Nhìn từ xa đã thấy thác nước rất hùng vĩ, đến gần mới thấy nó thật sự tráng lệ. Dòng nước khổng lồ đổ ào từ đỉnh núi xuống, rơi xuống hồ sâu dưới chân núi.
Họ đứng ở vị trí cao hơn một chút rồi nhìn xuống, cái hồ đó rộng lớn và sâu, nước lại trong vắt, thậm chí còn có thể nhìn thấy cá.
Tần Phong Hi nuốt nước miếng ừng ực.
“Chúng ta nướng cá ăn đi!” Là một tín đồ ăn uống, đã ăn trái cây và thịt nướng nhiều ngày liền, nên Tần Phong Hi thèm được ăn thịt cá tươi ngon ngọt lịm lắm rồi!
Hơn nữa, từ hôm kia đến giờ, họ không phải đang vội vã trên đường đi thì lại đang liều mạng, không được ăn uống tử tế, nước cũng uống ít, càng không được nghỉ ngơi nhiều, mặc dù có nội lực chống đỡ, nhưng thực tế cơ thể đã mệt mỏi đến cực điểm.
Nàng còn cảm thấy mệt, huống hồ là Trần Thập và Tân Nghĩa vốn có võ công kém cô.
“Cô nương, không đi tìm Kim lão tiền bối trước sao?” Trần Thập hỏi.
Tần Phong Hi lắc đầu: “Không cần vội vàng. Huống hồ, còn chưa biết phía trước sẽ gặp phải chuyện gì nữa, chúng ta không nghỉ ngơi bù lại sức lực trước, e rằng sẽ không ứng phó nổi đâu?
Trần Thập cảm thấy cô nương nhà họ nói gì cũng có lý.
“Cô nương, Trần Thập, hai người nghỉ ngơi lúc đi, ta xuống dưới bắt cá” Tân Nghĩa dứt lời bèn cởi ủng ra, sau đó nhảy tủm xuống.
Đi xuống bên dưới không phải chỉ toàn là nước, mà còn có một bãi cát trắng mịn, vì địa thế thấp nên khá là tránh gió. Tần Phong Hi liền nói: “Chúng ta cũng xuống đi, nướng ngay bên bờ nước luôn
Hai người bèn nhảy xuống, Tân Nghĩa đã xắn quần lên để xuống nước, tay cầm theo một cây xiên. Theo Tần Phong Hi đi ra ngoài suốt quãng đường, đa số thời gian là hắn ta phụ trách tìm thức ăn, nên kỹ năng xiên cá đã rất sành sỏi.
Mặc dù bảo Trần Thập nghỉ ngơi, nhưng Trần Thập làm sao có thể để một mình hắn ta làm hết mọi việc được, do đó đã đi nhặt một ít cành cây về nhóm lửa.
Tân Phong Hi thật sự rất mệt, lát nữa còn phải tự tay nướng cá, bây giờ nàng liền nằm phịch xuống bãi cát, nghỉ ngơi một chút. Không lâu sau, Tân Nghĩa đã xiên được ba con
cá, tiện tay làm sạch bên bờ nước rồi mang về. Tân Phong Hi bấy giờ mới nhổm dậy, lấy tất cả gia vị mang theo bên mình ra, sau đó chọn một vài loại thích hợp để nướng cá, ba người mỗi người cầm một con cá nướng trên đống lửa.
Chẳng mấy chốc, một mùi thơm hấp dẫn của cá nướng đã lan tỏa ra.
Tần Phong Hi không nhịn nổi, bèn nuốt nước miếng.
Nhưng khi nàng chuẩn bị đưa con cá nướng vào miệng thì một bóng người từ trên trời rơi xuống, giật ngay lấy con cá trong tay nàng.
Tần Phong Hi nhìn kỹ, thấy Kim lão đang há miệng ra cắn ngon lành một miếng thịt cá.
“Ưm, thịt cá tươi ngon, vị ngọt thanh, lớp ngoài lại hơi giòn thơm, ngon quá, ngon quá! Lão phu đã nửa năm rồi không ăn được món ngon như vậy!”
“Kim lão, không phải lão bá đi tìm thứ gì đó rồi sao?” Tần Phong Hi vừa nhận lấy con cá vốn thuộc về mình mà Tân Nghĩa đưa tới, vừa lườm Kim lão một cái.
Sau đó, Tân Nghĩa lại đi xiên cá.
Kim lão ăn cá một cách ngon lành, động tác rất nhanh, nhưng nói chuyện vẫn rất rõ ràng: “Hi nha đầu à, lão phu không phải đang đợi ngươi hay sao?”
“Đợi ta? Không phải vì lão bá tay không trở về ư?”
Kim lão sững lại, vẻ mặt đầy oán trách liếc nhìn nàng: “Có thể đừng vạch trần ta như vậy không?”
Tần Phong Hi không nhịn nổi cười.
“Kim lão tiền bối, ngày muốn tìm thứ gì thế?” Trần Thập không khỏi tò mò, hỏi.
“Haiz, cái này không phải vì bản thân ta mà cháu trai ta sắp thành thân rồi, hồi trước đính hôn bên nhà gái đã đòi món đồ này, nên ta phải chuẩn bị cho thật chu đáo.
Tần Phong Hi ngạc nhiên: “Ơ, lão bá có con cháu á?”
Kim lão râu ria dựng đứng, trừng mắt: “Hi nha đầu, ngươi nói cái gì vậy, ta không thể có con cháu sao?”
“Ta tưởng lão bá không đáng tin, ở, thực ra ta muốn nói là lão bá sống buông thả như vậy thì chắc là không vướng bận gì mới đúng”
“Ai nói với ngươi đã lập gia đình thì không thể đi chơi khắp nơi?”
Được rồi, quan niệm của ông lão này còn hiện đại hơn nàng nữa. “Vậy nhà gái muốn cái gì? Mà chỉ trong Thần Ma cốc mới có?”
“Ừ, đúng rồi, chỉ có Thần Ma cốc mới có loại Lưu Quang Tử Vân hồ biến dị này
“Lưu Quang Tử Vân hồ?” Tần Phong Hi ngạc nhiên thốt lên: “Nghe tên đã thấy rất hiếm rồi. Luồng ánh sáng tím chúng ta nhìn thấy trước kia chính là của Lưu Quang Tử Vân hồ sao?”
“Đúng vậy. Tiếc là ta đến chậm quá, chỉ thấy được một đống phân của Tử Vân hồ.
"Phut!"
Tần Phong Hi và Trần Thập đều phun cả ra.
“Nha đầu ngươi có nhiều ý tưởng hay ho, mau giúp lão phu nghĩ cách đi, ba tháng nữa là đến ngày cháu trai ta phải trao sính lễ rồi, ta đã hứa chắc chắn sẽ mang Lưu Quang Tử Vân hồ này tặng cho cháu dâu của ta, nếu không bắt được nó thì mặt mũi ta để đâu. Kim lão thở dài: “Ban đầu ta đã chuẩn bị hai phương án, tìm luôn cả cái quả linh vỏ xanh Mê Chướng kia, để nếu không bắt được Lưu Quang Tử Vân hồ thì lấy cái đó mang đến đối phó cũng được, nhưng bây giờ quả linh đã bị ngươi ăn mất rồi, cho nên ta nhất định phải bắt Lưu Quang Tử Vân hồ cho bằng được. À đúng rồi, ngươi có lấy được Tam Hàn Thu Giao không?”
“Lão bá nói xem?”
“Ha ha ha, lão phu biết là ngươi không cần ta giúp đỡ cũng vẫn ổn mà, ngay cả Thánh nữ của Vấn Thiên Sơn cũng không làm khó được ngươi. Kim lão bày ra vẻ mặt đắc ý, thấy Tân Nghĩa và Trần Thập lại bắt đầu nướng cá, liền nhanh chóng chen ngang: “Cho lão phu thêm một con nữa.
Trong lúc chờ nướng cá, ông ấy đã kể cho Tần Phong Hi nghe về Lưu Quang Tử Vân hồ.
Lưu Quang Tử Vân hồ nhỏ hơn hồ ly bình thường, cho dù trưởng thành cũng chỉ bằng con mèo con, tai nhọn hơn, lông mềm mại và dài hơn, bóng loáng, chạy rất nhanh, bộ lông sẽ phát ra ánh sáng tím.
Nghe Kim lão miêu tả như vậy, Tần Phong Hi cảm thấy Lưu Quang Tử Vân hồ rất đẹp và đáng yêu. Nhưng nàng vẫn hỏi tiếp: “Ngoài những cái đó ra, còn có gì đặc biệt không?” Kim lão gật đầu: “Những cái khác thì không có gì đặc biệt, nhưng cơ thể của Lưu Quang Tử Vân hồ vốn rất ấm, những người hay bị lạnh thường xuyên ôm nó sẽ rất tốt cho thân thể”
Tức là giống như một cái lò sưởi di động.
“Cháu dâu của lão bá hay bị lạnh à?”
“Đúng vậy, lạnh từ trong bụng mẹ rồi, sợ là khó sinh con, thế cho nên ta thật sự rất muốn bắt được Lưu Quang Tử Vân hồ này mang về cho cháu dâu của mình.
Kim lão nói tới đây thì bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi. Tần Phong Hi quả thực không quen nhìn ông ấy với bộ dạng như này: “Có gì cứ nói thẳng ra, úp úp mở mở đâu phải là phong cách của lão bá!”
“Nói thì nói. Hi nha đầu à, ta nói cho ngươi biết, cháu dâu của ta cũng họ Tần, là người của nhà họ Tần đó, nhưng chỉ là một nhánh bên thôi”
Tần Phong Hi lập tức ngây người.
Nếu nói rằng gia tộc Tần gia là một dòng họ ẩn sĩ vô cùng hiển hách, vậy thì, để có thể cưới được con gái Tần gia, gia tộc Kim gia ít nhất cũng phải có địa vị ngang tầm với Tần gia chứ?
Im lặng một chốc, Tần Phong Hi cười khẽ: “Kim lão nói với ta những lời này là có ý gì?”
Kim lão cũng trầm ngâm một lúc, rồi bật cười lớn: “Cũng đúng, là lão phu quá sốt ruột rồi!”
Trần Thập bưng cá nướng đến vừa đúng lúc.
“Ta lại muốn biết về chuyện nghĩa phụ, không biết Kim lão có thể kể cho ta nghe không”
“Hiên Viên Khước á?” Kim lão lắc đầu: “Hiên Viên Khước là một thiên tài, nhưng hắn thân với Khổng Tu sư huynh hơn, chuyện của hắn lão phụ thật sự không rõ. Khổng Tu sư huynh không phải đã về tra xét rồi sao? Ngươi cứ chờ tin của ông ấy đi.
Tần Phong Hi cũng đành thở dài. Thân thế của lão đạo sĩ hội hám vẫn là một ẩn số, kéo theo cả thân thế của nàng cũng là một ẩn số. Nhưng nàng sẽ không cố ý đi tìm ra câu trả lời, giống như nàng vẫn luôn nghe Kim lão nhắc đến Tần gia, nhưng lại không muốn đi tìm hiểu xem Tần gia có thật sự liên quan đến nàng hay không. Bởi vì nàng cảm thấy như giờ vẫn rất tốt.
Nếu thật sự vén màn bí mật về thân thế, ai biết sẽ mang đến những rắc rối gì? Ai biết sẽ đột nhiên xuất hiện một đám người thân nào đó khiến nàng đau đầu chứ?
Nên nàng như giờ là tốt rồi, một mình, tự do. Hơn nữa, cho dù nàng vốn là người của thế giới này, những người đó đã làm lạc mất nàng, thì cũng chẳng còn liên quan gì đến
nàng nữa.
Ăn xong cá nướng, mọi người đi rửa mặt rửa tay, rồi nghỉ ngơi một lát, Tần Phong Hi lại lấy ra một cái bình, rắc bột thuốc bên trên lên con cá nướng còn lại.
Trong không khí lập tức tràn ngập một mùi hương kỳ lạ, mùi thơm của cá nướng dường như còn lẫn thêm một mùi hương nào đó, đối với họ mà nói đây không phải là tăng thêm khẩu vị. Tân Nghĩa thậm chí còn không ngửi ra được sự khác biệt, còn Trần Thập thì chỉ cảm thấy con cá đó có vẻ thơm hơn một chút, ngược lại Kim lão lại ngửi thấy rất rõ ràng.
“Đây là cái gì?”
“Bột thuốc dẫn thú. Tần Phong Hi cất đồ đi, sau đó liếc mắt nhìn Trần Thập và Tân Nghĩa, họ lập tức tách ra, đứng hai bên canh chừng.
Kim lão lắc đầu cười: “Vô dụng thôi, Lư Quang Tử Vân hồ kia đã ở trong Thần Ma cốc này đã lâu nên sinh ra linh tính, thấy nhiều người chúng ta ở đây như vậy thì tuyệt đối sẽ không đến”
Tần Phong Hi ánh mắt liếc qua một chút bóng hình, rất bình tĩnh hỏi: “Thật sao?”
“Tất nhiên. Nếu dễ như vậy thì lão phu còn cần phải tìm lâu thế à?”
“Hay là chúng ta đánh cược nhé?”
“Đánh cược?”
“Đúng vậy, nếu như ta có thể dẫn nó đến đây thì hãy hủy bỏ yêu cầu mà ta đã đồng ý với lão bá trước đó, còn lão bá phải giúp ta chữa lại khuôn mặt già nua này vô điều kiện
Tân Phong Hi chỉ vào mặt mình, vừa nói vừa nhẹ nhàng lắc lắc con cá, mùi hương có thể lan xa hơn: “Còn nữa, đổi lại lão bá hứa sẽ giúp ta làm một việc, cái đó đợi ta nghĩ ra rồi tính, có dám đánh cược không?”
“Thế nếu ngươi không dụ được nó ra thì sao?”
“Nếu không dụ được thì ta sẽ trở về cùng lão bá xem thử bệnh hàn cho cháu dâu của ngài, thế nào?”
Kim lão lập tức trợn tròn mắt: “Hi nha đầu, ngươi còn biết chữa bệnh hàn ư?”
“Biết một chút”
“Được, lão phu đánh cược với ngươi. Ta thấy ngươi nên chuẩn bị về với lão phu đi, chỉ bằng chút bột thuốc và một con cá này mà muốn dụ Lưu Quang Tử Vân hồ ra, làm sao có thể.”
Lời của ông ấy còn chưa nói hết, thì khóe miệng Tần Phong Hi đã cong lên, chỉ thấy một tia sáng tím đột ngột bắn ra ngay bên cạnh thác nước, mục tiêu chính là con cá nướng trong tay nàng!
Tần Phong Hi giơ con cá lên cao trước khi thứ đó kịp chụp lấy, thứ đó mất đà liền nhào thẳng vào lòng nàng và bị nàng bắt gọn.
“A rít.”
Một tiếng rên yếu ớt vang lên.
Tần Phong Hi nâng nó lên cao hơn một chút, đối diện với đôi mắt hồ ly trong veo vô cùng. Còn bàn tay chạm vào bộ lông mềm mại, mượt mà, ấm áp đến lạ thường. Bộ lông có màu tím sáng, không phải tím đậm toàn thân, mà là tím nhạt pha lẫn một chút bạc, trông có vẻ sáng bóng hơn.
“Trông thật xinh đẹp.
“Lưu Quang Tử Vân hồ?” Tần Phong Hi đưa tay vuốt ve đỉnh đầu con hồ ly bằng tư thế tay có phần kỳ lạ. Kim lão phát hiện ra con hồ ly vốn đang giãy giụa bỗng trở nên yên tĩnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất