủng hơn lúc trước, gần như không còn giữ được hình dáng con người.  

             Mọi người đều cảm nhận được sự bất mãn và phẫn nộ đến từ thần linh.  

             Trong lòng mọi người tràn ngập sợ hãi.  

             Khi Mạn Đan rơi xuống đất lần nữa, ông ta đã chẳng khác gì vũng bùn nhão nhoét.  

             Mãi thật lâu sau, Mạn Đan mới dần dần hồi phục, chậm rãi bò dậy.  

             Lần này, ông ta không dám để lộ ra bất kỳ vẻ do dự hay bất mãn nào trong lòng nữa, bởi ông ta biết rõ, ông ta nghĩ gì, Hắc Mộc Thần đều có thể nhìn thấu.  

             “Vâng, thần linh đại nhân của tôi, tôi sẽ theo chỉ thị của ông, đưa cô ấy đến đây. Trước khi tìm được cô ấy, tôi sẽ bắt hết mọi cô gái trong Nhã Kinh để dâng lên cho ông!”  

             Lời này vừa thốt ra, đám phú hào có mặt tại đó đều bị dọa sợ.  

             “Mạn Đan đại nhân, chuyện này không được đâu? Tất cả các cô gái, chẳng lẽ đến cả người nước M cũng…”  

             “Mấy người các người sợ cái gì? Con gái mất rồi thì sinh tiếp là được, dâng con gái cho thần linh, đó là vinh hạnh của các người!”  

             Mạn Đan trừng mắt quát, khiến đám khách khứa lập tức im bặt, không ai dám thở mạnh.  

             Lúc này, Hắc Mộc Thần dường như đã chấp nhận đề nghị của Mạn Đan, không những không trừng phạt ông ta nữa, mà còn phóng ra tia sáng bay thẳng vào mi tâm ông ta.  

             Thân thể Mạn Đan rung động, nhất thời cảm thấy bản thân như được tái sinh, pháp lực trong cơ thể dâng trào, tinh lực dồi dào vô tận.  

             Ông ta nhìn Tra Na Lệ, gương mặt thối rữa khiến ông ta vừa thấy chán ghét mà vừa căm giận.  

             “Tra Na Lệ! Cô đúng là con điếm! Suýt nữa thì làm tôi mất mặt trước thần linh! Cô muốn dùng cổ tuyệt tình để giải thoát à? Mơ đi! Tôi sẽ luyện thân xác cô thành dầu xác, để trong đèn Trường Minh; dùng linh hồn cô luyện thành âm nữ, để trăm quỷ hưởng thụ! Ha ha ha ha…”  

             Mạn Đan cười to, vung tay lên, cuốn lên luồng gió lạnh, đẩy Tra Na Lệ đến lễ đài trong vườn hoa, nơi đó vốn là nơi để tổ chức lễ bái trời đất, đặt các vật tế lễ.”  

             “Bày trận, luyện lửa!” Mạn Đan ra lệnh.  

             Bốn con Kim Cổ Mạn Đồng bao vây xung quanh, trôi lơ lửng quanh người Tra Na Lệ, giam cầm cô ấy.  

             Lập tức có đệ tử của Huyền Hàng Môn bưng đến rất nhiều thứ giống như sáp, xếp chồng dưới chân Tra Na Lệ.  

             Trên mặt của Mạn Đan lộ ra tia tàn độc, ngón tay vung lên, một đốm lửa rơi vào đống sáp, ngay lập tức bùng lên ngọn lửa xanh lục.  

             Lửa nhanh chóng bùng lên, cháy lan lên người Tra Na Lệ.  

             Trong vườn bắt đầu tỏa ra mùi hôi thối, khó chịu.  

             Mặc dù lúc lúc này Tra Na Lệ vì cổ tuyệt tình mà khắp người đều thối rữa, trở nên xấu xí như quỷ, nhưng khi mọi người nhìn thấy cô ấy bị lửa thiêu đốt, họ vẫn cảm thấy thương xót và đồng cảm.  

             Nhưng không ai dám phát ra tiếng động, vì trong tâm trí họ, nỗi sợ hãi chiếm ưu thế.  

             “Ha ha ha ha!”  

             Mạn Đan cười điên cuồng.  

             “Cổ tuyệt tình! Đúng là tự làm tự chịu! Cô thà chịu đựng đau đớn do Cổ tuyệt tình gây ra, để phá hỏng kế hoạch của tôi. Vậy tôi sẽ cho cô biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!”  

             Đúng lúc đó, bầu trời đột nhiên biến sắc, gió không ngừng nổi lên.  

             Từng đám mây lửa xuất hiện nơi chân trời, không ngừng biến hóa thành nhiều hình dạng, cuồn cuộn kéo tới, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ trên đỉnh đầu mọi người.  

             Một con rồng đỏ thẫm lao ra khỏi tầng mây, từ trên trời hạ xuống.  

             Mọi người không khỏi sợ hãi hét lên, không hẹn mà cùng ôm đầu cúi rạp xuống đất.  

             Trong vườn hoa gió lớn không ngừng nổi lên, cát bụi mù mịt khiến ai nấy đều không mở nổi mắt.  

             Đợi đến khi gió tan bụi lặng, mọi người nhìn lại, mới phát hiện ra không biết từ khi nào trên lễ đài đã xuất hiện một người đàn ông cao lớn uy nghi, đang ôm Tra Na Lệ vào trong ngực.  

             “Na Lệ!”  

             Mã Sơn khẽ gọi tên cô ấy, nhìn thấy Tra Na Lệ toàn thân thối rữa, lại bị lửa thiêu cháy, bốc lên mùi khét tanh, trái tim anh ta như bị dao cắt từng nhát.  

             Nỗi đau này còn tàn khốc hơn gấp trăm lần so với lúc anh ta bị rút hồn luyện phách ở Thục Sơn.  

             Tra Na Lệ từ từ mở mắt.  

             Đôi mắt ấy là nơi duy nhất trên cơ thể cô ấy còn giữ được sự trong trẻo và thanh sạch.  

             “Mã… Sơn…” Tra Na Lệ bật ra âm thanh yếu ớt mà mơ hồ.  

             Cô ấy muốn đưa tay lên chạm vào mặt Mã Sơn, nhưng thân thể đã chẳng còn sức lực.  

             Cô ấy muốn mỉm cười, nhưng gương mặt thối rữa đã không thể tạo ra bất kỳ biểu cảm nào, chỉ có giọt nước mắt lặng lẽ trào ra nơi khóe mắt, lăn dài trên khuôn mặt mục nát, chảy trong từng thớ thịt đang rã ra.  

             “Đừng nói gì cả! Đừng nói gì... Anh đến rồi! Mọi chuyện sẽ ổn thôi!”  

eyJpdiI6Ikk5emN4NkFTM2pwYmhwQmh1bW9Xa3c9PSIsInZhbHVlIjoidHVtQ3JycGVDdjgrZmh1VzI3cEhmMDBGWTRNcFNDa0UzYWxYSURXUVpVaUZESjdtOVJjWUtEWm5kUHpIYzVlTW4yZWFicVwvcm1tY1wvQUw4Mk1iMkdCK1wvbEp2RFU3V2JLMys1cjNUK1dqOEE2R3BLZEJTa2ljVTZLbHFYaFNwZWhneURjVkhuTFNxZlJJbUNVYXBWeEtnVUcyeXgrSnNsY1ZLWlEwOHhXaTlaZUkrOVpDK3I1QnBGQzhzTFVTUW5jU21BalAwOUNMU1JOZmZ0OUd6WlpEcllhUDJDSzdXWWpyY3hKOEZkbEt1UTNRVk5hY1hCV2JEd2kzbHJBQTZ4MVwvYlVoK3RRZVdVRUthRjE5MVlHZEVVSm9QamJrVFNVUjhtWHJHSjBGbk1zXC9OSTJjY0RET1BnTytGaG5JVHcyTVpKVGEwbTBOWDVhZUJlVzB6S3hnbnZSZVJUQ0VGMFZFSmxVNDkwYVVYUDB6K0dYdFdEcm9RblQrYTY5MXUyK1EzQW9MdGVHNzZJdnBEVEE1VDdjVitEOHc1ZWxWb2E4V3hVbFkzWWVLcnE4YnZMZU5nVUpoZ1NRaWo3YUg3c0pkbGl4QjhIVXZKcXh0SmlUczhNejJHUTRjXC9DVTA5RlhSZzRsbXg3SFwvQk1nbnUyaDErTXpBVWp0SGpFWnNLSVR3OFVweWIwUjJMU2oyb1dsZVBoWWRMUT09IiwibWFjIjoiOGFjZWI0YTc1YTVlMThlYTQ1ZTg2Yzk5MjczN2NmNGI3MTM1OTY5YzRiNGRlMTgwNDFmNzYxMjE5MTIxZjlhMyJ9
eyJpdiI6ImlzcXdYS3IyNGY0Y1JobElad0Frc0E9PSIsInZhbHVlIjoidDFmMWJJNFNhQUpqKzRcL0JZXC9KeFAxRzEyNzhxbHJySm55RXR2ZEJyMGpQS2lDdGE0Z2NlRUVcL092bk9iOGNTMHNIajJoZjJmQ09iUjRoNFFhUW00bmtGRFZvbmhoN1Rab2xEejVLNCtCVmtHcm9FcWIxaTNuXC9xWWtpWUZXSkdqcnJzcXNXRlwvTThWUzZVeG0xV1pYNVFZeFpxZUx2MVppSUorcml1dlNjd0tXVDhYRENtRm8yRGtYOEExMFNcLzBoNHlvc2RmbkxjbDVFdnAzVXRQMFhTWHNNUGNLTnFQbnpqZ0RaXC83VGsraHdiaXlcL3MzandRSlBvTGgrdmJaREFZdmZ0aE5wd1NtMWpOSXRpQjFyK1RlNDFVZlhCK1JsUTdjTXB2QTcraGdRRTRGamFIQUlteWg2MDdiZ0FVOGNTaEZ6UmhpR0FHZWgyOTBqam94TEpuanNlclplMldHVFRkSWJ2TUp6SEFzZ0k9IiwibWFjIjoiOTc0Mzg3MDgzNzQxM2U1YWJmMzZjYjNkMTJmYTYwYTZjMzA2NTE5OTZlNDdkM2Q1NmVkZWU3NWU1OTA3ZjVlZSJ9

             Ngọn lửa dữ dội, bùng lên từ thân thể anh ta.

Ads
';
Advertisement