Khi Tà Võ đánh tới, tất nhiên lực chú ý của mọi người sẽ tập trung lên người kẻ thù.   

             Lúc này, nếu đồng bạn của mình bỗng nhiên xuống tay...   

             Cho dù là Hồng Linh thống lĩnh sớm đã quen thuộc với sự giết chóc và giả dối, cũng nhịn không được rùng mình một cái.   

             Chỉ có khả năng là đồng bạn xuống tay này, mới có thể giải thích được vì sao lại có ba người đi chung, mà hắn lại bị người khác đánh lén từ sau lưng mà chết!   

             “Đáng chết!”   

             “Lập tức đi điều tra những người đồng hành của ba thí sinh Đồng Châu đã chết kia!”   

             “Trong bọn họ, có lẽ có người bị Tà Vũ xúi giục!”   

             Hồng Linh thống lĩnh hít sâu một hơi, cuộc tranh đạo bảo vật ở mộ địa của Ma Đế Mạc Tà, còn tàn khốc hơn so với tưởng tượng của hắn.   

             “Chuyện này phải nhanh chóng báo cáo cho Đại hoàng tử!”   

             ......   

             Mặt khác, Lâm Huyền có chút ngờ vực mà đi theo Đỗ Mục trưởng lão đến chỗ ở của đối phương.   

             Vừa vào cửa, Lâm Huyền nhìn thấy trên chiếc bàn trong phòng bày hai sẵn chén trà, nước trà trong chén vẫn còn bốc lên hơi nóng.   

             Điều này chứng tỏ, trước khi Tà Vũ đánh tới, Đỗ Mục trưởng lão đang uống trà cùng người nào đó.   

             “Đỗ trưởng lão, vừa rồi có ai ở chỗ này sao?”   

             Đỗ trưởng lão giải thích.   

             "Là đại hoàng tử."   

             Nghe nói như vậy, Lâm Huyền khẽ nhíu mày.   

             Hôm nay ở trên lôi đài, Đại hoàng tử thiên vị Lộc Hoành, chính hắn cũng nhìn ra điểm này, nếu đại hoàng tử làm việc theo quy tắc thì hắn cần gì phải tự mình ra tay giết chết Lộc Hoành.   

             "Đại hoàng tử tới vì hai chuyện."   

             "Một là đến để hứa hẹn sẽ tăng lượng phân phối tài nguyên tu luyện cho Càn Châu chúng ta."   

             Lâm Huyền nghe hiểu.   

             Vốn dĩ chuyện phân phối tài nguyên tu luyện của các Châu, sẽ quyết định dựa trên võ đấu liên châu, võ đấu liên châu lần này, nhất định Càn Châu sẽ có thể xếp hạng hàng đầu, cần gì Đại hoàng tử đến hứa hẹn.   

             Điều này chứng tỏ sự hứa hẹn của Đại hoàng tử, sợ là sẽ tăng thêm trên cả kết quả phân phối.   

             Có thể làm cho Đại hoàng tử nỡ xuất ra điều kiện như vậy, hẳn là sợ Càn Châu sẽ bất mãn đối với án phạt của Lộc Hoành.  

             Chỉ có hòa bình giữa hai mươi bốn châu mới có thể làm cho đế quốc ổn định.   

             Lâm Huyền thầm nghĩ trong lòng.   

             "Đại hoàng tử này, vậy mà lại tinh thông mưu quyền như vậy."   

             “Đỗ trưởng lão, chuyện thứ hai thì sao?”   

             "Chuyện thứ hai, Đại hoàng tử hy vọng ngươi có thể dốc sức phục vụ/ làm việc cho đế quốc."   

             Làm việc cho đế chế?   

             Mặt Lâm Huyền không chút thay đổi, trong lòng không có bất kỳ gợn sóng gì.   

             Nếu đổi lại là tuyển thủ dự thi khác, có lẽ giờ phút này đã vô cùng hưng phấn.   

             Dốc sức vì đế quốc, có nghĩa là đế quốc sẽ cung cấp tất cả tài nguyên tu luyện của hắn.   

             Bất kể là công pháp, vũ kỹ, pháp bảo hay là nguyên thạch.   

             Nhưng đối với Lâm Huyền mà nói, mấy thứ này, ngoại trừ Nguyên Thạch thì Thần Sơn đều có thể cung cấp.   

             Hơn nữa kết cấu long đằng đế quốc thật sự là quá nhỏ, hóa nguyên cảnh giới đã là đỉnh phong.   

             Nhưng mà võ giả Cửu Cảnh, còn có sáu tầng của cảnh giới phải vượt qua, làm sao Lâm Huyền có thể dễ dàng tha thứ cho mình, kiếp này chỉ dừng lại ở Tam Cảnh.   

             Hắn không muốn làm con ếch dưới đáy giếng, mà phải làm Đại Bàng bay lên ngàn dặm.   

             Quan trọng nhất là, Lâm Huyền có một trái tim cường giả trời sinh, hắn sẽ không khuất phục bất luận kẻ nào hay là thế lực nào cả.   

             Làm việc cho đế chế? Hắn không hiếm lạ.   

             Tựa như đã sớm đoán được Lâm Huyền sẽ có thái độ này, Đỗ Mục trưởng lão cười khổ nói.   

             "Ta đã giúp ngươi từ chối Đại hoàng tử, nhưng mà ta đoán có thể hắn vẫn sẽ tìm ngươi nói chuyện."   

             Lâm Huyền gật gật đầu, đừng nói Đại hoàng tử tự mình đến tìm hắn nói chuyện, cho dù quân chủ đế quốc tới, hắn cũng sẽ trả lời giống vậy.   

             Không có cửa.   

             "Được rồi, không còn chuyện gì khác, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, tỷ thí với Lôi Châu, còn phải dựa vào ba người các ngươi đó."   

             ...  

             Võ đấu liên châu nghênh đón vòng tỷ thí thứ ba.   

             Trong vòng thứ hai, bởi vì Phong Châu bị hủy bỏ tư cách dự thi, Lôi Châu không chiến mà thắng.   

             Đỗ Mục trưởng lão có lòng muốn biết thực lực của năm người Lôi Châu, nhưng cũng không có cách nào.   

             Béo Hổ và Lăng Phong còn chưa khôi phục hoàn toàn, cơ bản là không có cách nào ra sân.   

             Càn Châu muốn tiến vào hàng ngũ tám đội mạnh nhất, mở ra tỷ thí cá nhân, ba người còn lại nhất định phải giành được thắng lợi toàn bộ.   

             Hai bên dẫn đầu bốc thăm, do Càn Châu là đội đầu tiên phái tuyển thủ lên sân khấu.   

             Đây thật sự là chuyện xấu, trận đầu tiên Lôi Châu có thể căn cứ vào thực lực của người Càn Châu đưa ra sân, để lựa chọn tuyển thủ đối chiến.   

             “Để ta lên trước đi!”   

             Quan Tử Ngạo chủ động xin lên trước.   

             Đỗ Mục trưởng lão gật gật đầu, thực lực của Lâm Huyền là mạnh nhất, thắng lợi là chuyện chắc chắn, nếu phái hắn lên đầu tiên, thì Lôi Châu hoàn toàn có thể phái ra tuyển thủ yếu nhất, trực tiếp nhận thua.   

             Càn Châu thiếu hai người, cho dù có nhận thua một trận thì Lôi Châu vẫn chiếm thế thượng phong như cũ.   

             Nếu là phái Dịch Thiên Vũ lên trước, đối phương có thể loại đưa tuyển thủ mạnh nhất lên, giành được một bàn thắng.  

             Chỉ cần thua một trận, Càn Châu sẽ thất bại ngay lập tức.   

             Đưa Quan Tử Ngạo lên sàn, là lựa chọn thích hợp nhất.   

             Quan Tử Ngạo leo lên lôi đài, tuyển thủ Lôi Châu cũng bước lên.   

             Đối phương dùng sức ôm quyền.   

             “Tại hạ Mã Kỳ Lân!   

             “Quan Tử Ngạo!   

             Lâm Huyền nhìn về phía Mã Kỳ Lân, trong lòng đã biết, trận tỷ thí này của Quan Tử Ngạo, sợ là sẽ rất khó qua.   

             Không khí quanh người Mã Kỳ Lân tựa như có chút vặn vẹo, cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện là hơi nước trong không khí chung quanh đang hình thành dao động bởi vì hơi nóng.   

             Rất rõ ràng, cái mà Mã Kỳ Lân tu luyện chính là công pháp thuộc tính hỏa, vừa vặn lại khắc chế lẫn nhau với công pháp biến dị thuộc tính băng của Quan Tử Ngạo.   

             "Công tử, đặt cược không?"   

             Người ghi cược của Vũ Thánh Lâu lại tới, nguyên thạch đặt cược thắng lần trước của Lâm Huyền còn chưa có lấy ra.   

             "Tiếp tục đặt Càn Châu thắng."   

             Lâm Huyền không biết Quan Tử Ngạo có thể thắng hay không, nhưng hắn lựa chọn tin tưởng đồng đội của mình.   

             Muốn đi xa hơn, theo đuổi mục đích cao hơn, không chỉ có một mình hắn.   

             Đại hoàng tử nhìn về phía hai người, mở miệng tuyên bố.   

             “Tỷ thí bắt đầu!”   

             Quan Tử Ngạo gọi đại đao của mình ra, nguyên khí thuộc tính hàn băng tuôn ra từ trên thân đao, pham vi mười thước lôi đài dưới chân hắn, kết một lớp hàn băng.   

             Đối diện với hắn, Mã Kỳ Lân cũng rút ra binh khí của mình.   

             Cũng là một thanh đại đao!   

             Chuôi đao của thanh đại đao này là một con Hỏa Kỳ Lân màu đỏ, Kỳ Lân há to miệng, không ngừng phun ra hỏa diễm.   

             Ngọn lửa thiêu cháy thân đao đến mức đỏ bừng, lấy Mã Kỳ Lân làm trung tâm, sóng nhiệt cuồn cuộn đảo quanh phạm vi mười thước.   

             Hai bên cùng bộc phát ra khí thế, đều là Hóa Nguyên Cảnh tầng bảy!   

             Ít nhất xem xét từ tu vi, đây là một hồi chiến đấu ngang sức ngang tài!   

             Vẻ mặt Quan Tử Ngạo vô cùng chăm chú, so với trận đấu của Cung Duệ với Phong Châu trước, còn chăm chú hơn rất nhiều.   

             Bản thân hắn cũng biết rất rõ rằng đây sẽ là một trận đấu khó khăn.   

             Hai người gần như là đồng thời tấn công về phía đối phương, Đại đao Cuồng Nhận của Quan Tử Ngạo và đại đao Hỏa Kỳ Lân của Mã Kỳ Lân, mạnh mẽ va chạm cùng với nhau.   

             “Vù vù!”   

             Hàn khí và liệt diễm va chạm, sinh ra một cơn cuồng phong, quét về phía bốn phía.   

             Sức mạnh của hai người đều rót vào trong thanh đao, so đấu về sức mạnh, hai người không hề nhận nhượng dù chỉ một tấc!   

             Trên đài quan sát có tiếng thán phục vang lên.   

             “Thế lực của hai người này ngang nhau, thuộc tính nguyên khí lại khắc chế lẫn nhau, sợ là sẽ có một hồi chiến đấu đặc sắc!”   

             “Nhưng mà ta càng coi trọng Mã Kỳ Lân một chút!”   

             "Tại sao?"   

             "Các ngươi chưa từng nghe nói qua danh hiệu của hắn ở Phong Châu sao? Hắn chính là yêu nhân Mã Kỳ Lân! ”   

eyJpdiI6IlJ1K3EyRm9ibEhMTFpibjJ2TkNDeEE9PSIsInZhbHVlIjoiekI4R1BweWozU3gzSFVDYXp3akxJMVBUVTN1UjVPdkt0UWxiUllhQWN0NEZXUGxaeHJQZHJraGpyK0x3b1ZPUDlrWFVDb0tMZ2xwWmo2TW1tN2E0UnJCU1l5NnJGS0N5clBUMVlYT2dSSVNJN2FOcmNPa0VNWGpXT2NtaWlWT1wvdXJuWGdEUVpHaVY0cFhMOWttTzR5NG9GRFFvT2w3cWpPWDBaK3NKVUlXdU8zRnFcL2dtSDV4cXdkSkNUMzhiNE4rQ3lcL2h3aUNJRjVPK3k5dHozTUVcL2FGQzhNWk8xc1htbm9VNldFY2pxamhISnJXcGg5UkNzMG1ZMGtwYUtcL08rN0VEZTQ1dVU4N1hHXC9GaERjNDZubnplbTNxOXFKcnhqK2JFdzQrOWxHVlE9IiwibWFjIjoiMzJkMzk4YzdjMzY2OGQ4MzcxYjQwZjExODE4ZjVlMmE2NjNhZWZmY2RkNmRlYzkxNjE0YjBlNGVkNGE4ODc3YiJ9
eyJpdiI6InNITEdRaDFCZ1NRMUs4cTR3UzRuQkE9PSIsInZhbHVlIjoia1lxMGlrRmpkc1wvZzBFU3Rta2hFVXVZY3NpaG9jXC9KYjRNODBzUDZ5aW13UndjY2ZFWWxDVDlxXC93WUMyR0xUc3BcL2hxWnkwVVJSQmJmZGNjOFREUUc2OXRzcTlQZ0NKdE1Lc2dadGRyeDhtTXlOM3VLTUUwa0pNZ1ZiYVVPSmRYUXhsTUNhU0N2RUMwRzNaR0VmSDJ1STJxb3dHTm1IVjhpWXd2enE2dTNCOUl6TFU5TFZwNnM3SGJIWHFPZFRwb3NLYTk5a1ZpWEkyQ0Z0WWhveklBSHBucXZLVUlWTXFpbFA2dk9EeW9LTHF2Uld1QzZHZmhlaEJFMjNadGxxQU5kYnRmM1YzU0k0azhYOEhGb2N0TWVUQmEwZkJ6RUI2YVE0ODFOQjJReHBuZ2RwS1RHT29tUWRqNTBEMGZldUJpMGdYbU9udXBhR0pHb0tWZWJHRGM0MjhLZUtBYUR5USsyNDFLT3RZS2swSkpcL2F2U2RKdjYrK29NQ0hZandsYTBrdXhrVTBqellzQVoyWVEzakltaGR0MFBEYldZQlwvZXpBelVIaWYxSVFERzc1b0Ewd3p6dzVIUHY1NDgweXFDTzA2M21naXJrQk9TY2tKMkpXYVFpXC81S00yVUlEY1JOSWQ1eVVjc0RUXC9iM2kwU2VMSlMwZjAxRldwOHNVd1RZcCtGSHlSQXdSdDl3cjVtZjhhM2dmajhyaldSWEhlNEc4c3NDdzFJeEYrWUc1dTRyNGRcL0JCTGllNzVTSHZFbk5EWmhZUXAzYlphNVNHVHZiRmJSS1NXS1dWaCttUVJPQmJpRlRhSVV0aUJYaThpa3oyNno1OFBsUFV1VDl0b3VjNUpJOTNDYWpwZFhGTUFFaHdPdUdcL0hRPT0iLCJtYWMiOiIzOTg2ZjUyYjg4OGM0OGFjMjk3ZTM2NTE5NTgxNjYxNGFhZDg4YzBkMTI2MjYzNjI5YWE3OWEzMWRiMjU2ODQwIn0=

             “Quách Kỳ Lân đời này, thiên phú kinh người, hắn thi triển ra hỏa diễm, được xưng là Kỳ Lân chi hỏa!

Ads
';
Advertisement