Cố Phàm rời đi không lâu, khách khứa ở trang viên Thanh Hòa đã tập trung ở chỗ đất trống khu vực trung tâm.
Tiệc tối chính thức bắt đầu.
Những nhân vật nổi tiếng từ tỉnh, Giang Thành và nhiều thành phố xung quanh đều hào hứng nhìn về phía trước.
Chỉ thấy ông cụ Mộc ngồi trên xe lăn, được Mộc Thu đẩy từ trong sân ra.
"Đã lâu không gặp, ông cụ Mộc!"
"Ông cụ Mộc, gần đây có khỏe không?"
"Chúc ông cụ Mộc khỏe mạnh an khang, thọ tựa Nam Sơn”.
...
Đột nhiên, vô số người đồng loạt cất lời.
Mộc Thiên Nhai cười lớn, giơ tay chào mọi người.
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, sức khỏe tôi vẫn tốt, còn có thể sống thêm được vài năm nữa”.
Khi những lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không phải ông cụ Mộc bị bệnh nan y, vài ngày nữa sẽ cưỡi hạc bay về Tây Thiên sao?
Sao bây giờ da dẻ hồng hào, thần sắc vô cùng tốt như vậy?
"Nếu tất cả mọi người đều đã tập trung đầy đủ thì bắt đầu bữa tiệc thôi, mọi người cứ tự nhiên, ăn uống thoải mái”.
Mộc Thiên Nhai nói với đám đông.
Nghe đến đây, mọi người càng thêm kinh ngạc.
Vì trình tự chương trình của bữa tiệc tối hẳn không phải như thế này!
Trước khi đến, họ đã sớm biết mục đích tổ chức bữa tối của Mộc Thiên Nhai từ người trong nội bộ nhà họ Mộc.
Đương nhiên là tìm một cơ hội chữa bệnh.
Vì vậy họ đã đặc biệt tìm một số bác sĩ nổi tiếng từ khắp Hạ Quốc đến đây để khám bệnh cho Mộc Thiên Nhai.
Nhưng không ngờ bây giờ Mộc Thiên Nhai không nhắc một chữ đến chuyện khám bệnh mà còn bảo mọi người thoải mái ăn uống.
Họ đâu thiếu chút đồ ăn này.
Lẽ nào ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để ăn một bữa cơm?
"Ông cụ Mộc, sức khỏe của ông thế nào rồi?"
Lúc này, một cụ ấy trạc tuổi Mộc Thiên Nhai bước tới hỏi.
"Nhà họ Mạnh chúng tôi đã đặc biệt mời một bác sĩ nổi tiếng đến chẩn đoán bệnh cho ông, ông thấy...”
Nghe vậy, Mộc Thiên Nhai bỗng im lặng.
Mục đích ban đầu của bữa tiệc tối quả thực là hy vọng những người đến tham dự tiệc có thể dẫn theo một số bác sĩ có tay nghề cao đến chữa trị cho cụ ấy.
Nhưng bây giờ có Lâm Hữu Triết, cụ ấy không muốn để người khác chữa trị nữa.
"Ông nội, hay để cho họ thử một chút đi, dù sao mọi người cũng có lòng tốt”.
Mộc Thu nói nhỏ.
Mộc Thiên Nhai gật đầu đồng ý rồi nói: "Vậy thì làm phiền rồi”.
Cụ ấy nhà họ Mạnh nghe vậy lập tức quay người vẫy tay.
Một ông lão mặc áo vải, thần thái thanh cao, bước nhanh về phía trước.
Dưới con mắt quan sát của nhiều vị khách, ông lão áo vải bước đến bên Mộc Thiên Nhai và bắt đầu bắt mạch cho cụ ấy.
"Ừ... Mạch của ông cụ Mộc không xấu như tôi tưởng tượng?"
Ông lão áo vải mạch hồi lâu, không nhịn được nói.
Mọi người bắt đầu xôn xao.
Trước đó, bọn họ đã nghe nói ông cụ Mộc sắp gần đất xa trời rồi, sao mạch của cụ ấy lại không xấu chứ?
Ông lão áo vải này bắt nhầm mạch rồi à?
"Để tôi thử xem!"
Trong đám đông, một bà lão giơ tay.
Bà ta cũng là một bác sĩ nổi tiếng được một gia đình khác mời đến.
Vốn dĩ muốn chữa khỏi bệnh cho Mộc Thiên Nhai, một bước thành danh.
Lại không ngờ ông lão áo vải này nói mạch của Mộc Thiên Nhai không sao, đây không phải là nói bậy à?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất