CHƯƠNG 945 

“Nhóc con, cậu không hề lo lắng ư? Tên Thiên Hằng đó không phải kẻ tầm thường, cẩn thận đừng để bị cậu ta phế. 

Hàn Đỉnh Thiên đặt quân cờ, từ từ nói. 

Cửu Thiên trả lời: “Chú Hàn, tin tưởng cháu. Cháu cũng không phải kẻ tầm thường. 

Nói xong, Cửu Thiên cũng hạ quân cờ, lông mày của Hàn Đỉnh Thiên bỗng run theo. 

“Chàng trai trẻ, có tự tin là chuyện tốt. Nhưng quá ngông cuồng thì không tốt đâu. Tôi nói với cậu như này đi, Thiên Hằng là truyền nhân của Thiên gia, tuy không phải con trưởng, cũng không phải người mạnh nhất, nhưng chỉ cần là người đi ra từ Thiên gia, đều là người giỏi ở phương diện võ đạo. Cũng chỉ kém hơn Hàn gia chúng tôi một chút. 

Hàn Đỉnh Thiên không biết xấu hổ mà dát vàng lên người Hàn gia, Cửu Thiên coi như không nghe thấy lời phía sau. 

Có điều hai chữ Thiên gia lại khiến Cửu Thiên nghĩ tới cái khác. Hình như viện trưởng là người của Thiên gia, xem ra tìm thời gian, hắn vẫn phải tới Thiên gia một chuyến. 

Cửu Thiên yên lặng suy nghĩ, Hàn Đỉnh Thiên vội vàng hạ cờ. 

Sau đó, Cửu Thiên nói: “Thiên gia à, vậy xem ra cháu vẫn phải nể mặt anh ta rồi. 

Hàn Đỉnh Thiên cười ha hả nói: “Nhóc con thối tha, dáng vẻ không biết xấu hổ này của cậu rất có phong phạm của tôi năm đó. Được rồi, tôi cũng không hù dọa cậu nữa. Cậu cố gắng đánh, nể mặt của Hàn gia, cậu ta cho dù thắng cậu, cũng không dám làm gì cậu” 

Cửu Thiên khẽ mỉm cười rồi đặt hạ quần cờ, bỗng chốc sắc mặt Hàn Đỉnh Thiên xanh lè. 

Cửu Thiên nói: “Chú Hàn, cháu vẫn có một chuyện muốn hỏi. Hồi sáng, những lời chú nói rốt cuộc có ý gì. Có thể giải thích một chút không?” 

Hàn Đỉnh Thiên lắc đầu nói: “Aiya chuyện này à, không dễ nói!” 

Con mắt Cửu Thiên hơi chuyển động, bỗng từ trong ngực lấy ra một túi đan dược, nhét vào trong tay Hàn Đỉnh Thiên. 

“Chú à, cháu không có ý gì khác, vãn bối hiếu kính người. Chú coi như kẹo mà ăn!” 

Hàn Đỉnh Thiên liếc nhìn, lông mày nhướn lên nói: “Nhìn không ra cậu khá giàu. Được rồi, được rồi, tôi thiếu chút đan được này của cậu à. Cầm lại đi, nếu cậu muốn nghe thì tôi nói cho cậu. Tránh cho cậu chết không rõ ràng? 

Cửu Thiên bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe, Hàn Đỉnh Thiên chỉ vào mặt của Cửu Thiên nói: “Đầu tiên, chuyện này phải nói từ sau khi cậu một kiếm chém tứ ma. Cậu có thể không biết, suất tuyển chọn này của cậu, vốn sẽ không cho cậu. 

“Sao nói vậy?” 

Cửu Thiên hỏi. 

Hàn Đỉnh Thiên cười ha hả nói: “Rất đơn giản. Bởi vì thái tử điện hạ không đồng ý. Cậu có thể không biết. Suất tham gia tuyển chọn cuộc chiến vạn phương chư quốc của cả nước Võ Đỉnh, đều do thái tử điện hạ quản lý” 

Cửu Thiên nhíu mày nói: “Vậy tại sao lại muốn kêu cháu tới đô thành?” 

Hàn Đỉnh Thiên nói: “Hay là hay ở đây. Bởi vì cậu là do bệ hạ đặc biệt phê chuẩn. Bệ hạ nói kêu cậu tới, ai dám nói không tới. Nhưng bệ hạ cũng không nói nhất định sẽ cho cậu suất. Chỉ nói một câu bảo cậu tới đô thành” 

Cửu Thiên nói: “Chuyện này là sao? Kêu cháu tới, sau đó lại không cho cháu suất? Rồi kêu cháu trở về?” 

eyJpdiI6IkVKOUZlcmUxYjh0QUpXMzNuOG5yNEE9PSIsInZhbHVlIjoiUjJydU9GZnNubVNic2J4bHlEUFwvMkhmaWpPbDlveFpxa2RkemRCMnhYTURKXC85R0pOZnBPN2lucm5Haks1cGxZeTdvb2dETVV1MUxDQ0pxYldkWHR5SE1jZTdlWnZtUFhjMGtZTW1zckhlM2lZcEFuOVRVNWh0RktGUnVYTG5tckt3R1g2bW1tVGwwRTNzWkh6ZlN6SnR0QXNIQ1lTclBzRjlsbWpuTlBacEI3UFVTZTJDbjI3KzB1TnBVNitoN05Rc3pFOE9ycWhleDU3UW03OHEwY1J5bHo2a1hnSUREeWFldFg0M0hVbmxPOXJMQkg1TXhuS09vSFwvU0N3OTRYTkNMMk5qRjV2T1FrUXpqM2hscDU3MTFkaDJQUkVpYUJwdUp3Z0JOcGRZemRUUVBJZDFMbTZOYTNwK0ozNGk4NmhtZ1VKYys1QlliT1h0MEpxY3pYdVJsUHd1SGs2ZnBRU2dnSGhxbXo5RnhsWGV1cG80M05jUlhqMGpLVjRPazRFdDF4UlgxaXhUaUMycmJLUWxoUmVvUnZ0TlVpY1lheWdqT0N6UFc0V0ZwV3JvYlNQRXVtajdXNzlhVnBPMU9Ca25qRzRyRUlFdkNpSEhNS1J4ejd2MXIxalRNZ0oxY0pSb25lQXlnZGtFaXQ5NkVGQWZhcThmaUwrTGQwZlwvcWtoUjBnRVluODZNSHVmaFBLZzRJa1pwNU1PanFBS0tycXUyVDR5RXY0VmhTdzdqUExtZVdZVjNmeFpZYUVvUHI0TXF5cFFIUDJNMkJtd1Y1a283RWxza1VJRjBtYzY3b2k3K1ZHWEpVa1owTW9INkoxM3pNU05Kc21NQlJpZlErd2JqRmV6V1owdTFjWHVsK3hCc2lEWnRBPT0iLCJtYWMiOiI4YWUyN2JmNzEyMjBjMTBiZmI0YzBiZWNlZmQ5YjM4NTRhZGE2MWM3NDRmNzk4NmJhZTMxNTVkMjUwOWQzMWUwIn0=
eyJpdiI6InlrNU5YR1VuYXh2TDZZTCtwcFwvWGFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjY5RFpsVCtXQ1BXSjZ2a3Q1d3h0dEVyT05uY0JxMTZGSVJkVzlcL2tOdTZvV1MxV1A4THRBaFpcL0kySXJzK0RcLys1eUgrZFhYdGpoTmxMRzlxbUZneml4bUl3b3ZVaFRZZXpvZVEwT2FQVmRMcEJuUDFZd1JBUE5rN0RLSUdZTUd3VmpBdlhsRjFTRkIwQXVPMVRXV2FVdnVlbm9iSTdiRkg2UEEyT1B6U1EwWThDRHpIUjJJQ0JUVDRNUmc1bDJCbHhWYUZhNE40Yk9DbzhiY1wvR2tVaFl3eTVsd3hnSm9JMGtVejdkXC9DWE1DTngrVHFLc243ZWZydlJYa21kaHNwRDl3VHBvcmFoV0VEMVc4R0lPekh4dnNVNU56aTRqUlNMQXNIaVVsckpPclRFdUc2N0tHQlk3ZnQ4cXh4YytUV3dQcmJGcExtak1KeFdTNkJETVBXVHlzd1l2U3plQnNWRjhWWVk0QkdTV0tHc0tSZ2plVEtidEdzb1dHOGpOeDNkYlM1RzNXaU0zSXI3UUNodDFWcU5RVlY2dUcyWmNPNjUzTHV2UG9yZ2Q4RzRlWlMwQ1FQWVE5SGlzNWd5bkFCR1d4WVBxMUdSZEpTWGxZZFJ4cWhKZVZXaTV6Uk94ME9PWjBIMkxvM05lS1ZwYWRtQ2xqWVVBa0FUOVN3WkEyeGYiLCJtYWMiOiI5MWI5ZWYzNWI3OGE0ZjE5MWNiOGQ3Y2Y5YmM4MzVjNDM1NDJiOGYxNDE0OWQyNjRlNDljNjBkMmRiM2YwODkzIn0=

Sau đó, ánh mắt của Cửu Thiên chợt sáng lên, nói: “Lẽ nào là vì cháu giết một trấn thủ ư?”

Ads
';
Advertisement