“Nếu đúng là Dương Bách Xuyên thì có chuyện hay để xem rồi. Đám người của gia tộc Độc Cô ngang ngược lâu nhau, cuối cùng cũng có người trừng trị ~”  

 

 

“Chưa chắc đâu, dù sao thì Dương Bách Xuyên cũng chỉ là tiên vương, chưa nói đến toàn bộ gia tộc Độc Cô, chỉ riêng Độc Cô Ngọc đây đã có bốn tiên đế hộ tống, có tám tiên vương khiêng kiệu.”  

 

“Các ngươi không biết đấy thôi, danh hiệu Càn Khôn Tiên Vương của Dương Bách Xuyên không phải tự nhiên mà có. Nghe nói năm xưa hắn từng áp chế cả lão tổ Độc Cô, vị kia có cảnh giới như thế nào? Là tiên đế đấy! Vậy mà vẫn bị Dương Bách Xuyên ép phải tự tay giết tộc trưởng đương nhiệm.”  

 

Bây giờ đã bao nhiêu năm trôi qua, chắc chắn thực lực và thủ đoạn của Dương Bách Xuyên đã tăng cao, đối phó với bốn Tiên đế sơ kỳ và tám Tiên vương kia cũng không phải không thể. Hơn nữa nữ tử áo đỏ và gã trung niên bên cạnh Dương Bách Xuyên cũng có cấp bậc Tiên đế. Câu 'Ba hơi thở không ra tự chọn quan tài' của hắn thật bá đạo, đúng ý ta ~”  

 

“Ngươi thôi đi! Nghe đồn Độc Cô Ngọc - Cửu công tử này cũng không phải tay vừa, nếu không đã không được chọn làm thiếu tộc trưởng gia tộc Độc Cô...”  

 

“Đừng tranh cãi nữa, xem kịch đi, chúng ta đừng có để bị vạ lây…”  

 

“Đúng đấy! Ba hơi thở đã hết, nhanh thôi sẽ biết là rồng hay là hổ…”  

 

...  

 

Khi những lời bàn tán xung quanh lắng xuống, thời gian Dương Bách Xuyên đưa ra cũng kết thúc.  

 

Chiếc kiệu vàng vẫn im ắng, bọn họ nghe được một giọng nói lạnh lùng đầy sát ý: ”Giết ~”  

 

Chỉ một chữ giết nhẹ nhàng vang lên từ trong kiệu.  

 

Ngay lập tức, bốn tiên đế và tám tiên vương hộ giá xông thẳng về phía ba người Dương Bách Xuyên.  

 

Dương Bách Xuyên thấy vậy, sát ý không còn che giấu, hắn quay sang ra lệnh cho Hồng Y: “Hồng Y, một tên cũng không để sót.”  

 

Hắn biết rõ thực lực của nàng – nghiền nát bốn tiên đế sơ kỳ và tám tiên vương chỉ là chuyện đơn giản. Ở Dị Vực giới, Hồng Y từng giao chiến với Yêu Tôn mà không hề bại trận, mấy kẻ yếu ớt này thì có là gì.  

 

“Tuân lệnh chủ nhân.”  

 

Dứt lời, thân ảnh Hồng Y đã mờ ảo như một làn khói.  

 

Ngay sau đó…  

 

Tiếng kêu la thảm thiết vang lên.  

 

“Ầm ầm ầm...!”  

 

“Á... a...!”  

 

Chưa đầy ba hơi thở, Hồng Y đã trở về phía sau Dương Bách Xuyên.  

 

Hiện trường chỉ còn lại những phần còn lại của chân tay đã bị cụt, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn. Cảnh tượng kinh hoàng này làm không ít người xem ói mửa, tiếng nôn ọe vang khắp nơi.  

 

Đương nhiên, đa phần mọi người đều bị khiếp sợ.  

 

Trong đám người đang xem kịch, không thiếu những cao thủ ở cảnh giới tiên đế. Chỉ có những người này mới thực sự nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra. Còn lại không kịp nhìn thấy rốt cuộc Hồng Y đã ra tay thế nào!  

 

Ngay cả Cổ Kiếm đứng cạnh Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt. Vừa rồi lúc bốn Tiên đế và tám Tiên vương ra tay. Y định xông lên hỗ trợ, không ngờ Dương Bách Xuyên chỉ nói một câu, nữ tử mặc chiến giáp đỏ bên cạnh hắn đã trực tiếp ra tay, chỉ trong nháy mắt, cả bốn Tiên đế và tám Tiên vương kia đều nổ tan xác.  

 

Thủ đoạn lưu loát, vô cùng tàn bạo, ngay cả Cổ Kiếm cũng không thấy rõ Hồng Y ra tay như thế nào, chính vì vậy nên y mới khiếp sợ.  

 

Y thầm nuốt nước bọt, rốt cuộc nữ tử khoác chiến giáp, đeo mặt nạ này có lai lịch gì mà lại khủng bố như vậy?  

 

Vừa hồi nàng ta ra tay không hề có dao động pháp lực, chỉ dùng nắm đấm đã có thể đánh nát bốn tiên đế?  

 

Mặc dù chỉ là Tiên đế sơ kỳ nhưng vẫn là Tiên đế, sức mạnh phải kinh khủng cỡ nào?  

 

Rốt cuộc nữ tử áo đỏ này là cái quỷ gì? Là thực lực của đại Tiên đế? Hay là thậm chí là Tiên tôn?   

 

Nhưng nghĩ lại, nếu Hồng Y chỉ là thuộc hạ của Dương Bách Xuyên, vậy thì bản thân hắn lại càng không đơn giản.  

 

Cũng phải thôi, Dương Bách Xuyên là sư đệ của Tinh Thần Tử đại nhân, dưới trướng của hắn có một người mạnh như Hồng Y ghi cũng là điều dễ hiểu.  

 

Trong lòng Cổ Kiếm, Tinh Thần Tử vốn đã là huyền thoại. Dương Bách Xuyên thân là sư đệ tất nhiên cũng không tầm thường.  

 

Trận chiến chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.  

 

Dương Bách Xuyên không quan tâm trong lòng đám người Cổ Kiếm đang nghĩ gì, hắn chỉ lạnh lùng nhìn chiếc kiệu vàng: ”Xem ra ngươi không có ý định chọn quan tài…?”  

 

Lúc này, bầu không khí trở nên yên lặng.  

 

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa chắp tay sau lưng đi về phía chiếc kiệu.  

 

Nhưng ngay lúc này, chiếc kiệu đột niên nổ tung, một bóng người lao ra rồi bay vọt lên, đối phương muốn bỏ chạy.  

 

Dương Bách Xuyên cười nhạt, hắn giơ tay chộp lấy người đang muốn chạy trốn: “Muốn chạy ư, muộn rồi, cút xuống đây cho bản đế !”  

 

Khí thế trên người Dương Bách Xuyên bùng nổ. Uy lực của Tiên đế trung kỳ đỉnh phong không còn bị áp chế, pháp lực ngưng tụ hình thành một bàn tay lớn chộp về phía bóng người đang bỏ chạy, hoặc nói đúng hơn là cửu công tử - Độc Cô Ngọc, đối phương bị kéo phịch xuống đất như một con chim bị gãy cánh.  

 

Lần đầu tiên sau khi đạt tới cảnh giới tiên đế, Dương Bách Xuyên tự xưng là bản đế.  

eyJpdiI6Imd3ZFArTk1xaDh2UUhYcmUreE4xelE9PSIsInZhbHVlIjoiWXZ6NUx2aDFWUFVhMUw0bllXTkxZbUswbmJGd3ZJXC9sT0JtdE9tVGdhXC9DVjBnelM0VlYrTTlVNUxkeXdCUlMrIiwibWFjIjoiYzM0NDVmZTAwNDAyZTcyNTQ3MzY2MDg2NGEzOWViYjAyOTllN2IwMWY1ZGU5MzdiMzg3YTZmNTY0ZDUyNGI2MSJ9
eyJpdiI6IkVuelhOUXoya3UyOEQ5QUhWV05xbVE9PSIsInZhbHVlIjoiNmJhTXJyR3U4UnM5UU1NazM1ZFpmVFV2NmJBc2hQY1JGWllXckFYMk5QK29kK3R2Q0NDTHlSSW03SmUwcUEzTTdFdmJMVGxOaXlKRitaQitTSjNId204aVNXeUhSVlZuNWhcL1wvTlwvbXdqdVRTSHJcL0huTkZiN3NlbUlkSVwvQnNFeUFuS3dmOFRrQ3hJMEE5VVljNHJaVzVKVUQ2UW9QeW1PZHoxdkZSY3JtZElrUURabm0wb2ttSlNCN0wzcHhlekxDOTFIYWRZVFwvcmV5UjhBU2pwcnFLYllDRys0eDBUWngrUE1va3gyR2hWTUI2SWlaK1dqZ2NmMTZzUnI5cDZjZGpEelwvZlZOeTZ3aG1uU1lOR25LNUVoODRjcW9pYzljd21xcmt0R1gyUkI5VDZ6MTh0M0YyYk5pMDRxK2JYV2VvOUhuS3RuTkR4U3M1d3h0Q0RhNlMyUGJKXC9WeUFtdEZXVGhDMThIQ2FsUjl2aTl2cEJEVWJlVW5OQmRWZDZnXC9mIiwibWFjIjoiZTE5MjQ4NTQxYWMxNjE0OWQwNWM3MjQ2MzkxMTA4MDIzZWE2Yzc4Zjk1ODZjZTdkNjZjNjM4MjA1YjNkZjQ0NSJ9

Ads
';
Advertisement