“Haha...”  

             Người đàn ông tóc trắng cười gượng, tiếp tục bổ củi. Diệp Phàm thì gãi đầu không biết nên trả lời thế nào.  

             “Hừ, thứ cổ hủ!”  

             Bà Thiên lạnh lùng “hừ” một tiếng, đá một phát vào mông Diệp Phàm theo cách không được ưu nhã cho lắm. Diệp Phàm yếu ớt bay thẳng ra ngoài 3 mét.  

             Anh đau tới mức rít lên, Hoắc Thanh Thanh nghe thấy tiếng kêu thảm thì lại vội vàng chạy tới.  

             “Bé con, kệ nó đi!”, bà Thiên chỉ tay, khiến Hoắc Thanh Thanh đứng im bất động. Phía trước cô ta tựa như có một bức tường khiến cô ta không thể di chuyển.  

             “Bà Thiên, anh ấy...”  

             Hoắc Thanh Thanh lo lắng, Diệp Phàm giờ vẫn đang rất yếu ớt.  

             “Thằng nhóc này đang giả vờ đó, đi, chúng ta đi nấu cơm nào!”. Bà Thiên kéo tay Hoắc Thanh Thanh rời khỏi đây.  

             “Thằng nhóc hư, mau đứng dậy đê, người ta đã đi rồi mà còn giả vờ!”  

             Diệp Phàm cười hề hề, vội vàng đứng dậy, nhưng mông vẫn rất đau.  

             Bà Thiên là một lão quái vật, anh biết bà mạnh cỡ nào.  

             “Thằng nhóc hư đốn, ra đây bổ củi mau lên!”  

             Người đàn ông tóc trắng ném ra một cái rìu cho Diệp Phàm.  

             Diệp Phàm nhếch miệng, ở đây ăn chờ nằm chực mãi thì cũng phải làm chút việc phụ giúp chứ.  

             “Bộp!”  

             Một thanh gỗ bị xẻ làm đôi, Diệp Phàm bổ rất nhanh. Anh bổ được 10 thanh thì người đàn ông tóc trắng mới bổ được 5 thanh.  

             “Hỏng!”  

             Người đàn ông tóc trắng đột ngột lên tiếng. Diệp Phàm nghi hoặc quay đầu lại. Khi thấy số gỗ trong tay người đàn ông tóc trắng thì anh mới sững sờ.  

             Củi anh bổ dài ngắn khác nhau, phần cắt xấu xí, dùng sức vô tội vạ.   

             Củi mà người đàn ông tóc trắng bổ thì lại rất đều, giống như được cưa vậy.  

             “Ông già, sao ông làm được hay vậy?”, Diệp Phàm mong chờ hỏi.  

             Người đàn ông tóc trắng cười như không cười, nói với Diệp Phàm:  

             “Muốn biết thật không?”  

             Diệp Phàm bĩu môi: “Không muốn nói thì thôi, ờ, Diệp Phàm tôi cũng không thích ép ai cả”.  

             Người đàn ông tóc trắng ngẩn ra rồi bật cười vì tức: “Cái thằng nhóc khốn khiếp, được lợi mà còn giả đò, đúng là cái loại thèm đòn mà!”  

             Sau đó, khuôn mặt ông bình tĩnh lại và nói: “Cậu biết khí kình là gì không?”  

             Diệp Phàm nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Khí kình đương nhiên là có từ đan điền, được ngưng kết lại từ khí bên trong cơ thể con người, nhưng nếu không trải qua thời gian dài tích lũy thì sẽ không thể phát huy được khí kình cực mạnh”.  

             “Công kích của khí kình chủ yếu nằm ở việc gia tăng cảm giác về lực cho việc tấn công bên ngoài, khiến nó càng trở nên mạnh mẽ hơn. Khí sinh ra từ đan điền, nhưng lại phân tán khắp cơ thể, mạnh hơn ngoại lực gấp bội. Nhưng nói cho cùng, nếu không phải người học võ thì sẽ chẳng hiểu được đạo lý này”.  

             “Cũng coi như có kiến thức”.  

             Người đàn ông tóc trắng gật đầu, lại hỏi tiếp: “Thế còn hóa kình?”  

             Diệp Phàm khẽ sựng lại rồi nghiêm túc đáp: “Tôi biết không nhiều về hóa kình, chỉ có thể nói đại khái thôi!”  

             “Hóa kình, tên sao nghĩa vậy, khí kình hóa hình, khí kình ly thể, tức là đem một lượng khí cực mạnh trong đan điền ra bên ngoài. Nghe nói một vài cường giả có thể giết người từ xa, cự li ngoài trăm mét!”  

             Người đàn ông tóc trắng gật đầu, cười lớn: “Chưa đúng hết, cũng chưa sai hết, nhưng hiểu biết vẫn còn kém quá”.  

             “Khí kình hóa hình thì hóa thế nào? Không phải chỉ dựa vào không hiển hóa, đó là truyện cổ tích thôi. Cách giải thích chính xác là, khí kình là một loại hình thức công kích mạnh mẽ được thi triển khi chúng ta có thể điều khiển khí trong cơ thể đến một trình độ nhất định”.  

             “Khoa học giải thích thì chính là hào quang. Ví dụ có người đứng im lìm nhưng lại không một ai có thể tiến gần họ trong phạm vi 3 mét, đây chính là hào quang. Đó là cảnh giới cao nhất khi ta điều khiển được sức mạnh. Như vừa nãy tôi bổ củi thì dùng lực, khẽ vung rìu, biến lực thành một đường thẳng, bổ lên bổ xuống, cắt ra khúc vuông vắn”.  

             “Mà cậu thì chỉ dùng sức lực bình thường cho nên sẽ không đều là đúng, đấy là cậu chưa điều khiển được lực của mình...”  

             Lời nói của người đàn ông tóc trắng khiến Diệp Phàm rơi vào suy tư. Người đàn ông tóc trắng không nói nữa mà tiếp tục bổ củi.  

             Diệp Phàm nhìn chằm chằm cánh tay của ông, anh kinh ngạc nhận ra, dù là lúc giơ tay lên hay là hạ xuống thì cao độ và phạm vi dao động cũng đều giống hệt nhau.  

             Diệp Phàm cũng bất giác cầm lấy rìu của mình và làm theo.  

             Lại một tuần nữa trôi qua, cơ thể của Diệp Phàm đã gần như hồi phục hoàn toàn, mà anh của hiện tại cảm thấy khí lực của bản thân thậm chí còn mạnh hơn lúc trước.  

             Sau khi ngạc nhiên, Diệp Phàm cũng cho là bình thường. Anh ăn biết bao nhiêu đồ tốt của lão già kia mà không khỏe lại mới lạ.  

             Những ngày qua, Diệp Phàm luyện võ với người đàn ông tóc trắng. Hoắc Thanh Thanh thì ở cạnh quan sát, cũng lấy được không ít cảm ngộ.  

             “Khăn nè, lau mồ hôi đi”, khi hai người dừng đánh, Hoắc Thanh Thanh chạy đến đưa khăn cho Diệp Phàm.  

             Người đàn ông tóc trắng vừa quệt mồ hôi vừa đùa: “Bé con, con thiên vị quá, không quan tâm đến lão già này...”  

             Hai người lập tức cạn lời, mặt của Hoắc Thanh Thanh lại đỏ bừng lên.  

             Diệp Phàm lúng túng gần chết, vội vàng lau cho xong mồ hôi rồi đưa trả cho Hoắc Thanh Thanh.  

             Hoắc Thanh Thanh cầm lấy rồi chạy vọt đi.  

             Người đàn ông tóc trắng thấy thế thì lườm Diệp Phàm một cái: “Thằng nhóc hư kia, ăn xong bữa cơm này thì xéo giùm cái, đồ ăn nhà lão bị cậu cướp hết sạch rồi”.  

             Hoắc Thanh Thanh đang chạy thì bỗng sững lại, rồi vội vàng rời đi.  

             Thời gian trôi nhanh quá, cuối cùng vẫn phải đi, những ngày này là thời gian hạnh phúc nhất của cô ta...  

             Trong một căn phòng riêng xa hoa tầm trung của khách sạn Vân Thiên thành phố Cảng, các khách mời đã ngồi đầy ghế, người đi lại tươi cười không dứt.  

             Bên ngoài hiện mấy chữ viết in hoa cực lớn: “Nhiệt liệt chúc mừng ngày đại hỉ thăng quan, chuyển đến nơi mới của nhà họ Hàn thành phố Cảng!”  

             Nhà họ Hàn này là nhà của Hàn Tuyết, chứ không phải của Hàn Bách Hào.  

             Dĩ nhiên, hôm nay Hàn Bách Hào cũng đến cùng với Hàn Tử Hiên, Lâm Thanh Đế và Diệp Tử Long nữa!  

             Nhà mẹ đẻ của Lưu Tú Cầm cũng có khoảng ba mấy người đến, một trong những khách quý quan trọng của buổi tiệc ngày hôm nay.  

             Lưu Tú Cầm vui không khép được miệng, cả người đeo toàn ngọc ngà châu báu, tay thì toàn là vòng ngọc siêu bự, chính là món là Lâm Thanh Đế tặng.  

             “Chị, sao anh rể vẫn chưa đến nhỉ...”, Hàn Tử Di lo lắng hỏi.   

             “Chị...”, Hàn Tuyết không biết nói gì vì cô không liên lạc được với Diệp Phàm, gọi đến thì toàn hiện máy tắt nguồn.  

             Thời gian qua, mỗi một ngày đối với cô không khác nào một năm. Cô liên tục cầu phúc cho Diệp Phàm, mong anh bình an quay về.  

             Không chỉ có cô mà nhà họ Hoắc cũng gần như xuất động toàn bộ nhân lực đi tìm Hoắc Thanh Thanh, nhưng chẳng tìm được dấu tích nào, giống như biến mất khỏi cuộc đời này vậy.  

             Bọn họ thậm chí còn tìm được Kato Ken và đem thi thể của ông ta về, hơn nữa cũng tìm thấy đồ đạc của Hoắc Thanh Thanh cùng Diệp Phàm.  

             Có thể chứng minh hai bọn họ ở cùng nhau, nhưng không biết sống chết thế nào!  

eyJpdiI6IkFGbmhSRGtSdldFeW9XSXhTbStuYkE9PSIsInZhbHVlIjoidVdDMFlZRVIxNVdrSGluXC9jU3EyNDJrQlJzeUVtK0xLQ3BcL1Q0QWY1SGl2VWpsRnU4NkxuVXU3dTRuVGVOZXZvaU5VUFhvcm5ybWZ2RVdLN2NqdzVpd2JDZjE2aFBLZUIrZ0ZTSFwvZ1laUE05RDM3am9uVTBaTW04b0VISlhNQXQ5MU5wRWhlUzVISG5PMVBERk5BY0lEMWNpN0dzZDNuaE5qampqT0JWcGt5M0VBa0NwK0lRNjAzYkhtVXQydnRQUnlqY2FQN0ZpV0RMTkk5VWp1bU83SStROXpvQUU2TDg3cHJGcDlcL2kzUCtwRUEzcng0ZVlwQXoyUkFOSHhjd0F1aUQweEdQV29OVllFV0dwaTJyR3VNWWVHUXE5ajJaOE9DMTlMOUdYSGpucytyS2I3aTF4MVFiaXpWOFYxRFMzYkFHWUV2UU1LZ2hoVDdJYkt5Nkt6a2ZmQ2ozdlBKXC9jUXFoUmkxcEpWZkNkc09KckNQb0J0d01GMVFkMkxiU1VEWmJ5YURuZDRPaDNKVEdKSGFpc3hPQ2tDSkVjR053a2VtT3lFd2tEcWRcLzRmRzBHcGNiZWUyOXVzZm1jSWRUd2Y4bzB0cUVmTllKUDZ4Zm1NYXN1RlhoQkRNZ1JiZ0t2UUREZVlkakU5aXA3aXBmdUNyenQ1cXY5dUMwM2NycDg5Rm8rSGdzT1lyVHpxSzBYd1U5c3l3PT0iLCJtYWMiOiJjNTI2OTQwODE0ODhiNzU4NDZkYWNjNzFlMmI3M2FlYzNmZGIwMzc0YjhmODc3YzIzZmVmYjNjODBiOGVjZDc2In0=
eyJpdiI6IjVKZHdPVmViZkRIOGZ5QmZQUDhzU1E9PSIsInZhbHVlIjoiKzV3NldBb3hVaFcxTXFiKzN0eFU3dzAxQVlreVRjOVBHNG5wbDNlN2R4N0NBNDRWaFZxdmVGMEFxZVJNWUE3Vk54RkNLYU13djdjK1BQbGF5T1dEdXBcL0FEcTNDaTFMUXVJK0FlM2YzdzJaM2lHMHZuMDZpVTFFalZCSEtyQmE2dG54TVh2V2tvUzUxcmlpSitcL0xMZXlmXC9wMUxIa3lCZWxkQmJNNzgyMUt0bmxjazA0OUZHbnJVMXpvc3diU0ErQ21wcHl2MDRoK3hsN3hQZ0VcL1Z3Sm5KY2psQVZMZVdITjVoYittWlJkUnF1RGlnUUh0MzJ6djE4U3FWVkxxV2ZcL1NwaFIza1JhY01DM25BSmE4Z0pXUT09IiwibWFjIjoiYTRiYzY3NjI3ZDExM2FiOWJlMjNlYjc5MGJiZDY2MGY5YzZlNzYxMTE4N2QyMTc0N2I5MjdiZjU4MjE4MDdiOSJ9

             Lưu Tú Cầm lúc này đang giới thiệu thân phận của Lâm Thanh Đế với người nhà mẹ đẻ. Khi biết là cậu cả nhà họ Lâm ở Kinh đô thì ai cũng trở nên cung kính.

Ads
';
Advertisement