Hành lễ?
Đám người của Võ Thánh Lâu đều vô thức móc lỗ tai để tránh cho mình nghe lầm.
Phúc Vinh đại sư là ai? Là luyện khí sư tiếng tăm lẫy lừng của Hiệp hội Luyện khí, kể cả là người của Võ Thánh Lâu thì khi gặp Phúc Vinh đại sư cũng phải cung kính tuân mệnh.
Rất nhiều con cháu Hoàng gia nếu như muốn có một món pháp bảo tốt cũng phải mở lời cậy nhờ.
Thế mà Lâm Huyền lại muốn để cho Phúc Vinh đại sư hành lễ với hắn?
Tên tiểu tử này rốt cuộc là từ đâu đến đây vậy? Chẳng lẽ điên rồi?
Đúng lúc đang có người không nhịn được muốn răn dạy hắn thì Phúc Vinh đại sư lại làm ra một chuyện kinh người.
Hắn mang vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt Lâm Huyền, hai tay ôm quyền, thân thể hơi cúi xuống
“Xin tiền bối chỉ giáo.”
Phúc Vinh đại sư hành lễ?
Mọi người giống như là nhìn thấy quỷ vậy, có vài người còn hít ngược lại một hơi khí lạnh.
Ngay cả Dịch Thiên Vũ đứng bên cạnh Lâm Huyền cũng không nghĩ tới Phúc Vinh đại sư sẽ hành lễ.
Duy chỉ có Lâm Huyền là mang vẻ mặt bình tĩnh.
Người giỏi được tôn trọng, nếu Phúc Vinh đại sư đến cả chút hiểu biết này cũng không có vậy thì thành tựu của hắn cũng chỉ có thể dừng lại tại đây thôi.
Lâm Huyền không có tiếp tục làm khó hắn mà trực tiếp mở miệng.
“Cánh tay của ngươi bị thương.”
Phúc Vinh đại sư ngẩn ra, sau đó con ngươi nhanh chóng co rút lại.
Rất rõ ràng, Lâm Huyền nói đúng rồi.
“Ngươi, sao ngươi biết?”
Cánh tay của Phúc Vinh đại sư quả thật là bị thương, chẳng qua chuyện này cho tới giờ hắn chưa từng nói với ai, sao Lâm Huyền lại biết?
“Rất đơn giản, bên trong ba thanh kiếm do ngươi chế tạo ra này đều có một vết rạn rất nhỏ, hơn nữa hoàn toàn giống nhau.”
“Nếu như ta đoán không lầm, trong lúc ngươi vận dụng loại thủ pháp cần liên tục vung chùy nào đó thì trong quá trình đó xuất hiện sự đình trệ ngắn ngủi.”
“Nếu ngươi được mọi người tôn xưng là đại sư thì khả năng có tiếng mà không có miếng là không lớn, cách giải thích duy nhất là cánh tay ngươi giơ chùy đã từng bị thương, dẫn tới việc ngươi không thể nào liên tục vận khí giơ chùy, trong quá trình đó không thể không dừng lại để lấy hơi.”
“Khi nãy ta và ngươi giao thủ, ngươi dùng tay phải cầm kiếm, đây là tay thuận của ngươi, vậy đương nhiên là cánh tay phải bị thương.”
Phúc Vinh đại sư chịu phục, suy luận của Lâm Huyền không có bất kỳ sai lệch nào.
“Ngươi nói không sai, cánh tay phải của ta từng bị thương trong lúc chiến đấu, ta đã từng tìm đến danh y nhung cũng không có cách nào chữa trị triệt để.”
Hắn dừng một chút, hơi nghiêng người thi lễ.
“Không biết tiền bối có phương pháp giải quyết nào chăng? Xin tiền bối chỉ bảo.”
Lâm Huyền chỉ vào cánh tay trái của hắn.
“Cánh tay này từng bị thương chưa?”
“Chưa từng.”
Phúc Vinh đại sư lắc đầu.
“Vậy dùng cánh tay này luyện khí không phải là được rồi sao?”
Phúc Vinh đại sư nhíu mày, từ khi hắn bắt đầu luyện võ đã dùng tay phải, đã sớm quen rồi, giờ bảo đổi thành tay trái nào có dễ như vậy?
Lâm Huyền nhìn thấu suy nghĩ của Phúc Vinh đại sư, hắn mở miệng nói.
“Khi mới đổi sang tay trái có thể hơi khó chịu, nhưng nếu ngày đêm khổ luyện thì sớm muộn gì cũng có một ngày thành thói quen thôi.”
Lời nói của Lâm Huyền khiến Phúc Vinh đại sư ngộ ra.
Quả thật để hắn dùng tay trái luyện khí là chuyện vô cùng khó chịu, nhưng nếu so với việc biết pháp bảo mình rèn ra có thiếu sót chí mạng thì điều này có đáng là gì.
Hắn bằng lòng tiếp thu.
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”
Nếu đã không tìm được thanh kiếm thích hợp vậy thì Lâm Huyền quyết định rời đi, đúng lúc này, bên ngoài Võ Thánh Lâu bỗng chốc truyền tới âm thanh tiếng bước chân hỗn loạn.
Mọi người theo tiếng động nhìn qua, chỉ thấy ba mươi võ giả mặc kim giáp che chở một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi tiến vào.
Thiếu nữ ăn mặc hoa lệ, mặt mày lạnh nhạt, nhưng có là như vậy cũng không che giấu được dáng vẻ tôn quý của nàng.
Lầm Huyền nhìn thấy hộ vệ của Võ Thánh Lâu đều thối lui về hai bên nhường đường cho nàng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng thiếu nữ kia.
Dịch Thiên Vũ lấy làm lạ hỏi: “Thiếu nữ này có thân phận gì vậy?”
Lâm Huyền bình tĩnh trả lời: “Người của Hoàng gia.”
“Sao ngươi biết?”
Lâm Huyền cười giải thích.
“Lúc chúng ta vào thành, ngươi nhìn thấy những binh lính trên tường thành ăn mặc ra sao?”
Dịch Thiên Vũ nghĩ lại một chút, sau đó bừng tỉnh ngộ ra.
“Cũng là kim giáp.”
Không thể nghi ngờ, chỉ có người Hoàng gia mới phô trương được như vậy, cũng chỉ có người Hoàng gia thì mới khiến hộ vệ Võ Thánh Lâu kiêng kị như vậy.
Có người khe khẽ bàn luận.
“Đây chẳng phải là Cửu Công chúa sao? Sao nàng lại tới đây?”
“Cửu Công chúa nắm giữ toàn bộ Thành Vệ quân của Đế Đô, nàng tới Võ Thánh Lâu không phải là để bắt người đấy chứ?”
“Bắt người? Bắt ai?”
“Đương nhiên là bắt kẻ gây chuyện rồi.”
Rất nhiều người đưa ánh mắt tập trung nhìn vào Lâm Huyền, kẻ gây chuyện, hình như chính là Lâm Huyền.
Dịch Thiên Vũ cũng căng thẳng, nàng vô ý thức cầm lấy chuôi kiếm.
Vẻ mặt của Lâm Huyền lại rất bình tĩnh, linh hồn của hắn lớn hơn gấp mấy lần so với người thường, hắn có thể nhạy bén phát hiện những chi tiết mà những người khác không phát hiện ra.
Khí cơ của Cửu Công chúa tập trung lên trên một người
Người này là một tên đầu trọc.
Mục tiêu của Cửu Công chúa chính là tên Tà võ mà Lâm Huyền phát hiện ra kia.
Quả nhiên, sau khi Cửu Công chúa đi vào, nàng vung tay lên, vệ quân kim giáp lập tức bao vây tên Tà võ kia.
“Thành Vệ quân đang làm việc, những người không liên quan tránh ra!”
Mọi người vội vàng tránh ra, vệ quân kim giáp đồng loạt rút ra bội kiếm bên hông, chĩa kiếm về phía Tà võ.
Cửu Công chúa quát lớn.
“Người của Tà Điện thế mà dám tới Đế Đô gây rối, quả thật là tự tìm đường chết!”
Nghe thấy Cửu Công chúa nói vậy, rất nhiều người đều giật nảy người.
“Người của Tà Điện, là Tà võ.”
“Vậy mà lại có người của Tà Điện trà trộn vào Đế Đô, chẳng trách sẽ kinh động đến Cửu Công chúa.”
“Tà võ chết tiệt, vậy mà vẫn còn tồ tại trên nhân gian.”
“Cửu Công chúa, giết chết hắn đi!”
Trong nhất thời, quần chúng kích động.
Tà võ là khối u ác tính của Võ Đạo, người người đều hận, cần phải tiêu diệt!
Lâm Huyền quan sát tên đầu trọc, phát hiện ra tuy rằng hắn bị Thành Vệ quân bao vây nhưng trên mặt lại không hiện lên chút luống cuống nào.
Lâm Huyền khó hiểu, tên tà tu này chỉ có tu vi tụ khí tầng 7, đối mặt với sự bao vây của ba mươi vệ quân kim giáp cảnh giới tụ khí, rốt cuộc là có con bài tẩy nào mới có thể khiến cho hắn bình tĩnh như vậy?
Đột nhiên trong lòng Lâm Huyền sinh ra một nghi vấn.
Tên Tà võ này từ đầu chí cuối đều che giấu rất kỹ, nếu không phải là trên người có dấu vết của Tà võ khiến cho Lâm Huyền chú ý nhìn thêm thì quả thật đến hắn cũng không nhất định có thể phát hiện ra thân phận thật sự của kẻ này.
Bất kể một tên Tà võ nào cũng không thể ngu ngốc tới mức chủ động lộ ra sơ hở, Cửu Công chúa dùng cách nào để xác định thân phận của hắn?
“Không, nói không chắc chính là do hắn cố ý lộ ra sơ hở để dẫn Cửu Công chúa tơi đây.”
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Huyền không khỏi run lên một cái.
Hắn vội vàng nhìn về phía Tà võ, quả nhiên, ánh mắt có đầu trọc cố ý vô tình liếc về phía Cửu Công chúa.
Cửu Công chúa lạnh lùng nói.
“Bắt lấy hắn.”
Hộ vệ kim giáp đồng loạt nhào tới, nhưng thân hình nam đầu trọc bỗng nhiên tiêu tán, hóa thành một sợi khói đen.
Vệ quân kim giáp vồ hụt.
Có người kinh hô.
Là Tà võ đầu trọc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất