Tiết Nghĩa Dương đen mặt, muốn phản pháo nhưng đối thủ mạnh thế này, ông ta không dám để Long chủ mạo hiểm lên thách đấu. Tiết Nghĩa Dương còn đang bối rối chưa biết nói gì thì một giọng nói trầm trầm, bình thản vang lên: “Tôi đại diện cho nhà họ Tiết, thách đấu Hoa tiên sinh!”  

 

 

Giọng nói trầm nhưng đầy uy lực vang lên khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn. Nhưng sau khi thấy người nói ra lời này là một chàng trai tuổi đời chắc chỉ ngoài hai mươi, tất cả mọi người đều lắc đầu, có người cười nhạo, có người khuyên nhủ.  

 

“Quyền thuật đại sư Đông Nam Á còn không xi nhê, cứ gì là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa!”  

 

“Này chàng trai, cuộc đời còn tươi đẹp, đừng nghĩ quẩn!”  

 

Đến cả Tiết Nghĩa Dương cũng cúi đầu, sợ hãi nói nhỏ: “Long chủ, xin hãy suy xét cẩn thận!”  

 

Từ Lôi bên cạnh vốn đã biết bản lĩnh của Diệp Phong, nhưng lúc này cũng níu lấy tay áo Diệp Phong rồi nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng lo lắng.  

 

Anh vỗ nhẹ vào tay Từ Lôi, ý bảo cô cứ yên tâm, sau đó dứt khoát đứng dậy đi lên sàn đấu.  

 

Hoa Ứng Long đứng trên sàn đấu, lạnh lùng quan sát người thanh niên trước mặt, sau đó lạnh giọng nói: “Tuổi nhỏ mà gan to quá nhỉ?”  

 

Diệp Phong chắp tay chào, mỉm cười nói: “Đa tạ Hoa tiên sinh đã khen. Tôi vẫn chưa sánh được với tiên sinh. Thứ tôi chống lại chỉ là nhà họ Từ còn thứ tiên sinh chống lại là cả Yến Kinh này”.  

 

Hoa Ứng Long hừ lạnh đáp: “Nếu đã biết mình không đủ sức thì đừng chơi trò châu chấu đá xe làm gì. Nếu giờ cậu chịu quỳ xuống xin lỗi nhà họ Từ, trả cô chủ Từ về thì tôi có thể tha thứ cho sự ngông cuồng, ngu dốt của tuổi trẻ, cho cậu một con đường sống!”  

 

Diệp Phong nghe xong chỉ nhếch miệng cười nhạt, sau đó đáp: “Có lẽ Hoa tiên sinh chưa biết được người đứng trước mặt tiên sinh rốt cuộc là ai rồi. Tiên sinh không cần hạ thủ lưu tình, có bao nhiêu bản lĩnh, cứ tung ra bấy nhiêu!”  

 

Hoa Ứng Long cười gằn đáp: “Rượu mừng không uống lại uống rượu phạt! Vậy thì chết đi!”  

 

Nói rồi, Hoa Ứng Long thét lên một tiếng, giậm mạnh xuống sàn, bật lên không trung, tung cú đá về phía Diệp Phong. Đây là đòn hiểm nhắm thẳng vào đầu Diệp Phong!  

 

Nhưng Diệp Phong không hề hoảng hốt, chỉ nhanh nhẹn né sang một bên, cú đá của Hoa Ứng Long chỉ đạp trúng không khí rồi nặng nề tiếp đất. Cú tiếp đất của hắn khiến cả chiếc du thuyền rung lên bần bật!  

 

Hoa Ứng Long cười gằn, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí nói: “Có chút bản lĩnh đấy, kẻ né được đòn chân của tôi không nhiều. Có điều, né được một chiêu, chứ không thể né được mười chiêu, trăm chiêu!”  

 

Nói rồi, hắn chống tay xuống đất, dùng chân quét mạnh thành một vòng tròn, tấn công phần hạ bộ của Diệp Phong.  

 

....  

 

Từ Phượng Lương bên dưới thấy Diệp Phong đã né được mấy chục chiêu của Hoa Ứng Long thì cau mày lại, không ngờ tên nhãi này lại thực sự có bản lĩnh như vậy. Có điều, có chút tài năng võ thuật thì đã sao, ông ta vẫn tin Diệp Phong sẽ chết trong tay Hoa Ứng Long!  

 

Hoa Ứng Long nãy giờ đã tung ra tới bốn năm chục chiêu, nhưng Diệp Phong không hề phản công mà chỉ né khiến hắn ta vô cùng giận dữ. Hắn hét lên: “Nam nhi đại trượng phu đừng có chơi trò hèn hạ! Giỏi thì đánh lại đi! Đừng có né tránh như con rùa rụt cổ!”  

 

Diệp Phong nhếch miệng cười đáp: “Chưa được, Hoa tiên sinh còn chưa tung ra tuyệt chiêu Thất Kiếm Trảm, tôi còn phải chờ xem kiếm thuật lợi hại thế nào mà suýt lấy mạng được Đồng Sơn”.  

 

Hoa Ứng Long thoáng chút ngạc nhiên, sau đó cười lạnh đáp: “Hóa ra mày là chủ nhân của thằng to xác đó. Tao còn đang thắc mắc sao mày không tiếp tục làm vương làm tướng ở Giang Đông của mày đi, lại chạy tới Yến Kinh làm gì, giờ thì hiểu rồi. Tới báo thù phải không? Vậy tao sẽ hoàn thành tâm nguyện cuối đời của mày!”  

 

Nói rồi hắn cười ranh mãnh, một thanh phi đao sắc lẹm màu trắng từ trong ống tay áo của hắn bay ra, lao về phía Diệp Phong.  

 

Tiết Nghĩa Dương bên dưới thấy cảnh này thì giậm chân giận dữ chửi thề: “Mẹ kiếp, Từ Phượng Lương, cuộc thi này chỉ được dùng tay chân, không được dùng vũ khí! Ông bị điên rồi hả?”  

 

Từ Phượng Lương nhếch miệng cười đáp: “Phi đao này không phải là kim loại mà là do xương người đẽo thành”.  

 

Tiết Nghĩa Dương giận tím mặt, tức đến nỗi nói không thành câu: “Ông... ông... khốn kiếp!”  

 

Thanh đao xẹt qua như một tia chớp, nhưng khi đã đến gần Diệp Phong, đột nhiên nó tách ra thành bảy bảy bốn mươi chín thanh đao, khiến Diệp Phong bị bất ngờ.   

 

Một luồng ánh sáng chói lòa làm đám đông bên dưới lóa mắt, ai cũng cho rằng Diệp Phong lần này đi đời rồi. Từ Lôi chảy nước mắt, lo lắng đến nỗi móng tay bấm vào lòng bàn tay chảy cả máu.  

 

Vài giây sau một người đàn ông mặc quân phục ngồi gần khán đài bỗng reo lên: “Cậu ấy không sao! Cậu ấy không sao!”  

 

Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt, nín thở theo dõi cảnh tượng trên sàn đấu.  

 

Diệp Phong quần áo có rách đôi chỗ nhưng trên người không hề có một vết thương.  

 

Khán giả ở bên dưới ồ lên sửng sốt, không dám tin vào mắt mình còn Từ Lôi thì mắt long lanh, nở nụ cười sau làn nước mắt.  

 

Hoa Ứng Long cũng bàng hoàng không kém, mở trừng mắt lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?”  

 

Diệp Phong cười lạnh đáp: “Nếu tôi đoán không sai, anh chính là tay sai của cậu Ba nhà họ Sở, Sở Tề Thiên. Trong tay hắn có một thuộc hạ từng được đào tạo ở nước ngoài, tinh thông Thất Kiếm Trảm”.  

 

Hoa Ứng Long thảng thốt: “Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại biết cả những chuyện này?”  

 

Diệp Phong nhếch mép cười đáp: “Đã là gia nô nhà họ Sở mà lại không biết nhà họ Sở có một tuyệt kỹ võ thuật khiến đao kiếm, súng đạn không thể làm họ bị thương hay sao?”  

 

Hoa Ứng Long rùng mình ớn lạnh, sợ hãi hỏi: “Lẽ nào... cậu cũng là người nhà họ Sở?”  

 

Diệp Phong lạnh lùng đáp: “Trước đây có thể nói như vậy. Nhưng giờ tôi là người sẽ giết hết người nhà họ Sở!”  

 

Nói rồi, Diệp Phong giậm chân, lẩm nhẩm: “Vân Đạo Thiên Quyết! Vân Dương Thích!”  

 

Một tiếng nổ inh tai vang lên, sàn đấu dưới chân nứt làm đôi. Sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Hoa Ứng Long.   

 

Khi khán giả nhìn rõ cảnh tượng trên sàn đấu thì Hoa Ứng Long đã nằm bệt dưới đất, máu tuôn ra ồng ộc từ miệng, như thể hắn đang thổ ra hết lục phủ ngũ tạng vậy, trên ngực còn có một vết lõm sâu.  

 

Diệp Phong nhìn Hoa Ứng Long lần cuối, lạnh lùng nói: “Có trách thì chỉ trách anh chọn nhầm chủ nhân, động tới người không nên động vào. Thôi, giờ tôi sẽ tiễn anh nốt đoạn đường còn lại”.  

eyJpdiI6InlRc1lzajA5Wks2akc1NHJNOHNORWc9PSIsInZhbHVlIjoiKzVBeVkzem9ycE90NDJcLzZjXC9FWms3RFR0VjVMZzRWYzFvMEZ4YjVBMEFBNERzXC9mRHRDcVNSeGF5TCs0ZmI1aCIsIm1hYyI6IjBjMjgyZDUwMjUyYmI0Yzg3MWVlZmVlYzExNzIyMTZiMjQ0ZTkwZmIwYzdiOTIyMjJhODZhMDA1NWFjNjhkZjAifQ==
eyJpdiI6IlZKZmtxNGVyY09FQXNwclc4d1FvN1E9PSIsInZhbHVlIjoiVmxINUhZcnNGakRYQmo1WW9BZ0JjKzlkUnZrVTNJVmR5N0lMWTlwck1HUlwvbzlPbWw3ejZlR1BiRTFkZ1BuY09mWEN3S3RZMTdcL0VFOXBPMXZsV2dRU0drWkxKRFRLTm5RXC84c0JiWFwvc2tWQmJiYlpcL2R3SGYxWHRVd0ZNQTFqUEhmT3BlUEZSVEppakhLWTljeUZWYUZFenBQZVUrOFF3dk1sSDRNbTJOUFp4UmlmS0RiSE5yWUlycGlnMG5MUmRKTWhhdTRTbGtZTWpuY0NGK2NCeUVzWW9PTkZMempnZHZNS1djNEZOUFwvYVBnOXFQdVhVVFBDUW1Tb050ak8wblJLOGNVekpBQTFMbTBHZFVSZHZCUUJXQU44ZlwvSlZKa0xRMjNSTWtscFY2MDFQT2NIZmVFMkJWbWFnVTV1UjlMa2tURHNKcnczRGNla3NsZlhsOXNPMTlLdUx2N0ptS2RHTVU0cTJvV1JhUXRiVU5TK0lsZXFFc0RwZjd1UXJaSm5ubFlORWMzTzZvVDlDaVI0Z0NDQndZcDB0YUlsMUt1WjFxQkF2cGprRjBYUnZJdUxYTzdqd0NpOFVqSFVseExEaDdFWkFMZHJXelRucUxcL3JaT2ZmQT09IiwibWFjIjoiZjkzN2IwZDhiNDFmNmViYWE5N2UxZGFjOTIwYjM1MWU1OGNmNzk0ZmUxOWYzOGRlNWQzN2RmYTA1OGRiN2Q2MiJ9

Ads
';
Advertisement