Lúc nói lời này, giọng điệu của Ngụy Nhiếp Linh rất nhẹ nhàng, còn lộ vẻ hờn dỗi, tựa như phải chịu uất ức lắm vậy.
Chiến Nguyên Nhất thầm thấy nghi ngờ nhìn về phía hai mệnh quan triều đình, hai người này đang mặc triều phục, trông thế nào cũng đâu giống người không có chức vụ gì. Nụ cười trên mặt Chiến Nguyên Nhất hơi nhạt đi, hắn ta cau mày hỏi: "Chẳng lẽ cô muốn nói với bản cung cô không biết hai người này là mệnh quan triều đình?"
Nghe vậy, Ngụy Nhiếp Linh mới nghiêm túc nhìn về phía hai người, sau đó nghiêm túc lắc đầu: "Chưa gặp bao giờ? Thì ra mệnh quan triều đình trông thế này à, ta còn tưởng đa số đều có vẻ ngoài bất phàm như thái tử điện hạ chứ?"
Nói xong, cô còn ra vẻ ngây thơ chớp mắt mấy cái.
Chiến Nguyên Nhất đột nhiên nghe cô nói thế, vội vàng dùng tay che miệng ho khan, nghiêm túc nói: "Hai vị này chính là Đại Lý Tự Khanh và Lại Bộ Thượng Thư đến phá án cùng cô."
"Ồ" Ngụy Nhiếp Linh gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Xung quanh lại rơi vào im lặng.
Cuối cùng, Chiến Nguyên Nhất vẫn phải hỏi một lần nữa: "Thất Vương phi không có gì muốn giải thích sao?"
"À, giải thích hả, có." Ngụy Nhiếp Linh nhìn hai vị đại nhân như vừa tỉnh dậy từ trong mơ: "À, Giang đại nhân, Lục đại nhân, hai người cũng thật là, phá án đến muộn thì thôi đi, đến còn không tự giới thiệu. Bản Vương phi trước giờ chưa từng ra ngoài, hai người không nói thì sao ta biết là các người được?"
Giang đại nhân đã tức đến mức không nói nên lời, còn Lục đại nhân thì trông như vừa bị sét đánh.
Bọn họ vừa đi vào đã bị đánh hai mươi hèo, còn bị chặn miệng, bọn họ làm gì có cơ hội?
Lúc này, Ngụy Nhiếp Linh mới nhìn về phía Chiến Nguyên Nhất : "thái tử điện hạ, lời giải thích này đã khiến ngài hài lòng chưa? Nếu còn chưa hài lòng thì mời ngài trở về cung tố cáo bản Vương phi "
Chiến Nguyên Nhất cau mày, hắn ta vốn có ý định đó, nhưng bây giờ nếu thật sự đi vào cung tố cáo thì hắn ta sẽ bị nắm thóp.
Rốt cuộc Tư Đồ Dung Chỉ này là ngốc thật hay giả ngốc vậy, lời này của cô rốt cuộc có ý gì?
Hắn ta thầm nghĩ trong lòng, sau đó cười nói: "Đệ muội nói gì vậy, không phải bản cung chỉ đang quan tâm tiến triển của vụ án thôi sao, không biết đã thẩm tra ra được gì chưa?"
Ngụy Nhiếp Linh cười nói: "thái tử điện hạ đang quan tâm Hoàng hậu nương nương sao, hiện tại vụ án còn đang trong quá trình điều tra, không bằng điện hạ ngồi một bên dự thính đi?"
Lời này đúng ý Chiến Nguyên Nhất, hắn ta gật đầu, đi vào trong công đường.
Lúc này Chiến Nguyên Nhất mới giật mình phát hiện ra, từ lúc vừa vào đây đến bây giờ, hắn ta đường đường là thái tử một nước lại luôn phải đứng nói chuyện với Tư Đồ Dung Chi.
Nội tâm Chiến Nguyên Nhất lập tức trở nên nặng nề, nhưng ngoài mặt lại không hề thể hiện ra, vẫn bước đi ung dung, khí chất cao quý.
Vừa đi được một nửa đã nghe Ngụy Nhiếp Linh nói: "Người đâu, còn ngơ ngác ở đó làm gì, không thấy thái tử điện hạ muốn dự thính à? Màu tìm một cái ghế xếp nhỏ đến đây!"
Chiến Nguyên Nhất thoáng thấy dễ chịu hơn, có lẽ khi nãy cô cũng không cố ý, chỉ là không chú ý đến mà thôi. Nhưng vừa nghĩ thế, đã thấy nha dịch kia cầm một cái ghế nhỏ ghép từ mấy miếng gỗ lại với nhau đến, sắc mặt hắn ta thay đổi, trở nên xanh mét.
Cái ghế xếp đó rất nhỏ, để đứa bé hai ba tuổi ngồi còn tạm được, một người tay dài chân dài như hắn ta ngồi lên thì còn ra thể thống gì!
Dứt lời, Ngụy Nhiếp Linh nơm nớp lo sợ đứng lên muốn đi sang một bên, ánh mắt như đang bị kẻ xấu chèn ép vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất