“Chuyện này, chuyện này sao có thể.” Nửa ngày trời Kim lão mới có thể tìm lại được giọng nói của mình,
Tần Phong Hi đưa hồ ly cho ông ấy, Tử Vân hồ lại yếu ớt nhìn nàng, vẻ mặt ngoan ngoãn đáng thương hệt như một đứa trẻ. Tuy nhìn thì thích, nhưng Tần Phong Hi lại không quá muốn nuôi sủng vật bên mình, chăm sóc rất phiền toái.
“Đúng là Tử Vân hồ thật!” Tự tay chạm tới hồ ly, Kim lão mới thực sự xác nhận, lập tức hớn hở mặt mày: “Ôi ôi ôi, tốt quá rồi, ta có thể trở về báo cáo kết quả công việc!” “Kim lão, lão bá đừng quên vừa rồi chúng ta đã cược.
Sắc mặt Kim lão lập tức xụ xuống: “Nha đầu này đúng là không chịu thiệt chút nào. Có điều, vẫn phải mau chóng trị phản phệ của huyết chú bản mệnh cho ngươi trước đã, nhìn cái bản mặt già của ngươi thật khó chịu.
Kim lão đưa Tử Vân hồ cho Trần Thập, Tần Phong Hi cũng đưa cá cho hắn ta, Tử Vân hồ khẽ khàng kêu hai tiếng, cúi đầu ăn cá.
“Huyết chú bản mệnh thi triển như thế nào ngươi cũng nên biết, máu lưu thông toàn thân nghịch chuyển theo bí pháp, kích phát năng lượng lớn nhất trong cơ thể, nhưng lại gây tổn thương cực lớn cho cơ thể.
Trước kia ngươi dùng linh quả đó lại có thể giữ được nội lực huyết lưu nghịch chuyển trong cơ thể quay lại một lần nữa, ngươi chỉ cần tự mình cảm nhận được năng lượng ấy, có thể dẫn dắt thuận lại là một lượt là được, à, đương nhiên cái này còn phải dựa vào năng lực nữa.
Không phải ông ấy cứu, chỉ là một phương pháp khái niệm mà thôi! Còn phải dựa vào năng lực! Tần Phong Hi nhìn ông ấy nhíu mày, Kim lão có chút xấu hổ nói: “Không phải ta lừa ngươi, huyết chú bản mệnh vốn dĩ chính là bí pháp độc hữu của nhà họ Tần, ta cũng không biết, trước đây ta chỉ vô tình nghe được phương pháp này...
“Cô nương!”
Trần Thập và Tân Nghĩa giật mình, nếu không thành công thì sao? Chẳng lẽ cô nương nhà họ về sau sẽ phải mang gương mặt như vậy?
Nhất thời họ cảm thấy tương lai thật tăm tối. Nếu đế quân nhìn thấy cô nương như vậy, trong lòng nảy sinh sự chán ghét thì phải làm sao? Lúc ấy họ nên trách cứ hắn hay là thương xót nàng đây?
Sau cảm giác bực bội ban đầu, Tần Phong Hi mau chóng bình tĩnh lại: “Cách này có đáng tin không?"
“Ta nghe được từ nhà họ Tần.” Ý ông ấy là đáng tin.
Tần Phong Hi gật đầu. Không thử thì sao biết nàng không thành công được chứ, trước giờ nàng chưa bao giờ cảm thấy mình ngu ngốc, nếu đã có cách thì nàng vẫn có cơ hội thành công.
Có điều, vốn dĩ nàng còn cảm thấy có chút ngượng ngùng trước yêu cầu kia, bây giờ thì có thể nói rồi. “Kim lão, đã cược thì phải chịu thua đó.
“Được rồi, ngươi muốn ta làm chuyện gì?”
“Trần Thập, mang đồ ra đây”
Kim lão thấy Trần Thập lấy một túi da lông ra. Tần Phong Hi rút từ trong bao ra một cái hộp, thả tấm da lông trưởng thành vào trong rồi đậy nắp lại, đưa cho Kim lão: “Phiền Kim lão đưa thứ này tới điện Cửu Tiêu Phá Vực giúp ta, giao tới tay Lệ Tử Mặc.
“Cái gì? Còn muốn ta tới Phá Vực.
Tần Phong Hi nhướng mày nhìn qua, sao hả, muốn nuốt lời?
Kim lão xụ mặt: “Ta còn phải đưa Tử Vân hồ này về nữa, không cùng đường”
“Cháu lão bá còn ba tháng nữa mới đưa sính lễ, đi kịp.
“Nhưng thế thì ta phải đi suốt, không chơi được..
Miệng Tần Phong Hi đột nhiên thốt lên những tiếng ô ô nhẹ nhàng, sau đó gọi Tử Vân hồ đã ăn cá xong lại: “Tử Vân hồ, lại đây.
Điều khiến Kim lão kinh ngạc chính là không ngờ Tử Vân hồ lại thật sự nghe lời nhào vào lòng nàng. Tần Phong Hi lại ô ô vài tiếng, vuốt ve Tử Vân hồ và nói với vẻ buồn bã: “Để ta đặt tên cho ngươi, gọi là Ô Ô nhé, ngươi có đồng ý đi theo ta không?”
Kim lão vừa nghe đã thấy sai sai, lập tức nhảy dựng lên: “Này này, nha đầu, có chuyện gì thì từ từ nói..” Thấy Tử Vân hồ này thoáng chốc đã bị nàng thuần phục, nếu nàng muốn giữ nó lại thì quả thực không khó, không khó! Nhưng như thế thì ông ấy sẽ không báo cáo kết quả làm việc được.
“Vậy Kim lão có thời gian gửi đồ không?”
“Có có có! Cùng lắm thì ta đi liên tục tới Phá Vực đưa đồ, rồi lại tiếp tục đi không ngừng nghỉ quay về là được. Vẻ mặt Kim lão đầy đau khổ.
Tân Phong Hi nở nụ cười.
Sao có thể không kịp, chẳng qua là phải đi suốt, lão già nghịch ngợm này không có thời gian chơi trò sắm vai mà thôi.
Nếu Kim lão đã đồng ý với chuyện của nàng thì không muốn trì hoãn thêm nữa, ôm lấy Ô Ô rõ ràng đang lưu luyến không nỡ rời xa Tần Phong Hi, rời đi với Tam Hàn Thu Giao trong lòng.
Nơi này chỉ còn lại ba người họ. Họ không gặp Nạp Lan Mộng Như nữa, đoán chừng Nạp Lan Mộng Như thảm hại đến vậy đã ra khỏi cốc rồi. Còn Âm Nguyệt giáo chủ gì đó cũng chẳng biết trốn ở đâu, nhưng có lẽ cũng không ở quanh đây, bởi vì quanh đây quả thực không thích hợp để cư trú.
Trần Thập và Tân Nghĩa ở đây nhiều ngày như vậy, hôm qua lại uống viên thuốc tránh chướng khí kia, nếu không thì e là cũng chẳng chịu nổi.
“Cô nương, Tam Hàn Thu Giao đó, vì sao chúng ta không tự mang về?" Trần Thập và Tân Nghĩa do dự hồi lâu mới hỏi ra vấn đề này. Đồ vật quan trọng như vậy, bọn họ vẫn cảm thấy tự mình mang về sẽ yên tâm hơn. Vả lại, dù cô nương không tìm Tử Kim Đằng thì ra ngoài lâu như vậy cũng nên trở về rồi chứ?
Tần Phong Hi liếc nhìn bọn họ, nói: “Nếu ta nói ta không quay lại Phá Vực thì sao?”
Hai người kinh hãi, không quay về?
“Các người hối hận vì đi ra ngoài cùng ta không?”
Trần Thập và Tân Nghĩa vội vàng giải thích: “Không phải, cô nương, thuộc hạ đã chọn đi cùng cô nương, sao có thể hối hận được chứ.
“Không hối hận là được rồi. Ta ra ngoài là sẽ không muốn về nữa. Từ nay về sau, trời cao biển rộng, tự do tự tại, chẳng phải rất tốt sao?” Tần Phong Hi cười. “Vậy còn Đế quân?”
“Đế quân tự có con đường quân vương của hắn, sau này còn có ba ngàn hậu cung, ta xen vào làm gì?”
Trần Thập tưởng tượng cảnh cô nương nhà mình cả ngày ở trong hậu cung tranh giành sự sủng ái của Đế quân với những người phụ nữ khác, lập tức cảm thấy không thể chấp nhận nổi. Hắn ta đột nhiên hiểu được cảm giác của Tân Phong Hi.
Nàng nên kiêu ngạo, tự do và độc nhất vô nhị, sao có thể lẫn vào đám oanh oanh yến yến đó được.
Tân Nghĩa do dự một lát rồi lại nói: “Nhưng thuộc hạ cảm thấy, Đế quân thật lòng với cô nương..” Chắc sẽ không có chuyện tranh sủng đâu? Đế quân sẽ sủng cô nương đến tận xương...
Tần Phong Hi cười: “Vậy ngươi cảm thấy, nếu Đế quân dựng nước, thật sự làm vua một đất nước mà có thể chỉ cưới một vợ sao?”
Tân Nghĩa ngẩn ra, chỉ cưới một vợ? Sao có thể chứ.
“Ngươi cũng cảm thấy không có khả năng đúng không? Dù hắn có sủng ta đến mấy, ta cũng không thèm chung chồng với người phụ nữ khác.
Trần Thập và Tân Nghĩa nhìn gương mặt phát ra ánh sáng của nàng, từ đó không nói thêm gì nữa. Cô nương nhà họ là tốt nhất, người phụ nữ khác ngay cả xách giày cho nàng cũng không xứng, sao có thể xứng có chung một người đàn ông với nàng!
“Được rồi, tìm một nơi, ta phải phá pháp phản phệ huyết chú bản mệnh kia, các ngươi canh chừng cho ta
Bọn họ tìm nửa ngày trời, không ngờ thật sự phát hiện phía sau thác nước có một sơn động, dòng thác chảy xuống tạo thành tấm rèm nước cho cửa động, nếu không phải lúc trước Tần Phong Hi phát hiện Tử Vân hồ xuất hiện ở đây thì nàng cũng không nghĩ sẽ tới đây xem.
Dù Nạp Lan Mộng Như chưa đi tới đây, dù Âm Nguyệt giáo chủ còn đó thì có lẽ cũng không thể phát hiện ra một chỗ ẩn nấp tuyệt diệu như thế này.
Ba người nép mình đi vào từ bên ria, cả người đều ướt sũng.
Nhưng điều khiến họ cảm thấy kỳ lạ là, vốn dĩ đang ở trong lưng chừng núi, bên ngoài là thác nước, có hơi nước rất lớn, lẽ ra nơi này phải lạnh mới phải, nhưng tiến vào động họ lại thấy ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
Tần Phong Hi nghĩ tới nghĩ lui, động này chắc hẳn chính là ổ của Lưu Quang Tử Vân hồ, bản thân Tử Vân hồ đó có thể chất như thế, sống ở một nơi ấm áp cũng là chuyện thường tình.
Ở chỗ này không cần Trần Thập và Tân Nghĩa hộ pháp cho nàng, Tần Phong Hi dứt khoát giao cho mỗi người họ một nhiệm vụ, đưa chút thảo dược nàng hái được lúc trước cho Tân Nghĩa sàng lọc, sau đó ghi nhớ rồi đi ra ngoài một vòng xem có hay không, đào về cho nàng. Còn nhiệm vụ cho Trần Thập lại khiến hắn ta vô cùng khó hiểu.
Lúc trước con khỉ vàng cầm đá đập bọn họ, kết quả là Tần Phong Hi nhặt hết những viên đá đó, đựng vào một túi cho hắn ta đeo, việc Tần Phong Hi muốn hắn ta làm là dùng Phá Sát cẩn thận cắt nhỏ những viên đá đó ra.
Ban đầu Trần Thập không hiểu rốt cuộc nàng muốn làm gì, nhưng khi hắn nghe nàng nói xong lại cẩn thận mà thái từng viên đá, khi phát hiện mặt bên trong không ngờ lại là hồng ngọc cực phẩm khiến con người ta phải nín thở, hắn lập tức sững sờ.
Sau đó Trần Thập tràn đầy hứng thú xẻ những viên đá đó mỗi ngày, hồng ngọc, bích ngọc, bạch ngọc, đó rõ ràng là hơn chục viên ngọc thạch cực phẩm!
Viên lớn nhất to bằng nắm tay hắn ta, nhỏ nhất cỡ một quả trứng gà. Hắn ta biết ngay cô nương nhà mình có số chiêu tài mà! Quả nhiên, đến cả khỉ cũng lấy ngọc cực phẩm đập nàng!
Còn Tân Nghĩa cùng đào được một đống thảo dược quay về, làm theo cách Tần Phong Hi dạy mình, cái thì phơi khô, cái thì rửa sạch rồi cái, cái thì mài cho nhuyễn.
Thỉnh thoảng Tân Nghĩa cũng gặp thú dữ, nhưng có thuốc của Tần Phong Hi, lần nào cũng tiêu diệt thú dữ mà không gặp nguy hiểm gì.
Hai người đều có công việc riêng, Tân Phong Hi bắt đầu thử dùng cách mà Kim lão nói để phá giải sức phản vệ sau khi huyết chú bản mệnh có hiệu lực.
Tần Phong Hi cũng không nghĩ lần thử này của nàng lại tốn thời gian nửa tháng trời.
Nhưng nàng đã thành công.
Nửa tháng này ngoài một ngày ba bữa và giải quyết nội vụ bên ngoài ra thì nàng gần như không hề cử động, cứ ngồi xếp bằng trên khóm cỏ ấm áp dày dặn nghi là ổ của Tử
Vân hồ trước đây, cẩn thận lĩnh ngộ biện pháp phá giải, có khi thực sự không nghĩ ra nổi liền dứt khoát tu luyện lại nội lực, nghĩ lại một lượt.
Chạm vào khuôn mặt đã khôi phục sự nhẵn nhụi mịn màng của mình, nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi. Nhưng lúc này nàng đột nhiên nhíu mày.
“Cô nương, thế nào rồi?”
Hôm nay Trần Thập và Tân Nghĩa ngày ngày thu dọn sẵn đồ đạc. Vốn dĩ thấy nàng đã thành công, hai người đều thở phào một hơi, nhưng thấy này bất chợt nhíu mày, tim họ lại nảy lên ngay tức thì.
Tần Phong Hi quả thực có chút không tin, nhưng nội lực sục sôi mãnh liệt ở vùng dưới rốn là sao?”
“Hình như nội lực của ta tăng lên rất nhiều.” Nàng chậm rãi nói.
"Hȧ?"
Tần Phong Hi nhảy dựng lên, quả nhiên cảm thấy thân mình nhẹ hơn trước nhiều, nội lực hồn hậu như biển lớn.
“Chúng mừng cô nương gia tăng công lực!”
“Chúc mừng cô nương!”
Trần Thập và Tân Nghĩa cũng vui mừng thay nàng.
Tần Phong Hi đoán chừng do nơi này đủ linh khí, nếu không thì Tử Vân hồ cũng sẽ không ở lại đây, còn một phần có thể là do thạch tủy ngàn năm nàng dùng lúc trước, ban
“Đi thôi, mang theo thu hoạch của chúng ta, nên ra khỏi cốc rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất