Tống Hoài An điều trị cho Du Giai Ý khoảng chừng nửa tiếng, Du Giai Ý cảm thấy bản thân thả lỏng hơn nhiều. 

Vừa hay Tô Thiên Bội cũng đến nơi, lúc này Chung Bảo Nam mới về nhà nghỉ ngơi. 

Tô Thiên Bội ở lại chăm sóc Du Giai Ý, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đầy đau lòng và buồn bã. 

Tô Thiên Bội tựa vào mép giường của Du Giai Ý, uể oải cảm thán: "Du Giai Ý, đến khi nào chúng ta mới đủ mạnh để không bị bất cứ kẻ nào ức hiếp đây?" 

Sở dĩ con khốn Phó Như Ngọc kia dám kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn là vì ỷ vào quyền thế của nhà họ Phó ở Giang Thành. 

Thật ra gia cảnh Tô Thiên Bội cũng chẳng ra gì, có ba mẹ chẳng ra đâu vào đâu, tất cả mọi thứ mà hiện giờ Tô Thiên Bội có được đều nhờ vào sau này bản thân cô ấy cố gắng nỗ lực mới có. 

Có một gương mặt xinh đẹp là miếng cơm do ông trời ban cho, nhưng tất cả thành công và cơ hội sau này đều do cô ấy nắm bắt. 

Từ nhỏ đến lớn Tô Thiên Bội bị bắt nạt không ít lần, khi mới vào giới giải trí còn là người mới lại càng khó khăn hơn. Vì thế nên cô ấy mới trở thành một người có bề ngoài nhìn rất mạnh mẽ hung dữ. 

Bình thường, Tô Thiên Bội không buồn bã như vậy, nhưng bởi vì lúc này Du Giai Ý mới bị Phó Như Ngọc ức hiếp như vậy, nên mới chạm trúng điểm yếu ớt trong lòng cô ấy. 

Du Giai Ý ôn hoà an ủi cô ấy: "Dù có mạnh hơn nữa thì vẫn sẽ có người xấu. 

Tô Thiên Bội căm hận nói: "Nếu không phải bây giờ Phó Như Ngọc đang bị giam lại, thì kiểu gì tớ cũng đánh nát mặt cô ta." 

Du Giai Ý bất lực nở nụ cười: "Nếu cậu thật sự làm thế, giờ cậu đã là người bị giam trong đấy rồi" 

Tô Thiên Bội nhỏ giọng thì thầm: "Giam thì giam thôi." 

Du Giai Ý ở bệnh viện ba ngày mới khỏi hẳn, mỗi ngày Tống Hoài An đều đến phòng bệnh của cô tiến hành điều trị tâm lý cho cô, đến lúc xuất vện cô cảm thấy toàn thân đều sảng khoái. 

Ba ngày này hầu như Tô Thiên Bội đều ở bệnh viện chăm sóc Du Giai Ý, dù gì cô ấy cũng là con gái, chăm sóc tiện hơn nhiều. 

Nhưng Chung Bảo Nam một ngày ba bữa đều đến đưa cơm, không ngại gió mưa. 

Có lần sau khi Chung Bảo Nam rời đi, Tô Thiên Bội vừa ăn món ngon Chung Bảo Nam đưa đến vừa cảm thán: "Hay là hai người từ giả thành thật luôn đi, tổng giám đốc Chung chu đáo biết cách chăm sóc người khác vậy mà. Nếu mà có người đàn ông nào cũng đối xử tốt với tớ như vậy, chắc chắn tớ sẽ chẳng chớp mắt mà gả đi luôn. 

Du Giai Ý vừa ăn vừa nói: "Chẳng phải trước kia Chu Thanh Phong cũng đối xử với cậu rất tốt đấy còn gì? Nấu cơm cho cậu ăn, dạy kèm làm bài tập cho cậu, thậm chí còn gội đầu rồi sấy tóc cho cậu, sao cậu không gả cho anh ấy thế?" 

Tô Thiên Bội mếu máo nói: "Đấy không phải tại mẹ anh ấy ngứa mắt tớ sao?" 

Nhắc đến chuyện này là Tô Thiên Bội lại khó lòng buông bỏ, năm đó mẹ Chu Thanh Phong vứt một tờ chi phiếu trước mặt cô, bảo cô rời khỏi Chu Thanh Phong. 

Cốt truyện máu chó của phim truyền hình lại cứ thế xảy ra ngay trên người cô. 

Chu Thanh Phong xuất thân từ dòng dõi văn thơ, nhà cao cửa rộng, chắc chắn sẽ không vừa mắt người có xuất thân như cô ấy, hơn nữa cô ấy còn là học sinh kém chẳng có gì ngoài nhan sắc. 

Lúc trước Tô Thiên Bội cầm ba tỉ rời khỏi Chu Thanh Phong, bất quá lại quyên góp cho vùng núi. 

Đương nhiên, Tô Thiên Bội rời khỏi Chu Thanh Phong không phải vì bị mẹ Chu Thanh Phong sỉ nhục, mà là vì muốn Chu Thanh Phong hoàn toàn hết hy vọng 

với cô ấy, như vậy thì Chu Thanh Phong có thể tập trung ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. 

Du Giai Ý lại hỏi: "Đã tích góp đủ tiền để ném lại mẹ Chu Thanh Phong chưa?" 

Tô Thiên Bội chọc cơm trong bát, hừ một tiếng: "Xì!" 

Năm đó sau khi Tô Thiên Bội bị mẹ Chu Thanh Phong vứt chi phiếu thì tức đến run rẩy, lúc về nói hết mọi chuyện với Du Giai Ý xong giơ ba ngón tay lên thề với trời: Có một ngày nào đấy cô ấy nhất định sẽ vứt lại chi phiếu ba mươi tỷ lên mặt mẹ Chu Thanh Phong, sau đấy sẽ bao nuôi con trai bà ta. 

Lúc ấy Du Giai Ý cũng không biết nên khóc hay nên cười. 

"Tớ đã tích đủ lâu rồi, chỉ chờ Chu Thanh Phong về thôi" Tô Thiên Bội hùng hổ nói. 

Mấy năm nay cô ấy từ một người vô danh đến trở thành ngôi sao nổi tiếng nhất giới giải trí, giá trị bản thân đã vượt quá ba mươi tỷ. 

Nhưng sau khi nói xong Tô Thiên Bội lại do dự: "Thật ra tớ có thể ngầu lòi vứt chi phiếu vào mặt mẹ anh ấy, nhưng tớ sợ anh ấy không cho tớ bao nuôi, có khi còn bóp chết tớ ấy" 

Du Giai Ý trêu chọc cô ấy: "Quan trọng là trình độ cao, có công mài sắt, có ngày nên kim, lấy sự dũng cảm năm đấy cậu theo đuổi anh ấy ra, theo đuổi lại lần nữa. 

"Ba mươi tỷ không đủ, vậy cậu lại dập thêm ba mươi tỷ nữa" Sau khi Du Giai Ý nói xong cũng không nhịn được bật cười. 

Tô Thiên Bội thở dài: "Nếu thật sự có thể dùng tiền giải quyết được anh ấy thì đơn giản quá. 

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, một lát sau đã ăn cơm xong. 

Mà trong vòng ba ngày nay, vụ án của Du Giai Ý với Phó Như Ngọc đã được đệ trình lên tòa án, Phó Như Ngọc cũng được bảo lãnh chờ xét xử. 

Tuy Phó Quân Hạo có nói không được nộp tiền bảo lãnh cho cô ta, nhưng pháp luật không có quy định không thể nộp tiền bảo lãnh. 

Phó Như Ngọc nộp tiền bảo lãnh xong đi ra ngoài đã vào lúc ban đêm, Đổng Thư Nhã liền tự tử. 

Hơn nửa đêm Phó Quân Hạo bị cuộc gọi của Phó Như Ngọc đánh thức, Phó Như Ngọc ở đầu bên kia điện thoại khóc đến khàn cả giọng: "Anh, mẹ uống thuốc ngủ, giờ phải làm sao đây? Em không cảm nhận được hơi thở của mẹ!" 

Phó Quân Hạo cũng bị sốc, anh cúp điện thoại gọi xe cứu thương trước, sau đấy không kịp thay quần áo đã lái xe thẳng đến nơi ở của Đổng Thư Nhã và Phó Như Ngọc. 

Phó Quân Hạo và xe cứu thương đến cùng một lúc, Đồng Thư Nhã đã hôn mê, bác sĩ đang cấp cứu. 

Phó Như Ngọc đầu bù tóc rối đúng trong phòng khách, thấy Phó Quân Hạo đi từ xa đến là lập tức xông lên đánh chửi anh: "Tất cả là tại anh, tại anh!" 

"Tại anh không bảo vệ em, làm mẹ tức đến tự tử!" 

Lời chỉ trích của Phó Như Ngọc khiến tâm trạng vốn đang bực bội của Phó Quân Hạo càng tệ hơn, anh hất Phó Như Ngọc ra: "Cút!" 

Đổng Thư Nhã tự tử liên quan gì đến anh? 

Chỉ vì anh không để Giang Thượng Minh nhận vụ án này? 

Chỉ vì anh không vận dụng quan hệ chèn ép Du Giai Ý, không cho cô khởi tố? 

Rõ ràng là chính bản thân Phó Như Ngọc làm sai, vì sao anh phải làm mấy chuyện không có giới hạn đạp đổ tam quan? 

Phó Như Ngọc ngã ngồi trên mặt đất, lại gào khóc: "Đến tận giờ mà anh vẫn không biết ăn năn, có phải chỉ có mẹ em chết rồi thì anh mới có lương tâm không!" 

Phó Quân Hạo bị Phó Như Ngọc chọc tức đến nỗi muốn tiến lên tát thêm cho cô ta một cái, không biết năng lực đổi trắng thay đen và vô đạo đức này của cô ta học được ở đâu. 

Anh đứng trước mặt Phó Như Ngọc nhìn từ trên cao xuống, nói từng câu từng chữ: "Phó Như Ngọc, không biết ăn năn là hai người, chứ không phải anh." 

Chuyện đến nước này, Phó Quân Hạo đã hiểu đại khái ý đồ muốn gây chuyện đêm nay của Đổng Thư Nhã, dùng cách đòi chết để ép anh ra tay, khiến anh ép Du Giai Ý rút đơn kiện. 

Tuy chuyện này có thể đè xuống, nhưng ở cục cảnh sát với viện kiểm sát tòa án vẫn có người có quan hệ truyền tin ra, nói Phó Như Ngọc phạm tội đang bị người ta khởi tố, hơn nữa người khởi tố Phó Như Ngọc lại là chị dâu lúc trước của cô ta. 

eyJpdiI6InF2UktVazBCMzJHRUNkRE5DOUZPRlE9PSIsInZhbHVlIjoiTXh3ejFRc2s5cUl2dkpnSzdYY25iRFlUZ3lGNW9vSlwvdlBvaEdLTU5WOFRGc2hvYTFPVGErQXRjeFdXaTdJUSt6OXhSZnFQYWJWSWVZYXdDVndjWmlEQ0h5RytkZUIrWGVwYW9zMzFqQjZMRWpyZUZWa3NveDZXczFZZ2FzbkM0WEc2YVMzcmRHUWJ6RlFJZzFEZkk2cFhINXc0R1hiUFI0eFp3OXBsQmk5K1JuWHpWZEp5Q2twYk9HakpxTWI2UVQ1SWkxM0kyS2YzQTdGUkw2UlhXc080dFZQSXBnQ1wvbTNOOWthQndDcGdvNVFhS1M4M2VydFdLQkw0RUI2ZWxZIiwibWFjIjoiZDExNzBkNDQ5YmIwOGI2ZjFlOTFhMDdkZmEwNWMwNjNhNDVmMzU2NzMzZjExYzljODhkZDlkMjA1ZGM3ODBjYSJ9
eyJpdiI6IlhTWWZcL1I5VHoxSWZCbERBeEFHcHhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNZMmdNTERwRGJBUTlPUmlRU2ZzTWJNWnM2WTJHVmk5SVNlRWtFeVh0WGpuQmF5dG9NcjUyYStuZHpCVU0yRFFlNzNxOVMzT29cL3llNHhzY0NnSDM1RXNUNlZTMWFzZUpCS1hUd0JJcVlzSmptSkd2NGJJWWcwZmErMEN1aHZvdkpCQTQrQUZ2bHFxUVRUWnRXSFR2anBwMFpYcHYwMTVFXC9tUnJ3ZnZiajd4WGU5N29BU3I0VjRHWDhYRmxFdHlUb1kzeHMrNFRpYmNmZ01sUGsrem9STUJ0M0ZDbXU0dVZrd2NYK1hcL0xjNlZHN0ZSNFNGcysxMlppWGR0UWVDZ3k1QzA4SjJXRUdRV1BMMzd1SFBGT2F5V3pUWHZBbkYwS0tzWERWY1hSSVFoYTNkb2MzdEwydk51OGl4VUNNclJBdXFUK0ZFYVRxd2VPOXZKV0N6UXdRazI1SGdpODFzVkZmd3BadnU2anNyXC9CNlwvZ2dudjU3OGxjZXB1MkM5ZjhkZnV1enhzemwrd2ZZKzNqMDJBUFN5eDZ5NXZEeE5NN2tTSEZuNTlidXVUVT0iLCJtYWMiOiJhNzM4MGE1ODBiYTU5MjUyNGI4YzEzNWNhMmIzZjIzN2UyMmY5YWViMDczMGNjOGI4NmEyMDllYWM5Y2JjODk1In0=

Đây là mẹ và em gái ruột của anh đang bất chấp tất cả tra tấn anh.

Ads
';
Advertisement