Hạ Lan thần y nhanh chóng đi vào với vẻ mặt kích động, thái độ đối với Sở Kiều Tịnh cực kỳ cung kính: "Sắp đi khám nữa rồi à?" 

"Đúng" Sở Kiều Tịnh lấy một tờ giấy ra, viết vội mấy dược liệu đưa cho ông ta: "Đây là dược liệu lát nữa sẽ dùng đến. Ta đi trước đây, lát nữa ông với Dư Nam cùng tới tìm ta là được!" 

Y các quản lý rất nghiêm ngặt, một số dược liệu trân quý sẽ được cất riêng ở khu Hắc Long lầu ba, chỉ người nào có thẻ Hắc Long mới được lấy. Mà hiện tại chỉ có ba tấm thẻ Hắc Long, một cái trong tay Sở Kiều Tịnh, một cái trong tay Dư Đông quản lý Y các, cái còn lại trong tay Hạ Lan thần y. 

"Được! Ta đi ngay đây." Hạ Lan thần y nhìn đơn thuốc trên tay, ánh mắt sáng lên, ông ta gật đầu đồng ý rồi đi ra ngoài. 

Điều này khiến Triệu Thành Tài không khỏi sửng sốt, sau đó hắn ta nhớ tới lời đồn "chỉ cần Tam Sinh thần y chữa bệnh là Hạ Lan thần y sẽ trở thành thuộc hạ", xem ra lời đồn này là thật. 

Điều này khiến Triệu Thành Tài càng thêm coi trọng người trẻ tuổi trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn mình ở trước mặt này. 

Sau đó Sở Kiều Tịnh đi đến nhà Triệu Thành Tài dưới sự dẫn đường của hắn ta. 

Sở Kiều Tịnh cứ tưởng ông chủ Triệu là ông chủ hiệu thuốc nổi tiếng Bất Dạ Thành, tuy trong nhà không có cảm giác tấc đất tấc vàng thì cũng sẽ sang trọng một chút, nhưng không ngờ trong nhà ông ta chỉ là căn tứ hợp viện đơn giản, tuy không rộng nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ thoải mái. Trong sân cũng chỉ có hai hạ nhân phụ trách thu dọn quét tước. 

Điều này đã thay đổi một chút cách nhìn của Sở Kiều Tịnh về ông chủ Triệu. 

"Thần y, cha ta ở trong nhà, mời ngài ạ" Tuy Triệu Thành Tài đã sốt ruột lắm rồi, nhưng vẫn rất để ý lễ tiết. 

Sở Kiều Tịnh gật đầu, theo sát bước chân hắn ta vào trong. 

Vừa vào phòng đã có cảm giác ngột ngạt ập đến, Sở Kiều Tịnh không khỏi nhíu mày, nhìn về phía cửa sổ đang đóng chặt, nàng chỉ: "Mở cửa sổ ra để không khí được lưu thông." 

Một nữ tử chừng bốn mươi tuổi mặc váy màu xanh đậm đang lau nước mắt, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thì thấy một công tử khuôn mặt thanh tú đứng đó, bà ta 

không khỏi cảm thán. 

Sau đó bà ta nhìn Triệu Thành Tài: "Thành Tài, vị công tử này là ai?" 

"Mẹ, đây là Tam Sinh thần y mà cha bảo con mời đến." Nói xong hắn ta lại nhìn Sở Kiều Tịnh: "Thần y, đây là mẹ ta!" 

Triệu mẫu nghe hắn ta giới thiệu như thế thì chợt sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ lo lắng. 

Bà ta cứ tưởng thần y mà phu quân mình nhờ mời đến trong lúc bệnh tình nguy kịch dù không phải Hạ Lan thần y tay nghề cao siêu thì cũng phải là một người lớn tuổi đã hành nghề y mấy chục năm, có y thuật đặc biệt. 

Nhưng không ngờ... lại là công tử trẻ tuổi vô song như thế, có lẽ là Thành Tài mời nhầm. 

"Nhưng phu quân ta đang sốt, gió thổi vào chẳng phải càng nghiêm trọng hơn sao? Không biết sư phụ của công tử có tới không?" 

Triệu Thành Tài thấy mẫu thân nói như thế thì kéo bà ta lại: "Mẹ! Vị này là thần y khám bệnh cho cha đấy." 

Nghe vậy, Triệu mẫu vội kéo Triệu Thành Tài qua một bên, thấp giọng trách mắng: "Có phải con mất trí rồi không? Bệnh của cha con đã tìm bao nhiêu đại phu rồi cũng vô ích, hắn ta mới bao nhiêu tuổi? Cho dù có thiên phú hơn nữa cũng không thể bằng những người đã hành nghề y mấy chục năm được chứ." 

"Mẹ, bây giờ Y các mạnh hơn Hồi Xuân đường của cha con cả trăm lần, không chỉ do có danh tiếng của Hạ Lan thần y, còn có lý do chính là y thuật của thần y Tam Sinh nữa. Nghe nói y thuật của ngài ấy còn hơn cả Hạ Lan thần y kìa. Huống hồ cha con bảo con mời ngài ấy tới chắc chắn cũng vì tin tưởng ngài ấy" 

Triệu Thành Tài nghiêm túc giải thích. 

Triệu mẫu vẫn không coi trọng, liếc mắt nhìn Sở Kiều Tịnh, hạ giọng thấp hơn chút nữa, kéo Triệu Thành Tài lại nói: "Con suốt ngày học hành nên đương nhiên không biết, bây giờ mọi người đều đang nói Hề Tam Sinh này chỉ dựa vào danh tiếng của Hạ Lan thần y thôi, đó là sách lược của bọn họ, chứ y thuật của hắn chưa chắc đã tốt. Khả năng cao hầu hết bệnh nhân đều do Hạ Lan thần y chữa trị" 

Giọng Triệu mẫu cực thấp, nhưng Sở Kiều Tịnh có không gian trợ giúp nên đương nhiên cảm quan rất nhạy, nàng nghe rõ lời bọn họ nói nhưng không vì vậy mà tức giận. Những lời đồn về nàng tốt hay không tốt cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng tới Y các thì không sao hết. Những chuyện khác, nàng không quan tâm, dù sao miệng ở trên mặt người ta, nói gì cũng là tự do của họ. 

Nhưng Triệu Thành Tài nghe câu này thì lại thấy đau đầu, căng thẳng nói: "Mẹ, mẹ đừng nói lời này nữa, những điều mẹ nghe đều là lời đồn, nhi tử tin Hề công tử là thần y thực 

thụ. Nếu người còn nói nữa, bị thần y nghe được thì bệnh của cha sẽ chẳng còn ai có thể chữa được nữa đâu!" 

Mẹ hắn ta chưa thấy thái độ của Hạ Lan thần y với Hề Tam Sinh, nhưng vừa nãy hắn ta đã quan sát cẩn thận rồi, thái độ ấy trông rất giống vẻ tôn trọng của học sinh đối với sư phụ của mình. 

Nghĩ đến đây, Triệu Thành Tài lại càng thêm thận trọng, sợ vì phớt lờ Hề Tam Sinh quá lâu, hắn sẽ nổi giận bỏ về nên vội vàng đi tới, cung kính giải thích: "Thần y, không phải mẫu thân ta nghi ngờ ngài đâu, chỉ là quá lo lắng cho an nguy của cha thôi, ta mở cửa sổ ngay đây" 

"Thành Tài! Đại phu nói rồi, cha con không thể gặp gió." Triệu mẫu vội ngăn hắn ta lại, vẻ mặt rất căng thẳng. 

Sau đó bà ta lại nhìn Sở Kiều Tịnh: "Hề công tử, không biết Hạ Lan thần y có tới không?" 

Sở Kiều Tịnh nhìn Triệu mẫu, có vẻ Triệu mẫu cảm thấy thế này không ổn lắm nên lại giải thích: "À, Hề công tử đừng hiểu nhầm nhé, ta không có ý gì khác đâu, chỉ là bệnh của phu quân ta không bình thường, ta nghĩ là Hạ Lan thần y hành y nhiều năm, có lẽ đã từng gặp phải. Chi bằng để Hạ Lan thần y khám thử trước. 

Triệu mẫu nói xong dường như lại không yên tâm, tiếp tục nói: "Nhưng ngài yên tâm, bọn ta sẽ không trả thiếu phí khám bệnh đâu. Dù phải bán hết đồ trong nhà đi, bọn ta cũng nhất định sẽ trả!" 

Nghe mẫu thân nói như vậy, Triệu Thành Tài sợ hãi: "Mẹ!" 

"Con im đi!" Triệu mẫu thấy con mình không biết cầu tiến như vậy thì nghiêm giọng quát, sau đó lại quay sang nói với Sở Kiều Tịnh: "Hề công tử thấy thế có được không?" 

"Chắc Hạ Lan tiền bối sắp tới rồi. Nhưng... có lẽ ông ấy không chữa được cho ông chủ Triệu đâu!" 

Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng cất lên từ miệng Sở Kiều Tịnh. Triệu mẫu nghe nửa câu đầu thì thấy rất mừng, nhưng khi nghe nửa câu sau của nàng, sắc mặt bà ta lại chợt trầm xuống. 

eyJpdiI6ImtyUlV6d05IQm82bW5ZUXZpckFPYmc9PSIsInZhbHVlIjoiQVYrY0hEWE96N0NhUXVmNVozNGZMaFhram53cDV4OXVtc1JvTWJEaU1nVjA4RUNXSHFwZTFIdDhKQWx0cWhuYXlSK0c4Smw2enhCZEZIaWlnd2FGbGxWRWd1ZnZZWlNaNGV2ZWVcLzk1dkFVZkwySlwvVHF3QVBKVHBUSHE5OWFsXC9qK05rU0RlRUlQVjRUUTFybkFtV2xETHpBcFFcL3hKWUZDaHRsTWVwaDFDZzIzNVlQUmRtWDM4NkllXC9oYU9PajRjMnEzK3o1WWpWZmlEU3c4YjZWSUVrSDdCN3BCOHdHT1FVcXBIOFpZZmUrVDV2Uk5cLzBsQjN1VHV0NlhIdGxrakdrdk9oNGpcL2hXNlZwMFBUMWNxZnNOSlhDeFE0Y1l4SnlobTFobTZKakg1RElVSm8rc0hhYTViMURzR0czelBybmtjRlhNa1BoUkVHRzlwS1BtR282b2pWUVhqS0x6alVHbVFlTGlRWTIrckM0Z2JZZGI2UWFWMHJZaGxudWd0ZHpRMUpGXC94NnZvXC9hVjNJcXN3d0kwMThIaXE4bEJvSVVnQmVGcWQ2VlZBdkZSeHgxZXlcLzBwdnBURkxmUmRpbkFmY1JFb0dwRUNpRENOYWVoOE5lNU5TR3ZEUXYzY3diYXRoTU90NjlManRreFwvT0plaUt6OUNSZlNZZWI2T1JNSCIsIm1hYyI6Ijg1YjkxM2RmM2ZjZmRmODYyNmE4MDVhMWQ1YjNhZDIyOWU0ZjA4NjRiZGM0NDQwZGE3OGNmZGIyYmRlYjZiMGUifQ==
eyJpdiI6InZCUFpodGJiZlVuUVExcHFTbVwvZnZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhQRlY3Sm9mXC9ocjNMM05EK08zbDJpbmVoUlFMWWFXREJUb1liVkRlRVVkSjdVTVwvNDZVSDAzQjMyOTVVajI5elczUm11bml6RWNaWEY2bVR4NTRCTVwvVHZlTlRWVnREZ3dCTDg4V0I5RWdoXC9zVmNrWTNVWG9sXC9WZmtFSXM3VmEzMEtYYmZQYXlFbkpOakRzeThtMmFDSnFNb1ppaUVvbnJJUVF3eDBHUUlybHlPMFMzRkd6VXorcWkxT01BUHNqYWsrUXc1ZTlDVXZFWEd4aHNCRmRBSUtXb1BhUlh2bUZEWGtxT2Y1cVwvOElpdE1uYlFVUXJKbUN3UEhuVm1JWlwvdCtEUmpMT1pPYWVobjJkZmJvcWZDbU5pMllGNEVWUTdIclF6aVB4TkNTYkt1blF2ZTh6cXg2dVV1WDJwYnEzZFpMT3VrTDlYcVJ5YVVHeWNZSWtHdEx1Nm5yKzJhMzdIaDdXaU0xeERQZmpnbllPM1lSSWNTdTQwdlFaYzlQc3VjbmtDMDgrZzVDWDkxRzJVdlBcL1M2QT09IiwibWFjIjoiYTExZWUzODVlMDdlNTViYmE1ZjQ3MTY4YWE1ZDI3MTkyY2NiMjc3MDI3MjY4MjAxNWUxMzhlNjQzM2RhMmY0MCJ9

"Hề công tử, cầu xin ngài để Hạ Lan thần y khám cho phu quân ta đi. Ngài yên tâm, bọn ta sẽ không nói với người ngoài là Hạ Lan thần y chữa khỏi đâu, bọn ta sẽ nói theo yêu cầu của ngài rằng... rằng do ngài chữa khỏi. Ngài xem như vậy có được không?"

Ads
';
Advertisement