Câu trả lời của Lâm Huyền đã thành công chọc giận Lộc Tà.  

             Công pháp hắn tu luyện quá tệ sao? Cái hắn tu luyện chính là Đoạt Mệnh Thần Công lừng lẫy thiên hạ của Ma Đế Mạc Tà năm đó đấy!  

             Lộc Tà giận dữ quát: “Đừng có mà cuồng ngôn!”  

             Lâm Huyền cười lạnh.  

             “Không tin à? Thế ta đứng yên cho ngươi tát một cái thử xem đấy!”  

             Lộc Tà nổi giận, hắn điên cuồng vận chuyển sức mạnh của mình, đánh một chưởng về phía Lâm Huyền.  

             “Bá Thể Thần Công!”  

             Lúc này, Lâm Huyền đã hoàn toàn có chuẩn bị.  

             “Ầm!”  

             Bàn tay Lộc Tà vỗ xuống người Lâm Huyền, hai chân Lâm Huyền vẫn đáp trên mặt đất, không bị bay ngược ra ngoài.  

             Lộc Tà lại đánh sức mạnh của mình vào trong cơ thể Lâm huyền một lần nữa.  

             “Ăn mòn đến không còn gì cho ta đi!”  

             Nhưng mà khi hắn rống giận xong thì lại khiếp sợ phát hiện, Lâm Huyền đang nhìn hắn với vẻ mặt trào phúng.  

             Lâm Huyền, một cọng tóc cũng không bị làm sao!  

             Ngoài ra, Lộc Tà còn khiếp sợ phát hiện, sau khi bị hắn đánh một chưởng, hơi thở của Lâm Huyền chẳng những không trở nên yếu đi mà ngược lại còn mạnh mẽ thêm.  

             “Chẳng lẽ… Hắn hấp thu sức mạnh của mình sao?”  

             Lộc Tà nhìn về phía Lâm Huyền, thấy Lâm Huyền đang cười như không cười mà nhìn mình.  

             Bị lừa rồi!  

             Lâm Huyền là cố ý để hắn đánh một chưởng này!  

             Thấy Lộc Tà đã phát hiện ra nên Lâm Huyền cũng không giấu diếm nữa.  

             “Nguyên khí thiên địa trong lăng mộ mỏng manh, đa tạ ngươi đã giúp ta khôi phục.”  

             Lộc Tà hận đến nghiến răng nghiến lợi.  

             “Rốt cuộc là ngươi tu luyện loại công pháp gì, thế mà lại có thể hấp thu hết sức mạnh của ta!”  

             Vấn đề này tất nhiên là nhờ Thần Đạo Công Pháp.  

             Sau khi sức mạnh ăn mòn mãnh liệt của Lộc Tà đánh vào trong cơ thể Lâm Huyền, Lâm Huyền chỉ cần vận chuyển Thần Đạo Công Pháp là lập tức có thể lọc bỏ hết tạp chất trong nguyên khí của Lộc Tà đi, hóa thành nguyên khí thuần khiết nhất để cho bản thân sử dụng.  

             Thần đạo chính là sự thăng hoa của Thiên Đạo, Thần Đạo Công Pháp có thể diệt trừ tất cả quy tắc của nguyên khí thiên địa. Tuy rằng Đoạt Mệnh Thần Công của Ma Đế Mạc Tà rất mạnh, nhưng dù sao nó vẫn nằm dưới khung Thiên Đạo, thế thì sao có thể đả thương Lâm Huyền được. Lâm Huyền có thể thông qua được cửa sắt của nhà giam, chính là đã được Ma Đế tán thành.  

             Thấy Lâm Huyền không nói gì, Lộc Tà lại giơ Đoạt Mệnh Liêm lên.  

             “Ngươi không nói cũng không sao cả, dù sao ngươi cũng sắp phải chết rồi!”  

             Lâm Huyền cười: “Ngươi có thể giết ta sao?”  

             Bỗng nhiên hai mắt Lộc Tà đỏ lên, xuất hiện tơ máu dày đặc.  

             Lâm Huyền giật mình phát hiện, hài cốt trên mặt đất đã biến đổi từ màu trắng thành màu đen.  

             “Đây là…”  

             Lâm Huyền dùng hồn lực đảo qua những hài cốt này, hắn phát hiện sức mạnh còn sót lại bên trong hài cốt đang cấp tốc ép ra. Cùng lúc đó, khí thế của Lộc Tà phảng phất như núi lửa đang muốn phun trào, đã đạt tới giới hạn.  

             “Hắn muốn đột phá!”  

             Trong lòng Lâm Huyền cả kinh, vội vàng ra tay.  

             “Thần Đạo Kiếm Pháp!”  

             Thanh kiếm thẳng tắp đâm vào cổ họng Lộc Tà, Lâm Huyền muốn giết Lộc Tà trước khi Lộc Tà đột phá!  

             Lộc Tà cười to nói: “Ngươi không ngăn cản được ta đâu!”  

             Hắn vung Đoạt Mệnh Liêm trong tay lên, hài cốt trên mặt đất bò dậy thành từng người một, tất cả cùng nhào về phía của Lâm Huyền.  

             Chân Long Kiếm trong tay của Lâm Huyền liên tiếp chém xuống, chặt nát hài cốt của từng người một.  

             “Không xong rồi!”  

             Khi Lâm Huyền đứng trước Lộc Tà đã đột phá, hắn phát hiện động tác của mình vẫn rất chậm.  

             “Ầm!”  

             Khí thế cuồng bạo tuôn ra từ trên người Lộc Tà, Lâm Huyền thật sự đã bị trực tiếp thổi bay trở về!  

             “Ha ha ha ha ha!” Tiếng cười cuồng vọng của Lộc Tà vang vọng khắp ngôi mộ cổ.  

             “Hóa Nguyên Cảnh, đây là sức mạnh của Hóa Nguyên Cảnh!”  

             Lâm Huyền ổn định thân hình rồi nhìn về phía Lộc Tà, chỉ thấy nguyên khí quanh thân Lộc Tà bắt đầu ngưng tụ thành dịch.  

             Nguyên khí hóa dịch, đây chính là biểu hiện của Hóa Nguyên Cảnh!  

             Vẻ mặt Lâm Huyền ngưng trọng hẳn lên, Hóa Nguyên Cảnh và Tụ Khí Cảnh chênh lệch rất nhiều. Nếu là võ giả Hóa Nguyên Cảnh tầng một và tầng hai thì hắn đều có thể dễ dàng đánh một trận. Nhưng Lộc Tà đã học được Đoạt Mệnh Thần Công, cho nên nếu muốn thắng thì nhất định sẽ không dễ dàng như vậy.  

             “Thôi!”  

             Tiếng gió to rít gào, Lâm Huyền chém một kiếm về phía người phía trước.  

             “A!”  

             Đoạt Mệnh Liêm và Chân Long Kiếm lại va chạm một lần nữa, nhưng mà lần này Chân Long Kiếm lại không thể chặt gãy Đoạt Mệnh Liêm được như cũ.  

             Nguyên khí trên Đoạt Mệnh Liêm còn nhiều hơn khi nãy gấp đôi.  

             Lâm Huyền lùi về phía sau ba bước, Lộc Tà thừa dịp khí thế vừa mới đột phá nên giết tới.  

             “Đi chết đi!” Hắn chém một lưỡi hái xuống, Lâm Huyền chỉ có thể dùng kiếm cứng rắn chống đỡ. Lâm Huyền lại bị lùi lại ba bước.  

             “Ta ngược lại cũng muốn nhìn xem ngươi có thể kiên trì đến khi nào!”  

             Lộc Tà chém xuống ba nhát, lúc này đây, Lâm Huyền đã không trụ nổi nữa, Đoạt Mệnh Liêm chém thẳng xuống trên vai hắn.  

             “Bá Thể Thần Công!”  

             Lâm Huyền kịp thời thi triển Bá Thể Thần Công, thế nhưng sau khi kéo dài khoảng cách với Lộc Tà thì hắn lại phát hiện trên vai mình có một vết máu.  

             Tuy miệng vết thương không sâu nhưng đúng là sức mạnh mà Lộc Tà sở hữu có thể phá tan Bá Thể Thần Công của Lâm Huyền.  

             Lộc Tà mở miệng nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi là mình đồng da sắt, không ngờ cũng sẽ bị chảy máu nữa cơ đấy!”  

             Lâm Huyền nhíu mày, Lộc Tà dựa vào khí thế đột phá, sức mạnh bây giờ của tên này đã áp chế hắn luôn rồi.  

             Đúng như lời Lâm Huyền nói lúc trước, nguyên khí thiên địa trong lăng mộ mỏng manh, ưu thế khôi phục kinh người của Thần Đạo Công Pháp không được phát huy một chút nào. Nhưng ngược lại hài cốt xung quanh đều có thể trợ giúp Lộc Tà khôi phục, thậm chí là gia tăng sức mạnh.  

             Nếu như tiếp tục đánh thì e là Lâm Huyền sẽ phải chết.  

             Lâm Huyền hít sâu một hơi rồi nói với Lộc Tà: “Trong lăng mộ này vẫn còn có bí mật mà ta và ngươi vẫn chưa biết nên ta phải chừa lại sức lực ứng phó mới được, không thể chơi với ngươi đâu.”  

             “Chơi với ta ư?” Lộc Tà nhíu mày: “Ngươi bị ta đánh cho choáng váng, ngươi cho rằng ta nhìn không ra ngươi đã vận động toàn bộ sức lực rồi sao?”  

             Lâm Huyền không phản bác.  

             “Đúng là ta đã vận động toàn lực của mình thật, nhưng nếu muốn giết ngươi thì cũng không cần phhải phiền toái như vậy.”  

             Sắc mặt Lộc Tà trở nên âm trầm, bộ dáng nghiêm túc của Lâm Huyền giống như không hề lừa gạt hắn.  

             Nhưng mà hắn cũng không tin Lâm Huyền còn có lá bài tẩy gì có thể giấu được đến bây giờ.  

             Lâm Huyền thu hơi thở của mình lại, phảng phất như muốn buông bỏ chiến đấu. Hắn mở miệng nói: “Ngươi có biết rằng tu luyện Đoạt Mệnh Thần Công sẽ lấy đi tính mạng của mình không?”  

             Lâm Huyền chỉ chỉ phía dưới sườn của mình.  

             “Chỗ này này, có phải là có chút cảm giác đau đớn mơ hồ hay không?”  

             Sắc mặt Lộc Tà biến đổi, dưới sườn của hắn, cũng chính là vị trí mà Lâm Huyền chỉ đúng là đang đau đớn.  

             “Nhìn biểu tình của ngươi thì đúng là đau thật rồi, hơn nữa lại còn là càng ngày càng đau, ta nói đúng không?”  

             Lâm Huyền nói không sai, sau khi Lộc Tà tiếp nhận truyền thừa cũng cảm thấy được dưới sườn có chút đau, lúc đầu thì không rõ ràng lắm, nhưng vừa mới đột phá xong là cơn đau lập tức tăng lên.  

             Lộc Tà chất vấn: “Rốt cuộc là ngươi đã biết cái gì?”  

             Biểu tình của Lâm Huyền, giống như cười nhưng lại như không cười.  

             “Ta biết, Đoạt Mệnh Thần Công mà ngươi tu luyện, là giả.”  

             “Giả? Không đời nào! Ta đã tiếp nhận truyền thừa chính thống của Ma Đế Mạc Tà đấy!”  

             “Thật ư?”  

             Lâm Huyền đưa tay chỉ về phía sau Lộc Tà.  

eyJpdiI6ImNXWHdNd1lLRmNaMXF5aG94TEwyMmc9PSIsInZhbHVlIjoieG1tWGhBTlNhZDE2WjZxM2VuXC9vN1owMVRKZCtyRmE1cU9sYTNDR1RuejJjTlFQbnpGTmxkVzd4cW42SHI0MTh1Vmk5OFRoQm1VTlJNZzFvdkhreXZ0R3pCRDNONnFQYnlyditRVUlFQmhJc3RVUWVNWmNyMW1MWDZqZU9ocEtCb3c5eTZVQ0FtUk1hR3l3ME1rUGZkbGppZGdVUTNoeU5UeUlzbExtVHdxank0SzIwN1RVeGNuN3cxSnFQZTRBNHJ4dWsrNGdhNXpnb0NaZFc2UzlyRmNcL0t3amtWT0RFRTMxV2x2Y3JOdjJTQUpDVXRVKzNmWjlFamdtcDBJUEY3SnVXeXM2NW5IWmRDNWIyRFZpWmtnT082d0dCOHJlcHRTQjN1emtOd2R1SnFkSFh0OXViZFFMS3NyVGhRTVVndFhPNWJWbFlaNnAzMVUrNUlvbkZCM2tuZXA0N1VlelZURGxLNE1CeDNxZE9YYzRXWWZFSDhsVk9POTh0akFlQktlYkgzTU9kSnBib1hsN1dEbTNZYnpNZFNEUmNvMldzRTNqMFE4azRQQjJCMlpFMTFEcTlYK1d0TldLRlFFdUJjeEJ1eHk0ZVZmYnUwXC96ZDBBRXZTMnd0QlhcL0ltS1dRR2ZiQ1JTTVVpYURBOThib2ZlMGJhMjJLamtscmpUTStiIiwibWFjIjoiMzRlZWVhMDY3MjZjZjFjNWJmNTI2Y2Q5ZjFiYzY0OGMzYjIxODVkNWI3ZTM2NmFkNWY1MWRhNGM0MWViY2FiZCJ9
eyJpdiI6IjZQRDdRa1wvSittSTVYR1U4Y1dYMTdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImNTMzk3U1BWQWxQRkczc0d4MW9oeGMyYW1XV3FLSWpQd0N3Q2xjSXFLWlNMQm92YmQ1QmF3WitzWkk3cGxneTNYeFc0KytNMVlLRUp1K2JrQVwvNE9RU2JNUlR5cnV3NDhtNVBlQ09UcElScm1YbFJoSmhDYjdtRXk2a1g2czV3NjJLQjZ6UHQ0a0QrdWhiTnIrVFhhUWhJS3Z0dlhudkVseVU1cE9rMWNxWkIwZnFJY3NaNkFmVlA3cGt2QldWcHdvTVJnV0gyeFZUU1lQUkVHN3YrZkcrQ0RXVTRNQmF1akpMSkkrOXo4SkxEN3FCYkJxTmVNYVlGc2lTT3pcLzNxQlk5ZUF3R29cL2FZZXlsZU1wb2FcLzZnUT09IiwibWFjIjoiODViMTkzOTQzNGY5NTAxNzZhYzEyZWQyY2ZiZTNlMDUzNTA2YWFmMzQ5ZTlmNDdhNjVlYjlmNGNjNDc0Y2I1YSJ9

             “Bảy ngày sau lăng mộ mới có thể mở ra lần nữa, không cần lo ta chạy trốn đâu. Ngươi đi xem một chút đi, cam đoan ngươi sẽ bị chấn động!”

Ads
';
Advertisement