Đương nhiên còn có trận Truyền Tống, nhưng Tiên giới quá lớn, không phải chỗ nào cũng có trận Truyền Tống, hưn nữa truyền tống đường dài tiêu hao rất nhiều tiên thạch, trên đường còn không an toàn, dễ bị người theo dõi.
Cho nên tọa kỵ và phi thuyền là lựa chọn tốt nhất.
Chẳng qua tốc độ của phi thuyền có hạn, không phải tiên nhân nào cũng mua nổi phi thuyền.
Đồng thời cũng cần sự duy trì liên tục của pháp lực, pháp lực càng cường đại thì tốc độ của phi thuyền cũng càng nhanh.
Cho nên mới nói muốn ngao du ở biển sao Tiên giới thì chỉ có cường giả cấp Tiên Tôn mới có thể tùy ý.
Dương Bách Xuyên quá may mắn khi có được Cá Chạch.
Đối với hắn, 3 ngày không dài cũng không ngắn, dù sao cũng rảnh rỗi không gì làm nên hắn lấy Cốt Kính ra quan sát.
Nếu thứ này có thể bị người của Vẫn Tinh Điện không tiếc diệt Tiên Môn để đuổi theo Đỗ Kiệt Bân thì chứng tỏ là một bảo bối khó lường.
Nhưng ở trên tay Đỗ Kiệt Bân, thậm chí là trên tay sư phụ Đỗ Kiệt Bân cũng chưa tìm hiểu ra được gì, bây giờ hắn nghiên cứu cũng không quá hy vọng gì lớn.
Cốt Kính này không có năng lượng dao động, vô cùng bình thường không có gì lạ.
Nhưng chính vì vậy mà Dương Bách Xuyên mới khẳng định thứ này tuyệt đối không phải vật phàm.
Dương Bách Xuyên lật trái lật phải, ngoại trừ rất bóng loáng ra, bên trên không có văn tự cũng không có văn lạc.
Hắn thử truyền pháp lực, lực thần hồn thậm chí nhỏ cả máu nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Lẩm bẩm: “Sợ rằng lão Đỗ cũng đã thử qua, thứ này chắc chắn là bảo vật nhưng làm cách nào để mở ra bí mật trong đó thì cần phải có thủ đoạn độc đáo…”
Không có cách nào khác, thậm chí hắn còn hỏi cả Tuyết Miêu và Hồng Y, nhưng bọn họ đều lắc đầu.
“Chủ nhân có thể hỏi Qụa Đen xem.” Tuyết Miêu nói.
Dương Bách Xuyên bừng tỉnh: “Đúng vậy, sao ta lại quên mất Qụa Đen chứ.”
Từ sau khi chồn nhỏ nhổ sạch lông chim trên người Qụa Đen, Dương Bách Xuyên đã đưa Qụa Đen vào không gian bình Càn Khôn rồi không để ý đến, ai bảo nó dạy hư Cá Chạch.
Ngay sau đó một con chim trọc lông đen nhánh khô gầy xuất hiện:
“Gà rù, trả lại lông chim cho lão tử.”
Chim Thần Ma vừa xuất hiện đã chửi ầm lên.
Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, bịt kín lỗ tai.
Hắn cần nhờ Qụa Đen xem Cốt Kính, biết nó đang rất tức giận, dù sao cũng phải để nó phát tiết ra nếu không hắn sợ nó không nói thật.
Nói đi nói lại thì ngoài miệng tiện ra, nó là người có kiến thức rộng rãi nhất bên cạnh hắn, dọc đường đi giúp đỡ rất nhiều.
Mặc dù Qụa Đen không có sức chiến đấu nhưng ánh mắt không tệ, lần nào hỏi nó cũng chưa từng thấy sai lầm.
Nhớ lại lần trước vì giết gà dọa khỉ, hù dọa Cá Chạch, hắn đã gọi Qụa Đen ra rồi bảo chồn nhỏ nhổ sạch lông chim của nó. Đối vởi kẻ yêu quý danh tiếng như mạng thì đây đúng là một đả kích lớn đối với nó.
Nghĩ lại thì lần đó hắn có hơi quá đáng nên mặc cho Qụa Đen chửi.
Nửa giờ tiếp theo, biển sao toàn là tiếng Qụa Đen chửi Dương Bách Xuyên.
Chồn nhi nhe răng nhếch miệng mấy lần, muốn ra tay với Qụa Đen nhưng bị Dương Bách Xuyên. Hắn cần nhờ Qụa Đen giúp thì cũng phải để nó phát tiết ra mới được.
Nửa tiếng sau, Qụa Đen mắng mệt, nói chậm lại. Lúc này Dương Bách Xuyên mới cười hì hì nói: “Điểu gia, điểu gia, chửi xong chưa? Chửi xong thì nghỉ ngơi một lúc, uống một hớp nước rồi nhìn giúp ta thứ này được không?”
“Cút, đừng làm phiền lão tử… A… Đây là xương của thần nhân ngộ đạo…”
Vốn dĩ Qụa Đen định không nể mặt, nhưng ngay sau đó nhìn thấy Cốt Kính trong tay Dương Bách Xuyên thì hô lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất