Ngụy Nhiếp Linh vô ý thức liền sờ sờ vết tích trên mặt, cô dùng không ít cách mới che được dấu răng lại, vừa nhìn thấy Chiến Tùng Lâm, cảm giác kia vết thương lại đau.
Người này có thù tất báo, nghe được cô nói xấu sau lưng hắn, còn không biết lại muốn trả thù cô thế nào.
Nói lý hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, Ngụy Nhiếp Linh quyết định cứu vãn một chút.
Nghĩ như vậy, Ngụy Nhiếp Linh bắt đầu ý đồ biện bạch cho mình, yếu ớt giơ tay lên về phía Chiến Tùng Lâm quơ quơ: "Này?"
Ánh mắt Chiến Tùng Lâm vẫn thâm thúy như cũ, môi mỏng khẽ mím môi, không nói một lời.
Với ánh mắt khó dò và thái độ mơ hồ này, Ngụy Nhiếp Linh nhất thời không thể phát hiện ra cảm xúc của hắn, tự hỏi liệu có phải hắn đã lén viết cô vào cuốn sổ nhỏ hay không.
Ngụy Nhiếp Linh vẫn như cũ một mình nhiệt tình nói: "Vương gia, người ta nghe nói ngài trở về còn chưa dùng bữa, cố ý làm xong một bàn thức ăn ngon chờ ngài đó, hay là ngài di giá một chút? Có chuyện quan trọng gì thì cũng phải ăn cơm trước đã, đúng không?"
Chỉ cần Chiến Tùng Lâm dù là cùng cô nói một chữ cút, cô cũng sẽ toàn thân trở ra, bằng không cứ như vậy nhìn nhau lúng ta lúng túng rất không tốt.
Ngụy Nhiếp Linh tự nhận đã tìm tòi tính cách Chiến Tùng Lâm mấy phần, khẳng định hắn không muốn nhìn thấy mình.
Nhưng ai biết, cô vừa nói xong, nhìn thấy nam nhân rời đi sau cửa sổ, sau đó cửa lớn mở, từ bên trong ra.
Bánh xe hoạt động, rất nhanh đến trước mặt Ngụy Nhiếp Linh.
Nam nhân ngồi nghiêm chỉnh, rõ ràng cao hơn nàng không có bao nhiêu, lại dùng một vẻ ngạo nghễ nhìn cô: "Không phải chuẩn bị xong đồ ăn, còn không đi?" "Ừ? A, đi, lúc này đi" Ngụy Nhiếp Linh ngập ngừng nói, xấu hổ.
Thật sự là hận thấu cái miệng này, đang êm đẹp lại viện cớ chứ.
Còn cái người này, không chơi theo luật.
Ngụy Nhiếp Linh chưa hề hi vọng viện tử của mình có thể cách chủ viện xa một chút, lại xa một chút, tốt nhất có thể làm cho Chiến Tùng Lâm đột nhiên bỏ đi cái chủ ý này.
Nhưng mà, trong nháy mắt, đến viện tử của mình, Chiến Tùng Lâm tiến trong sảnh ngồi, ánh mắt xa xa nhìn về phía Ngụy Nhiếp Linh, nhẹ nhàng gõ bàn một cái. Ngụy Nhiếp Linh bắt đầu giả ngu, nhìn về phía Vương Chi: "Còn đứng ngốc ở đó làm gì, còn không tranh thủ thời gian cho lo pha trà cho Vương gia?"
Vương Chi động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đưa trà tới.
Chiến Tùng Lâm cầm tách trà lên, cào nắp, nhìn Ngụy Nhiếp Linh, ra hiệu chuẩn bị ăn.
Lấy đồ ăn ở đâu, cà rốt ngược lại là có hai cây, muốn hay không?
Nhưng hết lần này tới lần khác, ánh mắt Chiến Tùng Lâm khóa chặt, Ngụy Nhiếp Linh nào dám nói ra câu nói này.
Rõ ràng, có thể bình tĩnh đối phó mọi lúc mọi nơi, nhưng dưới ánh mắt sâu thẳm của Chiến Tùng Lâm, cô không khỏi cảm thấy một loại xấu hổ và hoảng sợ. Ngụy Nhiếp Linh cười ngượng ngùng nói: "Được, tôi sẽ bưng đồ, đi đây.
Nói xong, Ngụy Nhiếp Linh nhanh chân liền xông ra ngoài, phi nước đại vào phòng bếp.
Vương Chi không dám cùng Thất vương gia cùng ở một phòng, Ngụy Nhiếp Linh rời đi cũng theo sát lui ra ngoài.
Tần Lập đi vào trong phòng, thấp giọng nói: "Chủ tử, Vương phi cũng không chuẩn bị đồ ăn, có thể phải thuộc hạ từ đầu bếp đưa tới?
Chiến Tùng Lâm phất phất tay, Tân Lập hiểu ý lui ra, nhưng trong lòng thì kinh dị không thôi.
Chủ tử lúc nào có tốt và kiên nhẫn như vậy?
Mà đổi thành Ngụy Nhiếp Linh lo lắng khi nhìn đống nguyên liệu chưa xử lý lại.
Chút thời gian này, cô cũng không cách nào lập tức chế biến những nguyên liệu nấu ăn nếu thật sự bưng dưa chuột trộn, cà rốt ăn sống, rau xà lách, cô dám khẳng định Chiến Tùng Lâm có thể sẽ ăn sống cô mất.
Ngụy Nhiếp Linh trong phòng bếp đi tới đi lui, không ngừng dùng ngón tay chỉ mi tâm của mình.
"Có rồi!" Ngụy Nhiếp Linh khẽ động liền bắt đầu bắt đầu chuẩn bị.
Vương Chi lúc tiến vào nhìn thấy Vương phi nhà mình vậy mà thật sự là dự định làm luôn, vẻ mặt u sầu nói: "Vương phi, bây giờ sợ là không còn kịp rồi, hay là, hay là chúng ta nói thật với Vương gia.
Thật nếu để cho vị gia kia chờ không nổi nữa, chỉ sợ cái mạng nhỏ của các nàng khó giữ được.
Ngụy Nhiếp Linh nhìn nàng tự tin cười một tiếng: "Ngươi tới thật đúng lúc, mau giúp ta rửa rau, những nguyên liệu nấu ăn này đều rửa cho ta"
"Toàn bộ?" Vương Chi nhìn những yên liệu nấu ăn kia như núi nhỏ vậy một mặt khó xử: "Người cho dù là Trù thần tại thế cũng không cách nào lập tức làm nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, hay chúng ta chọn một ít cho nhanh"
"Bớt nói nhảm, ngươi mau giúp ta rửa, không cần nhiều, mỗi một loại rửa một chút là được." Ngụy Nhiếp Linh nói rồi bắt đầu tiếp tục xào hương liệu.
Vương Chi thấy người phụ nữ bên cạnh không ngừng ném nguyên liệu vào, nàng ta sợ tới mức lùi lại mấy bước, muốn khuyên lại nhưng lại không dám, trong lòng rất căng thẳng.
Đợi đến Ngụy Nhiếp Linh đặt nồi hầm vào một cái chậu sứ lớn màu xanh Thanh Hoa, cơm đã được nấu xong.
Vương Chi nhìn cái kia hoàn toàn không có mỹ cảm đồ ăn, âm thanh run hỏi: "Vương phi, ngài thật chuẩn bị muốn để vương gia ăn những thứ này?"
Ngụy Nhiếp Linh nhìn cũng không nhìn nàng ta một chút, trực tiếp cầm đồ vật che khuất bưng đi, chỉ nhẹ nhàng dặn một câu, bưng cơm lên, sau đó ngươi nấu một nồi nước ô mai mang lên."
Ngụy Nhiếp Linh bưng cái chậu sau khi vào phòng đã thấy trong phòng đen kịt một màu, càng không thấy bóng người Chiến Tùng Lâm.
"Ài? Người đâu, chẳng lẽ là chờ không kịp nên đi trước? Sao không nói sớm đi, để ta làm cho kịp. Ngụy Nhiếp Linh ngồi xuống bên cạnh bàn, mất hứng nói.
Vừa dứt lời, một chỗ trong phòng sáng lên ánh sáng.
Ngụy Nhiếp Linh nhìn theo tia sáng, Tôi nhìn thấy một viên dạ minh châu to bằng nắm tay phát ra ánh sáng trên đệm ở phòng trong.
Ngụy Nhiếp Linh đứng lên theo viên dạ minh châu nhìn qua, híp mắt nhìn thấy Chiến Tùng Lâm giờ phút này đang nằm trên giường của cô.
Người đàn ông mặc đồ đen nằm đó, chăn bông của cô vẫn đắp trên người, như thể vừa rồi hắn đang ngủ rất yên bình.
Ngụy Nhiếp Linh hiếu kì: "Ngài là thế nào leo lên giường vậy?"
Thanh âm của Chiến Tùng Lâm khan khan lạnh lùng, mang theo lãnh ý: "Bản vương cho là ngươi rơi vào trong chảo dầu.
Đây là chờ mà sốt ruột.
Ngụy Nhiếp Linh nghe xong lời này nào dám trách người này tu hú chiếm tổ chim khách, ngược lại ôn tồn nói: "Vương gia, ngài là muốn dùng bữa hay là tiếp tục ngủ yên?"
Chiến Tùng Lâm từ trên giường ngồi dậy, hai tay chống lên lưu loát ngồi lên xe lăn, trượt đến bên cạnh bàn, khi nhìn đến trên bàn chỉ có một món ăn, lông mày nhàu lại, không vui trừng mắt về phía Ngụy Nhiếp Linh.
Để hắn chờ lâu như thế, mà chờ được cái này?
Tính khí có tốt đến đâu cũng ép xuống không được.
Ngụy Nhiếp Linh vội vàng nói: "Vương gia ngài đừng có gấp, ngài nhìn món ăn này của ta, bảo đảm hương vị của ngài mở rộng!"
Nói rồi, Ngụy Nhiếp Linh vô cùng thần bí chậm rãi đưa tay tới, mở cái nắp.
Nói xong đưa cho nam nhân một đôi đũa, một đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào hắn, tất cả đều là chờ mong.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất