Chỉ có thể chứng tỏ huyết mạch Thông Tí Viên Hầu của nó quả thực rất mạnh mẽ, mạnh đến mức ngay cả Dương Bách Xuyên cũng phải ghen tị.
Dương Bách Xuyên có thể đơn đấu với cường giả cấp Tiên Đế, đó là nhờ vào nhiều yếu tố tổng hợp: bản thân hắn tu luyện Thần Đạo - vượt xa tầng thứ tiên nhân, cộng thêm việc hắn sở hữu các chí bảo trong bình Càn Khôn.
Nhưng Hầu Đậu Đậu lại hoàn toàn dựa vào huyết mạch thần thông, điều này thực sự làm cho Dương Bách Xuyên phải trầm trồ thán phục, không hổ danh là một trong Tứ Đại Hỗn Thế Hầu - Linh Hầu, về lý thuyết thì nó là tồn tại vượt qua cả tam giới ngũ hành, đương nhiên không hề đơn giản.
Sau này nếu có cơ hội gặp lại Lục Nhĩ Mi Hầu, hắn nhất định sẽ giao Hầu Đậu Đậu cho Lục Nhĩ chỉ dạy, hắn tin là Lục Nhĩ sẽ giúp Hầu Đậu Đậu trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Lúc này, đối mặt với Xuyên Sơn Giáp cùng với hai, ba mươi tên yêu tu cấp Tiên Vương xung quanh, Dương Bách Xuyên không hề có chút sợ hãi nào.
Thậm chí, trong mắt hắn, đám Yêu tộc này đã là những xác chết di động, chúng dám ức hiếp huynh đệ của hắn, món nợ này nhất định phải tính sổ từng chút một, trên đời này không ai được phép bắt nạt huynh đệ của Dương Bách Xuyên!
Mặc dù Xuyên Sơn Giáp là Yêu Đế đỉnh phong, trong một cuộc đối đầu trực diện, Dương Bách Xuyên biết mình có thể không phải là đối thủ của nó, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không có thực lực đánh một trận, càng không có nghĩa là hắn không có cách giết ông ta.
Cùng lúc đó, Xuyên Sơn Giáp cũng đang âm thầm quan sát Dương Bách Xuyên.
Ngay từ khi Dương Bách Xuyên xuất hiện kèm theo một luồng sát khí khủng khiếp, hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Xuyên Sơn Giáp, Xuyên sơn giáp chưa bao giờ thấy sát khí của người nào lại mạnh đến mức có thể ngưng tụ thành thực chất. Cho nên khi thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện, ông ta không dám manh động, là một Yêu Đế lâu năm, cũng là vương giả của một vùng núi rộng lớn, Xuyên Sơn Giáp không phải là kẻ lỗ mãng, mà ngược lại ông ta rất cẩn trọng.
Ban đầu, khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên chỉ là một Tiên Vương, hơn nữa còn là Nhân tộc, Xuyên Sơn Giáp cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng sau khi quan sát kỹ hơn, Xuyên Sơn Giáp càng lúc càng kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng trào dâng tham vọng.
Bởi vì Xuyên Sơn Giáp đã nhìn thấy tên Nhân tộc tóc bạc này xưng huynh đệ với con khỉ kia, quan trọng là ông ta còn tận mắt nhìn Dương Bách Xuyên dùng ba giọt nước màu xanh đen cứu Hầu Đậu Đậu, những giọt nước đó tỏa ra sinh cơ vô tận khiến Xuyên Sơn Giáp lập tức nảy sinh lòng tham.
Quá thần kỳ! Xuyên Sơn Giáp tận mắt nhìn thấy ba giọt nước của Nhân tộc này vừa nhỏ xuống, vết thương cạn kiệt dầu đèn của con khỉ kia liền hồi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, thậm chí còn diễn ra một màn tái sinh cánh tay đầy kỳ diệu.
Mặc dù không biết giọt nước trong tay Nhân tộc này là bảo vật gì, nhưng Xuyên Sơn Giáp tin chắc đó là một chí bảo phi thường.
Trong suy nghĩ của Xuyên Sơn Giáo, đây là món đại lễ trời ban cho Xuyên Sơn Giáp hắn, ở một mức độ nào đó, giọt nước chí bảo xuất hiện tròn tay Nhân tộc kia còn quý giá hơn cả con khỉ kia rất nhiều.
Mặc dù cảm thấy được Nhân tộc này cũng rất nguy hiểm, nhưng trong mắt Xuyên Sơn Giáp, tên này chỉ là một Yêu Vương đỉnh phong mà thôi, trình độ tu vi này trong đám yêu tộc dưới trướng ông có thể nắm cả vốc tay.
Xuyên Sơn Giáp hắn là Yêu Đế đỉnh phong, mạnh hơn Nhân tộc này một đại cảnh giới viên mãn, cho dù Nhân tộc này có quỷ dị thì sao chứ?
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Yêu tộc, ông ta chiếm giữ ưu thế thiên thời địa lợi nhân hòa.
Chỉ là một Nhân tộc nhỏ bé mà thôi, không đáng để lo.
Cho dù con khỉ kia có thiên phú thần thông vô cùng mạnh mẽ thì vẫn bị ông ta đánh lén một đòn mà đứt mất một cánh tay, chẳng phải sao?
Hiện tại, đối diện Nhân tộc này, trên mặt Xuyên Sơn Giáp nở nụ cười, coi Dương Bách Xuyên như một con mồi.
Xuyên Sơn Giáp thè lưỡi liếm môi, cười lạnh nói: “Nhân tộc hèn mọn, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đấy, chưa đến cảnh giới Tiên Đế mà dám đặt chân vào Dị Vực Giới, còn dám nhúng tay vào con mồi của bản đế, chán sống rồi sao?”
“Đúng vậy, chán sống rồi, bây giờ ta sẽ kết liễu giúp ngươi.” Dương Bách Xuyên vừa nói vừa bước từng bước về phía Xuyên Sơn Giáp.
“Hừ, bản đế bóp chết một tên Nhân tộc hèn mọn như ngươi dễ như bóp chết một con kiến thôi.” Xuyên Sơn Giáp cười lạnh.
Nhưng lúc này, một giọng cười lanh lảnh vang lên: “Chậc chậc~ Một con súc sinh mà cũng to mồm như vậy sao? Từ lúc nào súc sinh ở Dị Vực Giới lại có khẩu khí lớn thế, ngươi muốn bóp chết ai đó?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất