“Tiểu Tần, cậu đã xem căn hộ đó chưa?”, đột nhiên, Tần Văn Văn quay sang hỏi Tần Kiệt.
Rốt cuộc, Tần Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghe đến chuyện căn hộ, cô chợt nhớ ra điều gì đó, lại bắt đầu lo lắng.
“Con đã xem rồi! Sao vậy?”
“Cái chung cư đó vốn được Hỗ Hải xây dựng và đưa vào sử dụng cách đây năm năm, diện tích không lớn, cơ sở vật chất cũng không tốt lắm, cậu có biết hiện tại nó đã tăng lên bao nhiêu không?”, Tần Văn Văn hỏi.
“Bao nhiêu?”
“Ba mươi ngàn tệ!”, Tần Văn Văn nói.
“Ừm? Ba… Ba mươi ngàn tệ?”, Tần Tuyết cho rằng mình nghe lầm: “Cô à, cô không nói đùa đấy chứ?”
“Không hề! Thật ra là bốn mươi ngàn cơ! Đấy vẫn là con số thấp, nhiều căn còn đắt hơn nữa kìa!”
Tần Văn Văn bấm tay nói: “Đình Thúy Hào ở phía bắc phố cổ Trường Ninh, khu đô thị mới ven sông Nhân Hằng ở Giang Đông, vườn hoa bến Hỗ Hải ở Hoàng Phổ, mấy nơi đắt đỏ này có giá giao dịch toàn là 40,199 tệ/m2 không đấy.”
“Còn đối với những dinh thự hàng đầu ở những khu đô thị sinh thái mới như Thúy Hồ và Hoa Phủ thì giá trên dưới cũng phải 83,495 tệ/m2!”
“Hả? Tám mươi ngàn tệ?”, Tần Tuyết trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Tám mươi ngàn tệ cho một mét vuông.
Đúng là khiến người ta khiếp sợ mà.
Một ngôi nhà trị giá 10 ngàn tệ ở trung tâm thành phố Hán có thể xem là cao cấp bậc nhất rồi.
Chênh lệch quá lớn.
Khiến cô nghẹn họng.
“Cô, nhà đắt như vậy mà vẫn có người muốn mua sao?”, Tần Tuyết hỏi.
Ha ha~
Tần Văn Văn bật cười.
“Cô, cô cười gì vậy?”, Tần Tuyết hỏi.
“Tuyết Nhi à, con đúng là ngây thơ mà! Không có người mua à? Cô nói cho con biết, bán từ lâu rồi!”, Tần Văn Văn nói.
“Hả? Tám mươi ngàn tệ một mét vuông mà đã bán sạch rồi à? Những người đó là ai mà có nhiều tiền vậy chứ?”, Tần Tuyết cảm thấy rất khó tin.
“Tuyết Nhi, đây là nơi nào chứ? Là Hỗ Hải đấy, là thành phố phát triển kinh tế nhất trong cả nước, cũng là thành phố đầu tiên của nước ta! Ở thế kỷ 20, nó được đánh giá là thành phố phồn hoa nhất châu Á đấy!”
“Tám mươi ngàn tệ đắt làm à? Cô nói cho con biết, mười năm sau, đừng nói tám mươi ngàn tệ, dù là một trăm năm mươi ngàn tệ thì cũng có người mua đấy!”, Tần Văn Văn nói.
“Cái gì? Một trăm năm mươi ngàn tệ hả?”, Tần Tuyết cảm thấy hoang mang.
Tại thành phố Hán, thu nhập một tháng của công nhân trong xí nghiệp nhà nước chỉ mới hơn 2000 tệ, vậy mà giá khởi điểm của căn hộ ở Hỗ Hải lại lên đến hai mươi ngàn tệ.
Chêch lệch gấp 10 lần.
Đó là chưa kể đến con số tám mươi ngàn và một trăm năm mươi ngàn đấy.
Đúng là khiếp người!
Bộ điên hết rồi à?
“Chắc là con nghĩ cô nói bậy đúng không?”, Tần Văn Văn hỏi.
“Con…”, Tần Tuyết không biết nên đáp lại như thế nào.
“Con không cần nói, cô đã thấy hết rồi! Hiện tại con còn chưa tốt nghiệp, không biết tình hình bên ngoài, có thể hiểu được. Tuy nhiên, Tần Kiệt, tôi nghĩ chắc là cậu hiểu, đúng không?”
Tần Văn Văn lại dời chủ đề sang Tần Kiệt.
“Ơ…”, Tần Kiệt sờ sờ mũi.
Tất nhiên, anh hiểu rõ mục đích của Tần Văn Văn khi nhắc đến chuyện căn hộ.
Đơn giản chính là muốn dùng chuyện đó để dọa lui mình.
“Đúng vậy, mười năm sau, có thể lên đến một trăm năm mươi vạn đấy!”
“Nghe thấy chưa? Tần Kiệt cũng đã nói là có thể! Cô của con không có lừa con đâu!”, Tần Văn Văn nói: “Cô nói cho con nghe, hiện tại, ở vùng ngoại thành Hỗ Hải, một mét vuông cũng đã lên đến 13 ngàn tệ. Sau này, con đến Hỗ Hải làm việc, nếu muốn mua nhà, cô sẽ giúp đỡ con!”
“Hả? Chuyện này…”, Tần Tuyết có hơi mờ mịt: “Sao con có thể tiêu tiền của cô được chứ? Không hay lắm đâu!”
“Con là cháu gái của cô, tiền cô kiếm được, tất nhiên là con có thể tiêu!”, Tần Văn Văn nói.
“Cô yên tâm, chuyện mua nhà con sẽ ra tiền! Không cần phiền đến cô!”, Tần Kiệt đột nhiên lên tiếng.
“Cậu à?”, Tần Văn Văn bật cười: “Tôi có nghe nói chuyện của cậu ở trường! Cậu đã làm rất tốt! Nhưng một chút tiền của cậu, ở Hỗ Hải căn bản chẳng là gì cả! Mua một căn hộ là hết rồi!”
“Thế nhưng, tương lai, Tuyết Nhi muốn định cư ở Hỗ Hải, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm để hai người mỗi người một nơi sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất