Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay nếu không có hắn có mặt ở đây, dù Đỗ Kiệt Bân có tu vi Tiên Vương nhưng đang bị thương, mấy tên chuột nhắt này liên kết lại thì thực sự có thể tiêu diệt mấy chục người còn lại của Thái Thanh Tiên Môn.
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên bước lên một bước, lạnh nhạt mở miệng nói: “Người năm xưa tặng cho Thái Thanh Tiên Môn ba phương thuốc đan Kỳ Quân chính là ta, chẳng lẽ đám chuột nhắt các ngươi không nghĩ đến việc hỏi qua ý kiến của ta?”
Ban đầu đám người này đều đỏ mắt chỉ chăm chăm nhìn cha con Đỗ Kiệt Bân trong sân, thật sự không chú ý đến Dương Bách Xuyên, bọn họ chỉ nhận được tin là có người tấn công Thái Thanh Tiên Môn nên lập tức liên thủ đến đây hòng nhân cơ hội đoạt lấy ba phương thuốc.
Thật ra bọn họ hoàn toàn chưa làm rõ tình hình.
Lúc này Dương Bách Xuyên vừa lên tiếng, bọn họ mới phát hiện trong sân lại có một người mà tu vi không thể nhìn thấu.
Trong số bọn họ, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Tiên Quân, sao có thể nhìn thấu tu vi Tiên Đế của Dương Bách Xuyên?
Trong lúc ngơ ngác, trong lòng cũng bất an, không thể ngờ là Thái Thanh Tiên Môn lại còn có cao thủ tồn tại?
Theo hiểu biết của bọn họ, những năm gần đây chỗ dựa vững chắc của Thái Thanh Tiên Môn chỉ có sư môn của Đỗ Kiệt Bân, nhưng sư môn của Đỗ Kiệt Bân đã bị một thế lực siêu cấp khác tiêu diệt, ngay cả Đỗ Kiệt Bân cũng chỉ là kẻ trốn thoát, lại còn bị thương mới quay về với tàn dư Thái Thanh Tiên Môn, bọn họ có nhiều thế lực liên thủ đối phó với một Tiên Vương như Đỗ Kiệt Bân thì vẫn nắm chắc phần thắng.
Nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một thanh niên tóc trắng mà bọn họ không thể nhìn thấu cảnh giới tu vi, điều này khiến bọn họ có phần hoang mang, một khi Tiên Quân không nhìn ra tu vi thì chỉ có thể chứng tỏ đối phương là cấp bậc Tiên Đế.
Mà một Tiên Đế có mặt ở đây thì bọn họ chẳng khác nào lũ kiến hôi.
Đúng lúc này, có người của Thượng Huyền Tiên Môn đột nhiên kinh ngạc hô lên: “Ngươi là Dương Bách Xuyên...?”
Câu nói này vừa dứt, mấy người của các tiên môn khác cũng nhớ lại, năm đó Dương Bách Xuyên từng mang theo một con yêu thú và đánh một trận dữ dội với Thượng Huyền Tiên Môn, cuối cùng Yến Vô Lượng chết.
Hơn nữa, ngay cả phân thân Hỗn Nguyên Đạo Tiên phía sau Thượng Huyền Tiên Môn cũng bị Dương Bách Xuyên và yêu thú kia đánh tan.
Thực ra yêu thú đó chính là Tuyết Hương.
Đã mấy ngàn năm trôi qua, không ngờ hôm nay Dương Bách Xuyên lại có tu vi mà bọn họ không nhìn thấu, trong lòng bọn họ bắt đầu hoảng sợ.
Nhưng miệng Dương Bách Xuyên đã thốt ra một chữ: “Giết~”
Ngay sau đó, Tuyết Miêu, Hồng Y, Chồn nhỏ, Cổ Kiếm đồng loạt ra tay. Dương Bách Xuyên cũng không khách khí với lũ khốn này, trong lòng hắn khẽ động, vận chuyển kiếm Đồ Long và kiếm Bàn Long, phóng ra hàng trăm đạo kiếm khí tấn công giết sạch.
Tiếng kêu thảm vang vọng không ngừng, chưa đến mười hơi thở, cả sân đã biến thành Tu La tràng, không còn một ai đứng vững, toàn bộ người của các đại tiên môn đến đây đều chết sạch, không sót lại một ai.
Không khí trở lại yên tĩnh, Dương Bách Xuyên quay sang nói với Đỗ Kiệt Bân: “Lão Đỗ, chỗ này e là không thể ở lại, như vậy đi, ta phái người đưa ngươi đến căn cứ của Vân Môn, ít nhất cũng để người của Thái Thanh Tiên Môn còn sống có một chỗ an thân, chuyện sau này để sau này tính tiếp, thế nào?”
Đỗ Kiệt Bân nghe vậy, trong lòng vô cùng cảm kích, bàn bạc với cha và những người còn lại, sau đó cũng đồng ý.
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên nói với Tuyết Miêu: “Tuyết Miêu, sắp xếp người đưa lão Đỗ và mọi người đến căn cứ Vân Môn của chúng ta.”
“Meo~”
Tuyết Miêu gật đầu, một tiếng hét dài vang lên, trong sân đã xuất hiện hai Tiên Đế, cứ như từ hư không hiện ra, quỳ xuống nói: “Ám Dạ Vệ của Vân Môn, Vân Cửu, Vân Thập bái kiến Môn chủ, Thủ lĩnh.”
Dương Bách Xuyên không hề kinh ngạc về hai sát thủ Tiên Đế xuất hiện bất ngờ này, bởi vì trên đường đến đây Tuyết Miêu đã nói cho hắn biết: lần này tất cả các sát thủ do nàng ta huấn luyện đều được huy động, có hai người ẩn thân đi theo bọn họ.
Trước đó Dương Bách Xuyên cũng từng cảm nhận được khí tức, lần này hắn mới trực tiếp ra lệnh cho Tuyết Miêu.
Bây giờ quả nhiên là vậy.
“Ta ra lệnh cho hai người các ngươi hãy hộ tống những người của Thái Thanh Tiên Môn đến căn cứ Vân Môn của ta, đây là lệnh bài của ta, sau khi đến đại trận, chỉ cần thúc động lệnh bài tự nhiên sẽ có người đưa các ngươi vào trong, ngoài ra nói với Cảnh Xán và Đông Phương Hạo Thiên rằng Đỗ Kiệt Bân là bằng hữu chí tốt của ta, không được sơ suất.”
Dương Bách Xuyên lập tức ra lệnh cho hai sát thủ cấp Tiên Đế.
“Tuân mệnh Môn chủ!” Hai người đồng thanh trả lời.
Dương Bách Xuyên rất hài lòng với điều này, hoặc nói đúng hơn là hài lòng với sự huấn luyện của Tuyết Miêu, ít nhất hai sát thủ này biết rõ sự tồn tại của vị Môn chủ như hắn.
Bên kia, Đỗ Kiệt Bân chứng kiến tất cả, trong lòng hắn ta vô cùng chấn động, bất kể là người bên cạnh bạn tốt Dương Bách Xuyên hay tu vi thực lực của hắn, Đỗ Kiệt Bân biết mình đã không thể đuổi kịp Dương Bách Xuyên nữa.
Sự sắp xếp lần này của Dương Bách Xuyên là một đại ân, ít nhất trong lòng hắn ta có thể vơi đi phần nào sự áy náy đối với những người còn lại của Thái Thanh Tiên Môn – vốn do phụ thân hắn cai quản.
Suy cho cùng thì tất cả cũng bởi vì hắn ta mà Thái Thanh Tiên Môn mới gặp họa diệt môn, nếu không có nơi ẩn thân an toàn, chỉ e người của Vẫn Tinh Điện sẽ lại tìm đến, sớm muộn gì cũng chết.
Mà tất cả đều là do một vật mà sư phụ hắn ta trao lại trước khi chết.
Suy đi nghĩ lại, Đỗ Kiệt Bân quyết định giao vật đó cho Dương Bách Xuyên, rõ ràng tu vi và thực lực của Dương Bách Xuyên đều đủ, giao vật đó cho Dương Bách Xuyên khiến Đỗ Kiệt Bân yên tâm hơn, cũng là để cắt đứt tâm niệm của mình, dù sao hắn ta giữ cũng chẳng tìm hiểu được gì, ngược lại còn mang họa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất