Dị tượng Thiên địa tại Liên Minh Liên Minh Vạn Đạo và các vùng lân cận đã dần dần tan biến hết.  

             Bóng dáng Sở trưởng lão cũng biến mất khỏi hiện trường.  

             Chỉ có Minh Chủ Liên Minh Vạn Đạo và vài người khác biết, Sở trưởng lão chắc chắn đã tiến vào tiểu thế giới, có lẽ lão ta đang ở đó cảm ngộ đột phá sau khi nhận được cơ duyên.  

             Thật khiến bọn họ vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị chết đi được.  

             Sau khi những người khác lần lượt giải tán, Minh Chủ Liên Minh Vạn Đạo lại không hề rời đi.  

             Dựa vào những dao động yếu ớt truyền đến từ cấm chế, ông ta đã phán đoán sơ bộ được vị trí đại khái của tiểu thế giới của Sở trưởng lão.  

             Giờ chỉ cần đợi đối phương đi ra là được.  

             Thân hình của Minh Chủ Liên Minh Vạn Đạo khẽ động, ẩn mình vào hư không, lặng lẽ chờ đợi.  

             ...  

             Ở một nơi khác, bên trong tiểu thế giới của hắc bào trưởng lão nào đó.  

             Lâm Tiêu chậm rãi mở mắt, vẻ mặt hắn bình thản ung dung, nhưng trong mắt lại tựa như có tiên quang rực rỡ đang lưu chuyển.  

             Tiểu nhân Nguyên Thần phía trên Linh Hải của Lâm Tiêu càng thêm óng ánh như lưu ly, tựa như bảo đỉnh nặng ngàn cân, bất động nguy nga, thần thức cuồn cuộn mạnh mẽ, so với trước đó đã mạnh hơn vô số lần.  

             Tiếp đó, Lâm Tiêu liền tung một chưởng về phía trước.  

             Trong nháy mắt, khí tức kinh khủng khuấy động không gian, lực đạo cực hạn tức thì bộc phát.  

             Tựa như trời đất tận thế, hủy diệt chúng sinh.  

             Ầm!  

             Miệng núi lửa tức khắc hóa thành tro bụi, bị quét sạch thành một khe rãnh sâu hoắm.  

             Lâm Tiêu kinh ngạc nhìn chưởng vừa rồi của hắn.  

             Ủa!? Uy lực sao lại mạnh đến thế?  

             Đại Đế Cảnh!? Đây chính là Đại Đế Cảnh của hắn sao?  

             So với lúc ở Sinh Tử Cảnh, quả thực là một trời một vực, hoàn toàn không thể nào so sánh nổi.  

             Không chỉ vậy, hắn dường như còn hấp thu được thứ gì đó rất ghê gớm.  

             Ngay lúc Lâm Tiêu định cảm nhận kỹ hơn những thay đổi sau khi đột phá thì trước mắt hắn nhoáng lên một cái.  

             Một bóng người có hơi nhếch nhác xuất hiện trước mặt.  

             “Tiểu tổ tông ơi!! Ngươi định làm cái gì vậy hả, muốn phá nát tiểu thế giới của lão phu sao?” Sở Nam Hà bực bội nhìn đối phương, ánh mắt đó mang theo tình cảm vừa yêu lại vừa hận.  

             Tên nhãi ranh tốt số này, đã mang đến cho lão ta quá nhiều kinh ngạc và cả niềm vui bất ngờ rồi.  

             “Đa tạ trưởng lão đã hứng chịu Đế Kiếp thay cho ta, phần nhân tình này, Lâm mỗ ta ghi nhớ.” Lâm Tiêu tỏ ra là người rất hiểu lễ nghĩa.  

             Dù sao thì lần này, hắn đúng là có hơi quá đáng thật.  

             Lén hấp thu nhiều khoáng thạch của đối phương như vậy, lại còn coi nơi này như thánh địa để độ Đế Kiếp, chắc chắn đã gây ra không ít phiền phức cho lão ta rồi.  

             Tuy Lâm Tiêu không tận mắt chứng kiến Đế Kiếp của mình gây ra dị tượng kinh thiên động địa thế nào ở bên ngoài, nhưng chắc chắn là loại khiến người ta phải rung động tâm can.  

             Chiếm nhiều lợi ích của người ta như vậy, nói vài lời cảm ơn suông, cũng không quá đáng chứ nhỉ.  

             Sở Nam Hà liếc mắt xem thường đối phương một cái.  

             Coi như tên nhãi nhà ngươi biết điều, còn biết nói mấy lời khách sáo này.  

             Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại.  

             Xét về những gì bản thân lão ta nhận được, tên nhãi tốt số này chẳng những không nợ lão ta nhân tình, mà ngược lại, lão ta còn phải cảm ơn hắn thật nhiều nữa là đằng khác.  

             Tôn Chủ Cảnh hậu kỳ.  

             Sau phen lột xác đó, tu vi của lão ta đã tăng lên Tôn Chủ Cảnh hậu kỳ.  

             Mà đây mới chỉ là thay đổi bình thường nhất, cường độ thân thể, sức mạnh thần hồn, lĩnh ngộ ý cảnh mới là đột phá quan trọng nhất lần này.  

             “Ủa!? Trưởng lão, một ngàn năm trăm vạn khối khoáng thạch còn lại đâu rồi? Ngài thu lại rồi sao??” Lâm Tiêu lúc này mới để ý, bên dưới núi lửa đã trống không.  

             Phải biết rằng, lúc độ Đế Kiếp, hắn chỉ hấp thu năm trăm vạn khối khoáng thạch thôi, một ngàn năm trăm vạn khối còn lại, hắn còn chưa kịp động đến nữa là.  

             Lẽ nào vị hắc bào trưởng lão này thấy hắn hấp thu kinh quá, nên đã thu hết số khoáng thạch còn lại đi rồi?  

             Sở Nam Hà: “?????”  

             Cái gì cơ?  

             Một ngàn năm trăm vạn khối khoáng thạch đó á?  

             Tổ cha nhà ngươi, ngươi đang diễn trò vừa ăn cướp vừa la làng đấy à?!  

             “Ngươi nói thử xem!!!” Sở Nam Hà dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, cạn lời nói.  

             Nghe giọng điệu của đối phương, Lâm Tiêu dường như đã nhận ra điều gì đó.  

             “Lẽ nào... bị ta hấp thu hết rồi??” Lâm Tiêu nghi hoặc hỏi.  

             “Chứ sao nữa, lão đây cũng muốn cướp lại lắm chứ, nhưng những biến hóa trên người ngươi quá đỗi quỷ dị. Ngay cả cường giả Tôn Chủ Cảnh như ta, cũng là lần đầu tiên được mở mang tầm mắt.” Sở Nam Hà nói một câu thật lòng.  

             “Hả!? Thật sự bị ta hấp thu hết rồi ư?!” Lâm Tiêu buồn bực.  

             Nhưng mà lực lượng Không gian của hắn, hình như đâu có tăng lên bao nhiêu đâu.  

             Khoan đã.  

             Đây là cái gì...?  

             Lâm Tiêu lúc này mới phát hiện trên Linh Hải đang lơ lửng một vật thể lạ.  

             Đó là một viên bảo châu màu bạc lấp lánh.  

             Chỉ tùy ý cảm nhận một chút, hắn đã bị uy năng không gian ẩn chứa bên trong viên bảo châu bạc này làm cho kinh ngạc đến ngây người.  

             Thứ này từ đâu ra vậy?  

             Là cái gì thế?  

             Sao lại xuất hiện trong Linh Hải của hắn được nhỉ.  

             Hơn nữa, viên bảo châu này còn cho hắn có cảm giác như huyết mạch tương liên.  

             Điều đó có nghĩa, đây chính là đồ của hắn.  

             Liên tưởng đến một ngàn năm trăm vạn khối khoáng thạch Tuế Nguyệt đã biến mất, cùng với viên bảo châu đột nhiên xuất hiện này, Lâm Tiêu dường như đã hiểu ra điều gì đó.  

             “Thôi được rồi, tên nhãi nhà ngươi đừng có giả ngu nữa. Một ngàn năm trăm vạn khối khoáng thạch kia, ta sẽ không truy cứu đâu, ngươi lấy rồi thì cứ lấy đi.”  

             “Bây giờ khoáng thạch ngươi cần hấp thu cũng đã hấp thu, thứ cần lấy cũng đã lấy, tu vi cảnh giới cũng đột phá rồi, có phải nên giúp ta giải trừ cấm chế rồi không?!” Sở Nam Hà nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, hỏi.  

             Xem ra, tên nhãi tốt số này vẫn chưa biết đến sự xuất hiện của Đại Đạo Ý Chí.  

             Vậy thì lão ta cũng lười giải thích, ghen tị còn không xuể, giải thích cái nỗi gì.  

             Còn về một ngàn năm trăm vạn khối khoáng thạch kia, lão ta đương nhiên thấy rõ là do Đại Đạo Ý Chí làm, không đòi lại được, cũng chẳng có cách nào đòi.  

             Giải trừ cấm chế, đó mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ.  

             “Được!” Lâm Tiêu lập tức đồng ý.  

             Lần này, hắn không giở trò mèo gì nữa.  

             Tay phải giơ lên, lực lượng Không gian như hình với bóng ngưng tụ trên đầu ngón tay, vô cùng linh hoạt.  

             Sở Nam Hà thấy vậy, cũng lập tức thả lỏng toàn bộ phòng bị, lần một còn lạ, lần hai thì lão ta đã quen.  

             Trước kia lão ta còn dám để tên nhãi tốt số này tùy tiện làm, đương nhiên bây giờ vẫn dám.  

             Chỉ khác là, mối quan hệ giữa hai người so với lần đầu tiên đã thân thiện hơn rất nhiều.  

             Nếu như nói lần đầu tiên, lúc kiểm tra cấm chế trong cơ thể lão ta, hai người chỉ đơn thuần là hợp tác lợi dụng lẫn nhau, thì lần này, đã là mười phần thành tâm.  

             Chỉ mất ba hơi thở, một viên tinh thể hình băng đen nhánh, đã được Lâm Tiêu lấy ra một cách hoàn chỉnh từ trán của Sở Nam Hà.  

             “Trưởng lão, vật này ngài giữ làm kỷ niệm đi. Nhưng mà, ta đề nghị tạm thời đừng hủy nó đi, nếu không Minh Chủ Liên Minh Vạn Đạo sẽ cảm ứng được ngay lập tức.” Lâm Tiêu đưa viên tinh thể cấm chế hoàn chỉnh cho đối phương.  

             Sở Nam Hà nghiến răng nghiến lợi nhận lấy, nhìn thứ quỷ quái này với vẻ mặt phức tạp.  

             “Đa tạ!! Sau này ngươi chính là ân nhân của Sở Nam Hà ta, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ việc đến tìm ta bất cứ lúc nào, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình.” Sở Nam Hà trịnh trọng nói từng chữ, lời nói chắc như đinh đóng cột.  

             Giải trừ cấm chế, cộng thêm đột phá ngày hôm nay.  

             Tên nhãi tốt số này, đối với lão ta có ơn không nhỏ.  

             Lâm Tiêu nghe vậy, cười hề hề, mở miệng nói: “Trùng hợp quá, bây giờ ta lại đang có một chuyện, muốn nhờ trưởng lão giúp một tay.”  

eyJpdiI6IllFY0l4TDFldWIybzl4eVZvOWYxeUE9PSIsInZhbHVlIjoiQzZZbGRxZkdPNWRSVXZOMVVlWVRzcDFWeTFlZlJQNllZU0lhYlZPRDhadG9zMnFKckd3YWxST1QwUk9vZ0doaDdBVkdnbHVqZ21QTjFudzh6M0tHS0ticEsydnV3cEl0MG13VThrYmlsWGh1S09UXC9veVFcLzM3ZUFXcXlvb0lEclBFc2NKUjZya1dsYmpxRDBRazJUWk5GMWxqRzdYMGRqU1U1UXdYV0JqVVlNcEZTMUJTOFdnQlJGQ0Q5VXV6eG9kaUF3R1VlNlYreFVPVWhqc3g0VFwvb1wvc0xNc3FNeGk1cDBRRTJqYzFPSUN1S2VMOEpzb0o5bXQ0WGpvditBZmtcLzk2bVd0V2VqY2o2TkRUZUdwM2JNcE5BYndoQW54VFwvN2tOY3pDRFBMZFJ5N3B4NmNzZVBNU1FvK3Jod0xaVjIiLCJtYWMiOiI0OGFhYmJjY2Q4NTM0MThjZDRlZTNmMGE3YzEwZWI5MTI2ZjJjNjg5ZjVjMWJiZTg5OGFiZDhmMDg5MjgxZTMzIn0=
eyJpdiI6ImdWK2hWSnVCVXAzVkZISitwSU9hVWc9PSIsInZhbHVlIjoiXC81RHl1RVNNUEs2RzR4cWxXaERVandxVWFLY29Cd0hKNlR6WFhVZjc4RnBKMFJGc2djOTVxaUZ1UGRpSXhQaStKNWNZSVhWVzFmV3ZWVnQ0KzNlSTRmUjlpUktnRTkwOEV0Mk54Zkdma3pIeHBMSzR0Q1wvYndtOVp0TjNyVUZVNzdmTlBJWDZzeEFZd2dtbUlSeFhYNFY0OFN6SUhtdGw1Qmo0NmlnQXZxVUMrRVZiNUNFYXZ0dnd0azhCakszaHZQdDFJU0dCeGE5U2xUQVBKdzBJeHN6Y0hQVTRZTkpHYkdYZE5OK3ZiKzBcL2NOOXRKa2cyeHNCMWErQkZtQXkwTmJ6azBaMjZlM0kxQkMyWHo3SFwvOGl5SWR4Yk8zS2FQMVFSb0dGdVBhdjNldDgzK2hJdGRMejZBWGxHUXJPVmR3aTFJZmUwRnN5OVd3THpkVlNINUE3MjVObmpkXC95T1ZLMFg5cjZMRTk1b28wUVl1Zmo1azRkRm9oOVFTeXpVSXIxRUt1S2VYVzFYQm9tOHQ0VFN4aVZQUjl3QkY0TmF2U2RXVGp5Zlo4Q0psZ2NKU1lIajlFMXdxRjJCQjhhTnFLTk9jWVorOHpcL000S2VQZ291djFlWnFLbzJjbGhQekE2Ylwva29VUmVnNEI5Nm43cUJSSStObVRMWm5Ydm5KOFhVZkYwU2ZZMW5IdkFIVFdGbUFmSjd5d2VtejlBOENYbWVaXC82NVdFdUk2eGs9IiwibWFjIjoiN2I5YzZlNzA1N2E3NzUwZjM2MGI4MjcxZTk1ZWNiYmFiZTUxZWFhZTM1YTFjNGMwOThmMWU1NjBlMjFlYjhmMyJ9

             

Ads
';
Advertisement