Trên đỉnh Trường Tiếu Phong, có một tòa cung điện quy mô không nhỏ được xây dựng, Dương Bách Xuyên cẩn thận cảm nhận, phát hiện toàn bộ cung điện và đỉnh núi hòa làm một thể, tạo thành một trận pháp cường đại.
Điều này giống hệt như cách hắn xây dựng 108 đỉnh núi của Vân Môn!
Cũng cho thấy tư tưởng thiết kế của Lục Bằng Bân là hoàn toàn đúng đắn.
Hắn càng tin tưởng là sau khi khi công trình của Vân Môn hoàn tất, khả năng phòng thủ các mặt chắc chắn sẽ mạnh hơn Dao Trì nhiều.
Khi trong đầu còn đang nghĩ đến mấy chuyện linh tinh này, Viên quản sự đã tiến đến trước cổng đại điện của Trường Tiếu Cung, nhưng đã bị hai nữ Tiên Vương canh cửa chặn lại, Viên quản sự cười nịnh nọt nói: “Nhị vị tiên tử, xin truyền báo với Phong chủ đại nhân, thuộc hạ đã tìm được hai tiên tử tuyệt sắc, đặc biệt đến tiến dâng cho Phong chủ đại nhân.”
“Chờ đi.” Một trong hai nữ tử đó nhàn nhạt nói, sau đó quay người rời đi.
Có vẻ là đi truyền tin.
Chỉ từ điểm này, Dương Bách Xuyên đã biết rằng trong Trường Tiếu Cung, người của Vu Phong cũng đều là một lũ cùng một giuộc, ngay cả người canh cửa cũng là nữ tử, mà khi Viên quản sự nói rõ ý đồ đến đây, đối phương cũng không hỏi han gì nhiều mà lập tức đi truyền tin, có thể thấy việc như thế này không phải lần đầu tiên xảy ra.
Nhìn sang Hồng Y với vẻ mặt không cảm xúc, lúc này nàng ta đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở, Dương Bách Xuyên không khỏi có chút lo lắng Hồng Y sẽ bị ăn đậu hũ.
Hắn truyền âm dặn dò Hồng Y: “Hồng Y, lát nữa vào trong nhớ tùy cơ ứng biến, tuyệt đối không để bị thiệt thòi.”
“Chủ nhân yên tâm.” Bây giờ mặc dù Hồng Y chưa thể mở miệng nói chuyện, nhưng việc giao tiếp bằng ý niệm thì không còn trở ngại gì, cũng rất chín chắn, điều này khiến Dương Bách Xuyên yên tâm phần nào.
Chỉ cần Hồng Y có tư duy trưởng thành thì có thể đối phó được với các tình huống bất ngờ.
Nhưng nghĩ lại thì cũng chỉ là một Phong chủ cảnh giới Tiên Tôn sơ kỳ, chẳng gây ra nổi sóng gió gì lớn.
Theo lời Viên quản sự nói thì ba mươi sáu Phong chủ của Dao Trì có tu vi không đều như các quản sự, cao thấp khác nhau, Phong chủ có tu vi cao nhất là Tiên Tôn hậu kỳ, trong số ba mươi sáu người thì chưa đến mười người đạt được cấp bậc đó, còn lại phần lớn là Tiên Tôn sơ kỳ.
Hắn định suy tính từng bước, cứ bóp từ mấy trái hồng mềm trước, dù sao cũng còn một thời gian nữa mới đến Đại hội Dao Trì, thu phục được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Dao Trì dám dùng nữ nhân của hắn làm vật trao đổi, món nợ này Dương mỗ đã ghi tạc trong lòng, chuyện khác còn có thể bỏ qua, nhưng chỉ có chuyện này thì tuyệt đối không thể tha thứ, hắn nhất định phải khiến Dao Trì sụp đổ.
Nói nhỏ là Dao Trì bắt thê tử của hắn, nói lớn thì chính là mối thù đoạt thê!
Tất nhiên, nếu như lần này hắn không biết, không đến thì mấy nữ nhân đã bị Nhị trưởng lão của Dao Trì tặng cho người khác, đó chính là mối thù đoạt thê thực sự.
“Phong chủ mời gặp Viên Bộ Sơn!”
Đúng lúc này, nữ tử kia đã xuất hiện trở lại và nói với Viên quản sự.
Ngữ điệu trong lời nói chẳng coi một Tiên Đế như Viên quản sự ra gì cả, cho dù nữ tử đó chỉ là Tiên Vương, nhưng thân là Tiên Vương của một Phong chủ, chính là kiểu “trước cửa tể tướng cũng có tam phẩm quan”.
Nghe nữ tử này truyền lời, Viên quản sự vẫn khom người cười xòa rồi cảm tạ, sau đó ra hiệu cho Dương Bách Xuyên và Hồng Y đi theo, nhưng thực ra trong lòng ông ta lại tức đến sôi máu, lại chẳng dám biểu hiện ra chút nào, mà chỉ thầm rủa trong lòng: “Hai tiểu tiện nhân, chỉ là chó giữ cửa thôi mà, ỷ vào Phong chủ mà không coi Viên mỗ đây ra gì. Được lắm, cứ đợi đấy, đợi chủ nhân ta thu phục được cái lão dâm quỷ Vu Phong kia, xem lão tử xử lý các ngươi thế nào!”
Dương Bách Xuyên cảm nhận được Sinh Tử Phù trong cơ thể Viên quản sự dao động, suy nghĩ một chút là hiểu ra chuyện gì liền, trong lòng hắn cười nhẹ, truyền âm: “Lão Viên, yên tâm, đợi ta thu phục Vu Phong, đến lúc đó sẽ để Vu Phong nghe lệnh ngươi, lấy lại danh dự cho ngươi.”
Đối với Viên Bộ Sơn, thực ra trong lòng Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được ông ta thật sự đã quy phục mình, điều này không thể giả dối được vì có Sinh Tử Phù làm chứng. Vì vậy, trong bảy mươi hai vị quản sự mà hắn thu phục, người mà hắn tin tưởng nhất chính là Viên Bộ Sơn, mặc dù Viên Bộ Sơn là người có địa vị thấp nhất trong số bảy mươi hai quản sự, nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc Dương Bách Xuyên coi trọng ông ta.
Bởi vì Viên Bộ Sơn thật tâm trung thành với hắn, mà lòng trung thành mới là thứ quan trọng nhất, tuy là Dương Bách Xuyên dùng Sinh Tử Phù để khống chế những quản sự này, nhưng không thể chèn ép mãi được, phải vừa có gậy to vừa có củ cải mới là đạo trị người.
Luôn luôn cần bồi dưỡng một người đáng tin để lãnh đạo những người khác, hiện tại người đó chính là Viên quản sự mà trong lòng hắn đã chọn.
Quả nhiên, Dương Bách Xuyên vừa truyền âm xong, toàn thân Viên quản sự lập tức run rẩy, cảm động đến mức vội vàng đáp lại: “Đa tạ Chủ thượng, đa tạ Chủ thượng, đúng là phúc đức tu bao nhiêu kiếp của Viên Bộ Sơn ta mới được chủ thượng trọng dụng. Sau này ta nguyện vì Chủ thượng lên núi đao xuống biển lửa, tan xương nát thịt báo đáp ơn tri ngộ của Chủ thượng…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất