Phó Quân Hạo vốn cho là lần này sẽ cùng Du Giai Ý đối mặt với những toan tính hãm hại của Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc, mối quan hệ giữa hai người họ có lẽ sẽ tiến triển rất nhiều. 

Ai ngờ rằng Chung Bảo Nam lại chỉ dùng một cú điện thoại và một con mèo, đã có thể làm Du Giai Ý cười tươi rói, thậm chí còn quên luôn sự tồn tại của anh. 

Phó Quân Hạo chẳng hiểu tại sao, mấy con chó mèo đó có cái gì hay họ chứ. 

Nào giờ anh toàn đứng từ xa nhìn chúng nó, chẳng thấy chúng đáng yêu chút nào, cho nên vào lần đầu tiên Du Giai Ý đề nghị với anh rằng muốn nuôi thú cưng, khuôn mặt của anh đã đầy vẻ ghét bỏ và khó chịu, từ chối cô một cách tuyệt tình. 

Nhưng bây giờ nhìn thấy những tia sáng dịu dàng trong đôi mắt của Du Giai Ý, đáy lòng của lại dao động. 

Thậm chí anh còn nghĩ trong lòng rằng, nếu dùng một con thú cưng mà có thể đổi lấy nụ cười của cô, chắc anh sẽ dùng dốc hết sức mình. 

Sau khi Du Giai Ý kết thúc cuộc gọi với Chung Bảo Nam và cất điện thoại đi, lúc này cô mới nhớ tới Phó Quân Hạo ngồi đối diện mình. 

Thấy sắc mặt của anh không tốt, Du Giai Ý tưởng anh không thích việc cô nói chuyện điện thoại quá lâu trong khi đang ở trước mặt anh, cô bèn vội vàng xin lỗi: “Ngại quá. 

Cô nói chuyện với bạn trai, người chồng trước như anh dù cho trong lòng có khó chịu thì cũng không có quyền trách móc. 

Thế nên Phó Quân Hạo chỉ đành ra vẻ bình tĩnh mà hỏi: “Sao không nói cho anh ta chuyện Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc. 

Du Giai Ý nói thật: “Anh ấy đã đủ mệt người rồi, tôi không muốn anh ấy phải lo lắng thêm nữa. 

Phó Quân Hạo nghe vậy thì chẳng muốn nói thêm lời nào, cô cực kỳ quan tâm bạn trai! 

Hai người dùng bữa xong rồi tính tiền rời đi, trên đường quay về khách sạn, Phó Quân Hạo đột nhiên hỏi Du Giai Ý: “Em rất thích mấy con vật nhỏ hả?” 

Du Giai Ý nhớ lại trải nghiệm từng bị Phó Quân Hạo từ chối gay gắt, trên mặt cô lập tức hiện lên vẻ phòng bị, cô rất sợ nếu bản thân nói thích thì anh sẽ lại châm chọc cô một phen. 

Phó Quân Hạo thấy cô dùng tư thế đề phòng nhìn mình cả buổi mà không nói lời nào, anh bị cô chọc tức đến bật cười. 

Anh chỉ hỏi cô có động vật nhỏ thôi mà? 

Anh còn có thể ăn luôn cô sao? 

Phó Quân Hạo bực bội nói thêm: “Anh đang hỏi em đấy?” 

Du Giai Ý nghĩ ngợi một lúc rồi đưa ra một câu trả lời tương đối đúng trọng tâm: “Cũng thích” 

Phó Quân Hạo: “... 

Khi cô vừa nói đến chuyện con mèo với Chung Bảo Nam, đáy mắt liền ánh lên ánh sáng lấp lánh, rõ ràng là rất thích, thế mà bây giờ ở trước mặt anh lại chỉ trả lời là “cũng thích”. 

Tại sao cô vẫn giấu giếm? 

Làm sao anh có thể biết được, rằng thái độ ghét bỏ và thiếu kiên nhẫn của anh đối với Du Giai Ý trong quá khứ, đã tạo thành một bóng ma nghiêm trọng trong lòng Du Giai Ý. 

Bởi vì ngày trước bị anh ruồng bỏ và đả kích quá nhiều lần, cho nên về sau Du Giai Ý cảm thấy anh không thích thứ gì thì cô cũng đều không nói với anh dù chỉ một chữ. 

Trái tim cô vốn đã mở rộng cánh cửa, hy vọng anh có thể bước vào. 

Sau này, nó cứ từ từ khép lại từng chút một, đến bây giờ thì cửa trái tim cô đóng chặt rồi. 

Vì vậy, làm thế nào mà cô có thể mở lòng với anh và nói rằng cô rất thích động vật? 

Phó Quân Hạo khẽ liếc nhìn cô, anh không nói gì nữa, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại của mình. 

Nhóm F4 Giang Thành. 

Phó Quân Hạo: “Ở đâu bán thú cưng vậy?” 

Dịch Thần Hạo: “Gì đấy lão Phó? Cậu muốn nuôi thú cưng á? Không phải cậu rất ghét chó mèo, hoa cỏ sao?” 

Phải thừa nhận rằng, với tư cách là anh em nhiều năm, Dịch Thần Hạo hiểu Phó Quân Hạo cực kỳ rõ. 

Hứa Vĩnh Bảo: “Chắc chắn là tặng cho Du Giai Ý” 

Dịch Thần Hạo: “Cho dù tặng cho Du Giai Ý thì tôi vẫn thấy khó tin, tôi tưởng là cả đời này lão Phó cũng sẽ không nhắc tới đề tài thú cưng này. 

Giang Thượng Minh: “Lão Phó đã đến mức đánh mất chính mình vì tình yêu rồi sao?” 

Những lời của Giang Thượng Minh đâm thẳng vào lòng anh, Phó Quân Hạo tức đến nổi muốn thoát nhóm. 

Sao anh lại đánh mất chính mình chứ? 

Anh chỉ tặng cho Du Giai Ý nuôi thôi, không phải anh nuôi. 

Dịch Thần Hạo nói tiếp: “Lão Phó, tôi biết nhất định cậu đang nói trong lòng là không phải do cậu nuôi, nhưng tôi muốn nhắc cậu một chút, một khi Du Giai Ý nuôi, chắc chắn sẽ không có chuyện bỏ rơi, sớm muộn gì cũng có một ngày cậu tham gia vào, trừ khi... cậu không ôm bất cứ hy vọng nào về việc quay lại cùng Du Giai Ý. 

Nếu không quay lại thì dù cho Du Giai Ý có nuôi mười con mèo, cũng sẽ chẳng liên quan gì đến Phó Quân Hạo. 

Nhưng mà hàn gắn lại thì Phó Quân Hạo sẽ phải chấp nhận có một con vật ở trong nhà suốt cuộc đời dài đằng đằng sau này. 

Phó Quân Hạo:"... 

Sao anh lại cảm thấy mấy người bọn họ hoàn toàn không có ý định giúp anh, mà đều đang đợi để xem trò cười của anh vậy. 

“Thích nói không” Anh ném cho bọn họ một câu như thế rồi chẳng thèm để ý đến họ nữa, anh bảo Chu Dật Hoàng hoặc Chu Bảo Khiết đi tìm là được. 

Lúc này Giang Thượng Minh mới chầm chậm lên tiếng: “Với tư cách là người nuôi chó chăn cừu Đức và Golden trong nhà, tôi khẳng định mình biết rõ cửa hàng bán thú cưng xa hoa nhất ở Giang Thành. 

Nhắc tới hai con chó ở nhà, trong lòng Giang Thượng Minh đều toàn là chửi thể. 

Rõ ràng hai con chó ấy là do anh ta nuôi từ bé đến lớn, sau khi cô vợ của anh ta vào cửa, chúng nó toàn vây quanh cô vợ nhà mình. 

Chẳng phải mọi người đều bảo chó là giống loài trung thành nhất sao? Tại sao đến lượt anh ta lại thay lòng vậy? 

Sau đó Giang Thượng Minh đưa một tấm danh thiếp cho Phó Quân Hạo: “Chỉ cần liên hệ với anh ấy là được, đây là quản lý cửa hàng thú cưng” 

“Cảm ơn” Phó Quân Hạo trả lời. 

Giang Thượng Minh đáp: “Không cần cảm ơn, sau này hàn gắn được với Du Giai Ý, đừng quên mời tôi uống ly rượu mừng là được. 

Giang Thượng Minh vừa nhảy ra câu này, Dịch Thần Hạo liền @Giang Thượng Minh tiếp lời: “Đừng làm như chỉ có một mình cậu góp sức, tôi và Hứa Vĩnh Bảo cũng không ngại gian khổ và bận bịu mà giúp đỡ rất nhiều đấy. Có quay lại thì phải mời hết bọn tôi.” 

Hứa Vĩnh Bảo nói: “Đúng đó lão Phó, nếu về sau thật sự quay lại thì làm hôn lễ đi, cậu còn chưa tổ chức một cái hôn lễ đàng hoàng cho Du Giai Ý, trong lòng cô gái nào cũng đều sẽ vương vấn nó. 

Bị Hứa Vĩnh Bảo nhắc nhở, Phó Quân Hạo lập tức nhận ra rằng, hôn lễ đúng là một sự kiện trọng đại. 

Lúc trước anh và Du Giai Ý cũng chỉ đi đăng kí kết hôn mà thôi, không ai đề nghị làm lễ cưới. 

Bởi vì trong lòng cả hai đều biết vì sao lại có cuộc hôn nhân này, mặc dù ông cụ ép anh lấy Du Giai Ý nhưng ông cũng không nói tới chuyện này, chắc là ông cụ cũng thấy xấu hổ khi huy động nhân lực làm lễ cưới. 

“Được. Phó Quân Hạo trả lời trong nhóm. 

Đồng thời anh cũng thầm thề trong lòng, sau này nhất định phải tổ chức hôn lễ thật long trọng cho Du Giai Ý, cho cô một thân phận đường hoàng, thừa nhận cô và chấp nhận cô. 

Nghĩ vậy, tay anh đã vô thức ấn mở websites, bắt đầu tìm tòi kiểu dáng áo cưới. 

Du Giai Ý ở bên cạnh lơ đãng liếc về phía anh, khi nhận ra anh đang xem áo cưới, toàn thân cô cứng đờ. 

Cô không thể không nhớ đến cuộc hôn nhân của mình và Phó Quân Hạo, không có đám cưới, không có tiệc rượu, cũng chẳng công khai, tới tận giờ này vẫn còn rất nhiều người thậm chí còn không biết Phó Quân Hạo đã từng kết hôn. 

Ngày còn là thiếu nữ, cô đã từng mơ ước khung cảnh mặc lên người chiếc váy cưới trắng ngần thuần khiết, và kết hôn cùng người đàn ông mình yêu. 

eyJpdiI6InVpdGp0MG1cL3VLNWlFNGhZNndcL3VUdz09IiwidmFsdWUiOiJzeGc1ODVqRE1tYkNTSWU1eW4rcXNxN3VsZng5cU1rQVFrSnZsMWsxaXRVMWR0N0R3dUtWeUdWMmFJQURBZU9CcVR1YlBBcHFzVU44V3czYkdnS2V1T1h2QXZLWCtCYzliM1pHYnMycExwbUtCOTRCRXY4aEJvaERFTG1Vb0NFK0VrU0gyYXNNZVFidW1pam5OblRZMUhMM1wva1VsOXF5MFpNZTNmdjR0TlJld2ErZ3NYYVE1Q3ZlVjFqelBzN1Y2c2RxTktBZDhRV09XSWloVEFibndsaE9SbjgxQ1FmZTdiUU5Kb2x6QjFxd1BuUEozTzY3S3FBUm5Pb0o3MUJyNDJDTDZSSm4yRXFhMXU5TkZSdVlxUXBGb1RsTlMrRHBqaUs0OHZ1SzR0b2llc1B5T1F5UG9oVmRMclU0ZGlEZk40cExrbVZ6WFllUU1rME5qVXM0a3l4TXBwMkg3MnlFRTk5NEFhWU9DRnQ5aVhrR09Rc1Z1c3V6TXdYN0t5TUtEejIrcEYwR1V3Rkk2R0JCMHYxcGxBdEcwVjUwQ0M2MFRwZWFzZ3Y1a09uOD0iLCJtYWMiOiIzMDhhYWExYTBlYjQxY2YwMGU3OWMwN2QzN2NhYWRiNzgyMzAyZTM0YWNkMzdmZjA4OWVmOTE2NjA3M2Y3NzBhIn0=
eyJpdiI6IjVJY0ZkVFp5WmhkS0lpb21kOWhoTFE9PSIsInZhbHVlIjoiVHEzYXN0dXdBdU5CV1JWaXRzRStHc1RRSmV2QVllc1BGUStzV3FHbEt3S3BKeUpFcVlyRnAwanlmVWJJb0NYWFZBd1lRVDd3OUhYVE5peUtCQ05nSzB2TXpGblFydG9cL1lOYzJWNXRNYlpmalwvMmNTMUwxa1A2UHJaRDFrdkJuTXhmNFwvT0VnUmk4UFhSbUFDSm5uaDk1U01WdWE4RStqSXpHSG5wd1ZTeUZZbkJJcFNYOFZYQUdOaGJBY2J6WXFpcnNyVWpxV2pFc2lmaVdGdUoyS25LcWVxVUJNall2Mkt0WVM0b2FNcU9Lckxhd0pHYXFiUHRVZGtybVllaFwvODdCNnRcL2N6VXRkQUNcL3Job2wybm52eXo2aXcrYzhNNmVYVnFiblF1Skt4ZXl4YXRtekw3cUlIOGtYU0JOZWpuNld1c3ZQeVwvWklxYlwvRjliYmdvcDdIekxxallGdDRENlwvXC92SjFqV1BXYWh0ZDJpOUZEQkFPWCs2YmhEU0J5Qjh5YVZ5YzUrVjVXbVE3M05MUXF6QlEwbFhHR0c4K3hYU0wrUGhBK0ZiMkl6ZVR2alp3Y2hPZDRiXC9rVmp5TnJIbHB5IiwibWFjIjoiYjNjMWIwMmJmYzVlZjVkN2E3YWQwZjdjMjE1YzI2ZjhhYTZhNTlmYTFlODc3YTYyYWMyNDc1NGQ1MWY2NGNmMCJ9

Du Giai Ý thừa nhận, tuy lời Tô Thiên Bội nói rất đau lòng, nhưng có thể khiến cô tỉnh lại.

Ads
';
Advertisement