Lời nói của Hàn Đông Dân quả thực có trọng lượng, hai ngày sau bất động sản Mộc Phong đã xin được giấy phép. Sau khi xin xong giấy phép, buổi lễ khai trương cũng sẽ mau chóng được tổ chức.  

 

 

Khỏi phải nói Thu Mộc Trân vui và háo hức thế nào, cô đã chờ ngày này lâu lắm rồi.  

 

Tối hôm nay Thu Mộc Trân lại bận rộn chuẩn bị cho lễ khai trương của công ty nên về rất muộn. Lúc cô về đã hơn chín giờ tối, cả nhà đã ăn cơm hết, đồ ăn ngoài thì dạo này ăn nhiều đã hơi ngán nên cô đành bấm bụng coi như nhịn cơm tối để giảm cân.  

 

Nhưng cô vừa rửa mặt, thay quần áo xong thì tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc” vang lên, sau đó Diệp Phong bưng một khay đồ ăn ngon lành bước vào. Hôm nay anh làm món thịt nướng mà cô thích.  

 

Thu Mộc Trân mắt long lanh nhìn anh, nói cảm ơn, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường. Diệp Phong cứ như thần Đèn vậy, lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc cô cần.   

 

Thu Mộc Trân cầm lấy khay đồ ăn rồi ngồi xuống ăn cơm, Diệp Phong kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh chăm chú nhìn cô.  

 

Thu Mộc Trân thấy ánh mắt anh chăm chú nhìn mình thì hơi ngại ngùng hỏi: “Mặt tôi dính cơm à?”  

 

Diệp Phong mỉm cười lắc đầu đáp: “Không, trên gương mặt em ngoài sự xinh đẹp ra thì không có thứ gì khác”.  

 

Thu Mộc Trân bĩu môi thầm nghĩ tên này hôm nay lại nói lời có cánh với mình cơ đấy, đúng là khác thường. Có điều, cô cũng không suy nghĩ nhiều mà kể chuyện tiếp: “Mấy hôm nay ở công ty, chuẩn bị cho buổi lễ khai trương rất bận. Tôi đã chờ ngày này quá lâu rồi, nhất định phải làm cho thật tử tế!”  

 

Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Có điều, tôi định mời cả ông nội và mấy người nhà họ Thu, để họ biết được rằng không có nhà họ Thu tôi vẫn có thể đứng trên đôi chân của mình”.  

 

“Nhưng tôi cũng hơi lo lắng vì bất động sản Mộc Phong chỉ là một công ty nhỏ. Chỉ sợ lễ khai trương quá vắng vẻ, không ai thèm tới. Như vậy thì sẽ rất mất mặt”, Thu Mộc Trân thở dài thườn thượt.  

 

Diệp Phong nghe xong thì mỉm cười đáp: “Không sao, chỉ cần cố gắng hết sức là được. Hôm đó anh sẽ rủ thêm vài người bạn đến góp vui cho thêm phần náo nhiệt nhé!”  

 

Nói rồi, Diệp Phong khẽ xoa đầu Thu Mộc Trân. Không giống như lúc trước, Thu Mộc Trân không hề hất tay anh ra mà thậm chí trong lòng còn thấy vui vui khi anh làm vậy.  

 

Đợi Thu Mộc Trân ăn xong, Diệp Phong liền thu dọn bát đũa, mỉm cười bảo cô nghỉ ngơi sớm, còn mình về phòng đọc sách ngủ.   

 

Thu Mộc Trân không biết tại sao và từ lúc nào, bỗng nhiên cô có một ý nghĩ kỳ lạ là muốn anh ở lại với mình chứ không về phòng đọc sách nữa.  

 

Thu Mộc Trân lắc lắc đầu tự nhủ: “Mộc Trân, mày điên rồi! Chắc là do thiếu ngủ đấy, mau đi ngủ thôi!”, sau đó tắt đèn leo lên giường.  

 

Hôm nay là ngày Lục Văn Thanh phải về với bố mẹ. Cô bé bịn rịn không nỡ rời, còn bắt Diệp Phong hứa sau này có dịp sẽ tới Cảnh Châu thăm mình. Diệp Phong xoa đầu cô bé, mỉm cười đồng ý.  

 

Vừa tiễn Lục Văn Thanh xong thì đột nhiên anh có điện thoại, là Thu Mộc Trân gọi tới. Thì ra cô muốn đi mua một bộ đồ để mặc trong lễ khai trương của công ty nên đã gọi điện hỏi Diệp Phong có rảnh không để đi mua sắm cùng mình.  

 

Bà xã đã đích thân mời thì Diệp Phong cung kính không bằng tuân lệnh. Chiều hôm đó, anh và Thu Mộc Trân đến một cửa hàng thời trang nữ nổi tiếng ở Vân Châu tên là “Nữ Nhi Quốc”. Cửa hàng này rất lớn, là điểm đến quen thuộc của các tín đồ thời trang, đặc biệt là các phu nhân nhà giàu. Đây là một trong những cửa hàng nổi tiếng của tập đoàn Thẩm Thị.   

 

Các cô gái bước vào cửa hàng này là mắt sáng lấp lánh, Thu Mộc Trân cũng không phải ngoại lệ.  

 

Diệp Phong và Thu Mộc Trân vào đó dạo một hồi, cũng chọn được mấy món đồ ưng ý. Đang định ra quầy thanh toán rồi ra về thì đột nhiên gặp người quen.  

 

Người quen kia chẳng ai khác mà chính là vợ chồng Thu Mộc Doanh.  

 

Thấy Thu Mộc Trân xuất hiện ở đây, Thu Mộc Doanh cười khinh miệt, châm chọc: “Chị mà cũng có tiền đi mua sắm ở đây sao? Có phải hơi không biết lượng sức mình rồi không?”  

 

Bình thường Thu Mộc Trân sẽ bỏ ngoài tai những gì Thu Mộc Doanh nói, nhưng hôm nay thì khác, cô phải báo cho cô ta biết bất động sản Mộc Phong đã lấy được giấy phép. Nghĩ vậy, Thu Mộc Trân mỉm cười đáp: “Là do bất động sản Mộc Phong của chúng tôi đã lấy được giấy phép, ba hôm nữa sẽ khai trương nên cần một bộ trang phục cho phù hợp. Đến hôm đó, cô và những người nhà họ Thu khác có thể tới dự nếu muốn”.  

 

Thu Mộc Doanh há hốc miệng kinh ngạc lắp bắp: “Cái... Cái gì?”  

 

Bất động sản Thu Thủy của nhà họ Thu không lấy được giấy phép mà Thu Mộc Trân lại lấy được giấy phép sao? Đối với Thu Mộc Doanh và người nhà họ Thu, đây quả là một sự đả kích rất lớn.  

eyJpdiI6InNlNlwvR3EwdDAwNERaXC83ODk0OUFQUT09IiwidmFsdWUiOiJLYStVQVZlekQrSW9lRXVlSU5ueG4wR2VVeEVuZ05xdkJZbERVNGZZVXZGQ01RYVVLYVlDU3daRHZNRTkxYzRqIiwibWFjIjoiMzdmOTllYjc3MjgxMmRhOTI2MDk5YzMyMjQ2ZjFlNjNhNzEzZDM2ZDYxNjIwMWMyYTgwNjc0NGQ4OWJkNTgzZCJ9
eyJpdiI6ImdzRng5eFpNc3VOcVV4aXhnMWFKQ1E9PSIsInZhbHVlIjoiWjU0UENodDNNZlU2VHFzOWR6R21FY0IzUFRBazg2RWxpR0ZDYTYrWlBlWXdcLzVvcUdjSFlcL0lLWHA4Q0ZjU05PMEFjeXNlMGx1T1ZlYVJnTmtGYXhRUTJzaWhvaHcxVmNhNHlkaThwWjU3SHJsb1R3am9pQlBVUTVzam9uWld0NUlnejBMdWF5NWF3UFNBdTRySWpRR2d3MmNJa3F6UWJoQ21ielJpRkVDVVVCOGh3NFRYSmUxMG1lTW5NOFhqQjBUYzdkRmdQU0Vhc0s3cTh3YW1obG5WTThSZ2xJemJWUE81clBZMXNIeEt4SzJZbUpuRjB6UU5ZMktSUUFyUVRUMTBTVzd1bUh0NUU3Nk5XTTd0QVU5NkphdHZTWlllYzkzaDI5VkV6M25EYTcwbzRJNHg3akZPMHAycWJqVkdtT1hCc1FLUitmUStKUDIxaXdVWFJ6WUlwSHArelNpRU1nSjdSOFFcL3ZsSzJvRzJmTVdzOU5UeVwvbVk4XC8yMG9MRUxcL011UDFDd0lTY0VnajlJNktSSE1VMjBsaDUxcGM5NnNmbWdFbnREUnlYNkVDbndkMnhSaDg2XC9sa3d2TUNid29WZUtSY1RZWmtnZXNOTmlRZm44STNJQ01PclExZW5EN0xNamtcL1lGMkNWcnNTQ1ZPcDkyV2hmSFpDKzZ2M004dndhSXd1SUMwVjUyZkVMVlwvcVwvTThoallJM1dVN2hXSlBpV2REXC94T0lnZ0lnSEtMOENjd3l4dm9OaHdUaFlxYXprNFVvR3J4bHFVMGU3XC9vaWJXTE5wRXk2UVB5V0kwYVdRaDA4ZllxeThlcz0iLCJtYWMiOiI1ZDUxM2U0NzEzNWFiZWM3NzlhZTI5YzAzMTlhMmQwOTJiNjU0YzVmZTJhYjQ3ZDZhODg1YTllNWZlMDhlOTgyIn0=

Ads
';
Advertisement