Lâm Hữu Triết nhíu mày.
Không ngờ lại có ngày anh bị người ta dùng chuyện này để uy hiếp.
“Ý trên mặt chữ đấy, tôi có ý tốt nhắc nhở anh chút thôi”.
“Đương nhiên rồi, nếu như anh bận thật thì tôi đành tự mình đi chơi vậy”.
Tô Long chuẩn bị cúp máy.
“Cậu đang ở đâu, giờ tôi sẽ qua ngay”.
Lâm Hữu Triết trầm giọng nói.
“Tôi đợi anh ở quán bar Lôi Đình, mười phút nữa gặp lại”.
Tô Long đắc ý bật cười rồi cúp máy.
Lâm Hữu Triết lái con xe Buggy của mình, quả nhiên mười phút sau đã tới quán bar Lôi Đình.
Xem ra tên Tô Long này, ngay cả chuyện anh đang ở đâu cũng đã tìm hiểu cả rồi, vậy nên mới tự tin rằng anh có thể đến trong vòng mười phút.
Vừa mới vào trong, tiếng nhạc đinh tai đã vang lên inh ỏi.
Lâm Hữu Triết không thích chỗ này lắm, thế nhưng so với tiếng bom đạn đinh tai nhức óc ngoài biên giới thì vẫn còn bé tí.
Anh rể, tôi ở đây!”
Trên một băng ghế trong góc, Tô Long vẫy tay với anh.
Anh bước lại gần mới phát hiện ra trên băng ghế đã ngồi chật kín nam nữ thanh niên, không hề còn chỗ cho anh ngồi.
“Xin lỗi anh rể nhé, anh tới muộn quá, bạn bè tôi ngồi kín hết chỗ rồi, chi bằng anh ngồi phía đối diện kia đi”.
Tô Long chỉ vào cái ghế thấp bốn chân đặt ở lối ra băng ghế.
Đám nam nữ thanh niên cứ thế phá lên cười, ánh mắt thú vị đánh giá Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết không hề bận tâm tới những chuyện này, đi tới trước cái ghế thấp kia rồi ngồi xuống.
Cứ như vậy, những người ngồi trên băng ghế đều dùng góc độ từ cao nhìn xuống dưới để nhìn anh.
“Tô Long, cậu mới tới Giang Thành một ngày, sao mà quen biết được nhiều bạn bè như thế?”
Lâm Hữu Triết hỏi.
“Chuyện này còn cần phải nói sao?”
Tô Long cầm ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm, ôm lấy một cô gái ăn mặc nóng bỏng ngồi bên cạnh rồi bắt đầu hôn sâu.
Sau đó, hắn đắc ý cười nói với Lâm Hữu Triết: “Chỉ cần mọi người thích chơi thì chính là bạn của Tô Long tôi”.
“Đám tạp nham này không phải thứ tốt đẹp gì, cậu cách xa bọn họ một chút”.
Lâm Hữu Triết liếc mắt nhìn, phát hiện ra trên cánh tay của những kẻ gọi là “bạn bè” này đều có một chấm nhỏ màu đỏ.
Vừa nhìn đã biết đó là mũi kim mà ống tiêm để lại, rõ ràng chính là một đám nghiện hút.
“Con mẹ nó, mày nói ai là đám tạp nham?”
Bên cạnh Tô Long, một người đàn ông đầu bù tóc rối, ánh mắt điên cuồng đập mạnh xuống bàn rồi gầm lên với Lâm Hữu Triết.
Hắn cầm lấy bình rượu rồi đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết.
“Ranh con, xin lỗi ông nội ngay, quỳ xuống dập đầu ba cái, tao sẽ tha thứ cho hành vi ăn nói thiếu suy nghĩ của mày!”
“Nếu mày không xin lỗi thì cái bình rượu này sẽ vỡ “choang” ở ngay trên đầu mày!”
Nói rồi, tên đàn ông đầu bù tóc rối còn làm một tư thế hết sức khoa trương, khiến cho đám con gái bật cười không thôi.
Tô Long cũng nói: “Anh rể, lời anh nói ban nãy quá đáng quá rồi, tôi khuyên anh nên quỳ xuống dập đầu mấy cái với bạn bè của tôi đi, nếu không tôi cũng chẳng bảo vệ cho anh được đâu”.
“Mấy người bạn này của tôi, tính khí còn tệ hơn cả tôi nữa, bọn họ có thể… giết người đấy!”
“Giết người?”
Lâm Hữu Triết cười lạnh lùng.
Anh đứng dậy nhìn tên đàn ông đầu bù tóc rối, nói rành mạch từng chữ: “Đúng rồi, ban nãy mày nói “choang”, là thế này sao?”
Vừa dứt lời, Lâm Hữu Triết đã cầm lấy một bình rượu rỗng, nhanh như điện giật đập thẳng lên đầu tên đàn ông đầu bù tóc rối.
Choang!
Bình rượu vỡ vụn, máu bắn tứ tung.
Trong mắt tên đàn ông đầu bù tóc rối ngập tràn vẻ không thể tin nổi, hắn ngã khuỵu xuống trong tiếng kinh hô của mọi người.
“Mẹ nhà mày, dám động vào người của bọn tao, muốn chết à?”
Một tên đàn ông xỏ khuyên mũi khác nổi điên lên, rút ra một cây gậy từ thắt lưng rồi đập về phía Lâm Hữu Triết.
Bốp!
Một cú đá được tung ra.
Tên đàn ông xỏ khuyên mũi rú lên một tiếng rồi bay thẳng ra xa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất