Ngụy Nhiếp Linh đau đến nỗi nghiến răng chịu đựng, duỗi tay, đẩy người đàn ông ra, Chiến Tùng Lâm thuận thế, ngồi xuống xe lăn.
Nhìn dấu răng lộ rõ vài phần xanh tìm trên mặt Ngụy Nhiếp Linh, hắn hài lòng nói: "Nếu đã giày vò, đương nhiên phải ở chỗ mà người bên cạnh dễ nhìn thấy rồi. Tự ngươi không làm được, thì để Bổn vương giúp ngươi."
Ngụy Nhiếp Linh chỉ vào người đàn ông, đầu ngón tay run rẩy, nửa ngày trời vẫn không nói nên lời. Chỗ bị cắn trên mặt mang theo vết phỏng, người đàn ông này rõ ràng là ra tay rất nặng.
Phải một lát sau, Ngụy Nhiếp Linh mới cắn răng nói: "Xem như ngài lợi hại!"
"Như nhau cả thôi, so với cách làm hại người khác nhưng lại tự làm tổn thương chính mình của Vương phi, thì vẫn còn kém một chút" Chiến Tùng Lâm chống khuỷu tay lên ghế, giống như đang thưởng thức món đồ chơi cổ quý hiếm nào đó, đánh giá vết cắn trên mặt cô.
"Ngài làm vậy, lát nữa ta phải gặp người khác như thế nào?" Ngụy Nhiếp Linh nổi giận, nói.
"Ngươi vẫn còn muốn gặp người khác? Gả cho loại người vừa bất lực, vừa thích giày vò phụ nữ như ta, ngươi cảm thấy rất mất mặt đúng không? Bổn vương chỉ không thích vô duyên vô cớ dính phải danh hiệu này mà thôi!"
Ngụy Nhiếp Linh hừ lạnh, xoay người muốn chạy trốn.
Một chiếc áo khoác dệt kim màu đen rơi lên người cô: "Cẩn thận bị cảm.
Ngụy Nhiếp Linh bĩu môi, lúc này cũng biết xấu hổ rồi?
Chiếc áo choàng dài khiến dáng người phụ nữ càng nhỏ bé, giống như một đứa trẻ ăn cắp quần áo của người lớn.
Hai người vừa đi ra từ hòn non bộ, bèn nhìn thấy Tư Đồ Uyển Thanh và Tư Đồ Đức đi về phía bọn họ, rõ ràng là đang tìm họ.
Tư Đồ Uyển Thanh vừa liếc thấy mặt Ngụy Nhiếp Linh, không nhịn được hỏi: "Mặt cô bị sao vậy?"
Ngụy Nhiếp Linh tùy ý xoa nhẹ: "Ồ, tôi tự cắn chơi thôi, không được à?"
Tư Đồ Uyển Thanh vốn không vừa mắt với Ngụy Nhiếp Linh, nghe thấy lời nói của cô, sao có thể tin được, hỏi thẳng: "Tư Đồ Dung Chỉ, cô lừa ai hả? Tự cô sao có thể cắn mình được!"
Nhưng Ngụy Nhiếp Linh lại nhìn sang Tư Đồ Đức: "Phụ thân, người lại dung túng cho con gái thứ xúc phạm đến Thất Vương gia và Thất Vương phi như vậy ư? Trong phủ Thừa Tướng này còn chút lễ nghi, phép tắc nào không hả?"
Tư Đồ Đức cũng không tin lời Ngụy Nhiếp Linh nói, nhưng không còn cách nào khác, thân phận bây giờ của người ta là Hoàng thân quốc thích, ông ta chỉ có thể trách cứ con gái nhỏ của mình: "Câm miệng, đó là chị gái con."
Tư Đồ Đức lại hướng về phía Chiến Tùng Lâm đang ngồi trên ghế: "Vương gia bớt giận, con gái tuổi còn nhỏ, nếu có chỗ nào chọc giận Vương gia, mong ngài rộng lòng tha thứ"
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều rất thông minh, ngoại trừ kẻ ngu dốt Tư Đồ Uyển Thanh kia. Ngụy Nhiếp Linh và Chiến Tùng Lâm ở cùng một chỗ, vết thương trên mặt đương nhiên không thể do người khác tạo ra được. "Con gái" trong lời Tư Đồ Đức nói đương nhiên là Ngụy Nhiếp Linh rồi.
Ánh mắt của Chiến Tùng Lâm rời khỏi gương mặt của cô gái trước mắt, nhìn Thừa Tướng đối diện, lạnh lùng nói: "Ý của Thừa Tướng là chê Bổn vương lớn tuổi?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tư Đồ Đức trở nên trắng bệch. Lập tức quỳ xuống đất, không dám nhìn người đàn ông đối diện: "Vi thần không biết điều, mong Vương gia bớt giận"
Tư Đồ Uyển Thanh đứng cạnh ba mình, nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Cho dù lúc này hắn ngồi trên xe lăn, nhưng khí chất hoàng gia quanh người vẫn không cách nào che giấu được. Ngay đến cả ba nàng ta, khi đối mặt với hắn, cũng chỉ có thể thấp người, nhỏ tiếng.
Trong lòng Tư Đồ Uyển Thanh lập tức nổi lên một suy nghĩ, ngây thơ nói: "Anh rể, ngài đừng trách cha, cha vẫn luôn yêu thương chị hai, nói chuyện đương nhiên sẽ nghiêng về phía tỷ ấy, anh rể đừng giận nha.
Ngụy Nhiếp Linh đứng sang một bên, nhìn vẻ ngoài ngây thơ và quyến rũ của Tư Đồ Uyển Thanh, bỗng cảm thấy buồn cười. Cô gái này, diễn giống thật đấy, người không biết còn cho rằng mối quan hệ giữa hai chị em họ tốt lắm.
Tư Đồ Uyển Thanh nói tiếp: "Anh rể, trong phủ có mấy nơi phong cảnh tuyệt lắm, hay là Uyển Thanh dẫn anh rể đi ngắm nhé"
Nghe nàng ta mở mồm ra là gọi anh rể, Ngụy Nhiếp Linh không thể không nghĩ đến câu chuyện về anh rể và em vợ, lập tức phì cười thành tiếng.
Hơi thở quanh người Chiến Tùng Lâm bỗng trở nên lạnh lẽo, ngay đến cả Ngụy Nhiếp Linh cũng cảm nhận được, không nhịn nổi, nhìn về phía hắn.
Thế nhưng, tầm mắt của người đàn ông lại rời khỏi cô, nhìn về phía Tư Đồ Uyển Thanh: "Dẫn đường đi.
Tư Đồ Uyển Thanh nghe vậy, vui vẻ đi lên trước. Khi đi qua Ngụy Nhiếp Linh, còn ghé tai cô, u ám nói: "Người đàn ông của cô, tôi muốn chắc rồi!"
Nói xong, chuẩn bị đưa tay ra đẩy xe lăn, nhưng còn chưa đụng vào, người đàn ông đã xoay lại, lạnh lùng nói: "Dẫn đường"
Tư Đồ Uyển Thanh vừa đi, vừa giới thiệu với Chiến Tùng Lâm, thỉnh thoảng lại vừa lén đánh giá hẳn.
Chiến Tùng Lâm cảm nhận được ánh nhìn liên tục của người phụ nữ bên cạnh, chỉ cảm thấy chán ghét, lơ đễnh quay đầu, nhưng lại nhìn thấy người phụ nữ kia vẫn đứng phía sau, lững thững đi
Sắc mặt của Chiến Tùng Lâm lập tức trở nên lạnh lẽo. Người phụ nữ này, bây giờ tốt xấu gì cô cũng là Vương phi trên danh nghĩa của hắn, sao lại không quý trọng vị trí này của mình cơ chứ? Nhìn thấy có người ngấp nghé hắn, không những không cản lại, thậm chí còn cười ra tiếng, có chỗ nào buồn cười chứ? "Anh rể, chúng ta sang bên kia xem thử đi. Gần đây, phụ thân mới thả vài con cá chép vào!" Tư Đồ Uyển Thanh giả vờ ngây thơ, nói. Nói xong, liếc nhìn Ngụy Nhiếp Linh, không nhịn được: "Tỷ tỷ, ở đây có muội chăm sóc cho anh rể rồi, tỷ trở về nói chuyện với cha đi" Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy, bèn gật đầu: "Ồ, được thôi"
Nói xong, còn nheo mắt cười, bộ dạng không liên quan, kiểu cô cứ dùng người đàn ông của tôi đi.
Tư Đồ Uyển Thanh khinh thường liếc cô, quả nhiên, người phụ nữ này vẫn rất dễ bắt nạt. Ngay đến cả chồng mình cũng không dám tranh giành. Người phụ nữ như vậy, sao xứng với vị trí Thất Vương phi cao quý cơ chứ!"
Sự lạnh lẽo trong mắt Chiến Tùng Lâm càng trở nên mãnh liệt hơn. Tay nắm trên lan can lộ rõ gân xanh, mây đen ùn ùn kéo tới.
Lúc này, ba người đã đứng trên cầu dựng trên ao. Chỉ có điều, Ngụy Nhiếp Linh đứng mép cầu. Sau khi nghe thấy lời Tư Đồ Uyển Thanh nói, cô nhanh chóng đi lên. Cây cầu bị xe lăn của Chiến Tùng Lâm chặn hơn nửa, phần còn lại thì Tư Đồ Uyển Thanh đứng.
Sau khi Ngụy Nhiếp Linh đi đến bên cạnh Tư Đồ Uyển Thanh, mất kiên nhẫn nói: "Tránh ra, đừng cản đường nữa.
Nói xong, giống như tiện thể đưa tay ra, không nặng không nhẹ đẩy nàng ta rơi xuống ao.
Tư Đồ Uyển Thanh rơi xuống nước, vội vã kêu cứu, nhìn hai người đứng trên bờ, vươn tay về phía họ.
Ánh mắt của Chiến Tùng Lâm yên lặng nhìn chằm chằm cô gái đang đứng mép cầu, ôm tay thưởng thức, thản nhiên nói: "Ngươi không cứu à?"
Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy, giống như hiểu ra vấn đề: "A, đúng rồi, Vương gia không nói thì ta cũng quên mất, em gái này của ta không biết bơi"
Nói xong, cô bắt đầu cởi đai lưng.
Chiến Tùng Lâm nhíu mày, cô định làm gì, chẳng lẽ định nhảy xuống nước cứu người?
Khi một người vốn lạnh lùng như Chiến Tùng Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cũng không nhịn được đưa ngón trỏ lên che lại nếp nhăn trên mặt khi cười ở khóe môi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất