CHƯƠNG 1007 

Cửu Thiên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tần Cảnh. 

Tần Cảnh đột nhiên nhìn về phía ngoài cửa nói: “Sao bên ngoài còn có một người đứng chờ vậy?” 

Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Là quản gia của tôi” 

Tần Cảnh hỏi: “Cũng là võ giả sao?” 

Cửu Thiên gật đầu một cái. 

Tần Cảnh phất tay nói: “Cho hắn ta vào đi. 

Nhậm Tín bước nhanh ra ngoài, đưa Thập Tam vào trong sương phòng. 

Thập Tam vừa bước vào đã đi đến sau lưng Cửu Thiên, lẳng lặng đứng thẳng. 

Tần Cảnh quan sát từ trên xuống dưới Thập Tam mấy lần, cười nói: “Không sai. Cửu Thiên, xem ra cậu cũng xuất thân võ đạo, quản gia của cậu cũng rất có bản lĩnh. Ngồi đi, mọi người ngồi xuống đi. 

Ánh mắt của Cửu Thiên khẽ động, chậm rãi ngồi trở lại. 

Tần Cảnh bình tĩnh nhìn Cửu Thiên nói: “Con người như tôi rất yêu thích nhân tài. Cho dù là võ giả hay là luyện khí sĩ thì miễn là người có thể giúp đỡ tôi, tôi đều rất thích. Cửu Thiên, cậu là một võ giả tiêu chuẩn. Trong lòng mang võ đạo, chí hướng bay cao, cả người đầy chính khí, tôi thích những người như cậu. Cậu ra giá đi, đến làm việc trong phủ của tôi. Vừa rồi bảo cậu làm hộ vệ cũng chỉ là nói đùa thôi. Anh có điều kiện gì thì tôi đều có thể chấp nhận. Con người như tôi rất hào phóng. 

Tần Cảnh giang hai tay ra, mỉm cười nhìn Cửu Thiên. 

Cùng lúc đó, Tần Cảnh lại nói với Thập Tam: “Cậu cũng có thể cân nhắc. Tôi nhìn xem thì có lẽ cậu cũng là một sát thủ” 

Thập Tam cũng không hề chớp mắt, lẳng lặng đứng ở nơi đó. Những người đẹp xung quanh hắn ta giống như những bộ xương hồng phấn, không hề có sức quyến rũ. 

Cửu Thiên nói: “Thật sự có thể đề cập đến bất cứ điều gì sao?” 

Tân Cảnh vẫy vẫy tay, bảo người bưng một ly rượu tới, khẽ nhấp một ngụm, cười nói: “Đương nhiên đề cập cái gì cũng được. Chỉ là nếu quá đáng thì tôi sẽ không đồng ý đâu. Làm việc vẫn nên có chút chừng mực, không phải sao? Đúng rồi, vị trí trong danh sách tuyển chọn của cậu cũng bán cho tôi đi, tôi có thể đưa ra một mức giá tốt. Cậu muốn làm châu mục không? Hay vẫn muốn vào học viện Võ Thánh, hay muốn ở lại kinh thành làm một quan viên nhỏ đều không thành vấn đề” 

Cửu Thiên đột nhiên cảm thấy người ngồi đối diện mình căn bản không phải là Thái tử của đế quốc mà chỉ là một thương nhân tầm thường. 

Chỉ là những thứ mà thương nhân này buôn bán không phải là đồ vật mà là toàn bộ nước Võ Đinh. 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Thật xin lỗi. Tôi cũng không có hứng thú với những thứ này. Tôi chỉ muốn biết tại sao Thái tử điện hạ lại kiên quyết muốn lấy được vị trí trong danh sách tuyển chọn của tôi” 

Tần Cảnh nói: “Bởi vì vị trí trong danh sách này rất có giá trị. Tôi vốn định để lại chỗ trống cho một người. Nếu như cậu lấy nó thì tôi sẽ mất rất nhiều tiền. Chỉ có thể nói, cậu xuất hiện không đúng lúc, nếu như xuất hiện sớm một chút, khi danh sách vừa được ban hành thì cho dù cậu lấy được vị trí, tôi cũng sẽ không làm như vậy. Nhưng cậu xuất hiện quá muộn, đợi đến khi danh sách được phân bổ gần hết thì cậu lại đột nhiên xuất hiện. Cậu biết từ đột nhiên này có ý gì không? Chính là khiến người ta bất ngờ, không có chút phòng bị nào. 

eyJpdiI6IkRxakJoUmdKVnplcUtmUnJFOEs3dlE9PSIsInZhbHVlIjoiMkhUaDh1ZXUwd2s5MmFhK2JlZTA3RllOWnpDenlpNUVQajlKbXh4N2doQkdUVkZONXVxUWRLN3Q1M00yUWw0ODZZOUI1TTZLQ3g5dkRxeFJxRTgyS01aNERIaGdNdnR0YUltZXNOZjZPczNRTlhUVHBIRUZTdEt1OWxZVTdEUFl0blNOSzQzKzF0UGI1dExvUjNua1k0ZnpBdU52VFJSQVNCY1wvbDdJcFpVak5EaFlkVDg0aVp6R2dZTEkrQks2QkNvdkZCbGR1czIxVXpSdGswWHJwUkptc2ZwVkw1cVZ6WWtSWVFGa0xXZXM3ZmlLOWdaaStxWTZRdlwvNlVYOThwc2ZFaWlnamRaYmtjeTZWY0x0ejZWRVVyQU1ZMnp0eG9JQTlSN3JKOXpTUEp4RDJTVkhMcGpQeTRObThxXC9BRllxMitodXo2XC9aQlN2czBTM2M5bTIzQms3THlRbnlaTGxXYTUrUUFTbHNMN3d2djljNlhXMWVlcTk0VmdCTHhoU3FFSXBnQ2RlREdHR0l3TjdvNVBKaGc9PSIsIm1hYyI6IjM1ZGQ0NzU0MDZlYzlkZTQ1MjczZjdmOTc0ZTNkZjdhNmZhNDQyZWJhZDBkYjBhMTNjNTAyM2MzZmM4Mzc4NWQifQ==
eyJpdiI6Ik1GUTVtSE81NXo3VUFiT2ljUkpMenc9PSIsInZhbHVlIjoiaXBKNUI3b04yZlc0ZTBEXC9RSlJ1Qjl5UVdqOVM3RjRhamIzdjZIZmM5Szh0WkltSXFKUlVTcDVaVWFcL3VsN3BwZ3FPZkx3N2ZFdGhvTlU3Z3Y2b29ROXkyOEVTTExcL012SkF4N09PbngydFZNc29iUE9DUVF3RlNCNWFLZ2FnaTZRclp4QThZTG53aHNDcE90bGFJYTIyOGZNdE01OStQZ0dYZXJoOVFpcWRFVW5WZWpaSkJ3S1RYbzdjTVVZMEo1NFYrbXE1SlZyc25pODR6RVo3MEE1NUlFR0piNHVnbkdCdGxLcVhsVytqRTNyN2N5TUJrTDNraEhtRUdrOHcwUk1cL2RKMHNvbG9XZ1ZmQ2dXRVNBV0hmVDBZZ2JWelNObk1zWG1sZWJjSUNzPSIsIm1hYyI6ImJjNDg1NDgyZjlkNjVkNGVjMDgwMGI1NjUyOGZjYzg1YjI1NTMyZmRiZTYxMzg4Y2EzMDY1YTFlZmUzNzc4YzEifQ==

Tần Cảnh vỗ tay cười nói: “Vậy là tốt nhất. Cậu ở trước mặt tất cả mọi người tuyên bố rút lui, tôi sẽ cho người thế vào chỗ trống đó, mọi người đều vui vẻ. Cậu muốn cái gì đều có thể nói với tôi, vào trong phủ của tôi, tôi sẽ cho cậu một chức quan to bổng lộc hậu hĩnh, cho anh một bước lên mây. Cậu là một người có tiền đồ, mà tôi luôn là một người rất hào phóng. Nếu như không đến thì cũng không thành vấn đề, cậu yên tâm tiếp tục du ngoạn trong kinh thành, tôi có thể bảo Nhậm Tín đồng hành cùng cậu. Kinh thành, thậm chí toàn bộ nước Võ Đỉnh, đảm bảo cậu có thể dạo chơi khắp nơi.

Ads
';
Advertisement