Phía xa là dãy núi Tịch Diệt, mây đen giăng đầy dãy núi, nhìn từ xa toàn màu đen.
Đại Nha Bạch: “Vị trí chúng ta đang đứng là mảnh đất giáp với dãy núi Tịch Diệt, nơi này cũng không khác gì với những dãy núi khác, chủ yếu là đám mây mù bao phủ phía xa, đó mới là dãy núi Tịch Diệt chân chính. Mọi người phải cẩn thận, cho dù ở nơi này cũng chưa chắc an toàn, thường xuyên xuất hiện hung thú hung hãn, đám hung thú đó không phải là Yêu tộc đã khai linh trí, sát khí và hung tính là bản năng của chúng nó.”
Dương Bách Xuyên và Cơ Tử Hà gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Tiếp theo Dương Bách Xuyên hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Sư huynh có biết địa điểm cụ thể mà Hầu Đầu Đậu bị Yêu Đế Xuyên Sơn Gíap đuổi bắt không?”
Đại Nha Bạch: “Để ta triệu hoán người trong tộc đến hỏi xem. Tuy con cháu trong tộc của ta trải rộng khắp đại địa Dị Vực nhưng với hiểm địa như dãy núi Tịch Diệt thì lại không dám động vào, nơi đó vô cùng nguy hiểm. Nhưng nếu là những nơi bên cạnh thì có thể nắm giữ được thông tin.”
Nói xong, Đại Nha Bạch chỉ một ngón tay trên mặt đất, Dương Bách Xuyên cảm nhận được có pháp lực tiến vào đại địa.
Ngay sau đó bùn đất trồi lên, là một kiến đầu đen to lớn, dài hơn mét, đầu đen, cổ dưới trắng, sáu chân, hai râu trên đầu. Vầng sáng lóe lên, người này biến thành hình người với bốn cánh tay, nhìn thấy Đại Nha Bạch thì vội quỳ xuống: “Bái kiến Nha Bạch trưởng lão.”
“Ngươi là người truyền lại tin tức về Thông Tí Viên Hầu đúng không? Giờ có tin tức mới gì không?” Đại Nha Bạch hỏi.
“Bẩm trưởng lão, 10 năm trước Thông Tí Viên Hầu từng xuất hiện ở phía Đông Nam dãy núi Tịch Diệt, sau đó thì không có tin tức. Nhưng 7 ngày trước Yêu Đế Xuyên Sơn Giáp dẫn theo người đi về một hẻm núi phía Tây Nam, có vẻ đã phát hiện tin tức về Thông Tí Viên Hầu kia.” Người này báo cáo tình hình.
Dương Bách Xuyên nghe thấy 7 ngày trước, quá gần, vội hỏi: “Tin tức chính xác không?”
Người này không biết Dương Bách Xuyên, liếc nhìn Đại Nha Bạch, Đại Nha Bạch trừng mắt rồi nói: “Nói đi, hắn là sư đệ của ta. Sau này thấy hắn như thấy ta, có việc cầu thì tộc kiến đầu đen dốc toàn lực ứng phó.”
Tên này vội vàng nói: “Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy Yêu Đế Xuyên Sơn Giáp dẫn người xuất hiện, nghe đồn ông ta vẫn luôn tìm kiếm Thông Tí Viên Hầu, chắc phát hiện ra tung tích của Thông Tí Viên Hầu nên mới đến đó.”
“Sư huynh sư tỷ, chúng ta nhanh chóng đến đó thôi.” Nghe vậy, Dương Bách Xuyên không giữ nổi bình tĩnh.
“Vậy ngươi dẫn đường đến sơn cốc kia đi.” Đại Nha Bạch ra lệnh cho thuộc hạ.
“Nha Bạch trưởng lão, xin hãy đi địa đạo của tộc ta. Nơi này là dãy núi Tịch Diệt, đường xá nguy hiểm, đi địa đạo bớt đi rất nhiều phiền phức.” Người kiến nói.
“Sư đệ sư muội, tiểu tử này nói đúng. Địa đạo tộc ta trải rất dài, là một đường giao thông khổng lồ, có thể bớt đi rất nhiều chuyện.” Đại Nha Bạch nói.
Dương Bách Xuyên gật đầu: “Được được được.”
Cơ Tử Hà nhíu mày, một thiên kim Cơ gia như nàng mà lại phải chui hầm ngầm? Hơn nữa nàng còn là ma nữ của Tiên giới, thực lực rất mạnh nên cũng không sợ phiền phức.
Đại Nha Bạch thấy nàng nhíu mày thì biết nàng đang nghĩ gì: “Tử Hà sư muội yên tâm, thông đạo ngầm của tộc ta rất rộng mở sáng ngời, rất sạch sẽ.”
Hơi mâu thuẫn, nhưng thấy dáng vẻ sốt ruột của Dương Bách Xuyên thì nàng cố chịu vậy: “Vậy… Được rồi.”
Tiếp theo người kiến kia hóa thành bản thể, lấy chân cào cào một lúc, sau đó cửa thông đạo xuất hiện: “Nha Bạch trưởng lão, đi được rồi.”
“Đi thôi, ngươi đi trước dẫn đường.” Đại Nha Bạch ra lệnh.
Người kiến chui vào trước, ba người Dương Bách Xuyên chui vào sau.
…
Sau khi tiến vào thông đạo ngầm, nơi này không phải đi nằm bò như Dương Bách Xuyên nghĩ, hoàn toàn ngược lại. Thông đạo rất rộng, cao 4 mét, rộng 2 mét, đủ để đứng thẳng di chuyển, mỗi một đoạn sẽ có kỳ thạch chiếu sáng, cũng không có cảm giác ẩm ướt, nặng nề hay mùi lạ, ngược lại thoang thoảng hương hoa cỏ.
Đại Nha Bạch giải thích: “Tộc ta rất thích sạch sẽ, chưa bao giờ lôi thôi, mỗi một thông đạo đều được xử lý cẩn thận sau khi xây. Nơi này chỉ là thông đạo sơ cấp, ở sào huyệt vương đô của tộc, mỗi một thông đạo đều được xây dựng từ kỳ thạch, đó mới là vương quốc ngầm chân chính. Nếu có cơ hội, mời sư đệ sư muội đến vương đô của tộc ta làm khách, chắc chắn vương hậu sẽ rất vui.”
Dương Bách Xuyên nghe xong có chút muốn đi, tỏ vẻ xong chuyện sẽ trở lại xem, hắn muốn nhìn xem cung điện cho kiến tiên tạo thành như thế nào.
Chắc chắn sẽ rất thú vị.
Nhưng nghe qua lời của Đại Nha Bạch thì hình như quan hệ giữa hắn ta với vương hậu rất tốt: “Nghe ý của sư huynh thì dường như huynh và vương hậu rất thân.”
Đại Nha Bạch đắc ý nói: “Không dám giấu giếm, vương hậu thế hệ này chính là muội muội của ta, ha ha.”
Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt, không ngờ Đại Nha Bạch còn là hoàng thân quốc thích.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện nhưng tốc độ không hề chậm, hơn nữa di chuyển trong thông đạo ngầm của tộc kiến không phải lo lắng về nguy hiểm.
Người kiến dẫn đường đi lên mặt đất, quả nhiên trước mắt là một hẻm núi lớn.
Đường cũng chỉ thông đến miệng hẻm núi, tộc kiến bình thường không dám đào sâu vào bên trong, bởi vì nơi này là địa bàn của dãy núi Tịch Diệt chân chính, dù là trên mặt đất hay ngầm đều tồn tại vô số nguy hiểm.
“Gào ~”
Trong lúc bọn họ đang quan sát sơn cốc, một tiếng hét vang vọng chân trời truyền đến.
Dương Bách Xuyên quá quen thuộc với âm thanh này, đây là tiếng hét tức giận của Hầu Đậu Đậu.
“Hầu Đậu Đậu.” Dương Bách Xuyên biến sắc, vội vàng chạy về phía sơn cốc.
Hắn nghe ra được sự thống khổ trong tiếng hét ấy, nếu đúng là Hầu Đậu Đậu thì lúc này nó đang gặp chuyện không may.
“Này… Sư đệ.”
“Chờ đã…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất