Anh vừa dứt lời thì đám đông cũng xôn xao: “Ít thế thôi à? Sao có mỗi tý ngọc vậy?”  

 

 

“Ngọc tốt đấy nhưng nhỏ quá, cùng lắm được mười triệu là cùng!”  

 

“Cậu chủ Tôn phen này phải lỗ tới hai chục triệu!”  

 

Thẩm Phi thấy vậy thì mừng ra mặt, hóa ra lời Diệp Phong nói là sự thật. Trong lòng anh ta càng thêm phục Diệp Phong. Tôn Vũ Hào thì ngược lại, mặt sa sầm vào quát: “Đừng cắt nữa, có tý ngọc này không thấy xấu hổ à? Đem vứt tảng đá đó đi, cắt khối số 9 cho tôi!”  

 

Hàn Phi Phi thấy Tôn Vũ Hào vừa lỗ hai chục triệu thì an ủi: “Anh cứ bình tĩnh, đừng vội thất vọng. Khối số 9 lớn như vậy chắc chắn sẽ cho ra nhiều ngọc quý, bù được lỗ”.  

 

Tôn Vũ Hào nghe xong nhếch miệng cười đáp: “Thất vọng? Có vài chục triệu thì là cái đinh gì? Vứt đi anh cũng chẳng tiếc tay!” rồi quay sang người giải thạch lớn tiếng nói: “Tiếp tục giải khối nguyên thạch số 9 cho tôi!”  

 

Đám người đứng xem bên dưới lại xì xào xuýt xoa đây đúng là khí chất của người có tiền!  

 

Khối nguyên thạch số 9 được đưa lên đài giải thạch.  

 

Tôn Vũ Hào trong bụng chắc nịch khối số 9 sẽ có ngọc, hơn nữa còn là một khối ngọc phỉ thúy cực khủng, bởi trước đó ông Lý đã phân tích cho anh ta nghe tiềm năng của khối nguyên thạch này.  

 

Tôn Vũ Hào lại vẽ một đường kẻ bằng phấn trắng, dặn dò vài câu rồi lùi lại để cho nhân viên giải thạch.  

 

Tiếng máy cắt lại vang lên.  

 

Mọi người đều dán chặt mắt vào đài giải thạch, hồi hộp đến nín thở.  

 

Máy cắt cắt ngày càng sâu, nhưng ngoại trừ lớp bụi trắng mù mịt bay ra thì chẳng có gì. Máy cắt cắt càng sâu, trái tim Tôn Vũ Hào càng như bị bóp nghẹt lại.  

 

Cuối cùng “rầm” một tiếng, cả khối nguyên thạch to lớn vỡ làm đôi, bên trong là đất đá khô cằn, trống rỗng không một chút ngọc!  

 

Tôn Vũ Hào nhìn cảnh tượng trước mắt mà thất thần, ngã phịch xuống đất, mặt trắng hơn cả tờ giấy.  

 

Đám đông bên dưới cùng nháo nhào cả lên.  

 

“Cái gì? Không có ngọc sao?”  

 

“Khối nguyên thạch to lớn giá một trăm triệu mà không có chút ngọc nào sao?”  

 

Tôn Vũ Hào mắt đỏ ngàu lên, không thể tin vào mắt mình. Anh ta chạy tới, đẩy nhân viên giải thạch ra, tự mình cắt khối đá nọ ra thành những phần nhỏ hơn. Anh ta điên cuồng cắt, thế nhưng khi khối đá đã vỡ thành tám mảnh vẫn không có chút ngọc nào.  

 

Thẩm Phi thấy cảnh này thì vô cùng đắc chí, thầm nghĩ may mà ban nãy nghe lời Diệp Phong. Giờ nghĩ lại anh ta cũng lờ mờ đoán ra ý đồ của Diệp Phong. Vốn Diệp Phong đã biết khối nguyên thạch số 9 là phế vật, nhưng ban đầu vẫn bảo Thẩm Phi cược theo nhằm đẩy giá lên cao, giúp Thẩm Phi trả đũa cú lừa của Tôn Vũ Hào lúc nãy.  

 

Ông Lý ban nãy tham mưu cho Tôn Vũ Hào tự biết lần này mình phạm trọng tội nên bước tới cúi đầu xin lỗi Tôn Vũ Hào. Tôn Vũ Hào đang đau quặn ruột, tiếc đổ cả máu mắt, thấy ông già này đi tới thì giận dữ gầm lên: “M* nhà ông, ông còn dám vác mặt lên đây?”  

eyJpdiI6Ikt5XC9KTDliaDlCTk5PampNajFuellnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJMcmdiV1c0QnpKXC9RZDN5QVR0V1Z2RnJxbGhiVnhCQ0tHWTRDVUtqK2hncFpnWmpGZmo1VjN4Smd0QnNscXZQIiwibWFjIjoiNzc0MTRkNTU4YmEzOGQzMGU2NTliYWM4ZWFjNjM4OGNiNTcyZTJjMWRjYzk1NDIyZDRmNzI0Y2QxNTBkYzFlMyJ9
eyJpdiI6Ik9jNzFjSHlCeWtnRENCbWs1OFNZSFE9PSIsInZhbHVlIjoiYlJkZnl2SytlRTQxRFBYbCtHK0daUjd3RDNSSXBuT2NnQXByVEhuTk94Tk91Q1RQbGNjUERjRGFFU2hqXC92N3pwdmVrY0R0dTB4OUhHK0R6V3Rac21kZEw4ZUJPRE9JVTRaYklEUk9peDEzZnh2Z0FxaHpmT0hwb1RMNUFIdEN6azE0d2VoZVNiYWxlbHU5WTJtU3RlcFwvWmpcL3RkcHJvb1wvSm9JQkxcL240OTdmbUo5WWxhOWNLRVB1UU93MGJaXC93VkZ2RGgyNWwySGh3RVozRkV1clp5YWsyd042WnBVamRoaTRsTW5KT2s0TExCV3JBdTFweUthdkxLODZEUEpFbGdqOUo5YUhPS0FORlRIYm9yaE1XRVZJNUExODV0dFlibUhuNGNTWm1waEMramViU29wNXFTUGhLU3FPMWJvUkhibkxPVnhOcFJRZkhPV0RUQVRBWTI5THQ5Y2R5eEUwTzVkZmtGXC9zeXMrK0xjTDFldkIrM0x4cHFsUVNQZyttYlo2K25mRGN0MWkrUXFKUWZhUEFwNE1LaHgyK1VjMTFiYk54cUd3TW1UbFUyNmtFM3EyZ244emJrcWxEN3NkQ2Q1MDBrOU5mMTVad2VIRVoxaUJaU0ZBPT0iLCJtYWMiOiI2ZTI0ZTY2ODQ2ZGZiMGNlYWFjMjVmNzM3Yjg5MzEzMzg4YzU1NjNiMGFlN2U3Zjc0ZjQ5OThhODU1MjMxYWNmIn0=

Ads
';
Advertisement