Phó Quân Hạo và Dịch Thần Hạo không thể ngờ rằng Chung Bảo Nam lại ra tay đánh người, Phó Quân Hạo dưới sự mất cảnh giác đã ăn một cú đấm của Chung Bảo Nam vào mặt. 

Phó Quân Hạo sao có thể là kiểu người bị động chịu đòn được. Hơn nữa, anh còn vô cùng căm giận Chung Bảo Nam, thế nên sau khi định thần lại, anh cũng không chút khách khí mà đáp trả lại một quyền. Hai người cứ như thế mà đánh nhau loạn xà ngầu trong phòng bệnh. 

May thay Chung Bảo Nam đã chọn cho Du Giai Ý một phòng bệnh VIP, căn phòng cũng đủ rộng rãi cho một mình Du Giai Ý. 

Nếu không với hai người họ, một người là diễn viên lâu năm có tiếng trong giới showbiz, một người là tổng giám đốc Phó thị, hot search cả hai vung tay đánh nhau chắc chắn sẽ nổi lên chỉ trong vòng một nốt nhạc. 

Dịch Thần Hạo ở bên cạnh cố ngăn cản: “Tôi nói này, cả hai người bình tĩnh lại một chút đi!” 

“Lão Phó!” 

“Chung Bảo Nam!” 

Dịch Thần Hạo thét to vài tiếng, nhưng sự tức giận của cả hai dành cho nhau đã lên tới đỉnh điểm, một khi đã bùng nổ thì làm sao có thể bình tĩnh lại được. 

Dịch Thần Hạo bị sức gió của cú đấm khi ma sát với không khí làm hoảng sợ phải lùi về sau vài bước. Sự tức giận đã lên tới mức anh ta cũng không thể nào ngăn cản được, hai tay khoanh lại dựa vào bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người mất lý trí này đánh nhau. 

Dịch Thần Hạo nhìn bộ dạng vung nắm đấm đến đỏ mắt của Phó Quân Hạo, không nhịn được tặc lưỡi. 

Anh ta quen biết Phó Quân Hạo đã nhiều năm như thế, nhưng đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ mất bình tĩnh đến như thế của Phó Quân Hạo. 

Khi bọn họ lăn lộn trên thương trường, không phải là không có người chọc giận họ, nhưng từ trước đến nay bọn họ đều dùng phương thức “tao nhã” để ngầm khiến đối phương chịu trừng phạt. Còn chuyện trực tiếp đánh nhau này, đây là lần đầu tiên Dịch Thần Hạo nhìn thấy Phó Quân Hạo làm. 

Thật ra Chung Bảo Nam cũng không phải là người thích đánh nhau, anh ta ở trong giới giải trí nhiều năm như thế, từ trước đến nay luôn nổi tiếng là người dễ gần và hòa nhã. Hơn nữa với tuổi tác và độ từng trải đó, những chuyện bình thường sẽ không thể nào làm anh ta tức giận. 

Nhưng hôm nay, những chuyện đã xảy ra với Du Giai Ý, thật sự đã khiến anh ta cảm thấy không đánh không chịu được. 

Buổi sáng, lúc anh ta gọi điện cho Du Giai Ý đã nhận thấy giọng nói của Du Giai Ý có sự khác thường. Sau khi cúp máy anh liền cho người đi kiểm tra, kết quả biết được Du Giai Ý bị Phó Như Ngọc bắt cóc, còn suýt chút nữa bị hai người đàn ông hãm hại. 

Chung Bảo Nam tức giận đến mức run người, lập tức mua vé máy bay sớm nhất để chạy về. 

Sau một hành trình đầy mệt mỏi để đến nhà Du Giai Ý, còn nhìn thấy Du Giai Ý hai má đỏ bừng lảo đảo xuất hiện trước mặt mình, khiến Chung Bảo Nam nổi lên cả suy nghĩ giết người. 

Thế nên, có thể hiểu được, khi Phó Quân Hạo không được hoan nghênh lại xuất hiện trong bệnh viện, anh ta đã tức giận đến mức nào. 

Anh ta mặc kệ Phó Quân Hạo có là thân phận gì, cũng mặc kệ cả thân phận mình, càng không màng tới hậu quả, chỉ muốn đánh người. 

Hai người đánh đến mức trời đất mù mịt, y tá bên ngoài hành lang nghe thấy tiếng động định vào bên trong xem xét, nhưng lại bị Dịch Thần Hạo ngăn lại. 

Bởi vì với thân phận của Phó Quân Hạo và Chung Bảo Nam, chuyện này không có người biết thì sẽ tốt hơn. 

Có lẽ là do động tĩnh hai người gây ra quá lớn, khiến Du Giai Ý trên giường bệnh gắng gượng mở mắt ra. 

Dịch Thần Hạo nhìn thấy, kịp thời hô lên: “Đừng đánh nữa, Du Giai Ý tỉnh rồi” 

Một tiếng hô này của anh ta, khiến cả Phó Quân Hạo và Chung Bảo Nam đều nhanh chóng ngừng lại, nhưng trên mặt họ đều đã đầy vết bầm tím, bộ dạng cũng 

chật vật trầy trụa. 

Quần áo vốn dĩ chỉnh tề cũng bị biến dạng, rách tả tơi, bị rách thành từng mảnh. 

Mặt Chung Bảo Nam thì sưng to, khóe miệng của Phó Quân Hạo thì xanh tím. 

Chung Bảo Nam đương nhiên không quan tâm tới điều này, lập tức đi tới cạnh giường bệnh Du Giai Ý, cúi đầu nhìn cô, quan tâm hỏi: “Cảm thấy thế nào rồi? Có muốn uống nước không?” 

Du Giai Ý vẫn còn đang sốt cao, cơ thể rất yếu ớt. 

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt sưng to cộng thêm đầu tóc, quần áo lộn xộn của anh ta, không nhịn được mà tròn mắt kinh ngạc. 

“Anh... Du Giai Ý không biết phải nói gì. 

Chung Bảo Nam thế này... Là đánh nhau với người khác sao? 

Nhận thấy bầu không khí kỳ quặc trong phòng bệnh, Du Giai Ý lại khó khăn quay đầu nhìn sang một bên khác, liền thấy Phó Quân Hạo trán thì quấn băng gạc, khóe môi bầm xanh bầm tím cả một mảng, trông vô cùng chật vật. 

Du Giai Ý đã ít nhiều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hai người này có lẽ là đã đánh nhau một trận rồi nhỉ? 

Du Giai Ý cố gắng đứng dậy: “Mọi người làm gì vậy? 

Chung Bảo Nam ngăn cô lại: “Em vẫn còn sốt, nằm xuống đi 

Phó Quân Hạo đứng kế bên tức giận nói: “Cô ấy muốn đứng lên thì cứ để cô ấy đứng, anh ngang ngược như vậy làm gì. 

Chung Bảo Nam tức giận đến mức lại muốn ra tay một lần nữa, mẹ nó, anh ta ngang ngược? 

Anh ta rõ ràng là đang suy nghĩ cho Du Giai Ý, cô vẫn còn đang phát sốt, ngồi dậy chẳng lẽ không thấy chóng mặt sao? 

Phó Quân Hạo cũng không hề thua kém mà trừng mắt nhìn Chung Bảo Nam, Du Giai Ý muốn làm gì thì cứ làm theo cô ấy là được, Chung Bảo Nam quản trời quản đất, quản rộng như vậy làm gì chứ? Nếu Du Giai Ý và anh ta ở bên nhau, liệu có còn chút tự do nào không? 

Hai người đối chọi vô cùng gay gắt, sau khi tầm mắt chạm vào nhau, mùi thuốc súng lại tỏa ra nồng nặc như lại muốn đánh nhau nữa. 

Dịch Thần Hạo rất sợ, vội vàng tiến lên đứng ở giữa hai người, nói: “Làm ơn đi hai vị, tuổi của hai người cộng lại cũng đã ngoài bảy chục tám chục rồi, mỗi người bình tĩnh lại một chút, suy nghĩ về hình tượng của bản thân cũng như hình tượng của công ty đi, OK? 

Nếu như lại đánh nhau thêm một trận nữa, hot search hôm nay thật sự sẽ do hai người bọn họ nhận thầu rồi. 

Còn Du Giai Ý vì muốn chuyển hướng sự tức giận của hai người đi, cũng giơ tay kéo nhẹ góc áo của Chung Bảo Nam, nói: “Tôi muốn uống nước. 

Chung Bảo Nam lập tức nguôi giận, lấy bình giữ ấm và ống hút bên cạnh qua, đút cô uống nước. 

Phó Quân Hạo giơ tay xoa xoa vết máu trên khóe miệng mình, ngoảnh mặt sang chỗ khác. 

Thật ra anh cũng muốn bước tới chăm sóc cho cô, nhưng hình như anh không có tư cách. 

Hơn nữa, cứ trơ mắt như vậy nhìn Chung Bảo Nam chăm sóc cho cô, anh thật sự rất khó chịu. 

Dịch Thần Hạo bên cạnh không thể nào nhìn được tình cảnh xấu hổ của Phó Quân Hạo, thế nên đi tới nói: “Nếu không chúng ta ra ngoài trước đi?" 

Trên đường tới đây, Dịch Thần Hạo đã cảnh cáo Phó Quân Hạo, anh không mời mà đến như vậy trông rất giống như một bóng đèn lớn mấy ngàn oát. 

Phó Quân Hạo không thèm nghe, bây giờ thì hay rồi, bị anh ta nói trúng. 

Phó Quân Hạo thật sự không muốn nhìn thấy cảnh Chung Bảo Nam và Du Giai Ý tình tứ, lạnh lùng liếc mắt nhìn Chung Bảo Nam: “Tôi có việc muốn tìm anh, nếu anh xong rồi thì ra ngoài đây” 

Sau đó, anh lại dừng tầm mắt lên người Du Giai Ý đang nằm trên giường bệnh. 

Du Giai Ý nhìn anh, anh dời mắt đi rồi nói: “Em cũng nghỉ ngơi thật tốt.” 

Nói xong anh liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, Dịch Thần Hạo sau khi chào tạm biệt Chung Bảo Nam và Du Giai Ý cũng nhanh chóng ra ngoài. 

Dịch Thần Hạo đề nghị với Phó Quân Hạo: “Tôi nói này, hay là cậu tới văn phòng Hứa Vĩnh Bảo tìm quần áo thay trước đi, còn có vết thương trên mặt cậu nữa, cũng nên xử lý một chút” 

Phó Quân Hạo lạnh lùng phớt lờ đi, Dịch Thần Hạo đành phải nói: “Bộ dạng quần áo lộn xộn của cậu ngay bây giờ, rất giống như vừa bị người khác sàm sỡ” 

Dịch Thần Hạo vừa nói ra lời này, Phó Quân Hạo lập tức giận dữ trừng mắt nhìn anh ta. Sau đó, anh nhanh chóng đi về phía thang máy, đến văn phòng của Hứa Vĩnh Bảo tìm quần áo thay. 

Không thể trách Dịch Thần Hạo ăn nói không có chừng mực được, bởi vì quần áo của Phó Quân Hạo lúc này thật sự vô cùng chật vật. 

Chiếc áo sơ mi trắng vốn được là ủi vừa vặn, nay đã bị xé toạc mất hai cúc áo, lại còn nhăn nhúm, sao có thể không khiến người khác liên tưởng xa xôi được? 

Hứa Vĩnh Bảo ngồi trong văn phòng nhìn thấy Phó Quân Hạo đi vào với bộ dạng này, cũng bị dọa sợ. 

eyJpdiI6IlA4WTZmUkYyUk5aY3JtcDl3NnRGbXc9PSIsInZhbHVlIjoiSTFLMjNqSzQzOHIzeUlIVUozdnM2bkszQUhhZmNKbVpCZFVpNitCa3JtV1dnMjk5Q2NYaFBGUjcyV1p5YlVpS3A2SjBMTDNya0YyeVVrbW0rSWdVeWozUG9ad0lPWmNVY2Z0bDh3d09cLzY4Q0JqcGFYUDNWNzdFK1B0YThkQXFzZ2ZydjdRQ29iUXA0OGlKK2JUVTduMGFCR2VXYjhOU1RZTkVxKzN4N1ZVTHlaYURNM29uMzVVbUM1MWRMMVwvNUU1ZlNKNWg0NEZxNXdqbTlHbjM0QXc1b3NaUURQTVplcWt3WWhCMnZMOGNnPSIsIm1hYyI6IjdkZDVlMDczZWI2YmYyOTIxMzliZjVhZmYzZDM4YWU3MWE4MDM4Y2FmNmI5YjEwZjc1OWQ1ZjZlYzBkOTI4YjQifQ==
eyJpdiI6IitYMlN6Yk9MY0dENlN4eXZYWmZJdmc9PSIsInZhbHVlIjoicWhsUUhBTjR1TEVkNkZZbG5rU1pnbHpKYUJSVVJPZUZOOE9DWUZMa3BPR1JhczZvWTVhaUpTazRWcWVoMnEyZVhkXC9KYllXTE5vR2NIdlJWZ3NcL0h0XC9NUDdrS2xWOHZWU2JNZElTS3RUWVJ3U3kzNlQ1OG9kSE16aVwvRlgrUEd5amd4eVRPQmdiQTZQVjZMTnV1dWFlcDZwRkRwV2djU2tQWGpuR3gzSWt0UnJETkVWTngyc01TUlprTDFUS1JxUHZraVVYNWhhdWk4WTFvNXNaU20zazRib04xZ3NsT2xvbWtJS1pSRzlrQ25tb3Rsb015emZyMGxsakhVc2pBYkx1N0hRSDVYSVBnWHpaNzRlZ01tb2xDRzhcL215SzNKV3NPb20zdkhjMlwvN0Z3R21PNWtsd1F1eVwvTGNRb3d5c3kwZTNEOE5UamtPdytqOWYrcVJFOEpVaUJHeDZ4NW5pNVVZNTRpUTQwbjEwND0iLCJtYWMiOiJiNjQxOWFiN2E2YThjMzA2YjdiMjc4Y2Y3ZjVhMjI4MTEzOTUwNWFiM2EzZDEzODVlYWYwMWRjZGE3NjRmYzZlIn0=

Đây có lẽ chính là sự ăn ý giữa anh em bọn họ, rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ, nhưng cũng biết đối phương cần gì.

Ads
';
Advertisement