Sau khi rời khỏi cổng công ty Thiên Đường, Bạch Vũ bước thẳng vào xe của Lưu Phú Quý rồi rời đi. 

"Anh Vũ, đi đâu đây?" 

Lưu Phú Quý vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không xen vào chuyện của hai vợ chồng, tránh làm mâu thuẫn thêm sâu. 

"Tìm Hoàng Kha 

Bạch Vũ nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên cất giọng: "Giao khoản nợ đó cho ông ta xử lý." 

Anh biết rõ, ngày mai Triệu Tuấn Hào chắc chắn sẽ không chịu ngoan ngoãn chuyển tiền, nên tốt hơn hết là để người chuyên nghiệp như Hoàng Kha ra tay. 

Sau đó, Bạch Vũ cầm điện thoại lên, gọi cho Hoàng Kha, nhưng đầu dây bên kia không có ai nghe máy. 

"Cái tên Hoàng Kha này, giờ này mà còn bận tạo em bé?" 

Bạch Vũ bật cười bất đắc dĩ, sau đó ra hiệu cho Lưu Phú Quý lái thẳng đến chỗ Hoàng Kha, tiện thể kiếm bữa tối luôn. 

Lưu Phú Quý đạp ga, chạy xe về phía thương hội Tứ Hải. 

Anh ta liếc qua tuyến đường trên bản đồ, cuối cùng quyết định đi vòng qua chân núi Vân Đỉnh để tránh giờ cao điểm, có thể tiết kiệm được nửa tiếng. 

Trước đây, anh ta chắc chắn không dám đi con đường này, nhưng sau vài lần theo chân Bạch Vũ, nỗi e ngại trong lòng Lưu Phú Quý cũng dần tan biến. 

Bước vào phạm vi núi Vân Đỉnh, Bạch Vũ hơi ngẩng đầu, nhìn lên dãy núi u ám, ánh mắt theo bản năng thoáng hiện vẻ cảnh giác. 

Chính anh cũng không rõ lý do, chỉ biết rằng mỗi lần đi qua núi Vân Đỉnh, thần kinh đều vô thức căng thẳng, cứ như nơi này là một con quái vật có thể nuốt chửng con người bất cứ lúc nào. 

"Két!" 

Xe chạy ngang qua một khu biệt thự bỏ hoang, Lưu Phú Quý bất ngờ đạp phanh. 

Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy đường đi bị mấy chiếc xe chắn ngang. 

Một chiếc Cadillac trong số đó không chỉ bị đâm nát phần đầu, mà còn đầy vết đạn, vết dao chém, thậm chí cửa kính cũng vỡ vụn. 

“Xe của Hoàng Kha?” 

Bạch Vũ lập tức nhận ra đây chính là chiếc xe chuyên dụng của Hoàng Kha. 

“Sao xe của Hoàng Kha lại ở đây? Hơn nữa còn tan nát thế này?” 

Trong mắt anh lóe lên tia nghi hoặc. Đúng lúc đó, tai anh khẽ động đậy, nghe được tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ khu biệt thự. 

“Phú Quý, cậu cứ ở yên trong xe, khóa cửa lại. 

Bạch Vũ trầm ngâm một lát rồi mở cửa xe bước xuống. Anh thuận tay nhặt vài viên đá vụn, sau đó men theo hướng phát ra âm thanh mà đi tới. 

Dù gì Bạch Vũ và Hoàng Kha cũng là chỗ quen biết, anh muốn xem tình hình ra sao. 

Khu biệt thự này rất rộng, nhưng cũng vô cùng hoang phế. Cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi là gạch đá xi măng bỏ hoang, nếu không có dấu vết dẫn đường, e rằng khó mà đi được. 

Mười mấy phút sau, Bạch Vũ đã đứng trước cửa căn biệt thự số bảy cũ nát. 

Bạch Vũ thấy trong sân của căn biệt thự, Hoàng Kha đang nằm sõng soài trên mặt đất, thân hình ông ta cao lớn vạm vỡ, nhưng lúc này quần áo tả tơi, tai bị trầy xước, vai trúng tên, toàn thân bê bết máu. 

Trên trán còn có một vết rách sâu. 

Lúc này, trông ông ta chẳng khác nào một con thú hoang sắp chết, ánh mắt tuyệt vọng, miệng ngậm đầy bùn đất và cỏ dại, cứ chốc chốc lại phát ra tiếng thở dốc. 

Bên cạnh ông ta còn có ba nam một nữ, ai nấy đều mặc quần tây, áo sơ mi, chân đi giày da đen, trông không khác gì nhân viên môi giới. 

Dẫn đầu là một người phụ nữ mắt phượng, dung mạo ưa nhìn, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên đầy vẻ khinh miệt, như thể coi mạng người chẳng đáng một xu. 

"Hoàng Kha, ông chạy giỏi quá nhỉ? Bọn này đuổi theo ông suốt hơn chục cây số, mệt muốn chết đây này. 

"Chỉ có điều, ông còn chưa chịu nhận lời giết Đỗ Trường Giang, sao bọn ta có thể để ông chạy thoát được?" 

Lúc này, người phụ nữ mắt phượng đang đeo một đôi găng tay trắng, lạnh lùng nhìn Hoàng Kha dưới đất. 

Một đồng bọn lấy ra một chiếc lọ trong suốt. 

Bên trong là một con trùng nhỏ màu đỏ, có hai cái đầu, thân mình vừa dài vừa béo, trông vô cùng đáng sợ. 

Hoàng Kha cười lạnh: "Thắng làm vua, thua làm giặc, rơi vào tay các người, tôi chấp nhận. 

"Chỉ có điều, các người dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, có xứng đáng gọi là anh hùng hảo hán không?" 

Ông ta phun ra một hơi nóng: "Nói cho các người biết, tôi tuyệt đối không phản bội ông Đỗ đâu. Có gan thì cứ một đao giết tôi đi." 

"Khí phách lắm, nghĩa khí lắm, tôi rất ngưỡng mộ. Đáng tiếc là vô dụng thôi." 

Người phụ nữ mắt phượng lạnh lùng cười: "Chỉ cần tôi ép ông nuốt Xuyên Tâm Cổ, nhiều nhất ba phút sau, ông sẽ phải quỳ xuống cầu xin tôi tha mạng" 

Sắc mặt Hoàng Kha tái mét, ánh mắt nhìn chằm chằm con trùng đỏ, rõ ràng biết rõ đó là thứ gì. 

Ông ta gầm lên: "Các người thật vô liêm sỉ!" 

Người phụ nữ mắt phượng thản nhiên lên tiếng: "Chỉ cần có thể giết được Đỗ Trường Giang, dùng thủ đoạn vô liêm sỉ thì sao chứ?" 

Giọng Hoàng Kha sắc lạnh: "Lúc trước là Tống Quế Khanh và đám người của cô ta đuổi các người đi, đầu óc các người có vấn đề hay sao lại tìm ông Đỗ tính sổ?" 

"Tôi không ngốc, ông không ngốc, mà ông Đỗ lại càng không ngốc." 

Người phụ nữ mắt phượng khẽ cười, giọng điệu đầy trào phúng: "Lúc trước, nếu không có sự ủng hộ của Đỗ Trường Giang, Tống Quế Khanh và đám người của cô ta làm sao có thể đuổi chúng tôi đi?" 

"Làm sao thương hội Tứ Hải lại có thể tiếp quản toàn các phi vụ làm ăn trong bóng tối của chúng tôi?" 

"Thế nên lần này ông Giang quay về, cũng phải tính sổ với Đỗ Trường Giang." 

Cô ta khẽ thở dài: "Sáu năm, sáu năm rồi. Đời người có được mấy lần sáu năm chứ? Nếu không phải vì các người bài xích ông Giang, thì giờ này ông ấy đã là bá chủ Trung Hải 

rồi" 

"Hừ, cái loại tiểu nhân từ nơi khác đến như ông ta, đừng nói sáu năm, dù có sáu mươi năm đi nữa cũng đừng mong làm bá chủ ở Trung Hải!" 

Hoàng Kha giận dữ quát: "Điều duy nhất khiến tôi hối tiếc là năm xưa không để ông Đỗ truy cùng giết tận các người. 

"Giữ lại một đường sống cho chúng tôi, đó là do các người ngu ngốc, không trách ai được" 

Người phụ nữ mắt phượng khẽ cười: "Chấp nhận số phận đi. Nhưng ông cũng không cần lo, chẳng bao lâu nữa, Tống Quế Khanh và đám người của cô ta cũng sẽ phải quỳ xuống thôi." 

"Hoang tưởng!" 

Hoàng Kha chộp lấy nửa đoạn dao găm, không hề do dự đâm thẳng vào cổ họng mình. 

Ông ta muốn kết liễu bản thân để cắt đứt mọi đau đớn, tránh rơi vào tay đối phương rồi bị lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác. 

“Bốp!” 

Người phụ nữ mắt phượng lao lên như tia chớp, tung một cước đá văng con dao khỏi tay Hoàng Kha 

Sau đó, cô ta cầm lấy chiếc lọ chứa con trùng đỏ, lạnh lùng cười rồi dốc thẳng vào miệng Hoàng Kha 

“Dừng tay!” 

Bạch Vũ bước ra. 

Anh vốn không muốn xen vào chuyện này, nhưng vẻ thê lương của Hoàng Kha, thêm nữa là việc có liên quan đến Tống Quế Khanh, khiến anh không thể ngồi yên. 

Nhìn thấy Bạch Vũ xuất hiện, bốn người phía đối diện giật mình kinh hãi, rõ ràng không ngờ có kẻ lặng lẽ tiếp cận đến tận đây. Ngay sau đó, bọn chúng đồng loạt rút dao găm 

ra. 

Người phụ nữ mắt phượng khẽ quát lên: “Anh là ai?” 

Cùng lúc đó, ba tên đồng bọn nhanh chóng tản ra hai bên, vây chặt Bạch Vũ, sẵn sàng ra tay diệt khẩu bất cứ lúc nào. 

Hoàng Kha nhìn thấy Bạch Vũ, thoáng sững sờ, rồi vội vàng hét lên: “Người anh em, chạy mau đi!” 

Dù biết Bạch Vũ có võ công cao cường, nhưng đám người của người phụ nữ mắt phượng quá tà dị, ông ta sợ rằng sẽ hại chết anh. “Các người quen nhau hả?” 

Người phụ nữ mắt phượng vươn tay đặt lên vai Bạch Vũ: “Càng tốt, giết gà dọa khỉ. 

Bạch Vũ nhìn thẳng vào cô ta, nói: “Trên người cô có một con cổ trùng” 

Mặt người phụ nữ mắt phượng biến sắc: “Sao anh biết?” 

“Nó đang quanh quẩn gần tim cô, có thể xâm nhập bất cứ lúc nào và lấy mạng cô. 

Bạch Vũ vẫn bình thản như thường: “Tôi có thể giúp cô lấy con cổ trùng đó ra. 

Đôi mắt phượng của người phụ nữ híp lại, cô ta chăm chú nhìn Bạch Vũ một lúc, sau đó bật cười: 

"Anh giúp tôi lấy cổ trùng ra, rồi muốn tôi thả Hoàng Kha và anh đi, đúng không?" 

Bạch Vũ vẫn mong có thể giảm bớt việc giết chóc. 

"Xin lỗi, tôi không thể đồng ý." 

Người phụ nữ mắt phượng mỉm cười: "Tôi cũng không cần anh lấy cổ trùng ra khỏi cơ thể tôi" 

Bạch Vũ nheo mắt lại, anh vốn dĩ tưởng rằng cô ta sẽ vui vẻ đồng ý. Dù có người muốn cô ta giết Hoàng Kha, nhưng so với mạng sống của chính mình, chuyện đó đâu có đáng gì. 

Như vậy, chỉ còn một lý do duy nhất. 

Người phụ nữ mắt phượng không thể trừ bỏ cổ trùng trong cơ thể, bởi vì có kẻ đã cố ý để lại nó trên người cô ta. 

Kẻ đó mạnh đến mức khiến cô ta phải khuất phục. 

Giữ lại, có thể sẽ chết. Không giữ, chắc chắn sẽ chết. 

Bạch Vũ hờ hững cất tiếng: "Xem ra, vụ giao dịch này không thành rồi." 

"Có đường sống không đi, lại cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết." 

Người phụ nữ mắt phượng nhìn Bạch Vũ, hỏi: "Có lời trăn trối gì không?" 

Ba kẻ đồng bọn đồng loạt tiến lên một bước, sát khí ngút trời. 

"Chát!" 

Bạch Vũ đột nhiên búng tay về phía người phụ nữ mắt phượng. 

"Vút!" 

Một viên đá vụn lóe lên, tốc độ nhanh đến mức như bóng câu qua khe. 

Sắc mặt người phụ nữ mắt phượng lập tức tái mét, cô ta vừa nâng dao định ra tay thì đúng lúc này... 

eyJpdiI6InhONUdicUpkU3FSdkhYSGNkb0dPQmc9PSIsInZhbHVlIjoiYUtkNWZ1UGh6cllreDkzRmsyOFpPYjIrVUpuY283RUViclJIVUl5Zk1cL0orUldJbElaYlB6TW4rRVk5Uk9adXRlR3dOM0dQNG81Q0p4OFM0ODJTOFwvYzNVXC84RkFZYmZOdnlxQytOcTRrMXM9IiwibWFjIjoiYjI5YjgxNmExNmE5MzExMWU3ZTMwMDU0NTI5ZWUyZTgzMDBhMTBkNTk5ZTJlMWJiMWFmM2UxY2JmOWQwNWU1NSJ9
eyJpdiI6ImRicEZCaDF2ZnNNdENxYVVOdzZ2Z3c9PSIsInZhbHVlIjoiY1daTjJOZzFyQ1lmZk52cWZmUXZWcEUwclhndm5CRlhRaU1ncEd4ZjdxS2RBQ3JRbWYyMytMM05hWnlmXC9NOHBSczhidmtEMnEzWlJvVFlQUDg4SlVxaTFpcTFjT0twYmlMdHZOdUpVdzNOUnBQZHFSd3BvcUEzbXhJTUJIdlJKSHRQSXp4QktPcEdDNGVhRnZ0QXdVMVd0RDJqdUMwNkp5cXF5c1JxNXFvdFdzcFVrdlo5SEhTYXo1MGg4NVVsNmRFVlNRNGFuZkFJTWFPMVkxV2x2VXc9PSIsIm1hYyI6ImY1Nzk2MjJlZDNkMWI0MWFlNTNhYjVhM2I4NzZiMjViYjMwNGRjZWI3MDk3YTY1MGZhYTdjYjU0ZTMyZDcwMTIifQ==

Không gian bỗng chốc tĩnh lặng.

Ads
';
Advertisement