Vốn cho là Ngũ Độc Tử miệng ngọt sẽ nói dù ngài đổi dung mạo nào cũng đều là khuynh thành vô song, làm sao Ngũ Độc Tử đã sớm được nhìn ra hình dáng của cô, thậm chí trong lòng đã sớm đưa cô lên thần đàn, đương nhiên sẽ không cảm thấy như thế nào cũng tốt.
"Há lại chỉ có từng đó là không dễ nhìn, so với hình dạng bình thường của người, quả thực chính là một người quái dị, người coi như muốn che dấu chân dung cũng không cần ủy khuất bản thân như thế, hơn nữa còn là một bộ mặt từng chịu khổ, y như lúc bị bệnh nguy kịch vậy, điềm xấu, hay là đổi đi.
Ngụy Nhiếp Linh vuốt cằm nói: "Tạm được, dùng quen cảm thấy cũng không tệ lắm, tương đối thích hợp giả heo ăn thịt hổ"
Ngũ Độc Tử vội vàng nói: "Vậy thì không thể, coi như ngài lấy gương mặt này cũng giấu không được bá khí của mình, thiết lập này của Tiểu Bạch Hoa có chút không thích hợp với người.
"Bớt lắm mồm, chuyện ta để ngươi điều tra ngươi tra được không?" Ngụy Nhiếp Linh trừng mắt liếc hắn một cái, Ngũ Độc Tử lập tức dọa đến ngồi nghiêm chỉnh, da trên lưng kéo căng chăm chú.
"Vẫn chưa, khoảng cách thời gian quá dài, năm đó ở vị trí kia người đều đổi mấy đợt, hơn nữa ngài dặn không nên đánh rắn động cỏ, cho nên nhỏ liền không dám gióng trống khua chiêng tra, trước mắt tra được chính là phủ Thừa Tướng"
"Phủ Thừa Tướng" Ngụy Nhiếp Linh nghiến nghiến răng: "Khoảng thời gian trước ta vẫn luôn ở trong phủ Thừa Tướng, cũng không có phát giác có cái gì bất thường, lão thất phu kia cũng đã nói, năm đó mẹ ta sinh ta xong liền mang theo ta rời đi, đến tận bây giờ vẫn chưa từng gặp mặt, ngươi lại tiếp tục tra đi"
"Vâng, bà nội tổ sư, ngài yên tâm, lão tổ tông nhất định sẽ bình an vô sự, sư phụ không phải đều đã tính qua sao, thân của người bây giờ còn ở nhân thế, có lẽ chỉ là bị chuyện gì chậm trễ." Ngũ Độc Tử an ủi.
"Ừ, đã như vậy, như vậy trước đi, ta đi trước." Ngụy Nhiếp Linh đang chuẩn bị đứng lên rời đi, liền nhìn thấy tiểu đồng tử kia chạy đến, nhanh chóng bẩm báo có người cưỡng ép xông vào.
Ngụy Nhiếp Linh quay đầu nhìn về phía Ngũ Độc Tử, trêu chọc nói: "Ngươi sẽ không phải là đắc tội ai đấy chứ? Trực tiếp bị đánh tới cửa như thế, bán thuốc giả à?"
Ngũ Độc Tử nghe được lời này của Ngụy Nhiếp Linh dọa đến kinh ngạc, phù phù một tiếng liền quỳ xuống: "Bà nội tổ sư minh giám, cháu ngoan của ngài cũng không dám bôi
nhọ sư môn, tuyệt đối là lương tâm chữa bệnh, không dám làm chuyện cướp gà trộm chó.
"Khẩn trương như vậy làm cái gì, ta tùy tiện nói một chút mà thôi, đã không có, xử lý đàng hoàng một chút, tìm hai thủ vệ bảo vệ cửa, đừng cái gì a miêu a cẩu đều có thể tùy tiện xông vào." Ngụy Nhiếp Linh nói lời này mặc dù mang theo ý cười, nhưng trên mặt biểu lộ lại là mang theo một vòng lăng lệ.
Đứng ở đó không trốn không né, mắt thấy mười mấy người đưa một người xông vào.
Người cầm đầu mặc lễ phục sang trọng, trông như công tử nhà quan, đi thẳng về phía hai người Ngụy Nhiếp Linh.
"Tiền bối, xin mau cứu nhà đệ, hắn bị phản đồ sát hại, hôn mê mười ngày, bây giờ ta mới cưỡng ép xông vào, cầu xin ngài cứu chữa. " Người đàn ông khẩn thiết nói.
Ngũ Độc Tử cũng không hài lòng bởi vì bọn họ xông vào đây, khiến hắn mất mặt trước bà nội tổ sư, cảm xúc biểu lộ ra trên mặt, khuôn mặt trắng nõn ôn hòa viết người sống không được tới gần.
"Ta đã sớm lập quy củ, mỗi tháng chỉ trị cho ba người, vị công tử này phá đình của tôi, đồng tử của tôi sẽ cùng ngươi thanh toán tiền bồi thường" Ngũ Độc Tử nói liền nhìn về phía Ngụy Nhiếp Linh, thấy cô không biết từ khi nào đã tới sau lưng cáng cứu thương kia, đánh giá người nằm trên đó.
Bệnh nhân này hẳn là anh em ruột của nam nhân kia, ngoại hình ít nhất cũng năm điểm giống nhau, nhưng do bệnh tật nên có vẻ hơi thấp còi.
Về phần bệnh này, nhìn qua càng giống tích tụ độc tố lâu ngày.
Ngụy Nhiếp Linh đang muốn đưa tay, lại bị một thị vệ quát lớn: "To gan! Tiểu hầu gia của chúng ta là người ngươi có thể chạm vào?"
Ngụy Nhiếp Linh nhìn thị vệ kia một chút, lạnh lùng thốt: "Muốn gia chủ các ngươi chết ngươi cứ ngăn cản ta thử đi"
Thị vệ kia bị kia cô nhìn mà toàn thân phát lạnh, đợi đến kịp phản ứng thì không khỏi xấu hổ không chịu nổi, vô thức nhìn về phía chủ tử nhà mình.
Ngũ Độc Tử vội vội vàng vàng chạy tới, chỉ vào thị vệ kia liền chửi ầm lên: "Dọa mẹ nó mắt chó nhà ngươi! Tổ sư nhà ta, công tử nhà chúng ta muốn xem xác sống này của nhà các ngươi chính là cho các ngươi mặt mũi lớn rồi, ngươi còn dám cản, cút qua một bên cho ta"
Nói rồi đưa tay quét thị vệ kia quét ra bên ngoài mấy trượng, công lực thâm hậu, làm cho những thị vệ tại hiện trường cũng không khỏi cảm thấy mừng rỡ.
Công tử áo gấm đã thấy sự tình có chỗ cứu vãn, lập tức chạy vội tới trước mặt hai người, vội vàng nói: "Xin vị công tử này mau cứu nhà đệ, nhà đệ tính tình ôn hòa, chưa từng làm ác với người, nếu có thể cứu chữa nhà đệ, tại hạ nguyện hứa lấy trọng kim cảm tạ, tại hạ là thế tử Hầu phủ Lý Cảnh Nghi, đây là nhà đệ Lý Trục Lưu.
"ồn ào quá" Ngụy Nhiếp Linh một bên cởi áo nam tử, một bên cau mày nói.
Ngũ Độc Tử lập tức trừng mắt về phía người kia: "Có nghe hay không, công tử chúng ta nói ngươi quá ồn, tranh thủ thời gian câm miệng cho ta!"
Nghe vậy, Lý Cảnh Nghi không còn dám nói nhiều, hai mắt nhìn chằm chằm đệ đệ của mình, liền thấy người kia cởi quần áo trên người, chỉ còn lại một cái quần lông.
Xưa nay Lý Trục Lưu người yếu, bây giờ sau khi hôn mê thân hình càng gầy gò đi, trong mắt Lý Cảnh Nghi phát ra mấy giọt nước mắt.
Ngụy Nhiếp Linh giản lược kiểm tra một lần nhìn về phía Ngũ Độc Tử: "Nhìn ra cái gì không?"
Trải qua Ngụy Nhiếp Linh nhắc nhở, Ngũ Độc Tử lúc này mới đi xem người kia, bắt mạch xong lúc này mới phát hiện đầu mối, giật mình nói: "Độc này là..
Phần còn lại của những từ biến mất khỏi tầm nhìn của người phụ nữ.
"Người này chúng ta có thể cứu, nhưng sau này có chút việc muốn hỏi Lý công tử, mong công tử vui lòng chỉ giáo." Ngụy Nhiếp Linh trầm giọng nói.
Lý Cảnh Nghi nghe công tử mặt trắng này đồng ý cứu, lập tức vui vô cùng gật đầu: "Được được được, có thể, chuyện gì đều được, chỉ cần có thể cứu sống nhà đệ, ngài muốn biết cái gì nếu tại hạ đều sẽ không dấu giếm"
Ngụy Nhiếp Linh lập tức dặn Ngũ Độc Tử chuyển người vào trong phòng, trừ hai người ra không cho phép bất kỳ ai tiến vào.
Ngũ Độc Tử biết được thói quen của cô, lập tức chuẩn bị kỹ càng cái hòm thuốc kim bạc tất cả ở một bên hiệp trợ.
Ngụy Nhiếp Linh nắm một thanh kim châm bạc, động tác cực nhanh, tay kia ở giữa không trung hóa thành tàn ảnh, phía trên ngực bụng nam tử lít nha lít nhít đâm đầy kim châm bạc, nhìn như tùy ý một chút, đâm trúng mỗi một huyệt vị, ngay cả độ sâu cũng rất chuẩn xác..
"Không sai, xem ra, lần xuống núi này bắt phản đồ của chúng ta đã có manh mối, may mắn của người này không tệ, đụng tới chúng ta, liền cứu hắn." Ngụy Nhiếp Linh nói xong, lấy ra một lưỡi đao mỏng như cánh ve nhẹ nhàng rạch một đường tại phía dưới xương bánh chè của hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất